Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 69

Tân Vĩnh Sơ tự sát, dùng nắp lon coca cắt đứt yết hầu mà chết.

Trưa nay, hắn hỏi xin giám ngục một lon coca, nói mình muốn uống, đồ hộp màu đỏ cũng mang lại không khí vui vẻ, có thể tỏa màu năm mới. Bởi vì Tân Vĩnh Sơ vẫn luôn rất an phận, bình thường không phải ngồi yên suy nghĩ thì cũng là đọc sách viết chữ, giám ngục trông coi hắn không nghĩ nhiều, dù sao đến đêm ba mươi, một lon coca mà thôi.

Tân Vĩnh Sơ xin được lon coca, quay lưng về phía camera mài nhọn nắp khoen trong khe gạch sứ, giấu vào trong lòng bàn tay. Đêm ba mươi, số lượng giám ngục tăng thêm hai người, bọn họ cầm bản gốc của Xuân Vãn năm ngoái, thả vào tivi, các phạm nhân ăn cơm tối xong, phần lớn cũng ghé vào xem màn ảnh nhỏ. TV chỉ có một kênh, giám ngục xem gì thì phạm nhân xem đó.

Sau khi Tân Vĩnh Sơ nhìn thấy TV bắt đầu chiếu đã cầm nắp khoen đi tới tấm chắn của bồn rửa mặt, mạnh mẽ cắt đứt khí quản của chính mình, cũng không biết hắn làm thế nào mà từ đầu đến cuối không rên đau một tiếng, chờ đến khi bạn tù phát hiện ra, người đã tắt thở, không cấp cứu được.


Bên trong trại giam có không ít chuyện tự sát tự mình hại mình, nhưng bình thường đều là kiểu nuốt bàn chải đánh răng, nuốt dị vật hay cắt cổ tay, mấy năm trước cũng từng có trường hợp dùng bàn chải đánh răng đâm xuyên qua khí quản tử vong, sau lần đó bàn chải đánh răng bên trong trại tạm giam cũng cố ý đổi thành loại đầu mềm không làm chết người được.

Cách chết như Tân Vĩnh Sơ vốn là lần đầu tiên, nắp khoen nhỏ như vậy, đủ để tưởng tượng phải quyết tâm đến mức nào mới có thể chịu dằn vặt lâu dài đến chết mà không rên một tiếng.

*

Thời điểm Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đuổi đến hiện trường, thi thể đã cất vào túi đựng chuyển sang bên cạnh, bởi vì dấu hiệu tự sát tương đối rõ ràng, sau khi chụp lại hiện trường lưu lại chứng cứ cũng không tiếp tục giữ nguyên, vài vị giám ngục đang ở bên đó xử lý vết máu.


Rất nhiều máu.

Tân Vĩnh Sơ có lẽ là đã cắt vào động mạch chủ, trên đất cùng tấm chắn đều là máu, một thùng lại một thùng nước máu được bưng ra, vận chuyển qua hai người, khi Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy đã đứng sang bên cạnh Kỷ Tuân, giống như muốn chắn cho Kỷ Tuân không tiếp xúc với nước máu.

Kỷ Tuân cảm thấy lúc này có thể là Hoắc Nhiễm Nhân đã nhớ nhầm chứng PTSD của mình rồi.

Anh sợ vật sắc nhọn, chứ không sợ máu.

Hoắc Nhiễm Nhân tìm được giám ngục trực ban: "Di thư đâu?"

Sở dĩ đêm ba mươi tết còn gọi điện thoại cho Hoắc Nhiễm Nhân, là bởi vì Tân Vĩnh Sơ có để lại một bức di thư, đặt dưới gối đầu của hắn, gấp rất vuông vức, rất dễ tìm.

Hoắc Nhiễm Nhân mở thư ra.

Di thư không dài, chỉ có ba dòng. Kỷ Tuân đứng ở bên cạnh, cũng nhìn thấy nội dung bức thư.


"Bạc nitrat tạo ra nhiều hệ lụy như vậy, xin lỗi.

Nếu có thể biết đến cảnh sát Thái sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Chỉ có thể chuộc tội như vậy."

Xem di thư xong, Kỷ Tuân lại liếc nhìn túi đựng thi thể.

Túi màu vàng, đựng vẫn là vật thể hình người, thế nhưng sức sống của hắn đã theo huyết dịch rời khỏi cơ thể, rời khỏi thế gian.

Tân Vĩnh Sơ chết rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân thu thư lại, đi tới trước túi đựng thi thể, mở túi ra làm xác nhận cuối cùng.

Cậu chính là người như vậy, hồ sơ trên giấy có hoàn mỹ đến đâu cũng không thể yên tâm, nhất định phải để tự mình kiểm tra mới được.

Cậu nhìn thấy phần cổ bị Tân Vĩnh Sơ cắt đến nát bét.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân tránh ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân. Giây tiếp theo, anh nghe thấy tiếng khóa kéo được kéo lên, Hoắc Nhiễm Nhân đóng lại túi đựng thi thể, nói với anh: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."
Tân Vĩnh Sơ chỉ có một người mẹ đã sớm không còn liên lạc, xuất phát từ nhân đạo, thi thể của hắn sẽ được chở về nguyên quán sau đó tiến hành hoả táng dưới sự trợ giúp của bộ tư pháp, còn mẹ hắn có nguyện ý chôn cất cho hắn hay không, không phải chuyện cảnh sát có thể làm chủ.

Đương nhiên phần lớn những chuyện này là do trại tạm giam xử lý, không liên quan đến Hoắc Nhiễm Nhân, cậu chỉ cần phụ trách án của Tân Vĩnh Sơ là được.

Khi hai người muốn quay về, chỗ giám ngục lại truyền đến âm thanh rối loạn, một vị cảnh sát đang thu dọn vết máu đột nhiên quăng đổ đồ lau sàn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất vùi đầu vào hai tay, tiếng khóc nức nở đứt quãng: "Chuyện gì đây không biết! Tôi không muốn cởi bỏ cảnh phục!"

Hắn là người đã đưa nắp khoen coca cho Tân Vĩnh Sơ, cũng chính là giám ngục quản giáo Tân Vĩnh Sơ.
Mấy năm gần đây tình trạng quản lý trở nên nghiêm khắc, nghiêm ngặt phòng tránh để phạm nhân xảy ra chuyện trong tù, nếu như đụng tới phạm nhân tự sát, vậy thì giám ngục quản giáo được phân phối đến nhẹ thì bị phạt, nặng thì đến cảnh phục cũng không thể mặc nữa.

Đã là đêm ba mươi tết, tivi còn đang chiếu Xuân Vãn của năm ngoái, tiểu phẩm trên Xuân Vãn thay đổi phương thức khiến khán giả đang theo dõi vui vẻ, phạm nhân trong ngục cũng bị chọc cười, chỉ là tiếng cười rất khẽ, rất nhỏ, bọn họ tò mò lại hứng thú nhìn giám ngục đang vây quanh nhau, giám ngục cũng vây quanh đồng nghiệp đang ngồi sụp xuống của mình.

Bọn họ thấp giọng an ủi đồng nghiệp, nhưng bọn họ đều là cảnh sát trực ban, ít nhiều gì cũng lần lượt bị xử lý kỷ luật.

Những câu chữ an ủi nhợt nhạt như vậy, càng nói càng trầm lặng.
Cuối cùng, trong tiếng vui cười tràn ngập trên TV, cảnh sát ngồi xổm xuống cũng đứng lên lại, tiếp tục thu dọn hiện trường với những đồng nghiệp còn lại.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân bước ra ngoài, lần thứ hai lên xe.

Trên đường đã hoàn toàn không còn ai, hai mặt đường nhựa vừa rộng thênh thang vừa âm u lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, dẫn tới đoạn đường tối đen như mực phía trước.

Trong hai năm qua, thành phố đón tết không cho nổ pháo, càng ngày càng không có không khí tết, chỉ còn lại yên lặng vắng vẻ dưới mỗi một ngọn đèn, trên mỗi một tòa nhà xi măng cốt thép.

"Bất ngờ không?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Kỷ Tuân ngẫm lại vài giây mới nhận ra Hoắc Nhiễm Nhân đang nói đến chuyện của Tân Vĩnh Sơ.

"Chết rất đau đớn." Kỷ Tuân đáp lại rất lạnh nhạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hoắc Nhiễm Nhân chỉnh điều hòa trong xe cao hơn, lại bật nhạc thư giãn, cậu nhắm mắt lại, tựa như cũng bị cảnh phố lạnh lẽo thê lương này làm cho mất hết hứng thú, cậu nói: "Hắn chung quy vẫn chạy không thoát tòa án đạo đức trong thâm tâm mình. Sự tồn tại của Thái Hằng Mộc khiến hành vi logic của hắn trở nên thật buồn cười, vì vậy cảm giác đạo đức vốn vô cùng cường liệt đã đánh đổ thế giới nội tâm bởi vì gϊếŧ người mà lảo đà lảo đảo của hắn."

Kỷ Tuân lại mỉa mai sắc bén: "Khi hắn tự sát không nghĩ tới sẽ có giám ngục vì hắn mà mất việc, nếu như biết, chắc chắn hắn sẽ không lựa chọn chết như vậy. Cảm giác đạo đức thì lại làm sao, cảm giác đạo đức sau khi làm sai chuyện không có cách nào cứu vãn bất luận thứ gì."

Dưới cái lạnh lùng ập vào đến từ ngoài xe, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên mở mắt, cậu không có quay người, chỉ lẳng lặng thông qua gương chiếu hậu quan sát Kỷ Tuân, tìm tòi trong miệng cùng trong mắt cậu không hề liên quan đến nhau: "Loại cảm giác đạo đức này sẽ xuất hiện trên người Luyện Đạt Chương sao?"
Đạo đức phán xử Tân Vĩnh Sơ, đạo đức cũng sẽ phán xử Luyện Đạt Chương sao?

Vấn đề này thực ra không có ý nghĩa quá lớn.

Nhưng Kỷ Tuân giống như đã chìm vào cảm xúc của riêng mình, cho nên anh cũng im lặng, anh vô thức duỗi tay sờ vào nơi Hoắc Nhiễm Nhân cắm chìa khóa xe, sau khi không sờ được gì cả mới bừng tỉnh thu tay về, đặt hai tay lên bánh lái, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước.

Hoắc Nhiễm Nhân không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, âm nhạc trong xe liên tục phát ra hết bài này đến bài khác, đèn đường ngoài cửa sổ tỏa chiếu từng vòng sáng kỳ quái trên mặt kính chắn gió.

Móc chìa khóa.

Kỷ Ngữ.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng.

Suốt chặng đường tiếp theo, không có ai lại lên tiếng, chờ đến khi quay lại căn hộ của Hoắc Nhiễm Nhân, sủi cảo trên bàn đã lạnh ngắt, sủi cảo lạnh lẽo kết thành một tầng mỡ bóng loáng khiến dạ dày muốn đảo ngược.
Ly rượu vàng cam trên mặt bàn, ngược lại đột nhiên trở nên vô cùng hấp dẫn.

Kỷ Tuân bưng lên ly rượu dang dở, một hơi cạn sạch.

Anh uống vội, mùi rượu sực lên đầu khiến anh híp mắt một cái.

Hoắc Nhiễm Nhân mang sủi cảo trên bàn đổ đi, bỏ đĩa vào trong máy rửa bát, khi trở lại phòng khách, Kỷ Tuân đã chạy tới quầy bar, tự mình pha rượu.

"Kỷ Tuân, anh còn uống nữa sẽ say mất." Hoắc Nhiễm Nhân khách sáo quan tâm.

Rượu cầm trong tay Kỷ Tuân đều là rượu nặng, rượu nặng vốn là dễ say, còn muốn pha vào nhau, chỉ có thể say càng thêm say.

"Đúng vậy." Kỷ Tuân ngả ngớn đáp, "Không lái xe được, chỉ có thể ở nhờ chỗ cậu một đêm, tôi thấy sô pha nhà cậu còn chưa dùng đâu, hay là cho tôi mượn ngủ với?"

"Tùy anh, anh muốn ở lại tôi cũng không thể đuổi anh đi được." Hoắc Nhiễm Nhân cũng không phản đối, cậu đáp lại một câu rồi đi vào trong phòng cầm áo ngủ, sau đó lại tiến vào buồng tắm.
Kỷ Tuân đã pha rượu xong, thế nhưng lúc này anh bỗng nhiên lại cảm thấy không có gì hay, đành buông xuống rượu, đi đến trước sô pha.

Màng bọc plastic trên sô pha vẫn còn, dưới ánh đèn tỏa ra tia sáng lạnh lùng.

Kỷ Tuân xé màng plastic được hai lần, lười không muốn làm nữa, nửa ly Tequila Sunrise uống vội lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể anh, nuốt chửng sức lực cùng tinh thần của anh, lại dùng nó trở thành dưỡng liệu đốt cháy, hun nóng máu thịt cùng xương tủy anh.

Anh cảm giác mệt mỏi lại nóng rực.

Anh nhắm mắt lại.

Khi thị giác rực rỡ sắc màu đóng lại, thính giác sẽ bắt đầu phát huy tác dụng. Anh nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, tiếng nước ào —— ào —— vang, Hoắc Nhiễm Nhân đang ở trong đó, dựa vào tiết tấu này hẳn là đang tắm rất nhanh.
Đúng là một người đàn ông chẳng thú vị gì cả. Kỷ Tuân nghĩ. Đêm ba mươi rồi mà không muốn ngâm mình trong bồn tắm sao?

