Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 182

Cân nhắc đến vấn đề đối phương là người lớn tuổi, phía cảnh sát triển khai giám sát đến sáng hôm sau mới đưa người đi, một đống con cái của bà Mai còn không dậy sớm bằng bà lão, con dâu mơ màng xuống dưới uống nước, nhìn thấy xe cảnh sát đã hét ầm lên, cả một tổ ong bắt đầu nháo nhào. Nhưng bản thân bà Mai lại cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng, vô cùng hợp tác mà theo cảnh sát lên xe, về tới đồn cảnh sát cũng không có ý định bao biện, sảng khoái thừa nhận tội ác của mình.

Vợ của Hồ Tranh chen chúc vào trong đám người nhà của Mai Lệ Lệ, vốn là cùng một phe. Nhưng nghe thấy ông cụ chết là do bị mưu sát, người giết là Mai Lệ Lệ, đồng phạm là La Tuệ, cô ta nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được cười, móc điện thoại ra muốn thông báo tin tức tốt cho người thân, bạn bè, kết quả bị con dâu của Mai Lệ Lệ tóm chặt tóc tai, xông vào đánh nhau, tình cảnh còn hỗn loạn hơn lúc cô ta đánh nhau với Lam lúc trước.

Toàn bộ việc này đều bị Triệu Vụ vứt cho đội phó Mạch xử lý, lý do của hắn rất đàng hoàng, Lam Lan còn đang nằm trong bệnh viện, hôm qua mới vừa được cứu sống, hôm nay tỉnh rồi còn phải lấy khẩu cung.

Nhưng xét thấy Lam Lan mới vừa được cấp cứu thành công, phía cảnh sát cũng không định mới sáng sớm đã đi thẩm vấn, thời gian thẩm vấn được sắp xếp vào buổi chiều, sau khi bệnh nhân đã nghỉ ngơi đầy đủ.

"Được, tôi biết rồi."

Trong khách sạn, Hoắc Nhiễm Nhân nhận được cuộc gọi đến từ Triệu Vụ, sau hai câu sau ngắn gọn, cậu nhanh chóng bỏ điện thoại xuống.

"3 giờ chiều nay tới bệnh viện gặp Lam Lan. Phía bà Mai không có khó khăn gì, ngày hôm nay không cần đến đồn cảnh sát."

"Vậy đi đâu?" Kỷ Tuân hỏi, anh nhìn căn phòng trước mắt, "Hiện tại mới chín giờ rưỡi sáng."

"Anh không muốn ngủ thêm một lát sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

Bởi vì ấn tượng gây ra do trước đây Kỷ Tuân luôn ngủ không được, không cần hoá trang có thể cos quốc bảo, nên dù Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn tự mình ngủ sớm dậy sớm, làm việc rồi nghỉ ngơi đều đặn, nhưng lại thích nhìn Kỷ Tuân ngủ nhiều thêm những lúc rảnh rỗi, nếu không có chuyện cần thiết cũng sẽ không nguyện ý quấy rầy Kỷ Tuân nghỉ ngơi.

"Nhà triết học đã từng nói, khi còn sống hà tất phải ngủ lâu, chết rồi hẵng tự nhiên an nghỉ. Anh rất tán thành." Kỷ Tuân.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Được rồi, tuy không cần đến đồn cảnh sát, nhưng chúng ta cũng không ngại đi dạo quanh thành phố Cầm, tìm cửa hàng thủ công khắc tượng gỗ đi, lúc trước em đã hứa làm tượng gỗ cho anh rồi đấy." Kỷ Tuân bật dậy từ trên giường nệm, nhưng cánh tay còn bó thạch cao, không tiện, nhảy được một nửa đã ngã xuống, vừa hay rơi vào trong lồng ngực của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hai người đều hít vào một hơi.

Kỷ Tuân hỏi trước: "Có đụng vào lưng của em không?"

"Không có." Hoắc Nhiễm Nhân giống như muốn ám chỉ mà bổ sung một câu, "Thật ra đã khỏi nhiều rồi. Tay anh thì sao, còn đau không?"

"Đau cũng không phải đau, nhưng mà không nhúc nhích được." Kỷ Tuân trả lời.

Sau khi hai người chuyên tâm quan sát đối phương trả lời câu hỏi xong đều rơi vào im lặng trong chốc lát.

Nếu đều không phải vì đau, vậy thì lúc nãy tại sao phải hít vào một hơi như thế?

Còn có thể vì sao.

Mười hai chữ.

Tuổi trẻ cường tráng, khí huyết phương cương, vừa chạm là cháy.

...

Vào tháng 3, cây cối trong thành phố Cầm đã ra cành mới, chồi non vừa nhú, ngay cả hoa nở cũng đã tàn, chầm chậm bước trên đường phố là có thể nhìn thấy mặt đường nhựa màu xám lạnh được dải một lớp trắng hồng, giống như chỉ cần chớp mắt, mùa đông ảm đạm lạnh lẽo đã bị giấu đi, thay vào đó là mùa xuân rộn ràng tươi tốt với hoa thơm và tiếng chim hót.

Ra khỏi khách sạn, hai người tìm được một cửa hàng có tên là "Cửa hàng gỗ Thuần Thuần" trên phố, mới sáng sớm, trong cửa hàng ngoại trừ nhân viên thì cũng không có người nào khác, sau khi hai người trao đổi ngắn gọn với nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ vị trí gần sát cửa sổ, lại lấy không ít vật liệu gỗ tới đây cho bọn họ luyện tập ước lượng.

Trong cửa hàng làm đồ gỗ khó tránh khỏi có một vài công cụ sắc bén. Kỷ Tuân tự có cách cho chính mình, trực tiếp đứng bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân, dựa lưng vào bàn, mặt hướng cửa sổ, vừa hay, bên ngoài cửa sổ của cửa hàng gỗ có một cây anh đào Nhật Bản tuyệt đẹp, đang nở rộ một màu hồng phấn rực rỡ, từ trong cửa hàng nhìn ra, thật giống như cửa sổ đã nhốt một cây xanh tràn đầy sức sống vào trong khung cửa.

Anh lại liếc mắt, nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đã ngồi xuống.

Hoắc Nhiễm Nhân đang ước lượng mảnh gỗ. Trước giờ cậu vẫn luôn làm việc một cách cẩn thận, nghiêm túc, nhân viên cửa hàng đưa tới một sọt gỗ to nhỏ không đều, cậu đổ hết số gỗ ra, bày lên bàn, ngón tay thon dài chạm vào từng mảnh gỗ giống như đang chạm vào phím đàn piano, sau đó lấy ra hai mảnh trong số gỗ kia.

Hai mảnh gỗ này có cùng kích thước, cùng chủng loại, ngay cả hoa văn trên bề mặt cũng tương tự nhau.

"Anh thích búp bê kiểu Trung Quốc hay búp bê kiểu phương Tây?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi Kỷ Tuân.

Cậu không ngước mắt lên, vẫn tập trung nhìn vào mảnh gỗ trên tay, ánh mắt bởi vì chăm chú mà trở nên trong veo.

"Ừm... Như nào cũng được. Em thì sao? Em thấy kiểu nào đẹp thì em khắc kiểu đó đi."

"Ngày hôm nay chỉ thử thôi, sau này phải luyện thêm." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời, cầm lấy dao khắc.

Khi dao khắc chạm vào mảnh gỗ, bào ra sợi gỗ đầu tiên, trái tim Kỷ Tuân cũng run lên, giống như dao khắc đã rạch lên cơ thể anh một đường.

Đôi tai nhắc nhở anh về sự tồn tại của lưỡi dao, ánh mắt cũng có thể nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo đang lóe lên, đầu nhọn vào dây thần kinh của anh, anh ép mình không được quay đầu lại nữa, chuyên chú ngắm nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Ngày hôm nay không cần trực tiếp đến đồn cảnh sát, Hoắc Nhiễm Nhân cũng thoải mái hơn, không sử dụng keo xịt tóc, mái tóc đen vốn chải ngược ra phía sau lại được thả xuống, chủ yếu là vuốt ra sau tai, chỉ còn vài sợ là rủ xuống hai má.

"Kiểu phương tây đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Em chưa nhìn thấy anh mặc âu phục màu đen bao giờ. Anh cao thế này, mặc vào chắc là đẹp lắm."

Đúng là thế mà. Kỷ Tuân nghĩ.

Khi anh chăm chú ngắm nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, âm thanh mà lỗ tai nghe thấy dường như đang dần dần nhỏ đi, dần dần thu lại, ánh sáng mà khóe mắt nhìn thấy cũng không còn phun ra nuốt vào, chuẩn bị cắn người giống như lưỡi rắn nữa.

Thế giới lạnh giá này, đang trở nên mềm mại.

"Em nói cứ như đã từng nhìn thấy anh mặc lễ phục kiểu Trung Quốc ấy nhỉ." Kỷ Tuân nói.

"Hiện tại không có, chưa chắc sau này cũng không có." Hoắc Nhiễm Nhân bình thản nói, đồng thời đưa tay ra, ấn lại hai má Kỷ Tuân, nhẹ nhàng xoay sang bên cạnh, "Được rồi, đừng nhìn nữa. Có nhược điểm thì có nhược điểm thôi, không nhất thiết phải đánh bại chứng PTSD của anh đâu... Em có thể bảo vệ anh mà."

Thế giới lạnh giá này, bởi vì Hoắc Nhiễm Nhân, rõ ràng đã trở nên mềm mại.

"Được được được, nghe lời em." Kỷ Tuân biết nghe lời phải, quay đầu sang, lại nhìn cây anh đào ngoài cửa sổ, nhìn một lát, anh đột nhiên có linh cảm, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy đồ đang để trên bàn, sột soạt sột soạt mà bắt đầu vẽ.

Tiếng lách cách cùng tiếng sột soạt thỉnh thoảng vang lên, hai người đều chuyên tâm vào công việc của mình.

Một lúc lâu sau, Hoắc Nhiễm Nhân thả dao khắc trong tay xuống.

Cậu hơi nhíu mày, không hài lòng lắm.

Rõ ràng, lần đầu tiên đội trưởng đội cảnh sát hình sự thử trò này đã không cầm dao thuần thục cho lắm, tuy vẫn có thể nhìn thấy dáng người trên mảnh gỗ —— Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn ra dáng người mà thôi, tóc tai bị cậu khắc ra như bầy rắn, tay chân thì biến thành mì sợi.

Hoắc Nhiễm Nhân lặng lẽ quan sát tác phẩm không làm người ta thoả mãn này, muốn lấy cái khác bắt đầu điêu khắc lại lần nữa, mà ngẫm nghĩ xong lại dừng lại, quay sang hỏi Kỷ Tuân trước: "Anh thấy thế nào?"

Cậu không có nhận được câu trả lời của Kỷ Tuân ngay lập tức.

Hoắc Nhiễm Nhân nhíu mày, lại liếc sang, cuối cùng cũng coi như đã nhìn thấy Kỷ Tuân đang làm gì.

Kỷ Tuân đang vẽ tranh.

Dưới gốc cây anh đào thật lớn, có hai người đang đứng đó.

Kỷ Tuân mặc một thân âu phục màu đen, thon dài anh tuấn, giơ tay chống lên thân cây bên cạnh, nghiêng người muốn hôn cậu đang dựa lên thân cây. Cậu cũng mặc âu phục, là âu phục màu trắng, cổ áo còn cài trâm giống như hình bông hoa.

Gió rất lớn.

Hoa lá bay tán loạn, màu hồng, màu xanh lá cây tung bay đầy trời, che lại nửa mặt trên của mình, chỉ lộ ra nửa mặt dưới của mình, cũng chính là nơi bút vẽ của Kỷ Tuân đang đặt lên.

Cậu nhìn thấy ngòi bút vừa dài vừa nhỏ kia đang nhẹ nhàng phác từng nét trên giấy trắng, phác ra nụ cười trên gương mặt của chính mình.

Vừa thuần khiết lại đầy dục vọng, dụ người phạm tội.

Hoắc Nhiễm Nhân vừa nhìn vào khuôn mặt của mình trong tranh đã vội chuyển sang hướng khác, giơ tay gõ lên mặt bàn.

Kỷ Tuân giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái chăm chú vẽ vời: "Em khắc xong rồi sao? Nhanh thế."

"Không quen nên khắc hỏng rồi." Hoắc Nhiễm Nhân dùng giọng điệu như không có chuyện gì xảy ra để che giấu một chút để tâm của chính mình.

"Ừm ——" Kỷ Tuân nhận lấy búp bê được Hoắc Nhiễm Nhân khắc ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn ra được đầu mối, lấy đầu ngón tay chỉ vào phần cổ, "Tóc của anh dài như vậy ư?"

"Không phải sao?" Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh hỏi ngược lại, cũng nhìn vào cổ Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân sờ vào phần tóc lởm chởm trên gáy, sáng suốt mà nói sang chuyện khác: "Thế cái bọc phía sau là?"

"Muốn buộc tóc đuôi ngựa cho anh."

"Cái cục trên cái bọc là?"

"Kẹp tóc hình cái kẹo." Hoắc Nhiễm Nhân đã đắn đo suy nghĩ rồi, "Hoặc là kẹp tóc hình sô cô la."

"Em thực sự là vừa mới học đã khiêu chiến độ khó cao rồi!" Cuối cùng, Kỷ Tuân cảm khái.

Anh thả búp bê gỗ trong tay xuống, cầm bút lên lần nữa, cấp tốc vẽ nên hình tượng mà Hoắc Nhiễm Nhân đã thiết kế cho mình dưới góc tranh mới vừa vẽ xong.

Tóc đuôi ngựa nho nhỏ, đuôi tóc như đuôi thỏ, một nhúm bé xíu.

Trên nhúm tóc nhỏ có một dây buộc tóc, bên trái dây buộc tóc thắt một viên kẹo, bên phải thắt một viên sô cô la, hai loại đều có.

Sau khi vẽ xong, Kỷ Tuân cũng không có dừng lại, dịch ngòi bút sang bên cạnh, chuẩn bị vẽ chân dung đơn giản cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Đầu tiên phải tương xứng với chân dung của mình, tóc tai tốt nhất cũng dài một chút...

Trong lúc bận bịu, Kỷ Tuân vẫn tranh thủ nhìn Hoắc Nhiễm Nhân một cái: "Tóc của em hơi ngắn..."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Nam cảnh sát không được để tóc dài."

Kỷ Tuân tự thỏa mãn bản thân: "Nhưng anh có thể vẽ dài."

Anh xoay cổ tay, mái tóc của Hoắc Nhiễm Nhân trong hình vẽ phác đã dài hơn một đoạn, dài thêm một đoạn này, hương vị nữ tính vốn đã xinh đẹp rực rỡ trên cơ thể bỗng trở nên nồng đậm hơn, Kỷ Tuân lại vẽ thêm hai nét, nhưng càng chăm chú nhìn hình vẽ chân dung, ngòi bút lại càng chậm lại...

"Anh đột nhiên cảm thấy," Kỷ Tuân, "Hình vẽ chân dung này trông quen quen."

"Ngày nào cũng nhìn, có thể không quen được sao?" Hoắc Nhiễm Nhân bình thản nói.

"Đúng, ngày nào anh cũng nhìn, chẳng trách nhìn thấy quen." Kỷ Tuân lầm bầm lầu bầu, "Bức tượng Ma Tổ kia, lần đầu tiên anh nhìn thấy nó cũng cảm thấy quen quen, ngày hôm nay nghĩ lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra, anh cảm thấy dáng vẻ của nó, hơi giống..."

Tầm mắt của anh, rơi vào khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Em của phiên bản nữ."

Một khi manh mối mới xuất hiện, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không có trì hoãn, lập tức đến đội hình sự, lấy bức tượng Ma Tổ được lưu trữ làm vật chứng từ trong bộ phận bằng chứng ra.

Không chỉ Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân, đội cảnh sát thành phố Cầm cũng vây xung quanh, đồng thời nhìn pho tượng này.

Vừa được Kỷ Tuân nhắc nhở, mọi người nhìn tượng Ma Tổ, lại nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, có chút chần chừ nói: "Chuyện này..."

"Bức tượng Ma Tổ do chính tay lão Hồ khắc không quá giống với những khuôn đúc trong các ngồi chùa khác. Tuy nói khuôn mặt của Ma Tổ ở từng nơi khác nhau, từng miếu khác nhau cũng sẽ có những điểm khác nhau, nhưng gần như vẫn giữ nguyên mặt dài hoặc mặt tròn, đôi tai cụp xuống, làm nổi bật cảm giác từ bi giống như "người mẹ" trên thân tượng, mà pho tượng này, khuôn mặt hình trái xoan, có cảm giác thiếu nữ hơn tượng Ma Tổ thông thường rất nhiều. Tôi nghĩ lão Hồ sẽ không tùy tiện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà thêm vào những thứ này trên tượng Ma Tổ, trừ phi..."

Kỷ Tuân nói tới đây, nhìn vào mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, đồng thời nghĩ tới một chuyện.

Trừ phi thời điểm khắc pho tượng này, lão Hồ nghĩ tới thứ mà ông cụ từng nói với bọn họ.

—— Nước mắt xanh lam của lão Hồ.

"Trọng lượng có chút vấn đề." Hoắc Nhiễm Nhân đang tỉ mỉ quan sát tượng phật bỗng lên tiếng, "Gỗ dùng để khắc tượng là gỗ cây bạch quả, nhưng gỗ cây bạch quả mà có cùng thể tích với tượng Ma Tổ này hẳn phải nặng hơn nhiều."

Cậu gõ lên thân gỗ, nghe tiếng kêu, cuối cùng ung dung nói:

"Bên trong tượng Ma Tổ này trống rỗng."

"Trong bụng giấu thi thể!" Kỷ Tuân gần như lên tiếng cùng lúc.

Lão Hồ từng kể với bọn họ câu chuyện về tượng phật giấu thi thể trong bụng, câu chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả? Là lão Hồ tưởng tượng ra, hay là thật sự tồn tại? Liệu lão Hồ có thể vì sự thật hoặc cũng có thể là trí tưởng tượng này mà tự tay khắc ra bức tượng Ma Tổ giấu đồ trong người không?

Ngay khi suy đoán này được đưa ra, tượng Ma Tổ lập tức bị mọi người quan sát tỉ mỉ, không lâu sau đã phát hiện ra dấu vết màu nâu đậm của keo dính trên pho tượng, cạy dọc theo vết keo dính, tượng Ma Tổ bị tách làm hai, lộ ra thứ được giấu trong bụng nó.

Một phong thư.

- -------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment