Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 123

"Anh che kín như thế thì có tác dụng gì..." Nói tới chỗ này, Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên nhận ra mình lỡ lời, cậu lập tức bổ sung, "Có khi vốn dĩ bạn học Chu không nghĩ nhiều, nhưng thấy anh che kín như thế mới bắt đầu cảm thấy tò mò ấy."

"Quá khứ em ấy có tò mò hay không tôi không có cách nào hỏi nữa, tôi chỉ muốn biết bây giờ em có tò mò hay không thôi? Có muốn đoán xem nội dung trong băng cassette rốt cuộc là gì không?"

"Không đoán." Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp từ chối.

"Đừng lạnh nhạt như vậy mà." Kỷ Tuân khuyên cậu, "Đêm dài đằng đẵng, không muốn ngủ, cũng không phải thời gian thích hợp để chơi game, gϊếŧ thời gian chút không?"

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, giống như Hoắc Nhiễm Nhân bị cách nói của anh làm cho không nhịn được cười.

"Vừa nãy anh còn nói phải chuẩn bị cho buổi ký tặng ngày mai."


"Tôi đã chuẩn bị xong rồi." Kỷ Tuân nhanh chóng trả lời, "Bài diễn thuyết khai mạc đã thuộc làu làu, những thứ còn lại đành phải phát huy tùy theo tình hình ở hiện trường. Cho nên tối hôm nay, thời gian còn lại của tôi đều dành cho em."

Anh nói đến đây, hơi hoãn lại, hỏi Hoắc Nhiễm Nhân:

"Thời gian còn lại của em thì sao?"

"... Tối hôm nay anh hơi không giống mọi khi." Hoắc Nhiễm Nhân im lặng một lúc mới nói.

"Ừm, thân mật hơn đúng không?" Kỷ Tuân chậm rãi trò chuyện, "Một ngày không gặp, như cách ba thu, làm tròn số, chúng ta cũng cách một thu rưỡi rồi, thân mật hơn cũng là chuyện bình thường."

Thật sự như vậy sao?

Xem như thật sự là như vậy đi.

Hoắc Nhiễm Nhân không chán ghét cảm giác hiện tại, mức độ tích cực như thế này rất thích hợp, vừa không quá thân mật, cũng không quá xa cách, giống như ly rượu vang ấm nóng giữa trời tuyết ngày đông, còn có mùi vị đưa miệng giống như được chanh, táo, cùng các loại hương liệu chầm chậm kết hợp với nhau.


"Nào." Kỷ Tuân quay lại chủ đề ban đầu, "Chúng ta đoán xem trong đoạn băng cassette rốt cuộc đã ghi lại cái gì."

"Anh đã nói là không thích hợp cho thiếu nhi rồi mà, còn có thể là cái gì nữa?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.

"Không thích hợp cho thiếu nhi cũng có hai phương hướng." Kỷ Tuân cười nói, "Một bạo lực máu me, hai là..."

Anh không nói hết, chỉ thở dốc thật khẽ, tiếng thở dốc thuận theo ống nghe, truyền vào trong tai của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Em cảm thấy sẽ là loại nào?"

"..." Cuộc gọi lần này, nửa phần trước quá nhàn nhã khoan khoái, bất ngờ tập kích Hoắc Nhiễm Nhân vốn đang lơ là bất cẩn sa vào cạm bẫy của Kỷ Tuân, với trí thông minh của Hoắc Nhiễm Nhân, thật sự không nói ra nổi nội dung trong băng cassette là "bạo lực máu me", nhưng nếu nói là một loại khác...

Một vài thứ mặt đối mặt có thể nói có thể làm, còn đã từng làm qua, mà giờ đây cách một cuộc điện thoại bỗng nhiên lại gia tăng thêm một chút hương vị của mới mẻ, khiến người ta có chút... Không kiềm chế được mà cảm thấy ngại ngùng.


Mãi mà Hoắc Nhiễm Nhân không trả lời, Kỷ Tuân bèn săn sóc đưa ra đáp án:

"Chuyện chúng ta từng làm?"

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn không trả lời, nhưng hơi thở của đối phương đang ở ngay bên tai, cho dù anh nói thế nào, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không đặt điện thoại sang bên cạnh.

Kỷ Tuân để cằm lên gối, gối xốp gần như lấn đi nửa khuôn mặt anh.

Anh không nhịn được mà bật cười.

"Cười cái gì?" Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng nói chuyện, "Lúc trước rõ ràng là thiếu niên thanh thuần, hiện tại đã thay đổi tâm tính rồi."

"Nghe giọng của em, có vẻ càng thích tôi của quá khứ hơn à?"

"Hừ." Hoắc Nhiễm Nhân hừ một tiếng không rõ cảm xúc.

"Muốn biến trở lại cũng đơn giản." Kỷ Tuân nói, "Thế này đi, em thở dốc hai tiếng cho tôi nghe, tôi sẽ cầm áo khoác che mặt, một giây đã quay về quá khứ luôn rồi đó, em thấy sao?"
"..."

Đầu bên kia điện thoại im lặng ngắn ngủi. Sau đó, cuộc gọi bị ngắt, mà lời mời video WeChat lập tức chuyển tới.

Kỷ Tuân nhận.

Gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện ở đầu kia điện thoại.

Cậu đã đổi một thân áo ngủ, nhìn qua có vẻ đã tắm rồi, chỉ còn một vài giọt nước đọng trên mái tóc chưa khô, giọt nước tí tách sắp muốn rơi xuống theo chuyển động của cậu.

Mà người đàn ông đối diện với camera lại ung dung vô cùng, tuyệt không nhìn ra chút ngại ngùng nho nhỏ như trong điện thoại.

"Anh trùm lại rồi mới nói."

Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân hai lần, chầm chậm kéo chăn lên, điều hòa của khách sạn mở rất lớn, vốn dĩ anh không đắp kín chắn, bây giờ chăn đắp kín từ chân lên đầu, một đường lướt qua eo, sống lưng... Trước khi che kín cổ, Kỷ Tuân dừng lại, anh khoác chăn giống như đang khoác một chiếc áo quá khổ, bên cạnh còn đủ một chỗ trống.
"Phần chỗ cho em, em có tới không?" Kỷ Tuân nói.

Lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân mới nhận ra đây không phải chỗ trống, là vị trí của mình. Suýt chút nữa cậu đã đồng ý.

Mà Kỷ Tuân không chờ cậu trả lời, chỉ cười nói: "Được rồi, em còn phải đi làm, có lẽ không tới được."

Sau đó đắp chăn trùm kín đầu, Kỷ Tuân cuộn tròn lại, cuộn mình thành một con sâu trắng bụ bẫm.

Anh cuộn tròn xong, giống như không có bà xã bầu bạn lúc ngủ đêm, thở dài thườn thượt một hơi, sau đó lại tràn đầy phấn khởi mà nói với camera: "Tôi làm rồi này, đến lượt em."

Đầu bên kia video, Hoắc Nhiễm Nhân tập trung ngắm anh ba giây rồi mỉm cười giảo hoạt:

"WeChat không an toàn. Chúng ta nói những chuyện xảy ra tiếp theo ở thành phố Cầm năm đó trước đã."

Sau đó đội trưởng đội cảnh sát hình sự vô cùng am hiểu thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lại bổ sung: "Những thứ khác chờ anh về..."
Giữ lại vế cuối ý vị sâu xa, ngón tay Hoắc Nhiễm Nhân vạch một đường, kết thúc video.

Sau đó, điện thoại lại tới nữa rồi.

Kỷ Tuân nhìn ba chữ Hoắc Nhiễm Nhân nảy lên trên màn hình di động, chậc chậc hai tiếng, một lần nữa nhận điện thoại, nói nốt những chuyện xảy ra sau đó.

*

Năm 2007, thành phố Cầm

Sau một màn đỏ bừng mặt tại quán cơm nhỏ trước cổng trường, Kỷ Tuân dành ra cả một buổi chiều, cuối cùng cũng coi như thuyết phục chính mình nuốt xuống cảm giác lúng túng giống như đang nuốt một quả trứng vịt to đùng.

Tuy rằng rất khó, nhưng sau khi nuốt xuống cũng xem như vừa thở phào một hơi thật dài, còn hơi vui mừng nghĩ:

Cũng may mà mình đeo tai nghe, chưa cho bạn học Chu nghe nghe phải thứ không thích hợp.

Kết quả lần thở phào này vẫn là quá sớm, buổi tối hôm đó, bạn học Chu đã nghe thấy được nội dung không thích hợp từ loa phóng thanh phát ra.
Khi đó trời mới vừa sẩm tối, trường chuyên đại học Cầm cũng vừa kết thúc tiết học buổi chiều, Kỷ Tuân dẫn bạn học Chu gấp gáp đi đến đường Trung Hà, chuẩn bị tiếp tục vây xem bố mẹ Chân Hoan —— Nhìn điệu bộ sáng nay, có vẻ bọn họ đã quyết tâm đến gây sự, vậy thì nhất định sẽ ở lại đến 6-7 giờ tối, giờ mọi người tan tầm, giờ có nhiều người qua lại nhất.

Đối với hai người gây sự này, Kỷ Tuân có chuẩn bị tâm lý.

Mà không nghĩ tới hai kẻ gây sự này còn bày trò lớn hơn, bọn họ trực tiếp cầm loa, phát nội dung trong băng cassette mà Kỷ Tuân nghe thấy lúc trưa nay:

Cảnh giường chiếu của bố mẹ Hứa Thi Cẩn!

Vẫn là vị trí ban đầu, vẫn là hai người ban đầu, mà trong tay hai người có thêm một cái loa cầm tay màu đen, loa phóng thanh đối diện tòa nhà C, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ không dứt, tiếng trêu chọc nhiều lần của người đàn ông, trong đó còn pha lẫn tiếng trò chuyện của hai người, nói con gái mắng chậu hoa nhà hàng xóm... Toàn bộ nội dung đều vô cùng rõ ràng, đinh tai nhức óc.
Vì âm thanh to lớn ồn ào này, đám người vây chung quanh cung tăng thêm mấy lần so với buổi sáng, ngước mắt nhìn lên, chật như nêm cối.

"..."

Kỷ Tuân nhìn thấy gương mặt vốn đã vô cảm của bạn học Chu nay lại càng thêm vô cảm, chỉ có đôi mắt nhìn không rõ kia là kỳ quái liếc anh một cái.

Đôi mắt kia giống như đang nói: Hóa ra trưa nay anh đã nghe thứ này ngay trước mặt bàn dân thiên hạ...

Não bộ của anh chết máy ngay lập tức

Không đúng, băng cassette rõ ràng bị mình cầm đi, bị mình nghe thử, bây giờ vẫn còn ở tít trong túi của mình, sao đột nhiên đã bay đến trong tay hai vợ chồng nhà này, còn để bọn họ phát loa... Đệt!

Anh nghĩ đi nghĩ lại, thần kinh suýt chút nữa đã thắt nút cuối cùng cũng coi như được gỡ rối, trí thông minh cũng trở về trình độ bình thường.

Băng cassette của anh vẫn còn ở trong túi áo khoác, hai vợ chồng nhà này đương nhiên là cầm phần thứ hai của băng cassette rồi.
Nghe kỹ còn có thể phát hiện tạp âm của băng cassette đang được phát loa kia có hơi khác một chút so với tạp âm trong băng cassette của anh, nghĩ như vậy, người nghe trộm rất có thể là dùng máy ghi âm ghi lại cảnh giường chiếu trước, sau đó mới truyền sang băng cassette vào các thời điểm khác nhau, dẫn đến nội dung giống nhau lại xuất hiện tạp âm khác nhau...

Đúng rồi, người ném băng cassette không chỉ ném một cái. Lúc đến xem nhà của bố mẹ Chân Hoan, cửa sổ nhà bếp đang mở, người ném băng cassette bí ẩn một lần ném luôn hai cuộn băng, một cuộn băng nhét vào khe cửa, một cuộn băng thì lại ném qua cửa sổ, cuộn băng nhét vào khe cửa bị anh cầm đi, mà cuộn băng ném qua cửa sổ lại bị tủ bát che mất, anh không nhìn thấy được, nhưng bị bố mẹ Chân Hoan về nhà giữa chừng phát hiện ra, nhặt lên nghe rồi mang đến nơi này...
"Người đi xuống rồi!" Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng hô.

Kỷ Tuân lưng cao chân dài, ngước nhìn phía xa, phát hiện thang máy của tòa nhà C đang mở, một đôi nam nữ sắc mặt tái xanh vọt ra, chạy thẳng đến chỗ phát loa —— không hề nghi ngờ, đây chính là bố mẹ Hứa Thi Cẩn.

Anh chộp lấy cổ tay của bạn học Chu, vừa đẩy vừa chen, chui vào vị trí chính giữa đoàn người vây chặt, anh chen vào kịp, vừa vặn nhìn thấy tình thế phát triển tiếp theo:

Bố mẹ Chân Hoan đang ngồi bệt trên mặt đất, vừa thấy kẻ thù đã đỏ bừng mắt, há mồm muốn nói chuyện.

Nhưng bố mẹ Hứa Thi Cẩn đã tức giận đến độ một sống hai chết, tâm tình còn kịch liệt hơn cả bọn họ. Hai vợ chồng thuộc tầng lớp tri thức này, nam bước vào cửa tòa nhà đều muốn lịch sự nhường phái nữ, còn nữ ngồi xe buýt, tình nguyện giẫm giày cao gót đứng không vững cũng không quên kính già yêu trẻ mà nhường ghế ngồi, nhưng lúc này lại bất chấp tất cả, nhào tới đánh nhau với bố mẹ Chân Hoan.
"Làm sao bây giờ?" Bạn học Chu hiếm thấy chủ động lên tiếng, cậu giống như đang lo lắng Kỷ Tuân sẽ xông lên, nói thẳng, "Bọn giờ bọn họ đều đang tức điên đầu, anh xông lên chỉ có thể bị hai bên cùng đánh, không thay đổi được gì đâu."

"Tôi không có ý định xông lên..."

Bạn học Chu dùng một loại ánh mắt căn bản không tin mà nhìn Kỷ Tuân.

"Thật sự không có." Kỷ Tuân không thể không nhấn mạnh một lần nữa, "Tình huống của cậu không giống với tình huống của bọn họ."

Trong lúc hai người nói chuyện, quần chúng vây xem cũng có chuyện hay, khuyến khích cổ vũ:

"Đánh... Đá, đá phía dưới của hắn! Móc, móc mắt hắn đi! Ôi giồi, nắm đấm không giải quyết được gì, làm người phải văn minh! Người văn minh sẽ không đánh nhau!"

"Tát cho phát, túm tóc...Đúng đúng, đàn bà đánh nhau, ai tóc dài thì người đó xui xẻo, ai để móng tay thì người đó được lợi"
Mà số đông đều không nói gì, chỉ giống như đang nhìn chuyện lạ, còn có người đến muộn hỏi:

"Sao lại đánh nhau? Sẽ không đánh chết người đấy chứ, có muốn báo cảnh sát không? Có ai báo cảnh sát chưa?"

Sau đó có người đáp:

"Báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã sắp xếp nhân lực đến hiện trường."

Người bình thường đánh nhau sẽ không kéo dài quá lâu, chưa tới ba, năm phút, cha mẹ hai bên đã sưng mặt sưng mũi, trên mặt màu sắc rực rỡ, nữ trụi tóc, nam sưng mắt, nhìn qua có vẻ bố mẹ Chân Hoan là dân lao động chân tay, thể lực lớn hơn nhiều, Kỷ Tuân vốn cho là bố mẹ lao động trí thức của Hứa Thi Cẩn sẽ rơi vào thế hạ phong, nhưng mặt mũi cũng đã mất, hai người hào hoa phong nhã này cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra một luồng quả cảm, mặc kệ trên mặt trên người chảy máu như thế nào, bị thương ra sao, vẫn cứ cắn chặt bố mẹ Chân Hoan không chịu buông.
Đánh đến lúc sau, bố mẹ Chân Hoan đều cảm thấy sợ rồi, mà tâm lý vừa sợ, tay cũng mềm đi.

Bố mẹ Hứa Thi Cẩn bắt được cơ hội, người mẹ cũng không cần mặt mũi nữa, dù sao cũng đã mất mặt rồi, giống như người đàn bà chanh chua mà cắn chặt hổ khẩu của mẹ Chân Hoan, hận không thể trực tiếp cắn ra cả miếng thịt; còn bố của Hứa Thi Cẩn thì đè lại bố Chân Hoan, quờ quạng vơ lấy túi nylon mà bố mẹ Chân Hoan mang đến trên mặt đất, dùng túi nylon bịt đầu bố Chân Hoan, lại kéo túi nylon thật mạnh, nhìn như muốn bịt chết bố Chân Hoan.

Đầu tiên bố Chân Hoan còn giãy dụa, mà giãy giụa một lát, đột nhiên lại kêu lên một tiếng, che ngực, đầu còn bọc túi nylon, ngã rầm xuống đất!

Hắn ngã xuống rất nhanh.

Bố của Hứa Thi Cẩn không còn đối thủ còn phản ứng nhanh hơn, hắn lập tức bỏ lại người, nhào tới trước loa, đóng loa lại, cho đến khi âm thanh của chuyện riêng tư làm người giận dữ lại xấu hổ muốn chết biến mất, hai vợ chồng này mới thở phào nhẹ nhõm sau căng thẳng. Đột nhiên mềm nhũn ra.
Bọn họ thả lỏng tinh thần, khuôn mặt trống rỗng, đại khái còn đang suy nghĩ bước kế tiếp phải làm thế nào... Mà một tiếng rít gào đã vang lên, mẹ Chân Hoan kêu thảm thiết, nhào tới chỗ người chồng, hoảng loạn cởi túi nylon trên mặt chồng.

"Lão Chân? Lão Chân, ông làm sao vậy? Có phải là bệnh tim tái phát không?" Trong tay bà cầm túi nylon, quay đầu lại, hung tợn nói với bố mẹ Hứa Thi Cẩn, "Các người hay lắm, các người đánh chồng tôi phát bệnh, lần này tuyệt sẽ không bỏ qua đơn giản như thế!"

"Chuyện này... Cái gì gọi là chúng tôi đánh ông ta phát bệnh!" Bố mẹ Hứa Thi Cẩn đã tỉnh táo lại, tiếp tục phủ nhận, không khỏi nhượng bộ hai bước, giống như muốn rũ sạch can hệ, "Ai biết ông ta có bệnh tim? Chuyện này không liên quan gì đến tôi hết!"

Ngược lại là đám người vây xem, thấy người ngã cũng hơi cuống lên, không ít người lấy điện thoại ra hỏi: "Có nặng không, có cần gọi cấp cứu không? Có mang thuốc theo không? Đừng ầm ĩ nữa, mau cho ông ấy uống thuốc đi đã!"
Kỷ Tuân vẫn luôn quan sát từ đầu tới cuối, chờ đợi thời cơ bỗng niết tay bạn học Chu, ám chỉ đối phương.

Lúc kéo tay người ta không có chú ý, đến khi niết vào, Kỷ Tuân mới phát hiện cổ tay của bạn học Chu rất nhỏ, đột ngột sờ lên, chỉ sờ thấy cổ tay toàn xương, cảm giác giống như thiếu dinh dưỡng trong thời kì phát triển.

Kỷ Tuân sờ hai lần, dùng giọng điệu của người từng trải thấp giọng nói với bạn nhỏ: "Bình thường ăn nhiều thịt mới có thể bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể trong thời kỳ phát triển."

Sau đó anh buông tay ra, thừa dịp mẹ Chân Hoan đứng lên đối lập với bố mẹ Hứa Thi Cẩn, lớn tiếng hô một câu "Tôi từng học cấp cứu!", sau đó đi thẳng đến bên cạnh bố Chân Hoan.

Vừa nãy anh thấy rõ ràng, tốc độ bố Chân Hoan ngã xuống thực sự không giống dấu hiệu bệnh tim đột phát, lúc này đến trước người đối phương quan sát, con ngươi của người ngã trên mặt đất còn đang vội vã đảo loạn ngay dưới mí mắt, anh lập tức chắc chắn một trăm phần trăm...
Vợ chồng nhà này, đầu tiên là ngồi im chờ đợi, sau đó mở loa phát chuyện riêng tư của người ta, rồi lại ngã xuống đất ăn vạ, chiêu trò liên tiếp ra trận, cũng không cần sân khấu, bọn họ nhảy vào đám người, đi đứng ngồi nằm, ngôn ngữ đàm tiếu, chỗ nào cũng là diễn. Bọn họ ở lại thành phố Cầm đúng là nhân tài mà không được trọng dụng, lẽ ra nên đầu quân cho Broadway*, cạnh tranh giải Oscar, có khi tiếng tăm còn vang dội toàn cầu từ lâu lắm rồi. (Sân khấu Broadway, còn được gọi tắt là Broadway, là hệ thống 41 nhà hát chuyên nghiệp nằm ở quận Theatre District, Manhattan, New York. Theo Wikipedia)

Suy nghĩ nội tâm giống như trôi qua thật lâu, mà thực tế lại rất nhanh, Kỷ Tuân bổ nhào lên người bố Chân Hoan, liếc mắt quan sát một vọng, bắt đầu ra dáng mà làm hồi sức tim phổi cho bố Chân Hoan.
Mẹ Chân Hoan vừa nhìn thấy động tác của Kỷ Tuân đã không thèm đoái hoài tới bố mẹ Hứa Thi Cẩn, lộ vẻ hung ác, nghiêng đầu muốn tóm Kỷ Tuân.

Bạn học Chu vô cùng hiểu ý Kỷ Tuân, trực tiếp đứng trước mặt mẹ Chân Hoan, ngăn người lại, không cho bà ta ảnh hưởng đến Kỷ Tuân.

Cậu để lộ gương mặt bầm tím, mặt không đổi sắc lấy gậy ông đập lưng ông: "Đừng tới đây, nếu cô còn tới, lát nữa cảnh sát đến rồi, cháu sẽ nói với cảnh sát là tất cả vết thương trên mặt cháu đều do cô đánh."

Mẹ Chân Hoan tức đỏ mặt: "Ai đánh mày! Móng tay tao còn không đụng đến người mày."

Bạn học Chu không hề sợ hãi: "Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Xem cảnh sát tin ai thôi."

"Cô đừng vội, kỹ thuật của cháu rất tốt, cho cháu chút thời gian, đảm bảo sẽ sống ha..."

Bọn họ đứng đối diện sau lưng anh, động tác của Kỷ Tuân cũng không chậm, vừa nói chuyện, vừa bám vào cái mác hồi sức tim phổi, cào cào khiến người ta thấy nhột.
Một giây sau, dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn, bố Chân Hoan giống như con cá run rẩy trên mặt đất, nảy lên thật mạnh, hô một tiếng:

"Ha!"

"Nhìn này." Kỷ Tuân buông tay, cười nói, "Sống rồi."

-------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment