Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 124

Người ngã xuống đất lại biểu diễn xác chết vùng dậy ngay tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn im lặng lan ra bốn phía.

Bố Chân Hoan không biết giấu mặt vào đâu, hung tợn đẩy Kỷ Tuân ra, nói với Kỷ Tuân: "Thằng nhóc này cút ngay! Vừa nãy ấn lung ta lung tung ấn hỏng nội tạng của tôi rồi, đền tiền đi, cùng tôi tới bệnh viện!"

"Nội tạng hỏng rồi còn có thể mạnh như rồng hổ cỡ này, thực sự là kỳ tích của y học đấy chú." Kỷ Tuân hờ hững nói.

Nhất thời tiếng cười vang lên khắp bốn phía, ngay cả bạn học Chu vẫn luôn lạnh lùng cũng cúi đầu nở nụ cười.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên bố mẹ Chân Hoan phải chịu đựng áp lực như vậy, giọng nói vốn oang oang cũng nhỏ hơn rất nhiều, mẹ Chân Hoan vẫn cố lầm bầm: "Mọi người đừng bị bọn họ lừa. Chúng tôi không phải đến gây sự, nhà tôi bị con gái nhà bọn họ phóng hỏa, tôi chỉ muốn đến đòi một lời giải thích, cũng không thể để bọn họ hại chết người lại đốt nhà của chúng tôi, xong lại bắt chúng tôi im lặng không nói một lời chứ?"


Tinh thần của Kỷ Tuân đột nhiên rung lên.

Bố mẹ Chân Hoan lên tiếng thì tốt, nếu như bọn họ thật sự không nói một lời đã trực tiếp rời đi, anh cũng không thể chạy lên cản, nhưng bọn họ còn cố chấp, vậy thì lại cho anh cơ hội rồi:

"Cô nhìn thấy Hứa Thi Cẩn?"

"Đương nhiên nhìn thấy!" Mẹ Chân Hoan vẫn nói năng hùng hồn.

"Bắt trộm phải có chứng cứ, sao lúc đó cô không bắt lấy con bé?"

"Chuyện này..." Mẹ Chân Hoan nghẹn họng.

Kỷ Tuân tuyệt không cho đối phương thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói: "Không bắt lấy con bé là bởi vì căn bản không có nhìn thấy con bé. Loại lời khai này hẳn là cũng không nói cho cảnh sát xuất hiện lúc đó, nếu không kiểu gì cảnh sát cũng tới chỗ bố mẹ của Hứa Thi Cẩn điều tra dò hỏi, xác định địa điểm mà Hứa Thi Cẩn đang ở tại thời điểm xảy ra hỏa hoạn —— về phần tại sao không nói, đương nhiên không phải bởi vì đột ngột quên mất chuyện quan trọng như vậy, mà là bởi vì, bịa đặt lời khai cũng là phạm pháp, hai người biết rõ điểm này. Nhưng dù gẩy bàn tính hay bấm ngón tay, đều không thể làm ăn lỗ vốn, có đúng không?"


Sắc mặt của bố mẹ Chân Hoan giống như màu gan lợn, những người nán lại cũng nhất thời cười phá lên.

Hiện trường thoáng chốc biến thành hải dương vui vẻ.

Trong đám người, chỉ có hai người sắc mặt không tốt, là bố mẹ của Hứa Thi Cẩn.

Ngay lúc này, đèn cảnh sát màu đỏ lam từ xa tới gần, cảnh sát đến rồi.

Nếu cảnh sát đã đến, hiện trường sẽ do cảnh sát khống chế, Kỷ Tuân lui về phía sau một bước, trở về trong đám người, làm người qua đường. Sự thật tại hiện trường vô cùng rõ ràng, vợ chồng Chân Hoan cũng kích động phẫn nộ của nhiều người vây xem như vậy, tất cả mọi người đều chờ cảnh sát lôi bọn họ đi tạm giam, phát tiết lửa giận trong lòng.

Nhưng lúc này, bố mẹ Hứa Thi Cẩn làm ra quyết định khiến người kinh ngạc.

Bọn họ nguyện ý bỏ qua cho bố mẹ Chân Hoan.


Như vậy thì bố mẹ Chân Hoan cũng không bị tạm giam nữa.

"Gì vậy chứ... !"

"Cảnh sát đã tới rồi, hai người còn sợ cái gì."

"Loại người vô lại này nên đưa vào đồn ngồi nhà đá mấy ngày, nếu không ngày nào cũng sẽ đến làm phiền hai người!"

Quần chúng vây xem đều loạn hết cả lên, từng người từng người còn tỏ vẻ sốt ruột hơn cả người bị hại là bố mẹ Hứa Thi Cẩn. Thế nhưng bố mẹ Hứa Thi Cẩn giống như đã hạ quyết tâm, chỉ mỉm cười với hàng xóm, bảo hôm nay làm phiền mọi người rồi, chờ xử lý xong những chuyện này sẽ làm cỗ, mời mọi người ăn cơm uống trà.

Có trà có cơm, xem như là chặn miệng hàng xóm.

Lần thứ hai trong quãng thời gian ngắn ngủi.

Thời điểm quần chúng vây xem cười nhạo bố mẹ Chân Hoan là như thế này, thời điểm cảnh sát tới chất vấn bố mẹ Chân Hoan cũng là như thế này, không biết còn tưởng bọn họ không phải kẻ thù mới vừa đánh nhau, mà là bạn bè... Tuy nói nhìn hai vợ chồng này có chút sĩ diện, nhưng trong tình huống đến cái lý cũng không còn, vẫn sĩ diện thật sự có ý nghĩa gì sao?
Kỷ Tuân nghĩ đến một nửa, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Ban đầu hai vợ chồng lao xuống đánh nhau là vì mặt mũi, mà bây giờ bọn họ nuốt giận vào bụng lựa chọn hòa giải, có lẽ là bởi vì,

Có lẽ chưa chắc đã là bạn, mà là vì lợi ích chung?

Anh lại nhìn về phía trước, đến nước này, dưới áp lực của cảnh sát, bố mẹ Chân Hoan có thể coi như là đi rồi.

Sau đó cảnh sát lại lấy ra tờ khai, yêu cầu bố mẹ Hứa Thi Cẩn điền vào.

Lúc điền tờ khai, Kỷ Tuân nhìn thấy bố mẹ Hứa Thi Cẩn có chút do dự cùng lo lắng.

"Cái này có lưu lại trong hồ sơ không? Người khác có nhìn thấy hay không?" Bố Hứa Thi Cẩn tỏ vẻ lúng túng, "Công việc của chúng tôi đều cần thể diện, nếu như chuyện này đến tai mọi người, vậy thì chúng tôi sẽ không làm việc nổi nữa..."

"Yên tâm." Cảnh sát nói, "Chỉ là chứng minh chúng tôi đã đến đây, hòa giải thành công. Anh không lấy cho người khác xem, cảnh sát càng không thể tùy tiện cho người khác xem."
"Cảm ơn, cảm ơn." Bố mẹ Hứa Thi Cẩn thấp giọng nói cảm ơn.

Cảnh sát đi rồi, người chung quanh cũng tản đi, trong màn đêm thăm thẳm, từng nhà từng nhà sáng đèn, bọn họ đứng ngoài sảnh lớn của tòa nhà C, nhìn nhóm người cuối cùng tiến vào thang máy, sau đó đèn cảm ứng của sảnh lớn cũng tối đi.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, trên mặt mỗi người đều phủ một tầng bóng đêm mù mịt. Ai cũng không thấy rõ ai.

Kỷ Tuân không lên tiếng, cũng không đi.

Bạn học Chu đồng hành bên cạnh anh, không lên tiếng, cũng không đi.

Dưới một trận yên lặng lại lúng túng, mẹ Hứa Thi Cẩn chỉ thật đành miễn cưỡng mỉm cười: "Bạn học, lần này cảm ơn cháu, tối nay các cháu có phải đi học không? Cô đưa các cháu về trường..."

"Không cần. Nhưng tối nay chúng cháu còn chưa ăn cơm ạ." Kỷ Tuân mỉm cười, mặt dày nói.
"Vậy..."

"Chú mời các cháu ăn bữa cơm, cảm ơn các cháu đã giúp đỡ tối nay." Bố Hứa Thi Cẩn mở miệng.

"Ăn cơm cũng không cần gấp đâu ạ." Kỷ Tuân nói, "Thật ra cháu tới đây là có mục đích, cũng không phải đơn thuần là hành hiệp trượng nghĩa."

Anh vỗ vỗ người phía sau mình.

Thiếu niên còn đang co lại, bả vai cũng là đơn bạc, nhưng đã hình thành khung xương, giống như một chú dê nhỏ, gió thổi sẽ biết khom mình, nhưng sẽ không thổi đổ được.

"Thật ra chúng cháu là bạn cùng lớp với Hứa Thi Cẩn, đến đây chủ yếu vì bạn Hứa Thi Cẩn mãi không đến trường, hơn nữa còn muốn biết..."

Anh bất thình lình nói:

"Hứa Thi Cẩn thật sự phóng hỏa ạ?"

Bố mẹ Hứa Thi Cẩn biến sắc.

Trong nháy mắt này, lời tuyên thệ nghiến răng nghiến lợi khi con gái rời đi đã tái hiện trong đầu bọn họ:
"Con nhất định, nhất định phải trả thù hai người, khiến tất cả mọi người hối hận!"

*

"Bố mẹ Chân Hoan không phải lừa bịp sao?" Trên đường trở về, bạn học Chu hiếm hoi lên tiếng.

Tối hôm nay, ngoại trừ thời điểm ra mặt khi Kỷ Tuân làm "hồi sức tim phổi" cho bố Chân Hoan, thời gian còn lại, cậu giống như đứng ngoài cuộc, chỉ dùng đôi giấu sau mái tóc, nhìn chăm chú cảnh tượng hỗn loạn, khiến người khác đoán không ra rốt cuộc cậu đang nghĩ gì.

"À, có thể là do bố mẹ Chân Hoan cảm thấy như vậy." Kỷ Tuân nói.

"?"

"Tôi đã từng đến xem hiện trường hỏa hoạn, phòng bếp ngổn ngang của nhà bọn họ đối diện hành lang, cửa sổ mở rộng, bắt lửa từ trong phòng bếp, từ những gì tôi thăm dò được sáng nay, nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn có liên quan đến thuốc lá. Mà bố Chân Hoan răng đen, hôi miệng, ngón tay ố vàng, các đặc điểm trên chứng minh ông ấy chính là người nghiện thuốc lá nhiều năm —— hỏa hoạn là do bố Chân Hoan quên dập tắt tàn thuốc, hoặc dập tắt không triệt để gây ra. Đây có lẽ là đáp án chính thức, cũng là đáp án mà bố mẹ Chân Hoan vốn tưởng. Có suy nghĩ như vậy, dưới cái nhìn của bọn họ, bọn họ đúng là tới đây lừa bịp."
"Anh không nghĩ như vậy sao?" Bạn học Chu thoáng nhíu mày.

"Bởi vì phóng hỏa rất đơn giản mà." Kỷ Tuân nói, "Cửa sổ nhà bếp đối diện hành lang đã lâu không được dọn dẹp, nhà bếp ngổn ngang lộn xộn, đánh đổ chút dầu ăn cũng rất bình thường. Chỉ cần có đi ngang qua người đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng ném đầu thuốc vào bên trong... Không phải đã phóng hỏa được rồi sao?"

"Ồ." Bạn học Chu, "Anh cho là Hứa Thi Cẩn ném đầu thuốc lá?"

"Khó mà nói." Kỷ Tuân nhún vai, "Nhưng tôi thấy bố mẹ Hứa Thi Cẩn cho là như vậy. Cậu cảm thấy là ai ghi âm lại băng cassette?"

Anh bỗng đưa ra câu hỏi.

"Hứa Thi Cẩn." Bạn học Chu không do dự.

"Ha, nghĩ giống tôi ghê." Kỷ Tuân nói, "Có thể ghi lại chuyện riêng tư như vậy, tất nhiên là có thể thường xuyên ra vào nhà họ Hứa, hơn nữa còn có thể đi lại giữa tất cả các phòng. Hứa Thi Cẩn phóng hỏa, trả thù bố mẹ Chân Hoan đến lừa bọn họ lúc trước; sau đó lại ném băng cassette đã được ghi âm sẵn, trả thù bố mẹ đang có mâu thuẫn với mình..."
"Tại sao cậu ấy lại muốn trả thù bố me mình?" Bạn học Chu đưa ra nghi vấn.

"Nói thật, tạm thời khó có thể suy đoán được chuyện này. Nhưng cậu cũng đồng ý chuyện Hứa Thi Cẩn có mâu thuẫn với bố mẹ chứ?"

Bạn học Chu đồng ý.

Rõ ràng, nếu như không có mâu thuẫn, sao Hứa Thi Cẩn lại đến nỗi bỏ nhà ra đi được.

"Đã có mâu thuẫn, cân nhắc đến tính cách nhất quán từ trước tới nay của Hứa Thi Cẩn, bạn ấy phóng hỏa, ghi âm băng cassette, lại đầu độc các bạn trong lớp, có thể nói đều có cơ sở. Nhìn xem, hiện tại con bé đã trả thù bố mẹ mình, bố mẹ Chân Hoan, các bạn lớp E..."

Kỷ Tuân ngẫm nghỉ.

"Tiếp theo, mâu thuẫn ban đầu... lớp A. Hứa Thi Cẩn sẽ chạy đi trả thù các bạn lớp A sao?"

Kỷ Tuân đoán trúng kết quả, nhưng lại đoán sai đối tượng.

Khi anh và bạn học Chu quay về trường, bọn họ nhìn thấy bên ngoài bảng thông báo của trường, học sinh đông nghịt vây quanh, các bạn học sinh còn ồ lên từng đợt.
Một hình ảnh quen thuộc biết bao, Kỷ Tuân nhanh chóng lôi kéo bạn học Chu, lần thứ hai chen vào đám người.

Nhưng lúc này, dòng người đông đúc hơn lúc trước rất nhiều, Kỷ Tuân chen lấn một hồi, cảm thấy cổ tay trong lòng bàn tay mình quá nhỏ, lại dùng lực một chút, giống như muốn kéo đứt cổ tay con nhà người ta.

Anh dừng lại, bạn học Chu không có phòng bị đụng phải lưng anh.

"Sao thế... ?" Bạn học Chu hậm hực hỏi một tiếng.

Anh quay người, giơ tay, trực tiếp ôm người vào trong lòng, vừa bảo vệ cậu vừa bước về phía trước.

Lần này, toàn bộ chen chúc xô đẩy từ bên ngoài đều bị hai tay chặn lại, anh bảo vệ bạn học Chu, an toàn đứng ở ngay hàng đầu tiên, nhìn thông báo được dán trên bảng.

Bạn học Chu giãy khỏi lồng ngực của Kỷ Tuân.

Tóc cậu hơi rối, lộ ra đôi mắt vẫn luôn giấu dưới mái tóc.
Vén lên tóc cậu, dường như cũng vén đi âm trầm bám vào hai mắt cậu, có vẻ như cậu rất không quen với trạng thái hiện tại, vô thức tìm kiếm thứ có thể khiến mình an tâm, đôi mắt có độ cong đẹp đẽ, đuôi mắt hơi vểnh lên, chất chứa một thoáng mờ mịt giống như động vật nhỏ, ngước nhìn Kỷ Tuân.

Đầu tiên cậu nhìn thấy khóe miệng hơi mỉm thẳng của Kỷ Tuân, sau đó lại thuận theo mắt Kỷ Tuân nhìn sang, nhìn thấy thông báo đang dán trên bảng.

Một bản báo cáo được in ra, báo cáo khám nghiệm thi thể của Chân Hoan.

Bên trong có một câu nói là: Người chết đã mang thai ba tháng.

Bỗng nhiên, "leng keng" một tiếng, tiếng bình giữ nhiệt rơi xuống đất vang lên giữa sân trường.

Kỷ Tuân cùng những học sinh khác đồng thời quay đầu nhìn về phía âm thanh vang lên, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng sau mọi người. Sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt cứng ngắc lạnh lẽo, giống như một pho tượng trải đầy vết nứt, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị thổi thành bột mịn.
Kỷ Tuân nghe được thân phận cùng tên của hắn trong tiếng rì rầm bàn tán của mọi người.

Thầy dạy hóa mới tới, người yêu trong lời đồn của Chân Hoan, Trì Văn Lan.

--------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment