Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 60

Kỷ Tuân không có đoán Hoắc Nhiễm Nhân, cũng không có đoán Viên Việt.

Anh gọi điện thoại cho Hoắc Nhiễm Nhân đơn thuần là vì mới vừa rời giường thật sự quá buồn ngủ, muốn tìm đại một người để nói chuyện linh tinh thôi, đợi hết buồn ngủ rồi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự sẽ có thể đi làm chuyện của mình.

Anh cúp điện thoại, mở máy tính, nhìn file word trắng trơn mà đau hết cả đầu.

Cũng may anh không phải tác giả dài kỳ trên mạng, không cần cập nhật chương mới mỗi ngày, nếu không đến cả trăm ngày rồi không đăng gì, có khi tro cốt của tác giả cũng bị đào lên mất.

Kỷ Tuân lẩm bẩm vài câu, lướt lướt thanh trò chuyện, lướt tới biên tập của Độc Quả, có thể là lần trước trả lời đối phương quá mức lạnh lùng, khiến cho ra đa "Tác giả trì hoãn bản thảo" của đối phương lập tức dựng thẳng lên, sau đó có gửi tin nhắn tới cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí hơn rất nhiều:


"Thầy Kỷ, nếu như trước tết không thể viết xong, vậy sau tết thì sao ạ?"

"Ban biên tập nhận được bản thảo rồi còn phải nộp lên nhà xuất bản, đợi nhà xuất bản phê duyệt thông qua, sau khi ban hành số hiệu xuất bản mới có thể in ấn đưa ra thị trường."

"In sách có thể yêu cầu nhà xưởng tăng ca làm thêm giờ, nhưng phê duyệt ít nhất phải ba tháng, qua một vòng như vậy, đến tháng bảy tháng tám có thể đưa ra thị trường là tốt nhất..."

Kỷ Tuân tính toán thời gian.

Hai ngày nữa là ăn tết rồi, dù như thế nào thì phần tử tội phạm cũng nên đóng cửa về nhà, an phận ăn tết chứ nhỉ.

Anh hẳn là cũng có thể viết xong quyển sách này đi?

Kỷ Tuân gõ chữ: "Hẳn là không..."

"Ma Tổ nương nương sinh ra vào năm Kiến Long đầu tiên thuộc triều Tống..."

Tivi đang chiếu phim tài liệu, là một vài tư liệu về phong tục dân gian mà Kỷ Tuân viết bản thảo gần đây, nội dung tập ngày hôm nay là giới thiệu văn hóa về Ma Tổ nương nương.


Thật trùng hợp, Viên Việt nói trong nhà Tôn Phúc Cảnh cũng thờ phụng Ma Tổ nương nương.

"Ma Tổ nương nương phổ biến ở vùng duyên hải Đông Nam bộ nước ta, trong đó huyện Bồ Điền của tỉnh Phúc Kiến..."

Kỷ Tuân miên man nghĩ, Tôn Phúc Cảnh vẫn luôn sống gần thành phố Ninh, nguyên quán cũng không phải Phúc Kiến, thành phố Ninh từ khi cận đại tới nay đều không phổ biến thờ cúng Ma Tổ, hắn cũng không phải thuyền viên... Ít nhiều cũng có chỗ kỳ lạ.

"Tổ miếu Ma Tổ ở Mi Châu, có một tấm biển được vua Tống Huy Tông ngự thư khắc lên. Đại khái là vì năm Tống Tuyên Hoà thứ năm, trên đường Lộ Doãn Địch đi sứ thì gặp nạn, may mắn được Ma Tổ cứu trợ mới có thể an toàn trở về. Tin tức báo về triều, Huy Tông vô cùng vui vẻ, tức thì ban cho hai chữ "Thuận Tế" (thuận lợi qua sông), trong điện..."


Kỷ Tuân ngước mắt lên.

Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng. Anh đọc lên tám chữ đã từng nhìn thấy trong két sắt của Đường Cảnh Long.

Mạnh Phụ Sơn nói: "Chú ý, Đường Cảnh Long không đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Mạnh Phụ Sơn, Đường Cảnh Long, Tôn Phúc Cảnh.

Ma Tổ nương nương?

Kỷ Tuân xem tivi nên có dừng lại một lúc lâu, "Hẳn là không" mới nhắn được một nửa, cũng lẻ loi nằm hồi lâu trong khung chat giữa anh và biên tập của Độc Quả.

Độc Quả biên tập: "?"

Thầy ơi sao thầy không nói tiếp đi, là "Hẳn là không có vấn đề", hay là "Hẳn là không có khả năng" ạ?

Hai cái chênh nhau lắm á.

Hắn cồn cào sốt ruột!

*

Cạy được miệng của Phùng Gia Mỹ, tình huống đã có đột phá mang tính giai đoạn, càng ngày càng nhiều chứng cứ nổi lên mặt nước, cấp trên của cục cảnh sát một lần nữa mở cuộc họp, đồng thời kết nối với Viên Việt đang ở huyện Di An, sau khi nhận được tin tức Viên Việt cũng đã lấy được chứng cứ, đang nhanh chóng quay về thành phố Ninh, ngay lập tức đưa ra phương án, quyết định bắt giữ, nhiệm vụ do đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 2, Hoắc Nhiễm Nhân, dẫn đội phụ trách.
Cấp trên đã đưa ra quyết định, nhưng trên thực tế vẫn còn lo lắng.

Bởi vì sáng nay sau khi đi tới văn phòng luật Trung Tề, Tôn Phúc Cảnh đã dẫn theo một vị nữ luật sư trẻ tuổi tên Lâm Vân về nhà, uống trà trò chuyện, bọn họ ngồi trong phòng khách, phòng khách có một cái cửa sổ sát đất, đội viên theo dõi ẩn nấp trong tầng nhà tương đương của tòa nhà đối diện, nhìn chằm chằm không dám lơ là, mặt mũi cũng bị gió thổi đến cứng đơ.

Ngoài ra, trong nhà của Tôn Phúc Cảnh còn có một bảo mẫu.

Bảo mẫu họ Trần, năm mươi tuổi, giới tính nữ, vẫn luôn làm việc trong nhà Tôn Phúc Cảnh, đến bây giờ cũng đã được năm, sáu năm rồi.

"Chờ luật sư ra ngoài rồi hành động." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Một lần chờ đến tận hai tiếng, Đàm Minh Cửu nằm nhoài dưới đáy thùng xe, hai tay víu vào cửa sổ, hơi ló đầu ra, nhìn chằm chằm những người ra vào ở cổng khu nhà của Tôn Phúc Cảnh, chỉ sợ Tôn Phúc Cảnh trà trộn vào trong đó, lượn lách qua ải.
Mà hiển nhiên, bọn họ đều cả nghĩ quá rồi.

Suốt cả buổi chiều, Tôn Phúc Cảnh đều không có định dời chỗ, nữ luật sư hắn mang về nhà cũng không có.

Đàm Minh Cửu thuật lại tình báo của nhân viên theo dõi trên lầu: "Nguyên 15 phút không có nói chuyện với nhau rồi, một ông già, một cô gái trẻ, 15 phút không trò chuyện mà cô gái trẻ cũng không đi, điều này đại biểu cái gì?"

Không ai tiếp lời, từng vị cảnh sát đang chờ hành động đến mức tinh thần mệt mỏi.

Đàm Minh Cửu trong lúc tịch mịch lại nhớ tới Kỷ Tuân, tưởng niệm của hắn giống như đã tạo thành hình ảnh, dáng người thuộc về Kỷ Tuân chợt lóe lên trong bụi cây phía trước.

"Kỷ, Kỷ Tuân?"

"Anh nói ai cơ?" Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu.

Đàm Minh Cửu vội vã lau mắt, lại nhìn về phía trước, thế nhưng phía trước ngoại trừ bóng cây đang đung đưa ra thì không nhìn thấy bất kỳ bóng người quen thuộc nào, hắn chần chừ nói: "Không, tôi không nói ai cả, tôi nói là, vị nữ luật sư trẻ tuổi ở bên trong chậm chạp không ra ngoài, hẳn là đang chờ chúng ta tới, hay là chúng ta cứ trực tiếp đi vào? Bắt một ông già đã 60 tuổi mà thôi, cũng không phải xả súng đạn với tội phạm ma túy, còn phải chọn thời gian sao? Cho dù hắn cáo già đến đâu đi nữa, một khi đối diện với bằng chứng như núi, đừng nói mời một luật sư chờ sẵn, có mời cả tá luật sư đến đây, hắn cũng phải cúi đầu nhận tội."
Những vị cảnh sát còn lại cũng nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân cân nhắc một lát, chậm rãi gật đầu: "Bọn họ nếu đang chờ chúng ta, vậy thì chúng ta trực tiếp tới cửa..."

Có được mệnh lệnh, mọi người mới vừa rồi còn tinh thần uể oải lập tức hồi sinh tại chỗ, dồn dập từ chỗ ngồi nhảy lên, giật mở cửa xe, theo sau Hoắc Nhiễm Nhân, bước nhanh đến cửa nhà của Tôn Phúc Cảnh.

Hoắc Nhiễm Nhân gõ cửa.

Cậu gõ ba lần, cửa mở ra, bảo mẫu trong nhà nhìn thấy cảnh sát cũng không hề ngạc nhiên, vô cùng khách sáo nói: "Các vị cảnh sát đến rồi à, ông Tôn cùng luật sư Lâm chờ trong phòng khách lâu lắm rồi."

Nói xong, bà dẫn bọn họ vào phòng khách, mời bọn họ ngồi xuống đối diện Tôn Phúc Cảnh.

Trong phòng khách, Tôn Phúc Cảnh ngồi chung một chỗ với Lâm Vân.

Lâm Vân chính là vị nữ luật sư trẻ tuổi kia, tóc dài, váy ngắn, chân đi giày cao gót, dáng người mỏng manh thon thả, mà trên mặt lại tràn đầy tự tin —— tự tin đã được chuẩn bị thỏa đáng từ lâu, nóng lòng muốn thay người trong cuộc biện luận với cảnh sát.
Mà trong lòng cậu vẫn còn chút nghi ngờ.

Cho dù Tôn Phúc Cảnh đi tìm luật sư biện hộ... Nhưng tại sao lại muốn tìm nữ luật sư trẻ tuổi như thế?

"Uống trà không?" Tôn Phúc Cảnh nói, "Hay là uống nước?"

"Đều không cần." Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng, "Phiền ông Tôn theo chúng tôi trở về đồn một chuyến, có một số việc muốn ông Tôn phối hợp."

"Không vội." Tôn Phúc Cảnh cười nói, "Nể tình tôi lớn tuổi, lại đợi các cậu nguyên một buổi trưa, chúng ta trò chuyện mấy câu đã, dù gì cũng không đến nỗi bốn vị cảnh sát các cậu vây ở đây mà vẫn còn sợ tôi bỗng dưng mọc ra đôi cánh bay mất đâu nhỉ?"

"Xin hỏi anh cảnh sát này họ gì?" Lâm Vân cũng lên tiếng, "Cảnh sát phá án dựa theo pháp luật, không biết đương sự của tôi đã phạm vào tội nào mà phải bị mang về đồn đây?"
"Cảnh sát có quyền triệu tập bất kỳ công dân nào."

"Có. Nhưng nhất định phải báo nguyên nhân sự việc." Lâm Vân hùng hổ doạ người.

"Tình huống đặc biệt cũng có thể không báo." Hoắc Nhiễm Nhân đáp.

"Đương sự của tôi cũng có tình huống đặc biệt." Lâm Vân lấy ra bệnh án đã sớm chuẩn bị, một xấp thật dày này chính là vũ khí của cô, "Ông Tôn mắc bệnh tim mạch rất nghiêm trọng, không thể kích động hay mệt nhọc, nếu như cảnh sát không nói rõ nguyên nhân đã dẫn ông ấy đi, sợ là không hợp tình hợp lý cho lắm."

Hai người mới nói xong một hiệp, cánh cửa vừa đóng cửa lại một lần nữa vang lên, bảo mẫu mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Viên Việt.

Viên Việt chạy tới từ huyện Di An.

Hắn vội vã gật đầu với mấy người Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó nói với Tôn Phúc Cảnh: "Ông Tôn, báo cáo kiểm tra chất lượng của ban ngành liên quan đã chứng minh hạng mục công trình xây dựng trường trung học phổ thông của huyện Di An 22 năm trước do ông chủ trì đã vi phạm tiêu chuẩn quốc gia nghiêm trọng, chúng tôi yêu cầu ông theo chúng tôi về đồn giải trình."
Tôn Phúc Cảnh vẫn luôn ngồi như vậy đến lúc này mới mở miệng nói chuyện.

Lão giống như một ông cụ hiền lành, thấy ai cũng cười híp mắt, đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy cũng không hề hoảng loạn.

Mà lão, đương nhiên không phải người hiền lành.

Tôn Phúc Cảnh đeo kính lão lên, lật bản ghi chép ở bên cạnh tay, lại liếm vào đầu ngón tay, lật mở: "Chuyện là như vậy à? Chờ tôi tìm xem người phụ trách mua vật liệu sắm lúc đã đó, ầy, 22 năm trôi qua, cũng không biết bây giờ hắn còn sống hay không, lại chạy tới nơi nào, nhưng tôi có thể cho các cậu số điện thoại mà hắn để lại năm đó. Tôi nghĩ cảnh sát đi tìm hắn hỏi xem, có khi còn biết được nhiều hơn là hỏi tôi ấy... Dù gì thì mua sắm vật liệu cũng là do hắn một tay phụ trách."

Lâm Vân lịch sự tiếp lời: "Quan trọng hơn là, công trình này cũng không hoàn thành, 22 năm trước, ông Tôn chính là vì công trình này bị đứt nguồn vốn nên mới phá sản. Chuyện này, tôi nghĩ đã sớm kết thúc vào năm đó rồi, cảnh sát có lý do gì để nhắc lại một lần nữa vào lúc này đây?"
"Vậy chuyện giáo dục Phúc Hưng có nghi ngờ liên quan đến buôn bán truyền bá tranh ảnh cùng video kɦıêυ ɖâʍ thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp.

Bàn tay đang lật mở sổ ghi chép của Tôn Phúc Cảnh dừng lại.

Lão híp mắt, nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân: "Ồ... ồ, là Tiền Thụ Mậu sao? Tên kia quả nhiên giữ lại một vài thứ. Các cậu đã lấy được chứng cứ gì từ chỗ hắn? Không phải là ghi âm đấy chứ. Tôi nhớ ghi âm lén không có hiệu lực pháp lý mà, phải không Tiểu Lâm?"

Lão hỏi nữ luật sư bên cạnh.

Lúc này, Lâm Vân có chút kinh ngạc, cô biết đến chuyện toà nhà chưa hoàn thiện, lúc trước hai người vẫn luôn nói với nhau chuyện này, nhưng giáo dục Phúc Hưng buôn bán truyền bá hình ảnh video tìиɦ ɖu͙ƈ là chuyện gì đây?

Tôn Phúc Cảnh chưa từng trao đổi với cô.

Thế nhưng luật sư và đương sự là chung một phe, cô lập tức phụ họa theo Tôn Phúc Cảnh: "Ghi âm lén không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào."
"Ai nói chứng cứ trong tay cảnh sát chỉ có file ghi âm?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại, "Ông Tôn Phúc Cảnh, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới, 22 năm qua, dân lao động không có văn hóa lúc trước cũng đang cố gắng tiến bộ, hắn biết học cách ghi chép... Giống như Thang Chí Học năm xưa, ghi lại từng sơ hở của ông vào trong sổ sách sao?"

"..." Hoắc Nhiễm Nhân tiết lộ quá nhiều dữ liệu, Lâm Vân cũng chỉ biết kinh ngạc.

Luật sư im lặng, nhưng Tôn Phúc Cảnh không có im lặng.

Tôn Phúc Cảnh hỏi Lâm Vân: "Truyền bá kɦıêυ ɖâʍ sẽ bị xử bao nhiêu năm?"

Lâm Vân: "Chuyện này..."

"Nói đi, không sao hết."

"Có ba mức hình phạt, tình tiết nhẹ thì từ ba năm đổ xuống; tầm trung là ba đến mười năm; tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, mười năm trở lên hoặc tù chung thân."

Tôn Phúc Cảnh gật gật đầu.
"Tôi biết rồi, luật sư Tiểu Lâm, phiền cô qua đây, tôi muốn nói riêng với cô vài lời..."

Lão ngoắc tay với nữ luật sư.

Tôn Phúc Cảnh dùng tay trái ra hiệu, còn tay phải của lão, vẫn luôn mò mẫm trong túi áo sâu của áo khoác, hiện tại, tay phải của lão đang dùng phương thức nắm lại, chầm chậm rút ra.

Hoắc Nhiễm Nhân vô tình liếc qua, sắc mặt chợt biến, quát lên: "Hành động!"

Mà Lâm Vân vốn ngồi ngay bên cạnh Tôn Phúc Cảnh, cô chỉ vừa nghiêng người đã sát lại gần Tôn Phúc Cảnh, chờ đợi cô, không phải dặn dò riêng tư gì của Tôn Phúc Cảnh, mà là một họng súng đen ngòm.

Nòng súng đè trên huyệt thái dương của Lâm Vân.

Biến hóa trong chốc lát này giống như công tắc của thuốc nổ bị nhen lửa, sau một hồi tia lửa ken két bắn ra tứ phía, một tiếng nổ vô thanh nhưng lại cực lớn vang lên trong đầu tất cả mọi người, bản năng của thân thể chiến thắng tốc độ của lý trí, chỉ nghe "soạt' một tiếng, Hoắc Nhiễm Nhân, Viên Việt, toàn bộ cảnh sát, đều rút ra súng lục giắt bên hông, nòng súng nhắm thẳng vào Tôn Phúc Cảnh.
Hai phe đối lập, đối mặt với nòng súng phía trước, Tôn Phúc Cảnh không hề sốt ruột, khóe miệng nhếch sang hai bên, ý cười thân thiện trở nên âm u khủng bố:

"Nói rồi, đừng có gấp. Nếu như gấp, vậy thì đầu của cô ta sẽ không còn đâu."

"Tôn Phúc Cảnh!" Đàm Minh Cửu miệng lưỡi nhanh nhẹn nhất, hét lớn, "Buôn bán kɦıêυ ɖâʍ cùng gϊếŧ người là hai trường hợp khác nhau, ông đừng sai càng thêm sai!"

"Đối với các cậu có lẽ là không giống nhau, nhưng đối với một ông già mà nói, mười năm cùng tử hình có gì khác nhau? Tôi gϊếŧ cô ta, trên đường hoàng tuyền còn có một cô gái trẻ tuổi bầu bạn."

Súng của lão dí vào huyệt thái dương của nữ luật sư, nữ luật sư bị dọa đến ngây dại, gương mặt cứng ngắc gần như tấm gỗ, mà tấm gỗ này đang co quắp kịch liệt, đôi mắt cô giống như vòi nước mất đi khống chế, nước mắt cuồn cuộn chảy ra:
"Cứu... Cứu... Cứu tôi..."

Cảnh sát quả thật có ưu thế áp đảo —— thế nhưng không có tác dụng, trong tay Tôn Phúc Cảnh có con tin.

Đây chính là thịt mềm dưới áo giáp, là trái tim trong sắt thép, mạch máu của bọn họ bị đối phương bóp trong tay, bọn họ nhất định phải bảo vệ mỗi một người dân vô tội.

"Lui về phía sau." Tôn Phúc Cảnh ra lệnh cho cảnh sát, "Lùi tới ngoài cửa đi, tôi đếm đến ba, nếu như các cậu vẫn không lui về phía sau —— "

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Viên Việt mang theo những người còn lại, chậm rãi lui về phía sau, một đường đi đến cửa.

Sau đó Viên Việt lách người, lách vào tường phía sau, lập tức báo cáo tình huống hiện trường với tổng bộ, báo cáo xong xuôi, hắn đột nhiên cảm giác chỗ cầu thang có động tĩnh, lập tức giơ súng hướng đi về phía cầu thang.
Sau đó hắn nhìn thấy một cái đầu thò ra, đầu của Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân lén lén lút lút, vẫy tay về phía hắn.

*

Cùng lúc đó, Hoắc Nhiễm Nhân đang đàm phán với Tôn Phúc Cảnh: "Đừng kích động, ông muốn cái gì, chúng ta cũng có thể thương lượng."

Tôn Phúc Cảnh bỗng nhiên trở nên dịu dàng hòa nhã: "Đương nhiên, đương nhiên cảnh sát sao lại có thể nhìn người vô tội mất mạng oan được, nhìn cô gái trẻ trung này, mới độ hai mươi, tốt nghiệp trường đại học có tiếng, vừa bước chân vào đời, tiền đồ vô cùng xán lạn, trong nhà còn có cha mẹ lớn tuổi đã dốc lòng nuôi nấng nửa đời... Sao lại nỡ chôn cùng với lão già chỉ cách nửa bước chân là nằm vào trong quan tài như tôi, đúng không?"

Hắn nói với Lâm Vân:

"Cho nên đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng nghĩ đến việc thoát khỏi khống chế của tôi nhào về phía cảnh sát, nghĩ về cha mẹ đi, cô không nỡ lòng rời bỏ thế giới này, cũng không nỡ lòng rời bỏ bọn họ, đúng không?"
Lâm Vân nghẹn ngào điên cuồng gật đầu.

"Được, vậy thì Tiểu Trần," Tôn Phúc Cảnh gọi bảo mẫu, "Kéo rèm cửa xuống, kéo hết. Tôi thế nhưng không muốn bị bắn tỉa cho nát đầu ra đâu."

Lúc này, bảo mẫu trong phòng cũng bị tình hình trước mặt dọa cho ngây người, co rúm vào trong góc không dám nhúc nhích.

Tôn Phúc Cảnh vung tay kịch liệt, quát lên: "Mau!"

Tính mạng bị uy hiếp, bảo mẫu vừa lăn vừa bò đứng dậy, kéo xuống hai tấm rèm cửa sổ dày nặng, ánh sáng bên trong căn phòng trở nên tối tăm, giống như hai cánh dơi thật lớn dang rộng, che khuất ánh nắng.

Cùng lúc đó, Tôn Phúc Cảnh mang theo Lâm Vân dịch chuyển phương hướng, nhà lão ở tầng ba mươi, lão đang ở trong phòng khách, đối diện với Hoắc Nhiễm Nhân, có thể nhìn thấy nơi ra vào cùng tất cả những căn phòng còn lại, mà rèm cửa sổ đã được kéo xuống sau lưng cũng ngăn chặn nguy hiếm cuối cùng đến từ phía bắn tỉa.
Lão ra lệnh: "Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, không được đi theo, chờ tôi ra khỏi thành phố Ninh rồi tất nhiên sẽ thả cô ta ra."

"Chúng tôi có thể đáp ứng vế trước, nhưng chúng tôi không thể để con tin đi theo ông, nếu không, ở phạm vi chúng tôi không nhìn thấy, ông làm hại con tin thì phải làm sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Nếu như cậu không đáp ứng, vậy hiện tại tôi sẽ bắn chết cô ta!"

"Tôi đổi với cô ấy." Hoắc Nhiễm Nhân lại nói, "Tôi đi theo ông. Trong tay ông có súng, còn tôi, sẽ không mang theo bất kỳ trang bị nào."

Tôn Phúc Cảnh giống như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, bắt đầu cười ha hả: "Đội trưởng, cậu là một vị đội trưởng ưu tú, nhưng tôi chỉ là một lão già, còn là một người xấu. Cậu nói xem, đàn ông vừa già lại vừa xấu sẽ chọn một cô gái trẻ trung, hay là chọn đội trưởng đội cảnh sát hình sự thân thể cường tráng, từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như cậu? Cậu muốn qua đây đổi với cô ta đúng không... Được được, thật ra cũng được, cậu tự bắn mình một phát đi."
"Cánh tay, bắp cánh tay phải."

"Cậu tự bắn mình một phát rồi mới qua đây, đổi với cô ta."

----------------------------

Bình Luận (0)
Comment