Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 62

"Đã hết mười phút, xe tới chưa?" Không nghi ngờ gì, Tôn Phúc Cảnh vẫn chỉ thật sự quan tâm đến đường sống của chính mình. Lão liếc bàn tay Kỷ Tuân duỗi ra, cười nhạo, "Cảnh sát, chúng ta không phải đang đàm phán trong buổi tiệc thương mại, tôi sẽ không bắt tay với cậu, khiến cậu có cơ hội tước mất vũ khí của tôi."

"Xe đang chờ dưới lầu rồi."

Kỷ Tuân tự nhiên thu hồi cánh tay, ngày hôm nay anh mặc áo khoác đen vừa dài vừa rộng, bỏ đi vẻ ngán ngẩm ủ rũ thường ngày, hiếm thấy mà thẳng lưng, cằm khẽ nâng lên, hài hước lại ngầm có ý châm chọc, cởi mở lại đầy sắc bén, vì vậy chỉ chớp mắt thoáng qua, anh thật sự đã trở thành tổ trưởng tổ hành động đặc biệt hàng real.

"Nhưng chúng tôi sẽ không để ông mang theo con tin rời đi."

"Vậy thì dứt khoát chôn chung đi!"


Tôn Phúc Cảnh lộ ra vẻ hung ác dữ tợn, mà ngay sau đó, câu nói của Kỷ Tuân đã đập tan tâm tình của lão.

"Nhưng chúng tôi có thể đáp ứng điều kiện ban đầu của ông, nổ súng tự bắn bị thương một cánh tay trước rồi mới trao đổi con tin với ông."

Tôn Phúc Cảnh lập tức ngạc nhiên.

Kỷ Tuân không để Tôn Phúc Cảnh có thời gian tiêu hóa suy xét, sau khi anh nói xong, cấp tốc nhìn một lượt bốn phía, lùi nửa bước về phía sau theo hướng bên phải, sau đó vươn tay muốn lấy súng của Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân lại nhanh hơn anh.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự giành trước một bước, rút ra súng lục đựng trong bao bên hông, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kỷ Tuân không quá để tâm, thu tay về: "Được rồi, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng rất tốt, để cậu làm, nếu như để tôi tự bắn, tôi sẽ sợ đó, đúng là hơi khó ra tay."


Anh vừa cười vừa nói, còn nhìn bốn phía xung quanh, có chút khí khái anh hùng tựa như Quan Vũ róc xương chữa bệnh mà mặt không biến sắc thời cổ đại.

Đương nhiên, đến cuối cùng, ánh mắt này vẫn rơi xuống người Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân liên tục thay đổi cảm xúc, suy nghĩ mãnh liệt giống như sóng triều che giấu dưới vỏ ngoài kiên định bình tĩnh của cậu, chỉ có ngón tay bất giác sờ lên cò súng kia, mới ít nhiều tiết lộ do dự cùng kinh ngạc trong lòng cậu.

Kỷ Tuân giơ tay trái lên, ngón tay chỉ về cánh tay phải.

"Ở đây." Anh kiên định nói với Hoắc Nhiễm Nhân.

Trong lúc này, Tôn Phúc Cảnh đã hoàn hồn từ trong kinh ngạc, lão bày ra vẻ mặt xem kịch vui, thậm chí còn châm ngòi thổi gió: "Tôi chú trọng thành ý. Chỉ cần cậu tình nguyện bắn một phát vào cánh tay, tôi lập tức đồng ý trao đổi con tin. Nhưng tôi nghĩ, việc này sợ là làm khó cho đội trưởng rồi..."


Hoắc Nhiễm Nhân giơ cánh tay lên, nòng súng nhắm thẳng vào vai của Kỷ Tuân.

Vẻ mặt xem trò vui của Tôn Phúc Cảnh càng rõ nét, nhìn như khuyên bảo, nhưng thực ra là đang kích tướng: "Đội trưởng thật sự có thể bắn đồng nghiệp của mình, cấp trên của mình sao? Lỡ như một phát đạn này bắn không tốt, bắn vào xương cùng kinh mạch, khiến cánh tay của vị tổ trưởng này cuối cùng không thể hoạt động mạnh, vậy thì sẽ để lại bóng ma tâm lý nặng nề cỡ nào chứ."

"Ông lại sai rồi." Kỷ Tuân nói.

"Ồ?" Tôn Phúc Cảnh, "Tôi sai chỗ nào cơ?"

Kỷ Tuân hơi nghiêng đầu, anh nhìn về phía Tôn Phúc Cảnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

"Tội phạm đừng tự cho mình là đúng mà đi phỏng đoán cảnh sát."

Anh một lần nữa chuyển sang Hoắc Nhiễm Nhân, dùng ánh mắt ám thị, bọn họ không có trao đổi trực tiếp, trong tai nghe cũng không có chỉ thị rõ ràng, tất cả mong đợi đều gửi gắm vào trong khoảnh khắc nhìn nhau này thôi.
Chuẩn bị.

Anh thầm nói.

Cậu làm được mà.

Tôi dám để súng nằm trong tay cậu, dám để cánh tay bại lộ trước nòng súng của cậu.

Cậu thì sao?

Một trận run rẩy giống như điện giật xẹt qua tim của Hoắc Nhiễm Nhân.

Tay cậu run lên nhè nhẹ, là run rẩy không thể nhìn bằng mắt thường, ai cũng không phát hiện.

Mà run rẩy này lại in vào trong ngực cậu, khiến cậu khó có thể hình dung bản thân mình đang sợ hãi hay là đang kích động, hay là một loại cảm xúc không có cách nào có thể biểu đạt được.

Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nhắm mắt, sau đó nhanh chóng mở ra, run rẩy trên cơ thể không còn nữa, nhưng cũng không biến mất, nó đã chìm vào trong lòng cậu.

Trái tim cậu đang rung động, theo ánh mắt của Kỷ Tuân mà rung động, rung động ra sợ hãi, rung động ra lửa giận, còn rung động ra hưng phấn khát máu tựa như lưỡi dao mỏng manh rời vỏ.
Cậu ngưng tụ toàn bộ tâm tình phức tạp khó có thể hình dung vào trong mắt, đâm về phía Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân cũng nhìn cậu, lại giống như còn nhìn về nơi khác, nhìn về phía rèm cửa sổ đằng sau bọn họ. Rèm cửa sổ tối màu trong nhà Tôn Phúc Cảnh che đi tầm nhìn từ bên ngoài, nhưng dưới ánh mặt trời, có một nơi còn tối tăm hơn bất kỳ chỗ nào khác.

Kỷ Tuân mệnh lệnh: "Nghe khẩu lệnh của tôi, ba, hai, một —— "

"Pằng!"

Tiếng súng, nổ vang.

Ánh lửa như pháo hoa nở rộ trên nòng súng đen kịt, sau đó khói thuốc súng tràn ra, đầu đạn xuyên qua bả vai Kỷ Tuân, bắn trúng tủ bát thủy tinh phía sau anh, dùng vết đạn làm tâm điểm, vết nứt hình vòng cắt đứt tủ kính, thoáng chốc vỡ tan bắn ra tung tóe, hàng ngàn hàng vạn miếng, to to nhỏ nhỏ, trước tiên phản chiếu sắc trời, lúc sau lại phản chiếu màu máu.
"Ha —— "

Kỷ Tuân đau đớn kêu lên một tiếng, ôm lấy bắp tay, ngã xuống đất.

Máu tươi từ trong khe ngón tay của anh, ồ ạt tuôn ra.

Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng bước tới, đỡ lấy Kỷ Tuân sắp ngã xuống, cậu dùng ngón tay bịt lại động mạch cánh tay của Kỷ Tuân, ngăn lại dòng máu đang nhanh chóng chảy ra.

Họng súng của cậu khẽ giơ lên, chỉ về Tôn Phúc Cảnh, uy hiếp vô thanh; mà ánh mắt lại chăm chú nhìn lên mặt Kỷ Tuân.

"Không sao chứ?"

Đương nhiên có sao.

Từ cơ thể không khống chế được mà run rẩy co giật của Kỷ Tuân, ai cũng có thể nhìn ra được hiện tại anh đang rất đau đớn.

Máu từ trong khe ngón tay ôm lấy vai của anh chảy ra, thoa khắp bàn tay Kỷ Tuân, lại nhỏ xuống sàn nhà lát gạch sứ trắng tinh, đầu tiên là từng giọt máu loang lổ giống như hoa mai đỏ, sau đó máu chảy càng ngày càng nhiều, hoa mai đỏ lập tức bị ẩm ướt nhấn chìm.
"Ha, ha —— không, không sao —— giúp tôi băng bó đơn giản đã, cầm máu, trao đổi con tin trước —— "

Kỷ Tuân thở hổn hển, nói chuyện đứt quãng, anh cố hết sức áp chế khuôn mặt vặn vẹo, còn nỗ lực khẽ cử động cánh tay.

Lâm Vân vốn đang nén lệ lập tức vỡ òa, cô thế nhưng bất chấp nguy hiểm, mạnh mẽ vùng vẫy: "Đừng, đừng trao đổi!"

"Im miệng, không được nhúc nhích, còn dám ngọ nguậy tôi cũng chôn cô luôn!" Tôn Phúc Cảnh lớn tiếng quát lớn. Lão ngoảnh mặt lại, đắc ý hô to với Kỷ Tuân, "Cảnh sát thế mà lại ngu xuẩn như vậy, tự bắn mình trước? Tôi nói cho cậu biết, tôi đổi ý rồi!"

"Ha... ông Tôn, lật lọng trong lúc đàm phán... Là tối kỵ." Kỷ Tuân nhịn đau nói.

"Là cảnh sát quá ngu, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng tin." Tôn Phúc Cảnh lạnh lùng đáp.

"Ngu xuẩn là tôi ư? Phải là ông Tôn chứ." Sắc mặt Kỷ Tuân vẫn cứ trắng bệch, nhưng anh dựa vào Hoắc Nhiễm Nhân, chậm rãi dựng thẳng cơ thể đang cuộn lại.
Từ lúc nổ súng đến giờ, Hoắc Nhiễm Nhân gần như chỉ nhìn chăm chú vào Kỷ Tuân.

Cậu đanh mặt, thi thoảng cũng nhìn về phía Tôn Phúc Cảnh, nhưng rất nhanh đã quay lại, tiếp tục chú ý Kỷ Tuân.

Tôn Phúc Cảnh cũng như thế, toàn bộ chú ý đều tập trung trên người Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân thở dài.

"Đoán được cảnh sát sẽ tới nhà, đoán được dưới lầu sẽ có bắn tỉa, đoán được cho dù có xe chạy trốn cũng chỉ có thể là con đường chết. Mà nguyên nhân vẫn cứ giãy dụa trước lúc sắp chết, ông ấy à —— vốn đã cùng đường mạt lộ lại không có can đảm tự bắn vào đầu mình, cho nên mới muốn cảnh sát giúp ông chứ gì. Tôi đoán có đúng không? À, không đúng cũng không sao, tôi thích đoán linh tinh thế thôi."

Tôn Phúc Cảnh đã xanh hết cả mặt.

"Tôi đoán..." Kỷ Tuân lại thở hổn hển, "Ông là một người 20 năm trước có thể giúp người khác làm giả giấy khai tử, dễ dàng uy hiếp Tiền Thụ Mậu cùng Triệu Nguyên Lương, hiện tại lại dùng thủ đoạn xuất hiện trong phim điện ảnh hoặc trong tiểu thuyết ba xu cố gắng tìm đường sống, nguyên nhân thật sự chính là —— Ông bị người khác vứt bỏ đúng không, bị chủ mưu đứng sau không chút lưu tình, tiện tay vứt bỏ giống như khăn giấy đã dùng qua. Ôi... Đáng thương biết bao, ông Tôn toan tính chưa từng sai sót vốn đã liên hệ trước với các thủ lĩnh của mình, muốn tranh thủ chạy trốn trước khi cảnh sát tiến hành theo dõi, không nghĩ tới những người kia căn bản không thèm để ý ông Tôn cơ..."
"Mày câm mồm vào!!!"

Tôn Phúc Cảnh nổi trận lôi đình, nòng súng trong tay vẫn luôn chỉ vào Lâm Vân, lần đầu tiên dời đi, hướng về Kỷ Tuân.

Chính là lúc này!

Rèm cửa sổ phía sau Tôn Phúc Cảnh bỗng nhiên vung lên, Viên Việt ẩn nấp bên trong đột ngột nhảy ra.

Hắn nhẹ nhàng mau lẹ, nắm chuẩn thời gian cùng cơ hội. Thời điểm càng chăm chú vào một chuyện, thỉnh thoảng đầu óc lại càng bộc phát ra những suy nghĩ linh tinh lan man, những suy nghĩ này giống như nốt nhạc đã giáng tông, không ngừng tuôn ra, quấn chặt lấy hắn nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến hắn.

Rèm cửa sổ tung bay khiến ánh chiều tà xông vào, trong đó một chùm sáng đột nhiên lóe lên chiếu vào trong mắt hắn, kéo hắn trở về tuổi thơ.

Ánh chiều tà, bệ cửa sổ, bỗng nhiên có một người nhảy vào từ trên bệ cửa sổ.
Giống như một màn ảo thuật.

Tích, tích, tích.

Thời gian lại quay về thực tại.

Viên Việt từng gặp người làm ảo thuật. Hiện tại hắn cũng trở thành người làm ảo thuật.

Hắn vọt qua ban công, nhào tới Tôn Phúc Cảnh từ phía sau.

Khoảnh khắc hắn tiếp xúc với Tôn Phúc Cảnh, Tôn Phúc Cảnh đã cử động ngón tay.

Mà động tác của Viên Việt lại càng nhanh hơn, duỗi cánh tay về phía trước, giật lấy cùi chỏ của Tôn Phúc Cảnh.

"Pằng!"

Tiếng súng một lần nữa vang lên.

Nhưng nòng súng đã hướng lên trên, đạn bắn loạn vào trần nhà, để lại lỗ đạn trên đó.

Nhưng đây đã là giãy dụa cuối cùng của Tôn Phúc Cảnh, ngay sau đó, lão bị Viên Việt nhấn ngã xuống đất, cùm chặt hai tay, khóa vào còng số tám, chỉ kịp phát ra một tiếng gào thét giống như vùng vẫy trước lúc hấp hối.

Quả bom dừng lại, nguy hiểm được giải trừ, Kỷ Tuân thở phào một hơi, dựa vào vai Hoắc Nhiễm Nhân, dựng ngón tay cái lên với Viên Việt: "Lâu ngày không gặp, vẫn cứ hiểu nhau như trước, người anh em khá lắm."
Viên Việt ngẩng đầu nở nụ cười: "Đương nhiên."

Hai người cách xa nhau mà giơ lên nắm đấm thắng lợi, hai nắm đấm máu me nhầy nhụa.

Kỷ Tuân nhìn thấy vết cắt trên mu bàn tay của Viên Việt. Anh hơi nhướng mày: "Lúc xông vào bị cửa kính quệt phải à? Chúc mừng anh có thêm huân chương anh hùng. Khi leo cửa sổ có sợ không?"

"... Ít nhiều cũng có một chút." Viên Việt thừa nhận, "Lần đầu tiên tôi phát hiện, tôi thực ra sợ độ cao. Cậu thì sao, vai của cậu không sao chứ?"

Việc này thì không cần Kỷ Tuân phải mở miệng nói nữa.

Từ khi Tôn Phúc Cảnh bị Viên Việt đè xuống đất, áo khoác màu đen của anh đã bị người kia thô bạo lôi kéo, người ra tay đương nhiên không phải nghĩ cũng biết, chính là Hoắc Nhiễm Nhân đứng ở bên cạnh anh.

Kỷ Tuân không có ngăn cản, còn phối hợp với Hoắc Nhiễm Nhân, kéo khóa xuống, giơ cánh tay lên, thế là bả vai nguyên vẹn, cùng túi máu đang lẳng lặng chảy ra trên bả vai, đều bại lộ trong không khí.
Lại nhìn Kỷ Tuân, trên mặt anh làm gì còn miếng tái nhợt hay đau đớn nào nữa.

Anh nháy mắt: "Thỏa mãn mong muốn nhìn thấy của cậu chưa? Nếu như thoả mãn..."

Kỷ Tuân giơ cánh tay lên.

Tái nhợt thì không có, nhưng mà đau đớn thì có một tí.

"Em giai tốt ơi, đừng bấm cánh tay tôi mà, cậu bấm chặt quá, máu của tôi cũng sắp không lưu thông được nữa rồi."

Kỷ Tuân hết nhìn Viên Việt lại nhìn sang Hoắc Nhiễm Nhân, rồi nhìn tới Tôn Phúc Cảnh đang ở trên mặt đất, lão cũng đã bình tĩnh lại từ trong kích động, bắt đầu giãy dụa nói chuyện:

"Mày, mày..."

Lúc này, cảnh sát ở bên ngoài cũng ập vào, dẫn Lâm Vân cùng bảo mẫu đến nơi an toàn, đoạt lại súng ống, khống chế Tôn Phúc Cảnh mang ra ngoài.

Mà Tôn Phúc Cảnh vẫn không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuân, chuyện đến nước này, lão cũng đã hiểu ra đủ loại chuyện vừa mới phát sinh trong giây phút đánh cược ngắn ngủi khi nãy.
"Lúc mày bảo người bên cạnh nổ súng đã có người mò lên đây rồi, đúng không, mày cố ý để đạn bắn trúng tủ kính, chính là vì muốn dùng tiếng kính vỡ này che đi tiếng kính vỡ khác, giấu lá vào rừng, giấu lá vào rừng..."

Tôn Phúc Cảnh mất khống chế cũng có thể hiểu được.

Hết thảy quỷ kế từ quá khứ cho đến bây giờ, đều quay xoay quanh một tâm điểm là lão.

Lão vốn nên khống chế hoàn toàn quỷ kế này, lão nên dùng quỷ kế này đùa bỡn tất cả mọi người, nhưng lão cuối cùng lại bị chính quỷ kế này đùa bỡn!

"Giương đông kích tây, chỉ đây đánh kia thôi." Kỷ Tuân chậm rãi nói, "Theo cách gọi của các nhà ảo thuật phương Tây chính là misdirection (đánh lạc hướng). Hơn nữa vị cảnh sát Hoắc bên cạnh tôi đây —— À quên, lúc nãy tôi đã lừa ông, cậu ấy họ Hoắc, Hoắc Nhiễm Nhân. Chúng ta tiếp tục. Cảnh sát Hoắc tuy rằng đã sớm phát hiện ra có người nấp sau rèm cửa, nhưng trước sau không hề di chuyển tầm mắt, vì vậy sự chú ý của ông, cũng đồng thời theo cảnh sát Hoắc nhìn về phía tôi, một người đáng thương ngã vào trong vũng máu."
"Thực tế mà nói, hiệu quả còn thật xuất sắc." Kỷ Tuân hỏi Tôn Phúc Cảnh, "Đã giải đáp ảo thuật rồi, ông còn muốn nói gì nữa không?"

"Mày sẽ không được hết tử tế." Tôn Phúc Cảnh ác độc nguyền rủa.

"Biết rồi, lui ra đi." Kỷ Tuân gật đầu, biểu thị vô cùng thấu hiểu cùng khoan dung, tội phạm đã cùng đường mạt lộ, bất lực lại điên cuồng, hơn nửa đều như vậy, không có gì mới mẻ.

Sau đó anh quay đầu, nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân hơi híp mắt lại.

Ừm...

Kỷ Tuân quyết định đi trước.

Không đi được, anh bị Hoắc Nhiễm Nhân tóm lấy cánh tay, hoặc là nói, Hoắc Nhiễm Nhân chưa từng buông tay anh ra.

Hoắc Nhiễm Nhân: "Tại sao không thông báo kế hoạch cứu viện này thông qua đường truyền?"

Viên Việt đang muốn bước tới khẽ ho khan một tiếng.

Kỷ Tuân bĩu môi: "Bởi vì không thông qua thẩm tra chứ sao. Ông chú Chu không đồng ý, nói quá mạo hiểm, ở bên trong đường truyền điên cuồng mắng tôi suy nghĩ viển vông, không cho nhúng tay vào chuyện của cảnh sát, còn bảo tôi mau cút đến chỗ an toàn, chờ đại ca bắn tỉa đã mai phục xong kiến công lập nghiệp. Nhưng mà —— tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nghe, đúng không?"
"Chúng tôi phải đưa lão còn sống sờ sờ lên tòa án." Viên Việt nói.

Đây là lý do để rất nhiều người, kể cả phải đánh đổi một cái giá rất lớn cũng muốn tiếp tục kiên trì, kỳ vọng duy nhất của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là kết quả của công lý mà thôi.

"Lần này làm phiền Hoắc đội rồi." Viên Việt biểu đạt áy náy, "Chúng tôi đều tin tưởng cậu, cho nên mới dứt khoát diễn như vậy trong lúc cậu không biết gì cả."

Chúng tôi.

Ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân xẹt qua Viên Việt.

Cậu cảm thấy có chút chói tai.

Cố tình lúc này, Kỷ Tuân lại đi tới gần.

"Đội trưởng Hoắc, kỹ thuật bắn súng chuẩn như thần luôn." Anh cởi bỏ túi máu buộc trên cánh tay mình, cũng dỡ điện thoại chắn trên bả vai, đồng thời còn nhổ ra hai cục giấy nhét vào quai hàm, sau đó còn tiện đà tự khen mình một câu: "Ừm, cũng có công lao do cánh tay tôi gầy nữa."
Còn có một vài thao tác nho nhỏ vừa nãy không có nói trước mặt Tôn Phúc Cảnh: Khi anh đi vào có mặc áo khoác đen rộng quá cỡ, cho nên thời điểm bảo Hoắc Nhiễm Nhân nổ súng đã rúc cánh tay xuống dưới nách, hô ba tiếng xong tức khắc thu lại, vì vậy nòng súng nhìn qua thì có vẻ bắn vào chính giữa bả vai anh, nhưng thực chất chỉ bắn vỡ túi máu để trên bả vai.

Đương nhiên, vì để bản thân thoạt nhìn có hơi béo một chút, mặc vào áo khoác lại không để lộ ra quá rộng không đúng size, anh còn nhét hai cục giấy vào hai bên má, mặt béo, sẽ theo bản năng liên tưởng đến dáng người cũng béo.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn vào điện thoại di động chắn trên bả vai Kỷ Tuân, châm chọc: "Mồm thì nói chuẩn như thần, mà sợ là trong lòng anh lại không nghĩ như vậy."

"Tin thì tin, nhưng bảo vệ thì vẫn phải bảo vệ chứ." Kỷ Tuân nói, "Tôi không phải là đang ghi nhớ bài học bị chôn sống lần trước, tránh cho bị ăn tát phát nữa nên mới kiên quyết không đứng dưới bờ tường sắp đổ, giao lại nhiệm vụ nổ súng nguy hiểm cho cậu rồi đấy sao?"
Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy.

Kỷ Tuân không nói còn đỡ, đi về luôn cũng được, nhưng người này nhất định muốn ở lại, đi tới đây, còn cố tình nói chuyện với cậu.

Trong lòng cậu bỗng dâng lên một ngọn lửa, cậu cố gắng đè nén, nhưng càng đè nén, ngọn lửa lại càng vươn ra nuốt vào đầu lưỡi, rục rịch ngóc đầu muốn nổi dậy.

Kỷ Tuân nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm rất rõ ràng của Hoắc Nhiễm Nhân.

Nói chuyện với nhau một lúc, những người còn lại đều đã rời đi, chỉ còn dư lại hai người vẫn còn đang kì kèo bên trong căn phòng trống trải.

Kỷ Tuân bắt đầu không biết kiêng dè.

"Giận thật à? Vậy lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp một người nhé, được không? Người này có liên quan đến vụ án, ngay cả Viên Việt cũng không biết, tôi chỉ nói cho cậu thôi." Kỷ Tuân chặn Hoắc Nhiễm Nhân vào tường, thủ thà thủ thỉ với cậu, "Sau này đều là hai người chúng ta hành động, được không?"
Một luồng nước suối đột nhiên ập xuống, dập tắt ngọn lửa trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân.

Cậu nhìn người đàn ông cười đùa cợt nhả trong gần trong gang tấc, khẽ nghiến răng.

"Ai?"

-----------------------------

Bình Luận (0)
Comment