Tiếng súng lại vang
lên. Tiếng súng từ hai phía gần như nổ cùng một lúc. Lỗ Nhất Khí cũng đã khai hoả trợ giúp cho tay súng phía sau bầy sói. Súng vừa nổ, Lỗ Nhất
Khí lại nghe thấy một tiếng súng khác, vẫn là vọng ra từ mé bên sườn
núi. Phát súng thứ hai được bắn nhanh đến thế, có lẽ là súng liên thanh
chăng? Không phải, nghe tiếng súng, có thể đoán rằng hẳn cũng là một
loại súng trường, không thể bắn liên tiếp. Vậy thì… lẽ nào họ có hai
người?
Phát súng thứ hai vừa nổ, lập tức kèm theo tiếng sói tru
thê thảm. Trong cảm giác của Lỗ Nhất Khí lập tức vụt lên cảnh tượng máu
thịt tan tành…
Ba tay nỏ đều đã bắn trúng, song đám máu thịt tả tơi trên sườn núi lại không phải là của người bắn súng.
Chính vào lúc hung khí bắn ra từ cây nỏ sắp lao vào lùm cây, từ bên cạnh đột
nhiên nhảy vọt lên vài con sói dữ. Khối thiết lăng cạnh góc lởm chởm lao trúng vào con sói bờm nâu lao lên đầu tiên, con sói lập tức toàn thân
tan nát thành một đống máu thịt bầy nhầy. Mũi tên sắt bay sát phía sau
xuyên suốt qua mình một con sói cổ trắng, nhưng dư lực chưa tiêu, tiếp
tục cứa toạc sống lưng của một con sói nữa. Chạc sắt uốn cong lao đến
sau cùng đâm xuyên qua đầu một con sói đuôi xám, rồi xẻ thành một rãnh
sâu đẫm máu trên mông của một con sói khác.
Nhìn vào đợt tấn công này, Lỗ Nhất Khí đã biết ba cây nỏ quái dị kia đã kết hợp với nhau như thế nào.
Khối thiết lăng tua tủa gai nhọn được bắn ra đầu tiên, song do trọng lượng
nặng nề, hình dạng lại không thích hợp để bay ở trên không, bởi vậy tốc
độ chậm chạp nhất. Mũi tên sắt tuy bắn ra chậm hơn một chút, song tốc độ nhanh hơn thiết lăng rất nhiều. Chạc sắt cán cong bắn ra sau cùng, song trọng lượng nhẹ nhất, tốc độ nhanh nhất, lại thêm lực bắn cực mạnh nên
sau khi vọt đi, đã bị uốn cong.
Lực đạo bắn ra từ cây nỏ theo một quá trình từ yếu tới mạnh rồi lại từ mạnh tới yếu. Trong trạng thái đầu tiên, chạc sắt gập lại để tích tụ năng lượng; bắt đầu chuyển sang trạng thái thứ hai, chạc sắt lập tức duỗi thẳng, năng lượng tích tụ được giải phóng đột ngột.
Trong khoảnh khắc năng lượng được giải phóng,
chạc sắt sẽ đuổi kịp mũi tên, đầu chạc sắt mang theo năng lượng và sức
bật dữ dội sẽ lao thẳng vào đuôi của mũi tên sắt. Dưới tác dụng của lực
đạo này, mũi tên sắt khác nào được bắn đi lần thứ hai, vùn vụt lao lên
đuổi kịp thiết lăng, đâm mạnh vào máng lõm hình tròn trên đuoi thiết
lăng. Và như vậy, phần lớn lực đạo đều đã được truyền sang thiết lăng.
Thiết lăng mang theo một sức công phá khủng khiếp không gì cản nổi, phá
tan mọi rào cản chắn đường. Còn mũi tên sắt và chạc sắt dư lực chưa
tiêu, tiếp tục hành trình tàn sát.
