Lộ Nam Hướng Bắc I

Chương 7

Sau khi đi học lại, quan hệ giữa Thành Hướng Bắc và Lộ Nam vẫn thuần khiết như cũ.

Còn cái hôn đó, Lộ Nam căn bản chẳng thèm để ý.

Thương thay Thành Hướng Bắc vì thế mà mất ngủ hai đêm, lật qua lật lại hồi tưởng về nó. Dường như Lộ Nam đã quên mất chuyện xảy ra, nên vẫn ngủ ngon vô cùng, ngày trôi qua thật thoải mái.

Ánh mắt Thành Hướng Bắc rất phức tạp, hắn nhìn Lộ Nam vô cùng thảnh thơi nằm trên giường đọc truyện tranh, rung động trong lòng cũng bị thái độ không hề gì của Lộ Nam cản lại, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Có lẽ con trai hôn con trai cũng không có gì lớn lao lắm nhỉ?

Hắn nghĩ mình xoắn xuýt thật lâu như một kẻ ngốc vậy, không bằng đem tâm trí đặt vào học tập thì hơn, dù sao Lộ Nam cũng ngủ bên cạnh mình, còn nhiều thời gian nữa mà.

Trường tổ chức hoạt động du xuân đến một vùng gần đó ngắm hoa đào.

Đối với dân cư trong thành phố mà nói hoa đào chẳng có gì là lạ lẫm chứ đùng nói thửơng thức, nhưng đối với các bạn nhỏ nửa tháng bị nhốt trong nhà thì được thả ra hít khí trời thực sự rất hạnh phúc.

Từ ngày chủ nhiệm lớp công bố ngày du xuân, mỗi ngày Lộ Nam đều đếm ngày trên ngón tay, còn bảo Thành Hướng Bắc chuẩn bị đồ dùng đi du xuân. Thành Hướng Bắc dở khóc dở cười: “Có cái gì cần chuẩn bị đâu, chỉ cần hai túi đồ ăn nước uống là đủ rồi.”

“Oái? Chỉ đơn giản như vậy thôi à?” Lộ Nam thất vọng cụp tai xuống.

“Cậu còn muốn gì nữa?” Thành Hướng Bắc cười hỏi.

Lộ Nam lấy ra một cuốn truyện tranh, chỉ vào cành hoa đào trong đó, lông mày nhíu chặt nhìn dưới cây anh đào có một bàn đồ ăn ngập tràn, đáng thương nói: “Du xuân không phải như thế này sao?”

Thành Hướng Bắc xoa đầu cậu an ủi, nói: “Nam Nam, truyện tranh có thể đọc nhưng đừng mơ mộng hão huyền giống nó.”

Huyễn tưởng tan biến, trái tim Lộ Nam bị đả kích không nhẹ, nhưng mặc kệ mơ ước tan biến cũng không thể vụt tắt được, buổi du xuân cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp đứng trước mặt cả lớp, các bạn nhỏ cười nói vui vẻ, chờ mong xe đến.

Nửa giờ sau vẫn chưa thấy xe xuất hiện, mọi người đứng ngồi không yên, còn hỏi thầy chủ nhiệm là lúc nào xe mới đến? Có bạn thì oán giận đứng thật mệt, thầy chủ nhiệm chắp tay sau mông, đi tới đi lui nhưng không lên tiếng.

Âm thanh oán giận của mọi người càng lúc càng lớn thì đột nhiên thầy chủ nhiệm đứng sững lại, không nóng không lạnh nhìn đồng hồ, đúng chín giờ: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ có thể xuất phát rồi!”

Đám học sinh đều trợn tròn mắt lên hỏi: “Không có xe làm sao xuất phát ạ?”

“Hả? Thầy không nói chúng ta phải đi bộ sao?” Người nào đó mở to mắt, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu luôn.

