Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 183

Bì thư là một phong bì bằng giấy kraft, rất bình thường, rất ngay ngắn, không có gì đặc biệt, hẳn là lấy ngẫu nhiên từ trong bưu điện, không đáng chú ý. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là ——

Phong bì thư này phồng lên.

Bên trong có một thứ gì đó.

Bên trong chứa vật gì?

Người mở thư đeo găng tay, chạm vào bì thư, hắn chỉ sợ sẽ làm hỏng chứng cứ bên trong nên mỗi một bước đều cẩn thận từng chút, đầu tiên là duỗi phẳng bì thư bị gập lại, tiếp đến lại mở bì thư vốn không được dán kín, sau đó dốc bì thư xuống dưới, nhẹ nhàng đổ những thứ trong thư ra ngoài.

Hai thẻ chứng minh thư trượt ra khỏi túi giấy kraft trước.

Chứng minh thư giả hoàn toàn mới của lão Hồ cùng Lam Lan.

Sau đó là một tờ giấy, mở ra xem, trên giấy có một vài APP, viết tài khoản cùng mật khẩu, còn đặc biệt khoanh tròn một địa chỉ website. Nhân viên chuyên nghiệp nhập địa chỉ website vào máy tính, mở ra xem, quay đầu lại nói: "Là bitcoin."

Triệu Vụ cau mày: "Tiền ảo sẽ không bị lần theo định vị. Chứng minh thư giả, bitcoin, xem ra Hồ Khôn đã chuẩn bị để chạy trốn bất cứ lúc nào."

Hai thứ này vừa rơi ra, phong thư căng phồng đã xẹp xuống không ít, nhưng bên trong nó vẫn còn một thứ khác.

Một tấm danh thiếp lại rơi ra ngoài.

Danh thiếp viết:

Thành phố Cầm công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu Trị Hiền

Giám đốc Hoàng Thiên Hàn

"Công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu Trị Hiền." Triệu Vụ nhăn mày, "Sao cảm thấy hơi quen quen, có phải gần đây đã từng nhìn thấy cái tên này trong vụ án nào không. Nhưng năm nay chưa giải quyết được mấy vụ án, hai ngày nay càng chỉ có hai vụ, một là Mai Lệ Lệ và Lam Lan, một là Phó Bảo Tâm... Phó Bảo Tâm!"

Hắn đột nhiên vỗ đùi.

"Lão Mạch, cậu mau tìm hồ sơ vụ án của Phó Bảo Linh cho tôi! Lúc trước khi chúng tôi điều tra vụ án của Phó Bảo Tâm đã đồng thời mở lại vụ án của Phó Bảo Linh, trước khi Phó Bảo Linh mất tích, công ty quyên góp xã hội cho trường học của cô ấy làm kiểm tra sức khoẻ có tên là công ty thiết bị chăm sóc sức khoẻ Lạc Đa, cậu nhanh chóng lật lại bảng quan hệ cổ phần của công ty đó ra đây, xem trong bảng đó có phải là có một đối tượng quan hệ tên là công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu Trị Hiền hay không!"

Tìm kiếm không quá phức tạp.

Không lâu sau, đội phó đưa ra kết luận: "Ha, thật sự có!"

Một sợi dây dường như đang được xâu chuỗi lại với nhau.

Phó Bảo Linh mất tích nhiều năm trước liệu có liên quan đến danh thiếp "Công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu Trị Hiền" được lão Hồ nhét vào trong tượng phật không? Công ty này, giám đốc của công ty này, có lén lút làm chuyện gì bất hợp pháp hay không?

"Thời điểm lão Hồ thương lượng với Lam Lan trên web đen đã từng nói một cách rất thành thạo, "Muốn bí mật bắt người ở thành phố Cầm, đều phải đi đường thủy. Tôi không phải nói khoác, các mối quan hệ ở bến tàu tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay."... Nếu như ông ấy không phải lừa Lam Lan, mà là thật sự biết được một loạt quy trình này, hơn nữa còn thực sự liên hệ với nhóm buôn người đấy thì sao?" Kỷ Tuân đưa ra một hướng tư duy.

Sau đó, lại nghe thấy một tiếng "Coong" vang lên, vật cuối cùng trong bì thư trượt xuống mặt bàn.

Mọi người nhìn kỹ: "Là cái... Cây quạt nhỏ?"

Là một cây quạt nhỏ màu trắng.

Nhỏ giống như lòng bàn tay của trẻ con, mới nhìn sẽ khiến người ta tưởng là ngọc hoặc đá, nhưng nhìn kỹ một lát sẽ phát hiện, nó không mềm mại như ngọc, cũng không nhẵn nhụi như đá, thậm chí có thể nhìn thấy một vài khớp xương lồi lõm bên trên nó.

Nó nhìn qua càng giống như là..

"Quạt bằng xương." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm mặt, "Không biết là xương của vật gì."

Đúng, quạt bằng xương.

Vót xương của sinh vật để chế tạo thành quạt.

Là xương của động vật nào sao?

Hoặc, là xương của người nào sao?

Kỷ Tuân nhéo tấm biển, đặt nó trước mặt.

Quạt rất mỏng, trước sau đều có khắc chữ.

Nhìn kỹ, mặt trước có khắc "Tàu thuyền thuận sông", mặt sau có khắc "Gió yên sóng lặng".

"Đường Cảnh Long." Kỷ Tuân nói nhỏ.

Trong két sắt của đại biểu y dược ở vụ án của Hề Lôi có một chiếc thuyền gỗ, trên boong thuyền gỗ có treo một xâu tiền treo cổ, mặt trước lẫn mặt sau của tiền treo cổ đều có khắc hàng chữ này.

"Có liên quan đến vụ án trước đây của hai người?" Triệu Vụ nhìn sắc mặt của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, ngẫm nghĩ một chút đã hiểu ra.

"Hẳn là có liên quan nhất định." Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu.

"Vậy được, vật này có khả năng vẫn phải ở lại đây, nhưng tôi sẽ gửi cho cậu một phần tài liệu, chứng cứ. Thuận tiện tìm pháp y kiểm tra xem xương này là xương gì."

"Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ, không cần khách sáo. Hiện tại gần trưa rồi..." Triệu Vụ cúi đầu nhìn đồng hồ, "Phía bệnh viện nói Lam Lan đã hoàn toàn tỉnh lại, trạng thái cũng ổn. Tôi thấy để tránh đêm dài lắm mộng, thôi đừng chờ đến chiều nữa, hiện tại đi luôn, hỏi sớm xong sớm."

*

Khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy Lam Lan một lần nữa, Lam Lan đang ngồi dựa đầu giường bệnh của bệnh viện, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên cổ cô quấn băng gạc dày đặc, có lẽ bởi vì mất quá nhiều máu tươi, khuôn mặt cô đã thiếu đi hồng hào cùng sức sống cuối cùng.

Bác sĩ phụ trách điều trị cho Lam Lan đã nói rõ tình huống hiện tại của Lam Lan trước khi cho bọn họ tiến vào, vết thương nằm ở cổ, dây thanh quản bị ảnh hưởng, bắt cô ấy trực tiếp lên tiếng trả lời câu hỏi hay thú nhận hành vi phạm tôi là không thể, nhưng có thể dùng di động hoặc máy tính gõ chữ trao đổi.

Đội cảnh sát đưa di động cùng máy tính cho Lam Lan lựa chọn, Lam Lan hờ hững liếc nhìn, chọn máy tính, sở dĩ đưa ra lựa chọn như thế này, Kỷ Tuân nghĩ, có lẽ là bởi máy tính đang cách cô ấy gần hơn một chút.

Triệu Vụ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: "Phía cảnh sát đã biết rõ tất cả mọi chuyện. Hồ Khôn bị Mai Lệ Lệ giết, cô thay thế tên của La Tuệ, thực ra cô tên là Lam Lan, người dùng thẻ bảo hiểm y tế của Hồ Khôn để chữa bệnh tên là Lam Tồn Cương, là ông nội của cô."

Lông mi của Lam Lan run lên một cái, chỉ là một cái.

Cái chết của thể xác không đại biểu sự biến mất của linh hồn, nhưng cái chết của linh hồn thường khiến thể xác cũng biến mất, sớm hay muộn mà thôi.

"Hiện tại chúng tôi vẫn cần hỏi cô một vài chuyện, tôi hy vọng cô hiểu được, nói dối không có bất kỳ tác dụng nào cả." Triệu Vụ nhìn Lam Lan thật kỹ, thái độ của hắn tuyệt đối không thể nói là dịu dàng, dịu dàng của cảnh sát căn bản sẽ không dành cho tội phạm.

Nhưng câu hỏi tiếp theo lại không do hắn hỏi.

Người lên tiếng chính là Hoắc Nhiễm Nhân.

"Cô có biết những thứ mà lão Hồ nhét trong tượng Ma Tổ không?" Hoắc Nhiễm Nhân.

"Biết." Chữ biết này bị Lam Lan gõ lên màn hình.

"Bên trong có cái gì?" Hoắc Nhiễm Nhân lại hỏi.

"Chứng minh thư mới, một khoản tiền, một tấm danh thiếp." Lam Lan, "Ông ấy nói, sau này nếu gặp phải chuyện không giải quyết được sẽ chuyển sang nơi khác, đổi một thân phận khác mà sống."

Không hề nhắc đến cây quạt bằng xương kia.

Lão Hồ không có nói cho Lam Lan sao?

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đồng thời nghĩ.

"Trong tượng phật có chứa đồ đạc để chạy trốn, tại sao cô không nhờ nhân viên cửa hàng gỗ đồng thời gửi tượng phật cho?"

Lại chỉ cần búp bê gỗ mà lão Hồ đã khắc cho cô? Rõ ràng có thể lấy được hai thứ này cùng lúc, không cần lựa chọn.

Nửa câu còn lại, Hoắc Nhiễm Nhân không trực tiếp hỏi ra, chỉ quan sát sắc mặt của Lam Lan.

Nhưng Lam Lan không có quá nhiều biến hóa về mặt cảm xúc.

Cô thẫn thờ một lát, gõ chữ nói: "Cảm giác trốn không thoát, mệt mỏi, không muốn tiếp tục."

"Cô có biết nội dung của tấm danh thiếp không?" Hoắc Nhiễm Nhân lại hỏi.

Lam Lan lắc đầu.

"Vậy thì, cô có biết cây quạt bằng xương không?"

Một tấm ảnh được giơ tới trước mặt Lam Lan, là ảnh của chiếc quạt xương rơi ra từ trong bì thư.

Lam Lan vẫn lắc đầu. Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân chú ý tới, con ngươi của đối phương đang khẽ chuyển động, đó là biểu hiện khi đang nhớ lại.

"Cô biết." Hoắc Nhiễm Nhân bình thản nói, "Nói hết những gì cô biết ra đi, lúc này còn cần phải giấu giếm sao? Hồ Khôn chết rồi, cô cũng muốn chết, nếu không nói những bí mật này ra, vậy chúng chỉ có thể bị chôn vào trong đất. Chỉ có thể cùng mai táng với La Tuệ mà cô đã từng hại —— cũng như rất nhiều người tương tự với La Tuệ."

Đôi tay nhợt nhạt giơ lên bàn phím một lúc, nhẹ nhàng gõ xuống.

Câu trả lời của Lam Lan biến thành một hàng chữ vuông vức, ngay ngắn, nhảy ra từ con trỏ chuột trên màn hình màu trắng:

"Tôi không biết danh thiếp, cũng không biết cây quạt bằng xương. Tôi chỉ từng nghe qua những thứ mà lão Hồ nhét vào trong tượng Ma Tổ chứ chưa từng nhìn thấy. Nhưng tôi nhớ tới, trước đây, lão Hồ đã từng kể cho tôi một câu chuyện."

"Một câu chuyện liên quan đến thần thoại về Ma Tổ nương nương.

"Câu chuyện mà ông ấy kể, rất kỳ lạ, rất khủng bố, tôi vẫn còn nhớ như in..."

- ----------------------------
Bình Luận (0)
Comment