Chính là Yêu cung xạ nguyệt
trong “Sát khí biệt sách“! Cái tên vừa bật ra trong đầu Lỗ Nhất Khí, cậu lập tức thở ra làn khí đục nén trong lồng ngực, ngưng thần núi thở,
nâng ngang súng trường, đưa cảm giác thuận theo họng súng vươn đến phía
sau đống lửa, lùng sục tìm kiếm. Cậu đã hiểu ra, trong lần tấn công vừa
rồi, viên đạn mà cậu bắn ra thuận theo quỹ đạo bay của thiết lăng đã
hoàn toàn vô hiệu! Bây giờ, nhất thiết phải tiêu diệt bằng được một nút
sống trong khảm diện trước khi nó tiếp tục hoạt động, như vậy mới có thể giảm bớt uy lực tấn công khi ba cây nỏ liên hợp lại.
Tiếng súng
từ phía bầy sói lại vang lên, vẫn là hai tiếng liền nhau. Tay súng bí ẩn kia nãy giờ chỉ bắn vào một điểm duy nhất mà không hề thay đổi vị trí.
Đối với một tay súng đang ẩn nấp, điểm bắn đầu tiên thường là điểm công
kích tốt nhất, hơn nữa sau vài lần bắn, sẽ càng quen thuộc với đặc trưng của đường đạn tại vị trí đó, nên càng bắn càng chuẩn. Lại thêm mỗi lần
bắn đều là hai phát đạn liên tiếp, cho dù nhân khảm đang sử nỏ có khả
năng né tránh trong chớp mắt như gã cao thủ hộ pháp trong tứ hợp viện
Bắc Bình, cũng khó bề tránh đươc một trong hai viên đạn. Đương nhiên, cứ đứng nguyên một chỗ mà khai hoả, trước hết phải đảm bảo bản thân không
bị đối thủ bắn trúng.
Thế là Lỗ Nhất Khí cũng nhập cuộc, nhằm
thẳng họng súng vào tay nỏ bắn mũi tên sắt. Cậu hy vọng tay súng bên kia cũng có cùng suy nghĩ với mình, như vậy ba phát súng sẽ cùng tập trung
vào một nhân khảm, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên gấp đôi. Mặt khác, phá
được mũi tên sắt, chạc sắt và thiết lăng sẽ mất di một nhịp cầu truyền
lực, khiến uy lực của Yêu cung xạ nguyệt suy giảm đáng kể.
Lỗ
Nhất Khí không ngắm vào cơ thể của nhân khảm, mà nhằm vào một vị trí bên ngoài cơ thể hắn chừng nửa bước. Cuối cùng, hắn đã tự lao đầu vào đường đạn. Nhân khảm không phải là kẻ ngốc, song hắn cũng không còn cách nào
khác; muốn tránh né hai viên đạn bắn ra liên tiếp, chỉ còn cách lao vào
đường đạn bắn ra từ một phía khác.
Viên đạn xuyên qua lườn trái
của nhân khảm, cảm giác của Lỗ Nhất Khí cũng lao theo viên đạn, xuyên
qua thân thể của hắn, rồi vụt ra ngoài cùng một làn hoa máu.
Đòn công kích từ bên sườn núi không hề dừng lại. Tay súng kia lại bắn thêm hai phát, liền sát nhau như một tổ hợp thống nhất.
Nhân khảm bắn mũi tên sắt lại dính thêm một phát đạn nữa vào bả vai, thiếu
một chút nữa là đã xuyên qua yết hầu. Xem ra tay súng kia đã quyết tâm
tận diệt.
Hai nhân khảm còn lại đột ngột lao vụt lên, bộ pháp cực nhẹ nhàng mà thần tốc. Nhân khảm bắn thiết lăng lao về mé bên sườn núi, nhân khấu bắn chạc sắt phi thẳng đến chỗ Lỗ Nhất Khí.