Ngay lập tức tiếng gào khóc vang lên, tiếng chửi cũng có nhiều! Đây là vi phạm nghiêm trọng nhân quyền đó! Kháng nghị! Kháng nghị! Thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ nghiêm mặt, trừng lớn mắt, ra lệnh di chuyển ra khỏi trường học, một đám học sinh yếu thế chỉ đành phải nghe theo lệnh, bước từng bước chỉnh tề đi ra cổng ____du xuân!

Mới ra đến cổng, hàng ngũ vốn rất chỉnh tề càng lúc càng lộn xộn.

Thầy chủ nhiệm chẳng biết kiếm đâu ra một chiếc xe đạp, vừa đi trước vừa hô hét đám học sinh phải duy trì đội hình. Fuck! Ai hấp ông ta đi!

Lộ Nam thất tha thất thiểu đi theo đội hình, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, đi bộ đã hơn một giờ rồi mà ngay cả một bóng cây hoa đào cũng chẳng thấy, thật là đùa người quá đáng mà! Hầu như năm nào người trong thành phố cũng đến vùng phụ cận ngắm đào, Lộ Nam cũng hay đi cùng nhưng chưa bao giờ cậu có cảm giác quãng đường lại xa thế này. Cậu xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, hỏi: “Lão Hổ, có đúng đường này không?”

Thành Hướng Bắc móc trong ba lộ ra một chai nước, giúp cậu nhuận họng, nói lại: “Đường này đúng rồi, cậu quên nhà chúng ta ở hướng bắc, trường học ở hướng nam sao? Đi qua chỗ này…”

Lộ Nam nhận chai nước, nhấp một ngụm lại một ngụm, Thành Hướng Bắc vội vàng cản cậu lại: “Đừng uống nhanh quá, cứ dần dần là được mà.”

“Dài dòng!” Miệng nhịn cậu không được, tay cũng bớt sức, chỉ uống hai ngụm nữa rồi trả cái chai cho Thành Hướng Bắc.

Chu Phác dẫn đội đi, thấy Thành Hướng Bắc chỉ lo lắng cho Lộ Nam, cũng chẳng thèm giúp đỡ duy trì trật tự: “Lão đại, cậu không thể chỉ lo cho mỗi Lộ Đại Tiên được! Đi lên phía trước quan tâm mấy bạn khác với được không?”

“Chu Bao Tự! Cậu quản nhiều quá đó!” Lộ Nam hữu khí vô lực nắm tay áo Thành Hướng Bắc.

Chu Phác lập tức kháng nghị, kêu lên: “Đừng gọi tôi bằng biệt danh nay nữa! Do cậu truyền ra mà giờ nhà tôi ai cũng gọi tôi bằng tên này đó!”

“Vậy tốt mà! Cười khuynh quốc khuynh thành!” Thành Hướng Bắc cười nói.

“Vớ vẩn! Bọn họ gọi tôi là bánh bao!”

Vừa đi vừa cười nói, hành trình như được rút ngắn. Cứ như vậy đoàn người đã đi bộ hơn một giờ rồi.

Lúc tới nơi, tất cả đều ngồi phịch xuống đất. Thầy chủ nhiệm dựng xe đạp, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Nhìn xem, cho mấy đứa rèn luyện thì không rèn, giờ là ngựa hay là la cũng không được rồi!”

Lâm Tiểu Thiên trừng to mắt ngồi dưới đất, nói: “Thầy ơi, bọn em không phải con la cũng không phải con ngựa mà là con người!”

“Đúng! Rõ ràng là con người, nếu đã là người thì khi bị chèn ép, bị áp bức nhất định dám phản kháng!” Có người đứng lên ủng hộ.

Thầy chủ nhiệm khoanh tay trước ngực, cười nói: “Thầy có nói các em không phải là người đâu! Lẽ nào các em nghĩ mình không phải là người à?”

Bị thầy giáo dắt mũi, cả đám càng thêm khinh bỉ, tức giận nói: “Thầy! Không được đùa người nữa!”

