Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 70

Trong phòng thật yên tĩnh, Kỷ Tuân có thể cảm giác được, Hoắc Nhiễm Nhân đang chờ anh lên tiếng.

Mình nên nói gì đây? Kỷ Tuân cũng tự hỏi.

Trái tim bị bóp nát lại được ghép vào, máu nhuộm đầy tay, nhãn cầu bị bàn tay đè nén nhìn thấy sắc đỏ từ trong kẽ tay của đối phương —— máu đỏ tươi, anh nhắm mắt lại, không còn máu nữa, nhưng đen tối lại phủ vây, ngay cả hình ảnh nhiễu sặc sỡ sau màn hình tivi bị xước cũng xuất hiện trong bóng tối.

Rất nhanh, những màu sắc khác bên trong hình ảnh nhiễu cũng bị điểm đỏ cắn nuốt.

Màu đỏ càng ngày càng sáng, càng lúc càng lớn, anh đang ngâm mình trong bóng tối tràn đầy huyết dịch, lắng nghe hô hấp cùng nhịp tim của mình, cảm nhận được người thân thân cận nhất ở ngay bên cạnh không khác gì năm đó, nhưng lại không nghe được giọng nói của bọn họ, không nhìn thấy được hành động của bọn họ, giống như rơi vào vực sâu, nghẹt thở lạnh giá.


Trong lạnh giá như vậy, anh cảm giác hô hấp cùng nhịp tim của mình cũng dừng lại.

Bàn tay của Hoắc Nhiễm Nhân rời khỏi đôi mắt anh.

Anh có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương, ánh mắt của đối phương đầu tiên đặt lên người anh, mang theo áp bức xuyên qua da thịt; sau đó là đầu ngón tay, đầu ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân giống như là một con dao giải phẫu sắc bén, cắt vào làn da anh, thâm nhập vân da của anh, để lại từng nhát từng nhát dao trên cơ thể anh.

Trong run rẩy tựa như đau đớn, anh đột ngột mở mắt, chộp lấy bàn tay này!

"Đêm ba mươi, cậu rất muốn thấy máu sao?" Anh hỏi Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân lại cười, nụ cười nhàn nhạt giống như làn nước lay động trên gương mặt cậu. Cậu không đoái hoài đến uy hϊếp của Kỷ Tuân, ngược lại còn dịch sát vào, nhả ra từng chữ:


"Không, Kỷ Tuân, anh không có tức giận đến vậy. Đừng cố ý làm bộ như thế. Lập trường của chúng ta nhất trí với nhau."

"Lập trường?" Kỷ Tuân bật cười, "Chúng ta có lập trường chung nào à, lập trường cậu làm tổn thương tôi sao?"

Nụ cười của anh cũng mang theo mùi máu tanh, anh kéo bàn tay Hoắc Nhiễm Nhân đang đặt trên người mình, còn tay anh lại xoa cổ Hoắc Nhiễm Nhân, cần cổ thon dài của đối phương dưới sự chèn ép của ngón tay nhanh chóng ửng hồng, lồng ngực của Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng trập trùng hai lần, không nhịn được ngẩng đầu lên, muốn thu được càng nhiều dưỡng khí.

Giữa đêm tối, Hoắc Nhiễm Nhân hơi há môi mỏng, hai má nhuốm màu đỏ tươi đẹp, đáy mắt cũng hiện lên ánh nước.

Nhưng đôi mắt của cậu vẫn rủ xuống như cũ, ngưng lại trên gương mặt Kỷ Tuân.


Cặp con ngươi dưới làn nước kia tối om, giống như miệng giếng cổ sâu thẳm, mà trên mặt giếng, lại phản chiếu cái bóng của Kỷ Tuân.

"Lập trường tái hiện chân tướng. Kỷ Tuân, Tân Vĩnh Sơ bị đạo đức phán xử, anh thì sao? Anh có bị đạo đức phán xử không? Không một đêm nào anh ngủ yên, liên tục nhiều lần gặp ác mộng, trong lòng anh rõ ràng còn có theo đuổi chính nghĩa mãnh liệt hơn cả cảnh sát, lại kiên trì cắt đứt quan hệ với cảnh sát... Kỷ Tuân, anh hiểu rõ hơn tôi, đạo đức đã đưa ra phán xử như thế nào dành cho anh."

"Anh trước sau bị đạo đức phán xử, sẽ không bởi vì lời nói của tôi, suy luận của tôi mà tức giận. Anh chỉ có thể xuất phát từ nội tâm mà thở phào nhẹ nhõm, chân tướng này rốt cục cũng bị người khác phát hiện." Hoắc Nhiễm Nhân chậm rãi, gằn từng chữ đập vào lòng Kỷ Tuân, "Tôi nói có đúng không?"
"—— nói tiếp."

Kỷ Tuân đón nhận đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, anh nhìn thấy cái bóng của chính mình trong đôi mắt của đối phương.

Từng lời của Hoắc Nhiễm Nhân tựa như từng mũi gai nhọn, đau đớn trườn trên cơ thể anh lúc trước vọt vào trong đầu, đâm mạnh đến mức sau gáy anh tràn ngập tê dại, một trận đau, thế nhưng sau đau đớn tê dại, anh lại thật sự nghe thấy —— nghe thấy tiếng hít thở thoải mái của mình.

Lời của Hoắc Nhiễm Nhân đâm trúng tim anh, cũng đâm trúng cái lồng dày nặng kín mít không lọt khe gió trên người anh.

Lồng nứt ra lỗ hổng, anh nằm nhoài bên bờ vết nứt tham lam hít vào không khí mới mẻ.

Bóng ảnh mỉm cười với anh.

Anh cũng mỉm cười.

Phẫn nộ cùng lạnh lẽo rút lui khỏi người anh tựa như sóng vỗ, một bàn tay khác của anh cũng xoa cổ Hoắc Nhiễm Nhân, hai tay anh khẽ nâng mặt đối phương, ánh mắt dính lên mặt của Hoắc Nhiễm Nhân. Lúc này, anh dịu dàng tựa như đang quan sát trân bảo hiếm có trên thế gian.
"Nói hay sẽ có thưởng; nói không hay..."

Tay anh tuột xuống, trượt tới đáy cổ Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh hợp hai tay lại.

"Nói không hay cũng có thưởng —— Tôi nghĩ chuyện này đối với cậu mà nói, hẳn đều nên có thưởng."

Dã thú trong tim người đàn ông thức tỉnh, lộ ra răng nanh.

Cậu thành công đánh nát vỏ ngoài cứng rắn của đối phương, cậu nhìn thấy con người máu me đầm đìa nhưng chân thật của đối phương.

Đây là Kỷ Tuân mà mình muốn gặp được sao? Hoắc Nhiễm Nhân tự hỏi.

Đúng, đây là Kỷ Tuân mà mình muốn gặp. Cậu đưa ra câu trả lời ngay lập tức. Anh ấy không giống như trước đây, nhưng anh ấy là Kỷ Tuân.

Hiện tại, cậu đang đối thoại với một Kỷ Tuân chân thực, chứ không phải một vỏ bọc giả dối.

"Vết máu bắn tung tóe ở hiện trường có dấu hiệu bị phá hoại."
Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng, bởi vì đè nén ở cuống họng nên lời nói không thể liên tục, tệp hồ sơ đã xem qua vô số lần kia xuất hiện trong đầu cậu, giọng của cậu cũng dần trở nên nhẹ nhàng bình tĩnh.

"Theo như lời khai của anh, anh thấy em gái anh tự sát, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể vô thức tiến lên ôm lấy cơ thể ngã xuống của em gái, trong quá trình này điện thoại không cẩn thận rơi xuống đất. Anh vừa nhấn giữ vết thương của em gái anh vừa tìm kiếm điện thoại, dẫn đến mặt đất xuất hiện dấu vết quần áo bị lôi kéo, sau đó anh một mực ôm em gái chờ 120 đến."

"Rất hợp lý, hoàn mỹ dùng mảng máu lớn che đi vết máu xuất hiện trên người anh cùng cô ấy do anh dùng dao gây ra. Một cảnh sát hình sự ưu tú như anh, sẽ không để người khác nhìn ra sơ hở."

"Thế nhưng Kỷ Tuân, chính bởi vì anh ưu tú như vậy, từ trong tiềm thức anh càng không thể làm ra chuyện phá hỏng hiện trường. Đáp án có khả năng duy nhất, chính là anh đang nói dối..."
Kỷ Tuân hôn Hoắc Nhiễm Nhân, hôn nốt những chữ còn lại.

Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc chớp mắt, sau đó cũng bừng tỉnh cấp tốc phản kích.

Nụ hôn này rất kịch liệt, là nụ hôn kịch liệt nhất mà Kỷ Tuân từng cảm nhận được. Anh cảm giác mình cùng Hoắc Nhiễm Nhân, giống như hai con thú hoang đang tranh cướp địa bàn, đọ sức với nhau, điên cuồng cắn xé, thế nhưng rất nhanh, gần như chỉ trong phút chốc, Kỷ Tuân lại dẫn dắt Hoắc Nhiễm Nhân tiến vào một loại kịch liệt khác.

Anh hôn Hoắc Nhiễm Nhân, trong lúc đối kháng lại rơi vào nhu tình cùng săn sóc, anh dễ dàng công chiếm đại não của Hoắc Nhiễm Nhân, khiến đối phương không thể rút lui, đánh mất sức lực phản kháng, bắt đầu thuận theo, bắt đầu hưởng thụ.

Sau khi nụ hôn lâu dài kết thúc, anh không có lập tức rời đi.
Anh ôm Hoắc Nhiễm Nhân, vào thời điểm đối phương còn đang đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không làm được, anh lại lẳng lặng dán vào môi đối phương, cảm giác máu tươi trên môi cậu thấm vào môi anh, giọt máu mang theo độ ấm trên cơ thể người, tựa như ngọn lửa, thả mặc bùng cháy trên môi anh.

"Rách rồi." Kỷ Tuân nói, anh dán vào môi Hoắc Nhiễm Nhân nói, âm thanh từ hàm răng của anh truyền tới hàm răng của đối phương.

"Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân mơ màng hoàn hồn lại.

"Hai ba ngày có lành được không? Cậu còn phải trực ban mà?"

"Ai thèm quan tâm nó." Hoắc Nhiễm Nhân tỉnh táo trong nháy mắt, sắc bén không chịu thua lại hiện lên trong mắt cậu.

Kỷ Tuân không khỏi cười nhẹ.

Anh vuốt ve vết thương, lại in xuống một nụ hôn nhẹ, mút đi máu tươi.

Từ trong máu tươi, anh nếm được vị ngọt.
Anh thoả mãn buông ra hai tay đang ôm Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân lại không buông Kỷ Tuân ra, hai tay cậu vẫn vòng qua người Kỷ Tuân như cũ, hơi thở của cậu phun lên tai Kỷ Tuân, từng hơi thật dài, mang theo ẩm ướt ấm áp sau khi tắm.

"Tại sao lúc này lại hôn tôi?" Cậu hỏi, "Là cũng muốn vấy bẩn tôi sao?"

Cậu nói chuyện, thân mật cọ đầu vào Kỷ Tuân.

"Kỷ Tuân," Cậu cười khẽ, "Anh cứng rồi."

------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment