Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 168

Tìm được người bị hại, nội dung quan trọng hàng đầu vẫn là liên lạc với người nhà của người bị hại.

Bố mẹ của Phó Bảo Tâm đều đang chờ đợi tin tức trong đồn cảnh sát, vừa nghe được điện thoại do Triệu Vụ gọi tới đã vui mừng khôn xiết, không tới nửa tiếng đã chạy đến hiện trường.

Sau khi bọn họ phát hiện ra Phó Bảo Tâm, xác định Phó Bảo Tâm chỉ uống phải thuốc mê hôn mê bất tỉnh, Triệu Vụ đã buộc cô lên lưng, bò xuống từ cửa sổ, lặng lẽ mang Phó Bảo Tâm rời khỏi hiện trường, không làm kinh động đến người theo dõi ở bên ngoài.

Lúc này, dưới sự giúp đỡ của y tá, cô gái mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên gương mặt em bé mũm mĩm ngoại trừ mờ mịt với tình huống hiện tại còn có chút đỏ ửng sau kho ngủ say, bình yên như vậy khác hẳn với vừa khóc vừa cười của bố mẹ sau khi xông tới cũng khiến lòng người cảm thấy chua xót.

"Bạn học Phó." Thấy thời gian cũng đã đủ rồi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Triệu Vụ bước tới cắt ngang, "Em có còn nhớ trước khi ngủ say đã xảy ra chuyện gì không?"

Bạn học sinh lớp 11 mới chỉ có 16 tuổi này, chính là cô gái trong bức ảnh mà Mạnh Phụ Sơn gửi tới.

Cô bé quả thực có vẻ ngoài rất ngây thơ đáng yêu, nhưng chỉ vì ngây thơ đáng yêu mà đã khiến cô bé có thể trở thành mục tiêu ra tay của bọn bắt cóc ư? Quan trọng hơn là, trong quá trình trao đổi với Triệu Vụ lúc trước, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng biết được một chút bối cảnh của người nhà này, cũng hiểu rõ tại sao bọn họ đã gọi điện thoại báo cảnh sát chỉ vì không đón được con gái sau mười lăm phút ngắn ngủi:

Ba năm trước, mùa hè năm 2013, con gái lớn của hai vợ chồng này - Phó Bảo Linh, cũng đang học lớp 11 đã mất tích bí ẩn trong trại hè của kỳ nghỉ hè, lúc đó lực lượng cảnh sát truy lùng rất lâu, nhưng không có tin tức cũng không tìm thấy thi thể, từ đó Phó Bảo Linh đã trở thành một thành viên trong danh sách những người mất tích.

Về phần hai chị em gái Phó Bảo Linh cùng Phó Bảo Tâm chỉ cách nhau ba tuổi, rốt cuộc đã được sinh ra như thế nào trong khi chính sách kế hoạch hóa gia đình đang được thực hiện... Cũng không phải chuyện mới mẻ gì.

Năm xưa hai vợ chồng vẫn còn tư tưởng cũ, sinh được đứa đầu là con gái liền muốn sinh được đứa thứ hai là con trai, như vậy còn có người kế tục hương hỏa, nhưng bọn họ lại là công chức, người bình thường vi phạm chính sách sẽ bị phạt tiền, còn công chức vi phạm chính sách có thể mất luôn cả công việc, cho nên bọn họ đã để con gái lớn ở lại nông thôn cho ông bà nội nuôi nấng, ngày lễ ngày tết, con gái lớn cũng không được gọi bọn họ là bố mẹ, chỉ được gọi chú, dì.

Đáng tiếc đứa thứ hai vẫn cứ là con gái, sau đó hai vợ chồng này cũng chết tâm, không muốn cố thêm con trai nữa, nhưng cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà cô con gái lớn vẫn luôn ở lại nông thôn, cho đến khi học cấp hai mới trở lại bên cạnh bố mẹ.

Từ nhỏ đến lớn không ở cùng nhau được mấy lần, ngăn cách là không thể tránh khỏi, sau khi con gái lớn trở về, vô cùng tự chủ, không quá thân thiết với hai vợ chồng, hai vợ chồng này cũng rất sơ ý... Cứ vậy mà xảy ra sự kiện mất tích bên trong trại hè khiến hai vợ chồng đau đớn đến mức không thiết sống.

Dẫm vào vết xe đổ, hai vợ chồng đương nhiên vô cùng để tâm đến Phó Bảo Tâm, thậm chí bức bách đến mức theo dõi.

Tỷ như trưa ngày hôm nay, bố của Phó Bảo Tâm bị hỏng lốp xe, cơ mà ông ấy nhất quyết đứng cùng con gái ở cổng khu chung cư để gọi taxi đưa con gái đến trường, đến chiều lại không ngừng không nghỉ mà sửa xong xe đi đón con.

Trên thực tế, sau khi xảy ra vụ án bắt cóc ngày hôm nay, cũng không thể nói hai vợ chồng làm sai, ngược lại còn có thể khen ngợi bọn họ ngã một lần đã biết học khôn, không để bi kịch tái diễn lần nữa.

"Sau khi tan học, em đến cửa hàng trà sữa "Hạ Mính" mua một cốc trà sữa..."

Trong sự bầu bạn của bố mẹ, Phó Bảo Tâm đã kể lại chuyện xảy ra trước khi cô bé hôn mê.

"Thế nhưng trà sữa bị một chú đi ngang qua đụng vào nên rơi xuống..."

"Chú?" Kỷ Tuân xen ngang, "Em có nhớ ngoại hình của hắn không?"

"Em không nhớ rõ." Phó Bảo Tâm là cô bé ngoan ngoãn điển hình, người khác hỏi cái gì, cô bé đáp cái đó, có lẽ không tránh khỏi nguyên nhân cha mẹ đã can thiệp cùng bảo bọc cô bé quá mức trên đường đời, "Chú ấy mặc áo khoác, quàng khăn, còn đội mũ bảo hiểm, chú ấy đi xe điện, va vào cốc trà sữa của em. Nhưng sau khi va phải, chú ấy đã lập tức dừng lại xin lỗi em, lại đi xếp hàng mua cốc trà sữa khác bồi thường cho em. Sau khi em uống hai hớp... Hình như có chút choáng váng. Chuyện sau đó em cũng không biết, tỉnh lại thì thấy các anh đến rồi."

Bố Phó Bảo Tâm bổ sung: "Không được phép đỗ xe trước cổng trường nên bình thường tôi hay đến sớm mười phút đỗ xe bên cạnh đợi con bé, sau đó đúng 6 giờ sẽ đón con bé lên xe. Hôm nay con bé không ra ngoài cũng không gửi tin nhắn, tôi vào lớp học xem thử, thấy không có ai nên đã báo cảnh sát."

Không nghi ngờ chút nào, kỵ sĩ đội mũ bảo hiểm lái xe điện kia chính là Mạnh Phụ Sơn.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chỉ sợ không phải là người đã bắt cóc Phó Bảo Tâm, mà là con gái của hai vợ chồng trước mặt này, tại sao cứ liên tục bị chọn trở thành mục tiêu để ra tay.

"Hai người có từng đắc tội với người nào trong cuộc sống lẫn trong công việc không?" Triệu Vụ hỏi thẳng.

Hai vợ chồng mờ mịt lắc đầu.

Gia cảnh của Phó Bảo Tâm không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.

Bởi vì chuyện sinh con thứ hai trước đây mà hai vợ chồng bị cơ quan phê bình, xử lý kỷ luật, nhiều năm qua vẫn không thăng tiến, tuy là công chức, nhưng cũng chỉ là công chức cấp cơ sở, trong tay căn bản không có quyền lực gì, khó có thể tưởng tượng sẽ đắc tội với người khác đến mức khiến người ta ra tay bắt cóc con gái của bọn họ.

"Nghĩ lại xem." Triệu Vụ chỉ có thể nói, "Trong cuộc sống thường ngày có xảy ra chuyện bất thường nào không, trước khi hai cô con gái bị bắt cóc có manh mối nào không..."

"... Từ từ, chờ chút!" Người vợ đột nhiên sợ hãi kêu lên, "Trước khi Bảo Linh mất tích, hình như con bé cũng đã làm kiểm tra sức khoẻ!"

"Kiểm tra sức khoẻ?" Mấy người Kỷ Tuân nhìn nhau.

"Đúng đúng," Người chồng cũng nhớ lại, bọn họ không có thói quen thường xuyên làm kiểm tra sức khoẻ, vì thế mà hai lần kiểm tra sức khoẻ trước sau của hai cô con gái đều để lại ấn tượng tương đối sâu sắc cho bọn họ, "Trước khi Bảo Linh mất tích, nhà trường có tổ chức một lần kiểm tra sức khoẻ tổng quát, một tuần trước khi Bảo Tâm bị bắt cóc, chúng tôi cũng mới vừa cùng nhau làm kiểm tra sức khoẻ. Cái này có tính là bất thường không?"

Đương nhiên là tính!

Không chỉ tính, Kỷ Tuân cũng bởi vì một câu kiểm tra sức khoẻ mà liên tưởng đến nhiều thứ hơn.

Tịch Vĩnh Xuyên trong bệnh viện chăm sóc sức khoẻ thành phố Ninh.

Cái câu "Có phải từ nhỏ tim của Tiểu Ngữ đã không được tốt đúng không" mà Mạnh Phụ Sơn đã từng nói với anh...

Còn có hắn ám chỉ Đường Cảnh Long không đơn giản —— Vợ của Đường Cảnh Long là Phó viện trưởng bệnh viện Dương Quang, cái bệnh viện có hạng mục khám thai cho vợ, khám sức khỏe miễn phí cho chồng kia...

Đường Cảnh Long lại từng làm điều phối viên cho bên hiến tạng.

Lúc trước anh cũng bởi vì phản ứng khác thường của Hứa Tín Nhiên khi bị thẩm vấn cùng chuyện của Lục Tiểu Ân mà đã từng suy đoán đường dây buôn bán nội tạng với Mạnh Phụ Sơn ——

Vô số manh mỗi được xâu chuỗi lại với nhau, ở nơi này, giống như đột nhiên rụt miệng lại, đan dệt thành một đáp án sơ sài...

Thật sự có tồn tại đường dây buôn bán nội tạng.

Giống như cái cách mà Đường Cảnh Long tìm Lục Bình làm kẻ thế mạng lúc trước, kinh doanh lấy bệnh viện làm kẻ thế mạng cho trung tâm liệu có thể là một chi nhánh có liên quan mật thiết đến các hoạt động buôn bán nội tạng này hay không?

Người phạm tội, luôn muốn thoát tội.

Mà tim của Kỷ Ngữ, có lẽ cũng thật sự có liên quan đến những người này.

Lúc trước, mình thật sự đã bỏ sót cái gì sao?

Gương mặt của Kỷ Ngữ lại xuất hiện trước mắt Kỷ Tuân một lần nữa, trôi nổi trong hành lang ảm đạm của bệnh viện.

Đã rất lâu rồi anh không bị hình ảnh giả tưởng này quấy nhiễu, anh còn tưởng bản thân ít nhất cũng đã nghĩ thông được một chút... Thế nhưng trong chớp mắt này, trong chớp mắt anh nhận ra, cho tới nay Mạnh Phụ Sơn căn bản không phải là thần kinh quá nhạy cảm mà làm chuyện vô ích, anh mới một lần nữa nhìn thấy rõ em gái của mình.

Em gái chỉ nổi lên một gương mặt, giống như một tấm mặt nạ trắng bệch đang rỉ máu, đang rơi lệ, đang chìm chìm nổi nổi giữa dòng sông tội ác không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, hàng ngàn hàng vạn lời nói cũng đang tích tụ dưới gương mặt quen thuộc đó.

Cô gọi:

... Anh ơi...

Kỷ Tuân rùng mình lạnh lẽo.

Cơ thể của anh thậm chí còn lắc lư một chút, sau đó được người khác đỡ lấy, Hoắc Nhiễm Nhân giữ chặt lấy anh.

"Hai người không sao chứ?" Triệu Vụ phát hiện ra, lập tức nhìn sang, lo lắng hỏi.

"Không sao." Người trả lời chính là Kỷ Tuân.

Đúng, không sao.

Đây là lần đầu anh nhìn thấy gương mặt của em gái lại không có kích động muốn chết ngay lập tức.

Cơ thể anh vẫn cứ đang run rẩy.

Lần run rẩy này, không phải mắc nợ, mà là phẫn nộ.

*

Người đã tìm được, nhưng bởi vì tình huống đặc thù, cảnh sát vẫn phải đi một chuyến nhằm ghi lại các chi tiết nhỏ nhặt trong hai vụ bắt cóc, cũng là vì gia tăng khả năng nhỏ nhoi có thể tìm được Phó Bảo Linh.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng đến đồn cảnh sát, hai người đương nhiên cũng muốn nghe được nhiều chi tiết hơn, nhưng ở trong đồn cảnh sát, bọn họ đã bất ngờ gặp được một người —— La Tuệ!

Tại sao La Tuệ lại ở đây?

Chiều nay khi rời khỏi nhà lão Hồ, không phải cô ta đã quyết định không muốn báo cảnh sát rồi sao?

"Cô gái kia gặp phải chuyện gì thế?" Kỷ Tuân hỏi Triệu Vụ, "Tôi biết cô ấy, chiều nay mới vừa gặp."

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra trạng thái hiện tại của La Tuệ không được tốt.

Nếu như nói La Tuệ của buổi chiều bi thương đến mức khiến cô trông giống như một âm hồn du đãng dưới bóng râm của ban ngày, vậy thì La Tuệ của buổi tối lại giống hệt như một âm hồn sắp tiêu tan, có lẽ chỉ cần gió lớn hơn chút nữa, ánh sáng gắt hơn chút nữa, cô sẽ bị thổi tan, bị rọi cháy.

Triệu Vụ, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chạy suốt cả một buổi chiều, cũng không biết tình huống thế nào, gọi cảnh sát trực ban đến hỏi một câu, sự việc cũng không phải phức tạp.

"Cô ấy nói sẩm tối tâm trạng không được tốt nên đã đến bến cảng bỏ hoang để thư giãn, nhưng khi đang nghỉ ngơi trong thùng container của bến cảng thì có người dùng xích sắt khóa lại container từ bên ngoài. Cũng may có người đi ngang qua, kịp thời cứu được cô ấy, cũng giúp cô ấy báo cảnh sát." Cảnh sát trực ban kể rõ tình huống trong vài ba câu, "Người hảo tâm báo cảnh sát đã đi trước. Lúc trước xảy ra vụ án bắt cóc, thành phố thông báo cho các đơn vị phân cục hỗ trợ điều tra, phía phân cục tưởng cô ấy chính là cô gái mà chúng ta muốn tìm, vội vàng đưa tới đây... Không nghĩ tới chỉ là hiểu lầm. Nhưng đã đưa người đến đây rồi, cũng không có lý nào lại đưa về. Bây giờ chúng tôi đang tra CCTV gần đó, đã khoanh vùng được vài kẻ tình nghi, nhưng thiết bị CCTV gần đó cũ rồi, quay được toàn hình ảnh mờ mịt, lão Đan đang sửa chửa."

Sửa chữa ở đây tuyệt không phải là sửa chữa về mặt kỹ thuật máy tính, mà là một kỹ năng độc đáo của lão Đan.

Hắn một khả năng vẽ vô cùng tuyệt diệu, cho dù CCTV chỉ ghi lại được hình ảnh bóng người mờ mịt không thôi, hắn cũng có thể phác họa được khuôn mặt gần như giống hệt với kẻ tình nghi từ trong số hình ảnh mờ mịt đấy.

Kỹ năng độc đáo này nổi tiếng gần xa, đã giúp giải quyết được không ít vụ án khó khăn.

"Sắc mặt không quá tốt." La Tuệ ngồi nghỉ ngơi trên ghế trong phòng làm việc, Triệu Vụ đứng ở ngoài cửa nhìn trộm đối phương, "Khi bị giam ở bên trong có bị thương không?"

"Hẳn là không. Nhưng cảm xúc không quá ổn định, vào đồn cảnh sát không tới 10 phút đã hét lên phải đi, khi đó còn chưa ghi chép xong, sao có khả năng để cô ấy đi..." Cảnh sát nói, "Sợ cô ấy đi ra ngoài trong lúc hoảng hốt như vậy sẽ lại gặp phải nguy hiểm, cho nên đã để cô ấy ngồi lại đây một lát."

Triệu Vụ không nói gì nữa.

Bọn họ đứng ở bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng La Tuệ đang hồn vía lên mây cũng nhận ra sự tồn tại của bọn họ, khi ánh mắt của Kỷ Tuân cùng La Tuệ chạm vào nhau, anh có thể thấy rõ người phụ nữ này đã sững lại một lát, trong mắt ảm đạm bỗng hiện ra một tia khẩn cầu, tia khẩn cầu này khiến La Tuệ trông có tinh thần hơn hẳn.

Cô đang cầu xin anh.

Kỷ Tuân phán đoán chính xác.

Nhưng cầu xin cái gì mới được? Hiện tại đối phương đang ở trong đồn cảnh sát, rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm, đã không phải sợ gì cả...

Nhưng mà kết hợp với các hành vi khác của La Tuệ, một ý nghĩ táo bạo nhưng hợp lý đã xuất hiện trong đầu Kỷ Tuân.

Cô ấy đang cầu xin... Cầu xin chính mình, cứu cô ấy ra khỏi đồn cảnh sát!

Kỳ quái.

Tại sao La Tuệ lại sợ đồn cảnh sát đến thế?

Kỷ Tuân tạm thời gác lại nghi ngờ, bước đến hỏi thử: "Có thể nhìn qua những người tình nghi bị ghi lại trong CCTV không?"

Không có gì không được.

Cảnh sát quay đầu bật màn hình máy tính, cho Kỷ Tuân nhìn thấy kẻ tình nghi đã đi ngang qua camera trong khoảng thời gian đó.

Tuy La Tuệ đã nhớ không rõ chính xác từng phút từng giây, nhưng chiếc taxi màu xanh lục chở La Tuệ lại khá là dễ thấy trong hệ thống CCTV, dùng nó làm vật đánh dấu mốc thời gian, cảnh sát đã liệt kê những chiếc xe khả nghi cùng những người khả nghi bám theo ngay đằng sau.

Khi camera mờ mịt quay lại khuôn mặt của người khác, quả thực là mờ đến nỗi giống như đang dùng hiệu ứng làm mờ mặt ấy.

Từng khuôn mặt mờ mịt đi ngang qua camera, đột nhiên, Kỷ Tuân nói: "Dừng lại."

Màn hình tạm dừng, khuôn mặt trong màn hình đương nhiên vẫn cứ mờ mịt, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, trong khoảnh khắc Kỷ Tuân nhìn thấy người này đã nhận ra được quần áo của đối phương.

"Chiều nay tôi từng gặp người này." Kỷ Tuân nói, "Hắn từng xuất hiện bên cạnh La Tuệ."

Cảnh sát thành phố Cầm bỗng cảm thấy phấn chấn. Triệu Vụ lập tức hỏi: "Hắn là ai?"

"Tôi không biết hắn." Kỷ Tuân nói, nhưng anh không để cảnh sát thành phố Cầm thất vọng, nói tiếp, "Nhưng tôi biết ai biết hắn, cũng biết ai có thể tìm được hắn."

Hồ Nguyên vẫn còn đang ở thành phố Cầm để xử lý tang lễ của lão Hồ nhận được điện thoại của cảnh sát, sau đó đi tới đồn cảnh sát thành phố Cầm.

Mọi người đều là đồng nghiệp, không cần vào phòng thẩm vấn, thậm chí cảnh sát thành phố Cầm còn khá là tri kỷ mà để cảnh sát thành phố Ninh tự trao đổi với người của mình trước.

Chủ yếu là để Kỷ Tuân kể lại chuyện mà La Tuệ gặp phải cho Hồ Nguyên nghe.

"Kẻ tình nghi là người trẻ tuổi đã từng gặp chị chiều nay, Kỷ Tuân nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, tôi tin tưởng đôi mắt của anh ấy sẽ không đến nỗi nhận nhầm người." Hoắc Nhiễm Nhân hỏi thẳng, "Hắn là ai?"

"Hắn..." Hồ Nguyên hơi ngập ngừng. Trong giây lát ngập ngừng này dường như đang ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ phải trả lời câu hỏi này ra sao.

"Trông cậu ta khá giống cô." Kỷ Tuân bỗng nói, "Nhỏ tuổi hơn cô. Bỗng nhiên xuất hiện vào lúc cô muốn tranh di sản, sắc mặt lo lắng. Năm nay cô 28 tuổi, còn lão Hồ 80 tuổi. Quan hệ giữa cô với anh trai và mẹ không tốt. Cho nên..."

Liệt kê tất cả manh mối, Kỷ Tuân lại hỏi:

"Hắn là ai? Cô lại là gì của lão Hồ?"

- -------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment