Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 169

Im lặng ngắn ngủi.

Hồ Nguyên đang ngồi tại chỗ bỗng lộ ra nụ cười kỳ quái: "Làm đồng nghiệp với đội trưởng đội cảnh sát hình sự đúng là khá phiền não, có lúc muốn giữ chút bí mật cũng phải lo lắng đề phòng... Chiều nay khi mở cửa nhìn thấy hai người, tôi đã có dự cảm không tốt. Cho dù cái chết của lão Hồ có vấn đề hay không, nhưng lòng tham của con người là cái động không đáy, bọn họ tham lam quá thể, một chút cũng không chịu buông, đến nỗi khiến hai người tới đây, rất có thể tiền không lấy được bao nhiêu, ngược lại còn khơi ra toàn bộ bí mật của mình."

"Pháp y Hồ." Hoắc Nhiễm Nhân nhắc nhở Hồ Nguyên đừng vòng vo sang chuyện khác.

"Yên tâm, tôi biết kỷ luật." Hồ Nguyên nói, "Dù sao chuyện này khá rõ ràng, hai người hẳn cũng đoán được. Đương nhiên, chuyện này để chính tôi nói ra sẽ càng tốt hơn."

"Thật ra..." Hồ Nguyên, "Lão Hồ không phải bố của tôi, mà là ông nội của tôi. Người đàn ông có ngoại hình khá giống tôi mà cố vấn Kỷ nhìn thấy trong ngày hôm nay là em trai ruột của tôi. Chính sách kế hoạch hoá gia đình là một chính sách tốt, nhưng phàm là chính sách mới, đương nhiên khó tránh khỏi sẽ sinh ra một vài người trở thành điều bất lợi trong quá trình thay đổi —— Vì để sinh em trai tôi, bố mẹ tôi đã đưa tôi tới nhà ông nội từ rất sớm."

Cũng khá phù hợp với suy đoán mơ hồ của Kỷ Tuân.

Ông lão 80 tuổi đúng là có thể có một cô con gái ruột 28 tuổi, nhưng dù sao cũng là sự kiện có xác suất rất nhỏ, càng có khả năng là con gái nuôi, con của họ hàng, hoặc cháu gái.

Sau khi đặt một dấu chấm hỏi về thân phận của Hồ Nguyên, lại phân tích các chi tiết mà mình nhìn thấy, quả thực khắp nơi đều là manh mối, khắp nơi đều là điểm đáng ngờ.

"Họ tên của em trai chị?"

"Lư Tùng." Hồ Nguyên.

"Không cùng họ tên với chị?" Hoắc Nhiễm Nhân nhướng mày.

"Ừm, hồi trẻ ông nội tôi từng gặp tai nạn trên biển, lúc đó tất cả mọi người đều nói ông đã chết. Bà nội tôi khóc lóc xong thì cũng tái giá, không nghĩ tới hai năm sau đối phương lại dùng thân phận công dân Hong Kong trở về. Ông nói mình may mắn thoát chết trong vụ tai nạn trên biển, bị xô tới địa giới Hong Kong, may mắn được người hảo tâm cứu giúp. Nhưng khi đó bị đụng vào đầu, không nhớ rõ một vài chuyện, thế nên phải trì hoãn hai năm mới trở về quê hương... Cuối cùng cũng tìm lại được cội nguồn, nhưng vợ đã tái hôn, không còn cách nào khác, chỉ có thể tự lập gia đình mới."

Đã ăn khớp với giấy thông hành cho công dân Hong Kong mà lão Hồ đưa ra khi hai người cùng leo núi với ông cụ lúc trước.

Hành trình này hơi có chút ly kỳ phức tạp, nhưng người đã tám mươi tuổi, tám mươi năm, hơn 29.000 ngày, phát sinh một vài chuyện ly kỳ phức tạp trong thời gian lâu như vậy cũng không có gì lạ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Phương thức liên lạc của Lư Tùng?"

Hồ Nguyên có vẻ không có bao nhiêu tình cảm với em trai ruột của mình, thậm chí có chút phiền chán, vô cùng sảng khoái mà đưa số điện thoại của Lư Tùng cho hai người, còn tặng kèm địa điểm mà Lư Tùng có thể đang ở —— Một khách sạn bình dân của thành phố Cầm.

Lấy được manh mối, hai người ra ngoài nói với Triệu Vụ.

Triệu Vụ cũng không qua loa, gọi người đi thẳng đến địa điểm mà Hồ Nguyên nói, lần này dễ dàng hơn việc phải tìm Phó Bảo Tâm nhiều, sau khi lấy ra thẻ cảnh sát với lễ tân của khách sạn bình dân, lập tức yêu cầu nhân viên của khách sạn mang theo thẻ mở cửa phòng đi cùng bọn họ lên lầu.

Vách tường cùng cánh cửa của khách sạn luôn mỏng nhẹ, mọi người đứng ở ngoài cửa, có thể nghe thấy rõ tiếng chơi game bên trong, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng mic —— Kẻ tình nghi đang chơi game, vẫn chưa phát sinh hành vi chạy án.

Triệu Vụ liếc mắt ra hiệu với nhân viên khách sạn.

Nhân viên khách sạn thấy nhiều biết rộng, rất linh hoạt mà gõ cửa, nói: "Chào anh, khách sạn đưa đĩa trái cây tới ạ."

Tiếng chơi game sau cánh cửa nhỏ đi, giọng nói của một người đàn ông lại vang lên, chính là Lư Tùng: "Đĩa trái cây gì? Tôi không gọi."

"Nhưng số phòng viết là 1038, anh là chủ phòng 1038 đúng không ạ?" Nhân viên khách sạn.

"Ừm."

"Có thể là bạn của anh gọi cho anh, anh có thể mở cửa xác nhận lại không ạ?" Nhân viên khách sạn lại nói.

"... Được rồi, giục cái gì mà giục, giờ tôi xuống ôm trụ được chưa?!" Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hét phẫn nộ của Lư Tùng, sau khi bỗng nhiên quát to, tiếng chơi game cũng đột ngột lớn hơn, mấy người đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng di chuyển liên tục của chuột máy tính cùng ghế chơi game truyền đến từ bên trong, có thể nghe ra được Lư Tùng đang rất tức giận, nhưng đồng thời hắn cũng nói với người bên ngoài, "Anh chờ một lát, chờ tôi chơi xong ván này sẽ ra mở cửa."

"Vâng." Nhân viên khách sạn.

Mấy người đang chờ bên ngoài, nhưng lúc này, lỗ tai của Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên động đậy, nói nhỏ: "... Không đúng, hình như em nghe được tiếng khóa cửa."

Trong phòng khách sạn, ngoại trừ cửa phòng chính là có khóa cửa thì chỉ còn phòng tắm là có khóa cửa.

Sau khi bật tiếng chơi game lớn hơn, Lư Tùng đột nhiên bước vào phòng tắm là muốn làm gì?

Triệu Vụ quyết định thật nhanh, đoạt lấy thẻ mở cửa phòng trong tay nhân viên khách sạn, quẹt thẻ mở cửa, khi hắn lao vào trong phòng, tiếng xả bồn cầu giống như đang át đi tiếng bước chân của hắn, dương dương tự đắc vang lên.

"Đệt!" Triệu Vụ lập tức biến sắc, hắn xông lên trước, cơ thể rắn chắc đột nhiên xông vào phóng tắm, xô mở cánh cửa đang đóng chặt, nhưng mà vẫn chậm một bước, nước từ trong bồn cầu đã rút vào trong ống cống!

"Cảnh sát!" Triệu Vụ phẫn nộ quát Lư Tùng, "Cậu xả cái gì?"

"Trong nhà vệ sinh còn có thể xả cái gì? Cứt đái chứ sao." Lư Tùng căn bản không bị hai chữ "Cảnh sát" hù dọa, trấn định tự nhiên hỏi ngược lại, "Giấy chứng nhận đâu? Các anh tới tìm tôi làm gì? Cho dù là cảnh sát thì cũng không thể tùy tiện xông vào phòng khách sạn của tôi đúng không, có lệnh khám xét không?"

Kỷ Tuân không đứng lên trước, anh đi theo sau cảnh sát, tập trung quan sát Lư Tùng.

Một thanh niên khoảng 25, 26 tuổi, tuổi tác có lẽ không vượt quá phạm vi này, ngoại hình khá đẹp, Hồ Nguyên là một người rất đẹp, hai người họ là máu mủ với nhau, ngoại hình tương tự nhau, Lư Tùng đương nhiên cũng là một người đẹp trai.

Chỉ là anh đẹp trai này da hơi ngăm đen, là dấu vết lưu lại sau khi phơi nắng, thân hình cao lớn rắn chắc, cổ tay phải to hơn cổ tay trái một chút, từ hành lý đặt trên giá để hành lý của khách sạn có thể nhìn ra được có liên quan đến quần vợt... Có lẽ tạm thời có thể suy đoán —— Lư Tùng thường xuyên chơi các môn thể thao ngoài trời, đặc biệt là quần vợt ngoài trời.

Ngoài ra, lông mày của đối phương vừa dày vừa rậm, nhưng môi lại rất mỏng, giữa hai hàng lông mày còn có một nếp nhăn mờ nhạt, khiến gương mặt của người này trông có vẻ hơi khắc nghiệt, cảm giác chủ nhân thường xuyên nổi nóng.

E rằng đây cũng không phải là ảo giác, chỉ nhìn phản ứng tức thời của Lư Tùng khi cảnh sát tìm tới cửa liền biết Lư Tùng tuyệt đối không phải đối tượng có thể dễ dàng đối phó.

Triệu Vụ tái mét cả mặt, nhưng lại không bị phẫn nộ khống chế bộ não cùng cơ thể, thay vào đó, hắn đưa ra giấy chứng nhận cùng lệnh khám xét cho Lư Tùng xem theo quy trình: "Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án, yêu cầu cậu theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."

Lư Tùng liếc qua đồ vật trước mắt.

Đôi mắt của hắn giống như mắt rắn, hẹp dài lạnh lẽo, giống như đang ẩn chứa một vài ý xấu.

Hắn không nói gì, chỉ gật gật đầu, còn hời hợt nói: "Các anh sớm nói mình là cảnh sát, có phải tôi đã sớm mở cửa cho các anh rồi không. Nhưng chắc cảnh sát cũng không thể không cho người ta đi ỉa đi đái đâu nhỉ?"

Không ai muốn đáp lại Lư Tùng, hắn bị hai cảnh sát nhìn chằm chằm, nhét vào trong xe, đưa thẳng về đồn cảnh sát.

Nhưng không phải ai cũng đi cùng chiếc xe này.

Ít nhất Triệu Vụ, đội phó của hắn, bao gồm cả Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đều tạm thời ở lại khách sạn này

Đội phó tuyệt vọng mà nhìn bồn cầu: "Lão Triệu, làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao?" Nếu như ngọn lửa trong mắt Triệu Vụ có thể nhô ra, sợ là đã đốt cháy bồn cầu bằng sứ trước mắt thành tro bụi luôn rồi, "Tìm xe hút bể phốt đến đào phân."

"Ọe —— "

Tiếng buồn nôn muốn ói tuyệt không phải chỉ có đội phó mới phát ra.

Hắn ôm lỡ như đến chính mình cũng không tin mà hỏi: "Lỡ như thằng cha này không xả mất vật gì quan trong, chỉ là mấy thứ ngũ cốc luân hồi..." (Ngũ cốc luân hồi là phân, nước tiểu í ạ..)

"Vậy cũng phải tìm!" Triệu Vụ chắc như đinh đóng cột, "Lập tức bắt đầu, gọi điện cho các ban ngành liên quan, xác định thời gian, bảo bọn họ lái xe hút bể phốt tới đây, cậu chọn thêm mấy người, mặc đồ bảo hộ vào, chuẩn bị đào hố phân tự hoại."

"Tôi..."

Hoắc Nhiễm Nhân mới mở miệng nói một chữ đã bị Kỷ Tuân tai thính mắt tinh ôm chặt lấy, rên rỉ ngả người vào: "Nguy rồi Hoắc đội, anh hơi choáng váng, đứng không vững, có lẽ vết thương còn chưa lành hẳn..."

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Cậu cạn lời nhìn "kiều hoa" trong lòng.

"Kiều hoa" khẽ uy hiếp: "Đừng nghĩ, không cho."

Triệu Vụ vô cùng ăn ý, nhanh chóng nói: "Ngày hôm nay tới đây là được rồi, hai người cũng đã chạy tới chạy lui chạy cả một ngày, mau về nghỉ ngơi đi. Thằng oắt Lư Tùng này quả thực có vấn đề, ngày hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra một vài món đồ tùy thân của hắn, sau đó lại tìm vật chứng đã bị xả xuống bồn cầu..."

Nói ra câu này cũng cảm thấy bốc mùi, Triệu Vụ co quắp khóe miệng.

"Chờ ngày mai chính thức thẩm vấn hắn, đến lúc đó sẽ mời hai người tới xem."

Kỷ Tuân hồi máu sống lại ngay tại chỗ, đầu không choáng váng chân không mềm nhũn, đứng thẳng người nói với Triệu Vụ: "Cảm ơn Triệu đội, Triệu đội cực khổ rồi. Vậy tôi cùng Hoắc đội về khách sạn nghỉ ngơi trước."

"Đâu có đâu có, không khổ cực." Hắn nhìn hai người Kỷ Tuân vai kề vai đi xuống cầu thang, đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm ước ao của đội phó đang ở bên cạnh.

"Chuyên gia ngoài biên chế thật tốt, không hưởng lương cảnh sát, bỏ chạy cũng thật nhanh, còn có thể kéo luôn cả đồng nghiệp của chúng ta đi mất..."

"Đồng nghiệp thành phố Ninh." Triệu Vụ chỉ rõ. Không phải đồng nghiệp trong thành phố này, vốn cũng không cần tham gia vụ án không thuộc phạm vi xử lý của bọn họ.

"Haiz, chờ lúc nào đó chúng ta đi công tác ở thành phố Ninh, đụng phải chuyện như vậy, tôi cũng giả bộ choáng váng rồi kéo anh đi nhá, được không?" Đội phó cân nhắc tính toán.

"Nghĩ xa quá rồi." Ngoài mặt Triệu Vụ có vẻ coi nhẹ như không, nhưng thực ra là đang nhanh chóng liếc mắt, đánh giá vóc dáng của đội phó nhà mình.

Hơi béo.

Choáng cũng không ai tin...

Phải giám sát cậu ta giảm béo, nhịn đói đi cho gầy.

Phòng ngừa chu đáo.

*

Một đêm nghỉ ngơi an ổn trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đến đội cảnh sát hình sự thành phố Cầm một lần nữa, vừa lúc gặp đội cảnh sát hình sự triển khai thẩm vấn Lư Tùng.

Dựa theo quy trình, đầu tiên cảnh sát hỏi Lư Tùng vào lúc xảy ra vụ án đêm qua hắn đang ở đâu, tại sao lại muốn đến đó.

"Không tại sao cả, đi tản bộ thôi." Lư Tùng bày ra vẻ lưu manh già đời, "Thành phố Cầm là thành phố cảng, nổi tiếng về biển, tôi dạo quanh bờ biển, ngắm nhìn cảnh biển cũng không có gì kỳ quái đâu nhỉ. Chẳng lẽ thời đại này, tản bộ cũng phạm pháp?"

"Tản bộ đương nhiên không phạm pháp..."

Cảnh sát thẩm vấn nói, đây là nụ cười giả tạo mà hắn đột nhiên để lộ.

Một giây sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, đội phó hơi mập mập đã cả đêm không ngủ, trạng thái khá là tiều tụy, bước đi vào trong như vịt, hắn duỗi ra bàn tay không biết đã đeo bao nhiêu lớp găng tay, một túi zip trong suốt đang kẹp dưới đầu ngón tay, trong túi zip là vài viên thuốc màu nâu.

Túi zip này đột nhiên bị đưa tới trước mắt Lư Tùng.

"Hẳn là biết cái này đúng không?" Đội phó tiều tụy nở nụ cười không có ý tốt, "Có biết nó được tìm thấy ở đâu không? Nào, nhanh ngửi một cái xem, thơm không? Hả?"

Lư Tùng bình tĩnh không thôi.

Hắn đột nhiên ngả người ra đằng sau, giống như một con rắn dựng thẳng trên ghế, hai mắt bình tĩnh, sắc mặt trắng xanh, đồng thời cố gắng hết sức để mũi tránh xa túi zip.

Ngay lúc này, đội phó bỏ đồ lên trên bàn, vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến bàn rung lên một tiếng kinh thiên động địa, giận dữ hét:

"Thành thật trả lời, cậu tìm đâu ra nhiều loại thuốc độc chết người trong  này, cậu thu thập những thuốc độc này rốt cuộc là muốn làm gì!"

- ----------------------------
Bình Luận (0)
Comment