“Ai đùa các em?” Thầy chủ nhiệm khoát khoát tay, nghiêm mặt nói: “Thầy đang nói chuyện rất nghiêm túc với các em mà!”

“Xùy! ” Mọi người đồng loạt nôn ọe, vẻ mặt vặn vẹo.

Lộ Nam đi bộ mệt chết, tựa trên lưng Thành Hướng Bắc nghỉ ngơi.

Tiếng cười của học sinh và thầy chủ nhiệm không ngừng truyền đến, cậu từ từ nhắm mắt không chú ý đến xung quanh, chỉ cảm giác rung rung khi Thành Hướng Bắc cũng cười lớn theo mọi người. Gió nhẹ thổi đến, mang theo hương hoa nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn có một cánh hoa trắng nõn lướt qua mặt cậu, dịu dàng, mềm mại, rồi theo gió cuốn đi. Vóc người Thành Hướng Bắc rất cao to, cảm giác dựa vào lưng hắn thật thoải mái, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên mặt, thật sự vô cùng ấm áp. Khóe môi Lộ Nam nhếch lên một nụ cười, dường như muốn ngủ.

“Nam Nam? ” Thành Hướng Bắc nhỏ giọng kêu.

“Hửm?”

“Cậu đừng ngủ, bây giờ gió mát nhưng cẩn thận cảm lạnh.” Rốt cuộc vẫn là bạn tốt lớn lên cùng nhau, Thành Hướng Bắc có thể hiểu rõ ràng từng tí một thói quen của Lộ Nam.

“Sẽ không đâu.” Cậu đổi một tư thế thoải mái khác, tiếp tục phơi nắng.

Thành Hướng Bắc vì muốn cho cậu một tư thế thoải mái nên khom người lại, dáng vẻ kì quái nhìn đám bạn vui chơi. Đã có người lấy máy ảnh chụp lại, còn lén lút chụp ảnh mông thầy chủ nhiệm. Lâm Tiểu Thiên từ từ xuất hiện, ngồi xổm phía đối diện nịnh nọt lên tiếng: “Lão đại, có gì ăn không?”

“Cậu không mang à?” Rõ ràng người này đã nhồi đầy một túi đồ ăn trước khi xuất phát mà.

Lâm Tiểu Thiên không biết xấu hổ còn gãi đầu nói: “He he, trên đường đã ăn sạch rồi.”

“Cậu là heo à!” Móc ra một bao bánh quy nhỏ ném cho cậu ta.

“Lão đại, cậu bất công! Tại sao không cho tôi chocolate!” Lâm Tiểu Thiên ôm bao bánh quy phẫn nộ nói. Cũng biết lão đại tốt với Lộ Nam còn mang chocolate hàng hiệu cho cậu, nhưng sao chỉ cho mình có một bao bánh quy hai miếng! Bất công quá nên phải rống to!

Thành Hướng Bắc bới bới ba lo, cười nói: “Chocolate còn hai miếng, Nam Nam ăn không đủ.”

Lâm Tiểu Thiên nhào qua cướp, Thành Hướng Bắc nhất thời không tránh kịp bị cậu ta cướp đi một miếng. Thành Hướng Bắc cướp lại, động tác mạnh đến mức làm tỉnh Lộ Nam.

“Làm sao vậy?” Lộ Nam mơ mơ màng màng nhìn Lâm Tiểu Thiên nhét thứ gì đó vào miệng, cái vỏ bao nhìn rất quen mắt. Cậu mở to mắt, rốt cuộc cũng thấy đó chính là vỏ bao chocolate của mình: “Grừ! Chocolate của tôi!” Đó là sinh mạng của cậu mà.

Lộ Nam không để ý sự ngăn cản của Thành Hướng Bắc đã bổ nhào về phía người Lâm Tiểu Thiên.