Khảm diện
tan rã, nút lẫy rời khỏi khảm diện truy sát đối thủ, đây là bước biến
hoá cuối cùng của tất cả mọi loại nhân khảm. Cũng có nghĩa là khảm diện
đã không thể trụ vững, thà chia nhau tấn công trước còn hơn đợi đối
phương tới tiêu diệt. Như vậy vừa có cơ hội cùng liều một chết với đối
phương, vừa có thể yểm trợ cho những nhân khảm khác rút lui an toàn.
Nhân khảm lao tới cuốn theo sát khí ngất trời, một sát khí nãy giờ ẩn kín
chưa hề bộc lộ khi ba kẻ còn kết hợp với nhau. Dường như bọn chúng đã
nhìn thấu từng đường xương thớ mạch của đối phương, thậm chí đã nhẩm sẵn trong đầu sẽ đâm vũ khí vào điểm nào trên người đối thủ.
Luồng
sát khí bên cạnh bầy sói càng bùng lên dữ dội, tình thế lúc này đã không còn có thể ngăn cản hay lùi bước, mà chỉ có thể đối đầu, lấy cứng chọi
cứng. Hai luồng sát khí chạm nhau kịch liệt, bầy sói lại tru lên thống
thiết.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng yên tại chỗ, tư thái điềm nhiên, như
vậy cậu sẽ càng có thể quan sát rõ hơn từng chi tiết tinh vi trong mỗi
nhịp chuyển động của đối thủ.
Đối thủ đang lao thẳng tới với một
tư thế gần như cuồng dại, dường như toàn bộ ý nghĩa cuộc đời hắn đã dồn
vào một cú tấn công này. Trước luồng sát khí hung hãn ập đến như thác
đổ, Quỷ Nhãn Tam choáng váng, phó Lợi Khai và Thuỷ Băng Hoa cũng choáng
váng.
Quỷ Nhãn Tam lao lên vài bước, không phải để né tránh, mà
là xông thẳng vào luồng sát khí. Hắn biết hắn càng tiến gần tới gần nhân khảm, góc độ ngăn trở của Vũ Kim Cương đối với cú tấn công của cây nỏ
sẽ càng lớn, phạm vi bảo vệ Lỗ Nhất Khí cũng được mở rộng.
Phó
Lợi Khai và Thuỷ Băng Hoa cũng đã hành động, cả hai người cùng quay
người chạy về phía sau. Không phải là né tránh nhân khảm, mà vì họ đã
nghe thấy tiếng binh khí va chạm chát chúa và tiếng hô giết từ phía lão
mù đằng sau đã ở rất gần, điều đó sẽ ảnh hưởng tới Lỗ Nhất Khí đang
ngưng thần tĩnh khí để đối phó với tay nỏ. Bởi vậy, họ phải ngăn cản
khảm diện Công tập vi đang ập đến sau lưng.
Những tiếng sói tru
đột nhiên lặng phắc. Từ mé bên sườn núi, tiếng súng lại dội lên, kèm
theo một luồng hàn quang lạnh lẽo từ khối thiết lăng hình trăng khuyết.
Trong nháy mắt, hai luồng sát khí vô hình như hai đám mây vần vũ lao
thẳng vào nhau, không gian xung quanh chợt như đông cứng.
Một cú
va chạm khủng khiếp, sát khí ngùn ngụt tuôn trào, khiến cho đám Nhậm Hoả Cuồng và bọn nhân khảm Công tập vi rùng mình ớn lạnh, hành động bất
giác cũng có phần trì trệ.
Chỉ có ba người không hề bị ảnh hưởng. Quỷ Nhãn Tam xoay tít cây Vũ Kim Cương, những mong có thể gây nhiễu
loạn thị giác và tinh thần của nhân khẩu, mặt khác cũng do lo sợ bản
thân không chống đỡ nổi lực đao bắn ra từ cây nỏ, nên phải dùng lực xoay để tiết bớt ít nhiều sức công kích.
Tay nỏ muốn một đòn trúng
đích không phải dễ dàng, bởi Vũ Kim Cương đã ở rất gần, hắn chỉ nhìn
thấy cẳng chân và chỏm đầu của Lỗ Nhất Khí. Muốn bắn trúng, chỉ còn cách di chuyển bước chân ra khỏi tầm chắn của Vũ Kim Cương.
Tay nỏ
vừa di chuyển, Quỷ Nhãn Tam đã lập tức phát hiện ra ý đồ, nên cũng di
chuyển theo. Tuy tốc độ của Quỷ Nhãn Tam không nhanh bằng gã, song bán
kính di chuyển lại ngắn hơn, bởi vậy gã vẫn không thể di chuyển ra ngoài tầm chắn của Vũ Kim Cương.
Lỗ Nhất Khí ung dung xoay người theo, cậu không cần phải dịch chuyển bước chân, bởi lẽ cậu chính là điểm trung tâm.
Đối thủ vô cùng nguy hiểm, sát khí đã bức bách đến nơi. Song đối mặt với
tình thế đó, bên khoé miệng Lỗ Nhất Khí vẫn thoáng một nụ cười, “tâm
tính theo tự nhiên, núi đổ tựa vô hình, vực sâu ngàn trượng lở, vẫn giữ
một hơi thở”.
Súng đã nổ. Cao thủ bắn nỏ đang di chuyển một cách
thần tốc sững sờ không hiểu tại sao viên đạn lại có thể tìm được đúng ấn dường của hắn. Quỷ Nhãn Tam cũng kinh ngạc không kém. Vũ Kim Cương
trong tay hắn chặn đứng đường tấn công của tay nỏ, song cũng chắn luôn
tầm nhìn của Lỗ Nhất Khí. Nhưng hắn đã quên mất rằng trên tán Vũ Kim
Cương có một lỗ thủng do bị cúc ma thiên hoả nung chảy trong Mắt cá
dương tại tứ hợp viên Bắc Bình, nhờ vậy mà với cảm nhận siêu phàm, Lỗ
Nhất Khí đã bắn xuyên qua lỗ thủng, viên đạn lạnh lùng lao thẳng vào
giữa trán cao thủ không chút lưu tình.
Khảm diện Công tập vi sát
khí mãnh liệt dị thường, dù Nhậm Hoả Cuồng đã rắc than nóng và sắt nung
nóng bỏng chặn đường tấn công của chúng, khiến chúng phải vòng qua hai
bên, nhưng vẫn cao thấp nhịp nhàng, tầng bậc tuần tự. Hơn nữa, khảm diện này còn có một pháp bảo tất thắng, chính là những thanh đao trong tay
chúng, những thanh đao sắc bén vô song, chém sắt cắt vàng chỉ trong chớp mắt.
Lão mù vừa giao thủ, đã bị đánh đến rối loạn chân tay.
Nguyên nhân chủ yếu là lão đã nghe thấy tiếng gió rít từ lưỡi đao rất
mực dị thường. Năm xưa khi lão mới bị mù dưới địa cung Hàm Dương, một
tiếng gió rít sắc lạnh bất thường y như vậy đã nhẹ nhàng cắt dứt cây mã
tấu của lão thành ba đoạn.
Tùng Đắc Kim còn thê thảm hơn, vừa mới xông lên, lưỡi rìu đã bị phạt bay mất một góc. Có lẽ do lưỡi rìu quá
dày nặng, đối thủ lại quá yêu quý lưỡi đao, bởi vậy sau vài chiêu nữa đã chớp được cơ hội chặt đứt phăng cán rìu của Tùng Đắc Kim. Trong tay
Tùng Đắc Kim chỉ còn lại một thanh gỗ cứng, nhưng cũng chỉ một lát sau,
thanh gỗ dài ba thước cũng chỉ còn chưa đầy gang tay.
Khảm diện
Công tập vi chỉ chấp hành mệnh lệnh bắt sống, bởi vậy tuy khảm diện đã
mở, song không hề xuống tay chém giết. Nếu không, Tùng Đắc Kim sớm đã
tay chân đứt cụt.
Nhậm Hoả Cuồng đột ngột tung bước vụt lên, ông
ta không vòng sang hai bên, mà lao thẳng vào khu vực la liệt than bỏng
và sắt nóng. Bỗng một cây dùi nhọn màu vàng kim long lanh một đường đỏ
chói đột ngột vụt lên từ mặt tuyết tựa như một con quái xà, lao thẳng về phía khảm diện.
Rõ ràng ông ta không hề sợ đám than sắt nóng
bỏng! Hai bàn tay trần của ông sục vào trong tuyết nắm lấy cây dùi sắt
dài nhấc bổng lên, đây là điều không ai có thể ngờ tới.
Mục tiêu
của cây dùi sắt chính là đao thủ phía trước lão mù, vị trí tấn công là
sau lưng gã. Đao thủ là tay giang hồ lão luyện, tuy bị đột kích bất ngờ, song không hề hoảng loạn, lập tức lùi bước về sau, đưa lưng đón lấy mũi dùi, đồng thời tay phải vung lên, lưỡi đao trong tay quét một cung
tròn, chém thẳng vào mũi dùi sắt nóng.
Chỉ thấy da thịt rách toang,
Chỉ thấy vết thương lập tức khép miệng,
Chỉ thấy vết thương vừa khép miệng lại tiếp tục nứt toác…
Gã đao thủ vừa vung đao đã từ nút sống biến thành nút chết một cách hết
sức tự nhiên. Lưỡi đao sắc bén dị thường không thể nhẹ nhàng chém đứt
thanh sắt chỉ to bằng ngón cái như đao thủ đã tưởng tượng. Cảm giác đau
đớn và bỏng rát lập tức xuyên suốt cơ thể, tiếng rú thê thảm bật lên
cùng lúc với tiếng thịt cháy xèo xèo.
Dùi sắt nóng bỏng đã nướng
cháy và hàn kín miệng vết đâm. Song khi mũi dùi rút khỏi cơ thể, vết
thương lai vỡ ra, nhưng máu chảy không nhiều, bởi lẽ nhiệt độ cực cao đã thiêu đốt da thịt thành than đen bịt kín, mùi thịt cháy khét lan toả
quá nửa sườn đồi.
Đao thủ trúng đòn còn chưa kịp ngã xuống, phía
sau đã có hai đao thủ vụt tới điền vào chỗ trống. Nhậm Hoả Cuồng không
đếm xỉa tới chúng, mà lập tức xoay người, vung dùi sắt đâm tới một đao
thủ khác đang vây tới từ bên cạnh.
Mùi thịt da cháy khét đã thức
tỉnh toàn bộ đao thủ trong khảm diện, bọn sát thủ dày dạn kinh nghiệm sẽ không dễ dàng cho ông thợ rèn có thêm cơ hội ra tay. Hai lưỡi đao sắc
bén kỳ dị không dám tiến vào trong vòng tròn đang mịt mù toả khói, cũng
không thể chặt đứt cây dùi sắt vàng long lanh sắc đỏ, song chúng dư sức
ngăn chặn đường tấn công của Nhậm Hoả Cuồng.
Mới đâm được hai
chiêu, Nhậm Hoả Cuồng đã biết võ nghệ của mình còn lâu mới địch nổi hai
gã đao thủ đang cản đường, trong cuộc chiến này, ông không hề có lấy một chút hy vọng.
Tùng Đắc Kim quãng vụt khúc gỗ chưa đầy gang tay
về phía đám đao thủ đang lao tới, những mong tạm thời ngăn cản thế tấn
công của chúng, để bản thân có thể lùi lại phía saư vài bước. Đương
nhiên chiêu này là hoàn toàn vô dụng đối với đám đao thủ chinh chiến dạn dày. Còn Tùng Đắc Kim do lui bước quá vội vàng mà vấp chân ngã ngửa,
bèn thuận thế lăn vội về phía sau đến bảy tám bước như một khối tuyết,
né được vô số trận đao phong tối tăm mặt mũi.
Tùng Đắc Kim vừa thoái lui, đao thủ lập tức áp sát đến sau lưng Lỗ Nhất Khí, khoảng cách chỉ còn vài bước.
Phó Lợi Khai và Thuỷ Băng Hoa lập tức xoay người lao lên.
Phó Lợi Khai không kịp suy nghĩ đã quăng ngay thanh loan đao về phía trước. Đó là thanh loan đao cong vút có lưỡi ở mặt trong, chuyên dùng để róc
vỏ cây nhận biết sắc gỗ, song nếu dùng làm vũ khí lại giống như phi tiêu tam giác ném đi rồi lại bay về. Cây loan đao xé gió vụt đi đã khiến đám đao thủ phải dừng bước, rạp người né tránh. Loan đao chém hụt, vạch
thành một đường vòng cung trong không gian rồi quay về tay Phó Lợi Khai.
Thuỷ Băng Hoa cũng thẳng tay siết cò, song lại chẳng bắn trúng được mấy
người. Ngoại trừ phát súng đầu tiên khiến một đao thủ ôm bụng ngã nhào,
còn những phát sau đó đều chỉ cày xới vào tuyết hoặc mất hút trong không trung, do súng giật quá mạnh, cô ta không thể kiểm soát nổi.
Phó Lợi Khai lại tiếp tục quăng loan đao đi, song đường bay đã hạ thấp hơn. Gã hy vọng dù không lấy được mạng đối thủ, chí ít cũng có thể đả thương vài tên.
Đao thủ tấn công hay phòng ngự đều vô cùng nghiêm mật.
Loan đao vừa bay ra, chúng biết lần này không né được, nên một đao thủ
từ trong khảm diện tung người vụt ra, thanh đao trong tay huơ lên chém
thẳng vào loan đao.
Loan đao lập tức đứt ngang thành hai đoạn,
song hướng bay của hai khúc loan đao càng trở nên quái dị. Mũi đao đứt
đoạn lập tức xoay lại xuyên ngang vào một bên cổ của đao thủ. Đao thủ
chỉ kịp vung tay chụp lấy mẩu lưỡi dao còn lòi ra, hai mắt trợn ngược,
đổ phịch xuống tuyết. Máu nóng phun ra thành vòi, đổ vào đầy tràn một
dấu chân đã cứng trên nền tuyết.
Thuỷ Băng Hoa liên tục nổ súng,
vừa bắn vừa cố gắng kiểm soát khẩu súng. Cuối cùng phải đến phát đạn thứ mười lăm mới bắn trúng cánh tay của một đao thủ.
Tùng Đắc Kim
đang lăn tròn như khối tuyết trên mặt đất đột ngột hét lên như vỡ giọng, tay không lao thẳng về phía đao thủ. Đúng là người đến đường cùng không còn lý trí, huống hồ Tùng Đắc Kim thường ngày đầu óc đã chẳng mấy linh
hoạt. Gã tay không lao bổ về phía dịch, không những bản thân nguy hiểm,
mà còn cản mất đường đạn của Thuỷ Băng Hoa, khiến Thuỷ Băng Hoa vừa ngắm được mục tiêu đã phải dừng tay không dám bóp cò.
– Đón lấy! Nắm cán!
Nhậm Hoả Cuồng nhìn thấy Tùng Đắc Kim lao lên bèn gọi lớn, rồi chọc dùi sắt
vào trong tuyết, hất lên một thứ đỏ vàng lấp lánh y hệt cây dùi, bay
hướng về phía Tùng Đắc Kim.
Tùng Đắc Kim vô cùng quen thuộc với những thứ có hình dạng này, bèn vội vàng đưa tay chụp ngay lấy phần cán dài của vật đó.