Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 61

"Sao cậu lại ở đây?" Mắt thấy là Kỷ Tuân, Viên Việt không nhịn được, hai bước nhảy lên cầu thang, hỏi một câu phí lời.

"Tìm được vài manh mối ngoài ý muốn, cho nên tới đây lượn vài vòng, bên trong xảy ra chuyện rồi à?" Kỷ Tuân rướn cổ nhòm vào trong nhà của Tôn Phúc Cảnh.

"Tôn Phúc Cảnh có súng, có con tin." Viên Việt tóm tắt ngắn gọn.

"Ồ..."

Nói thật, Kỷ Tuân không quá bất ngờ.

Có thể khiến cảnh sát vác súng lên đạn lùi ra ngoài như thế này cũng chỉ có mấy loại khả năng, trong đó kẻ tình nghi có súng xem như là trường hợp phổ biến nhất. Anh đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của Viên Việt đã trở nên nặng nề.

"Bên trong lại xảy ra chuyện gì sao?" Kỷ Tuân hỏi, "Con tin bị thương?"

"Không có. Tôn Phúc Cảnh muốn có xe chạy trốn, Hoắc đội đưa ra để nghị để cậu ấy trao đổi với con tin, Tôn Phúc Cảnh bảo Hoắc đội tự  một phát vào cánh tay mình mới đồng ý."


Viên Việt dăm ba câu kể rõ tình huống hiện trường, chuyện trước mắt quá khẩn cấp, hắn cũng không để ý đến Kỷ Tuân chỉ là nhân viên ngoài biên chế, vẫn giống như trước kia, xem Kỷ Tuân như là cộng sự của mình, nhanh chóng trao đổi tình báo hiện tại.

"Tổng chỉ huy không chấp nhận yêu cầu của Tôn Phúc Cảnh, bảo Hoắc đội tiếp tục kéo dài thời gian, bắn tỉa, chuyên gia đàm phán, còn có bệnh viện cùng xe cứu thương sẽ đến hiện trường chờ đợi mệnh lệnh trong vòng năm phút nữa."

Hoắc Nhiễm Nhân cùng Viên Việt là người xử lý hiện trường bắt giữ.

Nhưng sau khi tin tức Tôn Phúc Cảnh có súng lại bắt lấy con tin được báo lại trong cục, cục trưởng Chu đã nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy, thông qua kênh truyền tin nội bộ của cảnh sát mà sắp xếp nhiệm vụ ở hiện trường.


Cục trưởng vừa bố trí nhiệm vụ vừa giơ chân chửi má nó, giọng lớn đến mức Kỷ Tuân đứng ở bên cạnh Viên Việt cũng nghe thấy luôn.

Kỷ Tuân bật cười: "Cục trưởng Chu vẫn giống như trước đây nhỉ, lúc thường giống như ấm nước vững chắc không thấy khe hở, nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt, tính cách táo bạo trăm phần trăm phá tan nắp ấm, lộ ra nguyên hình."

Không sợ kẻ tình nghi nói ra điều kiện.

Kẻ tình nghi không có hành động gì, vậy hắn sẽ giống như con rùa núp trong mai, không thể thương lượng; chỉ cần hắn hành động, vậy thì đầu, đuôi, tứ chi, nhất định sẽ có một chỗ phải lộ ra ngoài.

Đây chính là cơ hội.

Kỷ Tuân bước lên hai bước, đi đến bậc cầu thang.

Kiến trúc của ngôi nhà là hai tầng hai hộ sát vách nhau, bên cạnh cửa kính của hành lang, chính là nhà ăn của Tôn Phúc Cảnh.


Thiết kế bên trong nhà của Tôn Phúc Cảnh là bố cục nam bắc thông thấu*, phòng khách và phòng ăn nằm cùng một không gian hình chữ nhật, lấy hành lang cửa vào ngăn thành hai khối. Hành lang cùng chỗ ra vào song song với nhau, bên trong nữa là phòng ngủ, phòng sách cùng các không gian khác.

*Nam bắc thông thấu là kiểu xây nhà vừa có cửa sổ hướng nam, lại có cửa sổ hướng bắc, từ đó tạo ra một luồng không khí đối lưu tự nhiên từ nam sang bắc

Tôn Phúc Cảnh ngồi trên ghế sô pha quay lưng với cửa sổ sát đất, nhìn được tất cả động tĩnh của phòng khách thường xuyên ra vào.

Cửa sổ sát đất cùng phòng khách cách nhau một khoảng tựa như ban công nhỏ, bởi vì rèm cửa bị kéo xuống, bắn tỉa cũng tạm thời không có cách nào trực tiếp định vị vị trí của lão.

Tuy rằng có thể dựa vào hình ảnh video trong bodycam trước ngực Hoắc Nhiễm Nhân để ước định vị trí, nhưng như vậy sẽ có chênh lệch rất lớn, dễ làm con tin bị thương.
Bên cạnh lại truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Là Viên Việt đang trao đổi với cục trưởng Chu. Văn Dạng Dạng đề nghị để chính mình trao đổi với con tin, cục trưởng Chu không đồng ý, còn đưa ra mệnh lệnh bắn chết, trong phòng không thể bắn được, vậy thì chờ đến khi Tôn Phúc Cảnh xuống lầu lên xe rồi bắn. Nhưng Viên Việt lại nói:

"Cục trưởng Chu, vụ án của Thang Chí Học chỉ còn duy nhất một kẻ chủ mưu là hắn, nếu như hắn chết đi, vụ án này thật sự sẽ không còn lại gì cả, mẹ của Thang Chí Học đã tám mươi tuổi rồi, nhiều năm như vậy vẫn một mực trông giữ căn phòng rách nát kia, chỉ là muốn chờ cảnh sát bắt được hung thủ, chờ tòa tuyên án, trả lại công bằng cho con trai của bà. Vì chuyện này, ngay cả chết bà cũng không dám chết..."

Một ý nghĩ mơ hồ hình thành trong đầu Kỷ Tuân.
"Tôi có biện pháp." Kỷ Tuân mở miệng, lúc anh nói chuyện cũng là khi tiếng xe cảnh sát cùng còi xe cứu thương vang lên, âm thanh vang dội từ dưới nhà truyền đến, Viên Việt đang đối thoại với cục trưởng Chu cũng bị anh thu hút sự chú ý.

"Chúng ta có thể tiến hành một màn ảo thuật. Nhưng màn ảo thuật này có hơi nguy hiểm..."

Anh đứng ở đây, nhìn xuống dưới lầu.

Ở độ cao của tầng ba mươi, mỗi một cơn gió thổi qua cũng rất ác liệt, ở trong làn gió ác liệt ấy, anh nhìn xuống phía dưới, người ở dưới đường nhỏ như con kiến, mà xe ở dưới đường cũng chỉ như đồ chơi.

"Đúng rồi," Anh hỏi Viên Việt, "Lúc trước khi hợp tác với nhau chưa có cơ hội trải nghiệm, cho nên cũng không biết —— anh có sợ độ cao không?"

*

Từng đợt từng đợt chỉ huy đến từ cục trưởng Chu thông qua tai nghe truyền vào trong tai Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh.

Nhưng bản thân im lặng cũng là dấu hiệu của một loại lựa chọn, Tôn Phúc Cảnh nở nụ cười tựa như khen ngợi: "Lãnh đạo của các cậu bác bỏ đề nghị của tôi, mà cậu lại muốn đáp ứng đề nghị của tôi, đúng không? Người tuổi trẻ bây giờ cũng giỏi thật đấy, cậu dám chắc chắn dù có bị thương một cánh tay vẫn có thể chế ngự được người cầm súng như tôi sao."

"Ông nghĩ nhiều quá rồi." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh đáp, "Người có huấn luyện nghiêm chỉnh đến đâu cũng không thể chống chọi với súng ống, tôi muốn trao đổi chỉ vì đây là chức trách của tôi."

"Nói nghe hay lắm, nhưng tôi không tin cậu. Xe mà tôi muốn đâu?" Tôn Phúc Cảnh bỗng nhiên nói sang chuyện khác, hơn nữa giọng đã đanh lại, hắn cũng nghe thấy được âm thanh của xe cảnh sát cùng xe cứu thương dưới lầu.
"Lập tức tới ngay."

"Lập tức là lúc nào?"

"Hai mươi phút sau."

"Tôi thấy cảnh sát có vẻ là không cần mạng của con tin rồi!" Nòng súng của Tôn Phúc Cảnh dí mạnh lên mặt của Lâm Vân, Lâm Vân giống như bị roi quất mạnh, cả người đều mất đi khống chế mà run rẩy. Hốc mắt vẫn luôn ướt sũng, nhưng ngoại trừ tiếng khóc không kiềm chế được lúc đầu, cô vẫn cứ nỗ lực nhịn không cho nước mắt rơi.

Nước mắt vào lúc này là gánh nặng, cô phải hết sức kiên cường.

"Đừng kích động!" Hoắc Nhiễm Nhân lập tức nói.

Lúc này Tôn Phúc Cảnh lại mỉm cười. Lão thay đổi thất thường, lúc thì điên cuồng, lúc lại giống như bình tĩnh, có lẽ đung đưa qua lại như vậy, cũng là một trong các thủ đoạn khống chế cảnh sát.

"Tôi không có kích động. Nhưng tôi chỉ cho các cậu mười phút, mười phút sau, nếu như xe của tôi không tới, tôi sẽ kéo cô ta chôn cùng."
Hoắc Nhiễm Nhân thấp giọng thông báo với cục trưởng Chu ở tổng bộ, rất nhanh đã thu được phản hồi.

Cậu nói: "Được, chúng tôi đáp ứng ông, mười phút sau, xe sẽ tới."

Chuyên gia đàm phán cũng đang ở trong đường dây liên lạc, hắn còn chưa đuổi đến hiện trường, chỉ có thể chỉ huy từ xa, bảo Hoắc Nhiễm Nhân kéo Tôn Phúc Cảnh nói nhiều hơn nữa, không nên chừa thời gian để Tôn Phúc Cảnh suy nghĩ rồi tiếp tục đưa ra yêu cầu. Cùng lúc đó, bên trong đường dây liên lạc còn có tạp âm khác, hình như là tổng cục đang bàn bạc một phương án cứu viện.

Hoắc Nhiễm Nhân không để ý, vực dậy tinh thần, lập tức suy nghĩ.

Hiện tại, cảnh sát duy nhất còn ở trong phòng đối diện với Tôn Phúc Cảnh chính là cậu, những cảnh sát còn lại đều bị Tôn Phúc Cảnh quát lớn mà lùi ra ngoài hết rồi.
Vậy thì đại biểu là, nếu như cậu dỡ xuống trang bị, sẽ là chuyện rất nguy hiểm.

Nguy hiểm cũng không ngăn cản được Hoắc Nhiễm Nhân.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tôn Phúc Cảnh, cậu thu súng lại. Sau đó cậu dang hai tay ra, hai tay trống trơn.

"Chúng ta nói chuyện đi. Ông Tôn, ngoại trừ sổ sách, chúng tôi còn tìm ra được một cái chùy sắt ở trong nhà của Tiền Thụ Mậu. Kích cỡ của cái chuỳ sắt này ăn khớp với vết thương sau đầu của Thang Chí Học. Nhưng thông qua giám định, trên chuỳ sắt lại không có vết máu của Thang Chí Học. Đây là một cái hung khí giả, Tiền Thụ Mậu cũng phát hiện ra rồi, cho nên hắn mới tức giận nói 'Lão khốn kiếp, lại gạt tao'."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thẳng vào mặt của Tôn Phúc Cảnh.