“Đưa tôi!” Hai tay bóp chặt cổ Lâm Tiểu Thiênvậy mà cậu ta vẫn mãnh liệt lắc đầu.

“ưm…ưm… ” Ăn vào rồi làm sao nhổ ra được chứ! Thành Hướng Bắc vừa thấy Lộ Nam nhào vào người Lâm Tiểu Thiên đã thấy không ổn lắm nên vội vàng muốn kéo cậu lại, vừa đụng đến áo Lộ Nam thì phát hiện nguy rồi! Khoảnh khắc người nào đó cố gắng dùng môi ngăn miệng Lâm Tiểu Thiênlại đã diễn ra!

“A! A!” Cách đó không xa có một bạn học nữ thét lên thất thanh!

Đám học sinh đang vui đùa ngắm hoa vội vang quay lại nhìn, phát hiện Lộ đại điên đang quỳ trên đất cưỡng hôn bạn cùng lớp! Động trời rồi! Động đất rồi! Chỉ sơ suất một chút mà dám ban ngày ban mặt đi làm cái việc chó tha này!

Nam sinh đồng loạt huýt sáo, nữ sinh xấu hổ che mặt, thỉnh thoảng len lén nhìn qua kẽ tay.

Thành Hướng Bắc giận giữ kéo Lộ Nam từ trên người Lâm Tiểu Thiênra: “Nam Nam cậu đang làm gì đó!”

“Ưm…” Đầu lưỡi vừa mới dính được một chút chocolate đã bị Thành Hướng Bắc kéo lại, Lộ Nam vội vàng kêu to: “Cậu ta ăn vụng chocolate của tớ!”

Thành Hướng Bắc bực mình: “Ăn thì ăn rồi, cậu hôn nó làm gì?!”

“Ai hôn chứ! Cậu ta xấu như vậy làm sao tớ hôn được!”

Lâm Tiểu Thiên vốn bị Lộ Nam dọa cho ngây người, vừa nghe cậu nói xấu mình thì lập tức bật người dậy cãi: “Ai xấu chứ? Không phải chỉ là một miếng chocolate thôi sao! Còn dùng miệng nếm lại chứ!”

“Đó là chocolate ngon nhất Đông ca tặng tôi!” Lộ Nam nắm vai cậu tay lay mạnh: “Đều bị cậu làm hỏng hết rồi!”

“Fuck! Cậu ăn là hưởng thụ, tôi ăn là phung phí à!” Lâm Tiểu Thiê nmắng một chặp: “Cái gì mà chocolate ngon nhất, sao lại đắng như vậy!”

Hai người tiếp tục cãi qua cãi lại, Thành Hướng Bắc bị cảnh tượng vừa rồi làm cho phiền muộn, chỉ ngồi xổm một bên không nói gì. Thầy chủ nhiệm vốn kích động chạy đến thăm thú hiện trường, kết quả thấy được trò cưng đang cãi cọ qua lại với học trò ba tuổi, trọng tâm câu chuyện không dinh dưỡng đến mức chả ai cũng không thèm quan tâm.

Từ khi Lộ Nam “cưỡng hôn” Lâm Tiểu Thiên, sắc mặt Thành Hướng Bắc rất xấu xí.

Bữa trưa của mọi người là lương khô mang theo, Thành Hướng Bắc đưa cho Lộ Nam phần của cậu, còn mình thì không ăn gì. Lộ Nam nhìn hắn không ăn uống gì, sắc mặt quái lạ liền vội vàng hỏi: “Lão Hổ, cậu làm sao vậy?”

Thành Hướng Bắc không đáp lại, ngón tay xoa xoa hình minh họa trên vỏ chai nước khoáng. Lộ Nam lấy bánh mỳ ra rồi đưa đến trước mặt hắn: “Lão Hổ, cậu đừng không ăn gì thế, chiều này còn phải đi bộ về trường mà!”

Thành Hướng Bắc trừng mắt nhìn miếng bánh mỳ trước mặt, rốt cuộc vẫn cầm lấy, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, giống như bánh mỳ có thù oán gì với hắn vậy.

Trải qua một phen tranh giành thức ăn, hình tượng Lộ Nam Lộ Đại Tiên trong mắt các đồng chí nâng lên một tầm cao mới, một mình phát sáng chói lọi trên đỉnh núi, chúng sinh chỉ có thể đúng dưới chân núi ngửa mặt lên nhìn, nhất là Lâm Tiểu Thiên, sau khi trải qua một trận hương diễm khiếm nhã với Lộ Nam thì đi đến đâu cũng bị cười vào mặt, khốn khổ đến mức cả ngày không ngẩng mặt lên nổi.

Dưới rừng hoa đào, phấn hồng bay khắp bầu trời.

Đám học sinh đã ăn uống no say, tìm lại được bộ não vừa bỏ đi. Chỉ có Thành Hướng Bắc vẫn rầu rĩ không vui, Lộ Nam hỏi hắn làm sao vậy thì hắn chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói. Chu Phác đứng từ phía xa nhìn bọn cậu, trong lòng có phần hiểu rõ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, mà làm sao nói được. Cho đến khi thầy chủ nhiệm thổi còi bảo cả lớp trở về đội hình, Thành Hướng Bắc mới miễn cưỡng đứng lên. Chu Phác cùng hắn kiểm tra nhân số, không hề giống lúc sáng mà trốn trong đội hình. Lộ Nam khó hiểu với biểu hiện của Thành Hướng Bắc, chỉ đành đi theo cả lớp đi về.

Lộ trình khi về khác hẳn khi đi, vòng thành một vòng tròn, trên đường đi có gặp một cái hồ nhỏ có trồng hoa đào bên cạnh, nước hồ xanh ngắt hoa cỏ lả lướt, rất cả cảm giác thơ mộng. Cả lớp vừa đi vừa khen ngợi, Lộ Nam đi gần nhất, đi thẳng đến ven hồ nước, mặt nước trong veo, còn có một vài cánh hoa điểm xuyết, Lộ Nam không khỏi nhìn mấy lần.

“Lộ Nam, mau trở lại!” Cái đuôi bị rụng, mấy bạn học thúc giục.

“Ừh!” Lộ Nam xoay người lại, mắt nhạy thấy liền nửa con cá lớn nổi lên mặt nước: “A! Có cá!” Tâm động không bằng hành động, Lộ Nam lại vốn thiếu dây thần kinh, tay ưng ý là nhảy xuống bắt cá!

“Lộ Nam!”  Mấy bạn học vừa gọi cậu về thấy thế lập tức kêu to! Mấy người lập tức chạy đến bên cạnh hồ nước, thấy Lộ Nam đã ngã vào bên trong rồi, không khỏi hô to: “Lộ Nam rơi xuống nước rồi!”

Thành Hướng Bắc lập tức dừng lại, xoay người chạy về phía sau! Hắn chạy rất nhanh, mới vài bước đã chạy đến bên cạnh hồ nước rồi, mắt thấy mấy bạn học đang đứng bên hồ nước giơ chân, Lộ Nam lại nằm trong hồ nước, trong lòng hắn vô cùng căng thẳng, bất chấp tất cả mà nhảy xuống! Vừa nhảy xuống đã thấy chỗ nào sai sai_____chân chạm đáy rồi!

Thành Hướng Bắc vội vàng kéo Lộ Nam lên, nước cùng lắm chỉ đến đầu gối đối phương mà thôi. Mấy người trên bờ cũng thôi kích động muốn nhảy xuống, nhân mã hai bên nhìn nhau, rốt cuộc có một tên không nhịn được khóc thét: “Lộ Đại Tiên, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy chứ!!”
Bình Luận (0)
Comment