Anh bắt đầu suy nghĩ miên man, từ trên người Hoắc Nhiễm Nhân dời đi chỗ khác, chuyển tới bốn phía.

Anh còn nghe thấy giọng nói quen thuộc của MC trên Xuân Vãn, Xuân Vãn năm nay cũng đã bắt đầu.

Còn có tiếng gió, tiếng chim hót, tiếng còi xe xen vào.

Ăn xong bữa tiệc giao thừa đại biểu đoàn viên, hình như mọi người lại phải chia tay trong bữa tiệc đoàn viên này rồi.

Bỗng chốc, chóp mũi truyền đến một mùi hương lạnh lẽo, khá giống bạc hà, cũng có vị tựa như biển cả.

Đợi đến khi cảm giác ẩm ướt chạm vào da thịt, Kỷ Tuân đang nhắm mắt lại mới kinh ngạc phát hiện, là Hoắc Nhiễm Nhân đã ra khỏi phòng tắm. Nhưng anh không có mở mắt, mệt mỏi bao vây lấy anh, anh muốn cứ nhắm mắt như vậy đến thiên hoang địa lão —— hoặc ít nhất đến khi mặt trời mọc lần nữa mới thôi.
"Say rồi?"

Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân vang bên tai Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân lầm bầm đáp lại, bình thường vào những lúc như thế này, người tới quấy rầy luôn tự mình biết mình mà rời đi, nhưng Hoắc Nhiễm Nhân không có, không chỉ không có, Kỷ Tuân còn cảm giác được trọng lượng bỗng nhiên đặt trên người, Hoắc Nhiễm Nhân ngồi lên đùi anh.

Tất cả những thứ này chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Chờ Kỷ Tuân kinh ngạc mở mắt ra, đối diện anh là đồng tử của Hoắc Nhiễm Nhân, dưới ánh đèn, gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân trở nên trắng nhợt trong suốt, ngũ quan xinh đẹp không thôi, đôi mắt, cánh mũi, bờ môi, lỗ tai, nếu không phải đường nét tao nhã thì cũng là hình dạng tuấn mỹ, cho dù tách ra từng cái đơn độc quan sát cũng đều khiến người thương tiếc.

Hiện tại, gương mặt xinh đẹp này đang đối diện với anh.
Giọt nước còn vương trên đuôi tóc của đối phương nhỏ lên mu bàn tay anh.

"Bất ngờ như thế sao?" Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại câu hỏi khi trên xe, sau đó cậu cong khóe miệng, "Cái chết của Tân Vĩnh Sơ không quá bất ngờ với anh. Nhưng sau khi ra khỏi trại giam, tâm trạng của anh trước sau không tốt, là bởi vì cái chết của Tân Vĩnh Sơ khiến anh liên tưởng đến người khác."

"Em gái của anh cũng chết vào đêm ba mươi."

Anh nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Nụ cười trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân như một đám sương mù, sương mù đi cùng với lời nói của cậu, một đường lặn xuống đáy lòng Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân thở ra một hơi, anh không có phản ứng khi bị đâm trúng chỗ đau, trái lại còn hướng về phía trước, để sát vào Hoắc Nhiễm Nhân, nhìn cậu chằm chằm, giống như là muốn dùng ánh mắt không lảng tránh của chính mình chứng minh lời nói của chính mình: "Trước khi đi tôi đã nói, không có cảnh gì mà tức, không có tình gì mà sinh. Hoắc Nhiễm Nhân, cậu nghĩ tôi giống búp bê thủy tinh quá rồi đấy."
"Đương nhiên không phải thảm án cả nhà anh. Tất cả mọi người đều biết đây là vết thương, là nỗi đau trong lòng anh. Thế nhưng Kỷ Tuân —— Kỷ Tuân, bọn họ không hiểu, nỗi đau chân chính trong lòng anh không phải cái này."

Bàn tay còn mang theo hơi nước của Hoắc Nhiễm Nhân che đi đôi mắt của Kỷ Tuân, lại đặt bàn tay còn lại lên lồng ngực anh.

Cậu đè giọng thật khẽ thật khẽ, giống như đang kể một bí mật thuộc về buổi tối.

"Là bởi vì anh..."

"Dùng dao đâm trúng em gái anh."

Sương mù tản ra. Lời nói là thanh kiếm bén nhọn tàn khốc nhất. Nó quấy nát trái tim Kỷ Tuân.

----------------------------------

Bình Luận (0)
Comment