Trong tay cậu không có vũ khí, nhưng cả người trái lại càng thêm sắc bén, càng có khí thế áp bức hơn cả khi cậu cầm vũ khí trong tay.
"Lão khốn kiếp hẳn là chỉ ông đi, ông Tôn. Nhiều năm như vậy, ông Tôn vẫn luôn nắm giữ hung khí mà hắn và Triệu Nguyên Lương dùng để gϊếŧ chết Thang Chí Học lúc trước, hơn nữa còn dùng cái này uy hiếp bọn họ. Thủ đoạn cao minh, thông thường khi thuê người gϊếŧ người, quá nửa là người được thuê âm thầm thu thập chứng cứ đến tống tiền kẻ đi thuê, nhưng ông lại đi ngược khuôn sáo cũ."

Vào giờ phút này, bản thân Hoắc Nhiễm Nhân đã là một cây súng.

Ánh mắt của cậu, chính là nòng súng đã ngắm chuẩn mục tiêu.

"Với phong cách làm việc của ông Tôn, tôi nghĩ nhất định trước khi làm ông đã suy xét đến khả năng bị uy hiếp, cho nên ông chuẩn bị kế hoạch, dùng thủ đoạn nào đó khiến Triệu Nguyên Lương cùng Tiền Thụ Mậu cam tâm tình nguyện —— hoặc là không thể không giao ra chứng cứ phạm tội. Mà thủ đoạn này, đa số là tiền."
"Ha," Tôn Phúc Cảnh, "Đang hỏi cung sao?"

"Không có cảnh sát nào ở dưới tình huống này mà lại đi hỏi cung người khác cả." Hoắc Nhiễm Nhân, "Tôi chỉ là nói ra suy đoán của mình, muốn nghiệm chứng chân tướng."

"Chân tướng so với mạng của cậu còn quan trọng hơn?"

"Chức trách của cảnh sát vẫn còn ở đây. Sự tình phát triển đến mức độ này, án phạt dành cho ông cũng không khác biệt lắm với những gì tôi đang nói." Hoắc Nhiễm Nhân lại liếc mắt nhìn nòng súng của Tôn Phúc Cảnh, "Pháp luật xử nặng hơn nữa, một người cũng chỉ có một cái mạng, đúng không?"

"Lớn mật thật đấy." Tôn Phúc Cảnh tỏ vẻ khen ngợi, "Người trẻ tuổi, không sợ trời không sợ đất, không sợ tự mình đánh mình, cũng không sợ người khác đánh mình... Được, vậy tôi nghe cậu nói."

Trước khi sắp xếp câu từ, Hoắc Nhiễm Nhân thoáng dừng lại.
Đây không phải là phong cách của cậu, nếu như có thể, cậu hi vọng có thể dùng bằng chứng sắt thép chứng minh tất cả những thứ này, chứ không phải suy luận, suy đoán, hội tụ, rồi lại đưa ra kết luận không có đủ chứng cứ.

Những thứ này đều là suy đoán.

Nếu như Kỷ Tuân ở đây, có lẽ sẽ càng thêm như cá gặp nước, nói ra suy đoán một cách mạch lạc rõ ràng.

Cậu nhớ lại dáng vẻ suy diễn toàn bộ vụ án mà chắc như đinh đóng cột của Kỷ Tuân, còn có kết luận mà Kỷ Tuân đưa ra, mở miệng nói chuyện:

"Ông là ông chủ, Thang Chí Học là kế toán, chỉ có ông và Thang Chí Học mới biết khoản lương sẽ phát bao nhiêu, Triệu Nguyên Lương cùng Tiền Thụ Mậu không biết. Có lẽ, trước khi thực hiện ông đã hứa sẽ cho bọn họ một số tiền cực lớn, mà hành động vơ vét tiền của trong nhà Thang Chí Học của hai người Triệu, Tiền ít nhiều cũng xuất phát từ tâm lý mong đợi, bọn họ ngay cả người cũng đã gϊếŧ, không cam lòng chỉ lấy được chút tiền này, cho nên không có lựa chọn lập tức cao bay xa chạy, nhất quyết ở lại gặp ông, lấy nốt số tiền còn lại, mà ông lại dùng số tiền kia trao đổi hung khí với bọn họ."
Tôn Phúc Cảnh mỉm cười đắc ý, mỗi một người già đều có mong muốn biểu đạt rất mạnh, đặc biệt là khi nói đến thành tựu tự hào của lão, lão sẽ không nhịn được mà khoe khoang những bức ảnh cũ thể hiện đầy công lao của lão, khoe khoang chiến tích vĩ đại của lão.

Lão không nhịn được mà lên tiếng, mơ hồ sửa lại: "Nói không chừng số tiền là đúng, nhưng người đó lặng lẽ gặp mặt kế toán, sớm đã cầm hết tiền đi rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân hình như cũng đã nói thành quen, cũng rất phối hợp sử dụng danh từ mơ hồ thay thế: "Người kia tại sao không sợ Triệu Nguyên Lương cùng Tiền Thụ Mậu đã làm thì làm cho trót, gϊếŧ hắn luôn?"

Tôn Phúc Cảnh càng đắc ý: "Hai tên chân đất quê mùa làm sao biết được tiền giấu ở đâu, bất chấp nguy hiểm bị xử tử hình đi gϊếŧ người lại không lấy được một phân tiền, như vậy không phải quá thê thảm sao?"
Vụ án Thang Chí Học đã không còn bất kỳ điểm đáng ngờ nào nữa, Hoắc Nhiễm Nhân chuyển sang nói về cây chùy sắt của Tiền Thụ Mậu: "Nhưng Tiền Thụ Mậu chân đất dù đã trôi qua 22 năm vẫn nhớ rất kỹ chùy sắt đã dùng để gϊếŧ người, thậm chí biết được một vài bí mật đặc thù, cho nên ông chủ thông minh không thể dùng chùy sắt giả lừa được hắn."

Tôn Phúc Cảnh lập tức cau mặt lại. Tay lão run lên, báng súng đập vào bả vai của Lâm Vân.

Nhưng lần này Lâm Vân không nhúc nhích, cô nghe hai người nói chuyện mà sững sờ, có lẽ cũng đã quá mức sợ hãi, trở nên tê dại luôn rồi.

"Tiền Thụ Mậu lấy lại chùy sắt từ trong tay ông vào ngày mùng 1 tháng 2, tại sao ngày đó ông lại đột nhiên đồng ý trả lại chùy sắt cho hắn, chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu. Tôi xem đi xem lại tất cả các tin tức được đăng tải vào ngày mùng 1 tháng 2, cũng nỗ lực đặt mình vào vị trí của Tiền Thụ Mậu, nhưng vẫn không nghĩ ra được, mãi đến khi nghe thấy lời ông vừa nói ban nãy, tôi mới nhận ra tôi là cảnh sát, rất khó chú ý đến một chi tiết nhỏ."
"Ông vô cùng tự phụ, lại xem thường hai người Triệu, Tiền. Ở trong lòng ông, bọn họ chỉ là công cụ gϊếŧ người, công cụ không cần thiết phải biết rõ kế hoạch của ông, cảnh sát sẽ không công bố lời khai hỏi cung của ông với bên ngoài, bọn họ e rằng căn bản cũng không biết chuyện ông từng giúp bọn họ chứng minh không có mặt ở hiện trường."

"Ông chỉ cần nói với hai người kia, 9 giờ thì gϊếŧ chết Thang Chí Học, sau khi gϊếŧ xong cứ ở lại công trường, phía cảnh sát tôi sẽ lo liệu hết, bảo đảm các cậu sẽ không xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng dẫn tới hiệu quả hợp mưu với nhau."

"Chỉ ở dưới tiền đề này mới có thể giải thích tại sao ngày mùng 1 tháng 2 Tiền Thụ Mậu lại tới tìm ông, cũng có thể chiếm được hung khí giả từ trong tay ông. Bởi vì ngày ấy, hắn đã xem video của Nửa Cây Cải Thảo, hắn chợt phát hiện —— ông, Tôn Phúc Cảnh, 22 năm trước nói hung thủ xuất hiện ở nhà ông vào 9:30, mà hắn và Triệu Nguyên Lương đều có bằng chứng không có mặt vào lúc 9:30. Ông đã ngụy tạo chứng cứ, chứng cứ giả xuất hiện, đại biểu ý nghĩa ở trong mắt Tiền Thụ Mậu, ông vốn dĩ không hề dính dáng gì đến vụ án của Thang Chí Học, đột nhiên lại trở nên có liên quan."
Giống hệt như khẳng định của Hoắc Nhiễm Nhân khi nhìn thấy video tiết lộ phần lớn chi tiết điều tra của cảnh sát.

Video đăng lên, đánh rắn động cỏ.

Rắn độc đúng là bị dọa sợ, lộ ra răng nanh, phun ra xà tín, nhưng đáng tiếc kẻ thù của hắn cũng là một con rắn độc, còn là loại rắn độc thông minh hơn hắn. Ván cờ hung tàn của bọn họ thế nhưng lại liên lụy đến người vô tội.

Khiến những mảnh đời đang vùng vẫy gian nan sống tiếp, chết bởi tuyệt vọng.

"... Sau đó rốt cuộc hai người đã nói những gì, tôi nghĩ ông Tôn có thể nói lại chi tiết với tôi, cũng không cần phải để tôi suy đoán quá nhiều, hẳn là không ngoài mấy lời an ủi, động viên khiến hắn an tâm đúng không. Thế nhưng cuối cùng, Tiền Thụ Mậu phát hiện chỉ lấy được hung khí giả đã nhận ra, ông chung quy vẫn muốn đẩy hắn ra làm kẻ chết thay, vì thế hắn nổi lên sát tâm, hắn mua bạc nitrat, lập tài khoản tuyên truyền, muốn gϊếŧ ông."
"Đội trưởng, cậu thật sự rất thông minh, là người có kiến thức sâu rộng, trong lúc chỉ còn dư lại một tẹo manh mối như vậy vẫn có thể suy luận được đến mức này."

Mà Tôn Phúc Cảnh lại mỉm cười, mỉm cười lộ rõ vẻ xem thường.

"Chân đất mắt toét. Tôi nói rồi, chỉ là thằng chân đất mắt toét mà thôi. Cậu cảm thấy một thằng chân đất có thể nghĩ ra những chuyện mà cậu nói sao? Gà trống ăn vào tiên đan vẫn cứ là gà trống, cóc ghẻ tưởng rằng lừa được nụ hôn của công chúa thì sẽ thành hoàng tử sao?"

"Ý của ông là —— "

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn dáng vẻ khinh bỉ tận óc của Tôn Phúc Cảnh, ngẫm lại toàn bộ suy luận của mình, cậu có một suy đoán hoàn toàn mới, nếu như nói ——

"Tất cả mọi chuyện, lập tài khoản tuyên truyền, chế tạo càng nhiều án mô phỏng theo, đều là tôi nói cho Tiền Thụ Mậu."
Tôn Phúc Cảnh vẫn luôn một mực mập mờ không nói rõ chuyện chính mình phạm tội, vào lúc này đã thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng đương nhiên không phải là do lão lương tâm trỗi dậy muốn đi tự thú.

Lão đang khoe khoang.

Người càng tự phụ, càng không có cách nào chấp nhận công lao của chính mình bị người khác chiếm đoạt.

Sau khi Hoắc Nhiễm Nhân suy luận từng đoạn nói ra mưu kế đặc sắc của lão nhiều năm qua, lão cuối cùng cũng không nhịn được, muốn đối mặt với người "hiểu mình" mà công bố tài hoa, hiển lộ thông minh.

"Hắn muốn gϊếŧ tôi, tâm tư hắn muốn gϊếŧ tôi, tuôn ra hết từ trong đôi mắt trần trụi của hắn, mỗi một ánh mắt hắn nhìn tôi đều nói cho tôi biết, hắn muốn ăn thịt tôi. Vì vậy tôi đã chỉ cho hắn một con đường:

"Lợi dụng phụ huynh, gieo rắc lo sợ, khơi dậy hỗn loạn. A... Thực ra lúc đó vụ án Thượng Hải còn chưa xảy ra, buổi chiều thằng đấy mới tới tìm tôi cơ, nhưng truyền thông đưa tin sẽ dẫn tới chuyện gì, tật xấu thâm căn cố đế này của con người còn cần ví dụ bày ra trước mặt mới nghĩ ra được sao?
"Tôi dụ dỗ hắn, tôi và hắn là người cùng thuyền, cảnh sát lại bị những vụ án mô phỏng theo làm cho mệt mỏi, án mô phỏng theo càng nhiều, cảnh sát lại càng bận, cũng càng không nghĩ tới chúng tôi, giấu lá vào rừng. Hắn nghe mà tin sái cổ, lại còn cảm thấy biện pháp tốt này có thể để cho hắn dùng. Ầy, cậu không có mặt ở đó, không nhìn thấy được dáng vẻ ngu đần của hắn mất rồi. Hắn hận không thể lấy bút ra ghi lại từng lời tôi nói, sau đó trông bầu vẽ gáo, gϊếŧ chết tôi luôn —— đúng là quá buồn cười."

Tôn Phúc Cảnh thật sự cười ra tiếng.

"Hai mươi năm trước tôi đã dùng trò bịp bợm này rồi, mà hắn vào hai mươi năm sau, nghe tôi kể lại còn lấy chính trò đó đến trước mặt tôi múa rìu qua mắt thợ tự làm mình mất mặt, mùi vị dốt nát di truyền từ tổ tông tám đời nhà hắn, có nhiều tiền hơn nữa cũng rửa không sạch. Hắn không chết thì ai chết?"
"Hơn nữa chuyện này cũng trở thành kế hoạch 'giấu lá vào rừng' thật sự của ông, trong lúc toàn bộ cảnh sát đều tập trung vào án đầu độc, ông đã dùng một biện pháp đơn giản nhất, một vụ tai nạn xe cộ nhìn qua không có gì đáng ngờ, bóp chết tai họa ngầm."

"Đúng, vốn nên như vậy."

Tôn Phúc Cảnh cảm khái nói, lão nhìn gương mặt âm trầm của Hoắc Nhiễm Nhân, khẽ mỉm cười:

"Đáng tiếc lại đụng phải đội trưởng đội cảnh sát hình sự thông minh như cậu, vừa nãy tôi không có hỏi, cậu cũng chưa nói, hiện tại tôi muốn hiểu rõ hơn nữa, cậu họ gì?"

"Cậu ấy họ Kỷ."

Ngoài phòng bỗng nhiên có một giọng nói xen vào.

Kỷ Tuân sải bước tiến vào, anh đứng bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân, khen Hoắc Nhiễm Nhân trước đã: "Phương thức suy luận trơn tru lưu loát như thế này, có thể làm chân truyền của tôi rồi, cảnh sát Kỷ Nhiễm Nhân."
Sau đó không chờ Hoắc Nhiễm Nhân nói chuyện, anh đã quay sang Tôn Phúc Cảnh, vươn tay ra:

"Xin tự giới thiệu, tôi họ Hoắc, Hoắc Tuân, là tổ trưởng tổ hành động đặc biệt của công an thành phố Ninh, cũng là cấp trên trực tiếp của cậu cảnh sát này. Yêu cầu ông đưa ra, tôi có thể làm chủ."

--------------------------------

Bình Luận (0)
Comment