Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 10.2

Cũng không hẳn là anh hoàn toàn không có tính cảnh giác, Nghiêm Tư Cẩn từ từ chú ý tới đối diện phía bên kia đường có chiếc xe vẫn đậu ở chỗ này, tuy rằng cách ngày đều sẽ thay đổi mỗi chiếc, nhưng đa phần đều dừng tại vị trí này.

Mà chuyện làm ăn của anh cũng bắt đầu trở nên khấm khá thịnh vượng hơn so với trước đây không ít, thường thường nhận được số lượng lớn các đơn đặt hàng thương phẩm. Xung quanh lại có siêu thị, ngay cả Nghiêm Tư Cẩn cũng không nhịn được hiếu kỳ, đến cùng là người nào lại đến nơi này mua nhiều hàng hóa của anh đến như vậy?

Anh đã từng nhận quá nhiều lần giáo huấn, đương nhiên đoán ra được những người kia là ai.

Nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng cuộc sống của anh, chí ít không nhìn thấy người kia, đơn giản là mỗi ngày mình sinh hoạt ra sao đều sẽ có người báo cáo đến người kia, Nghiêm Tư Cẩn suy đoán như thế, nhưng lại đoán không ra, người kia rốt cuộc muốn cái gì.

Cậu muốn chơi anh, có thể đem anh bắt lại, nhưng đã thả tự do cho anh rồi, còn phái người theo dõi anh, cứ lưu luyến như vậy, giống như thật sự lo lắng cho anh…… Nghiêm Tư Cẩn nhìn không thấu lòng của người nọ.

Anh đã ba mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, không có nhiều thời gian cùng những người giàu có chơi đùa.

Anh sẽ không một lần nào nữa ngu ngốc tin tưởng Tằng Nữu đối với anh bày tỏ tình cảm nữa.

Nghiêm Tư Cẩn đã sợ cậu, cũng không còn tin cậu.

Anh không hận cậu, chưa từng hận qua, chỉ là sợ cậu, sợ chỉ cần cậu thuận miệng nói những lời đầy dối trá đến lừa gạt anh. Vì lẽ đó bất luận Tằng Nữu làm cái gì, anh cũng không thể tin cậu được.

Tin tức cùng truyền thông liên tiếp mấy ngày nay nói về bệnh viện tổng hợp, nói về chế độ mới cùng trang thiết bị tân tiến, Nghiêm Tư Cẩn đọc cũng không hiểu những thứ này, nhưng vẫn xem hết tất cả mục tin tức có trên báo.

Anh không nhịn được nghĩ, có phải Tằng Nữu là người rất lợi hại, lúc cậu bàn chuyện làm ăn sẽ không đi lừa gạt người khác, hay là…… Tằng Nữu chỉ lừa một mình anh?

Nghiêm Tư Cẩn vẫn có chút hiểu biết Tằng Nữu, đối diện với người vẫn luôn giám thị anh, có phải Tằng Nữu cũng sẽ ngồi trên xe từ nơi nào đó theo dõi anh, anh không khỏi hoài nghi vấn đề này.

Vì lẽ đó, hành vi giám thị kéo dài một tháng, anh không khỏi giật mình.

Vì lẽ đó, chờ anh nhìn thấy người kia, anh cũng không quá giật mình.

Anh chỉ là nghĩ, qua một tháng rồi mới chịu đem anh tóm lại? Anh vốn cho rằng, chỉ cần một tuần là Tằng Nữu đã nuốt lời.

Thời điểm Tằng Nữu đi đến trước tiệm tạp hóa, Nghiêm Tư Cẩn đang bắt chuyện với người bạn nhỏ đang đến mua đồ ăn vặt.

Anh chưa kịp ngẩng đầu, chỉ là theo thông lệ hỏi, “Xin hỏi cần cái gì ạ?”

Đưa đồ ăn vặt cho người bạn nhỏ xong, ngẩng đầu lên Nghiêm Tư Cẩn mới chú ý tới người trước mặt bận tây phục chỉnh tề, hơn nữa là kiểu dáng anh rất quen thuộc.

Anh nhìn thật kỹ Tằng Nữu, phát hiện đối phương so với một tháng trước, thành thục nội liễm đi rất nhiều.

“Lại muốn bắt tôi trở về biệt thự sao?”

Tằng Nữu chỉ là cười nhạt, chí ít chính cậu còn cho rằng mình cười rất chân thành, “Em đến mua ít đồ.”

Kinh ngạc một giây, Nghiêm Tư Cẩn không rõ đối phương muốn làm cái trò gì.

Tằng Nữu nói tiếp, “Ặc, sao vậy, ông chủ sợ không có đồ em muốn mua ư?”

Nghiêm Tư Cẩn nhận định đối phương lại đang chơi trò chơi tẻ nhạt rồi, thế là, anh im lặng nhìn chằm chằm Tằng Nữu, chờ cậu bộc lộ bản chất.

Nhưng là, Tằng Nữu chỉ hướng vào bên trong tiệm tạp hóa không lớn nhìn ngó xung quanh, “Cho em mười chai nước suối đi.”

Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, nếu cậu muốn chơi vậy thì mình sẽ chơi tới cùng, liền hỏi, “Nhãn hiệu gì?”

Tằng Nữu xưa nay chưa bao giờ mua nước suối, căn bản không biết nhãn hiệu gì, thuận miệng đáp, “Anh cứ lấy loại tốt nhất là được.”

Nghiêm Tư Cẩn đành phải cầm mười chai nước suối, sắp xếp gọn vào trong túi đưa cho Tằng Nữu, Tằng Nữu lấy một tờ tiền có mệnh giá lớn đưa cho Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn cúi đầu tìm tiền lẻ, nhưng Tằng Nữu ngăn cản anh, “Không cần thối.”

Vốn đã không có tính nhẫn nại, nghe được Tằng Nữu nói câu kia, trong lòng Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng, “Đến cùng là cậu muốn như thế nào?”

Nam nhân lạnh như băng âm thanh không kiên nhẫn khiến cho Tằng Nữu kinh hãi, cậu cũng không muốn thế nào, chỉ là không muốn đứng từ xa nhìn, cho nên mới làm bộ tới đây mua đồ, mượn cơ hội muốn tiếp cận gần Nghiêm Tư Cẩn hơn. Cậu không hiểu mình làm sai cái gì, vừa rồi Nghiêm Tư Cẩn còn đang bình thường sao tự dưng bỗng nhiên lại nổi giận.

“Cậu muốn bắt tôi trở lại thì cứ bắt đi, tôi đi đóng cửa tiệm đã.” Nghiêm Tư Cẩn vừa nói, một bên làm bộ muốn đóng cửa.

Tằng Nữu hoảng hốt vội vàng ngăn anh lại, “Không không không, ông chủ, anh đừng như vậy, em không bắt anh trở lại, thật đó. Em không phải đã đưa anh về nhà rồi sao.”

Nghiêm Tư Cẩn không tin cậu, Tằng Nữu giải thích, “Em chỉ muốn đến nhìn anh một chút……”

Nghiêm Tư Cẩn ném đồ xuống đất, “Xem trọng gì chứ, cậu đi đi. Không thì cứ trực tiếp bắt tôi trở về.”

Lông mày Tằng Nữu nhất thời nhíu lại, Nghiêm Tư Cẩn cho rằng cậu sẽ đánh anh, kết quả là không có.

Tằng Nữu chỉ hơi cười, cậu cả đầu đầy tóc quăn cười trông rất ngoan ngoãn, dáng vẻ kia khiến Nghiêm Tư Cẩn suýt chút nữa ngộ nhận như đang gặp con mèo nhỏ vậy.

Chỉ là anh biết bản tính của cậu.

Trong mắt chảy ra nước mắt bi thương, Tằng Nữu xoay người rời đi.

Tâm tình Nghiêm Tư Cẩn trong nháy mắt rơi vào hố sâu, chuyện làm ăn về sau cũng khiến anh không còn tâm tình đi tiếp đón khách hàng mua đồ.

Đến buổi tối, anh ngủ trên giường, trước mắt đều là hình ảnh Tằng Nữu nở nụ cười cuối cùng kia, nụ cười kia nhìn như rất ngoan ngoãn, nhưng xen vào quá nhiều tình cảm phức tạp khác, hình như có bi thương, hình như có không muốn.

Đột nhiên Nghiêm Tư Cẩn ngồi dậy, không hiểu mình vì sao lại nghĩ tới gương mặt đó. Anh tự nói với chính mình, cái đó không phải là mặt Tiểu Ngưu, mà đó là mặt ác ma, rất khủng bố, đáng sợ.

Nhưng anh vẫn không khỏi nhớ tới, thế là, Nghiêm Tư Cẩn đành phải ôm lấy đầu, che lại gương mặt, trong mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt, anh mệt mỏi quá…… Anh đã không tin Tằng Nữu, vậy thì tại sao Tằng Nữu lại phải biến thành Tiểu Ngưu đến tiếp cận anh?

Ngày hôm sau, Tằng Nữu vẫn đến đây.

Nghiêm Tư Cẩn mở miệng trước, “Muốn mua cái gì? Không mua thì đi chỗ khác, hay là muốn bắt tôi trở lại.”

Tằng Nữu vẫn lộ ra nụ cười ngoan ngoãn điềm tĩnh, “Ông chủ…… Em chỉ muốn nhìn anh một chút.”

“Vậy thì mua đồ đi.” Nghiêm Tư Cẩn lạnh lùng nói, nỗ lực quên đi nụ cười cùng ánh mắt Tằng Nữu.

“Được, em muốn mua những thứ kia.” Tằng Nữu chỉ hầu hết các loại mì ăn liền có trên quầy, trong mắt ánh lên chút mừng rỡ chờ mong.

Nhưng Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng, “Cậu ăn mì ăn liền?”

“Hả?” Tằng Nữu mới phát hiện mình lại khiến cho Nghiêm Tư Cẩn không cao hứng.

“Thôi đi, cậu cứ bắt tôi trở về là được.”

“Không không không,” Tằng Nữu hoảng hốt ngăn lại Nghiêm Tư Cẩn chuẩn bị đóng cửa, “Ông chủ, là thật đó, em sẽ không đối xử tệ với anh nữa. Em chỉ là…… Chỉ là muốn nhìn anh một chút.”

Nghiêm Tư Cẩn trào phúng nở nụ cười, trong một khắc đó, anh lại có chút tin tưởng Tằng Nữu.

Tằng Nữu cặp mắt đen nhánh khúc xạ ra ánh sáng đa màu, hơn nữa dần dần có hơi nước đọng lại. Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, như anh đang nhìn thấy một mặt đáng thương, khiến lòng người thương tiếc “Tiểu Ngưu”.

Thở dài, nam nhân nói, “Vậy để tôi lấy hàng cho cậu.”

“Thật sao?” Khuôn mặt Tằng Nữu trong nháy mắt bị nụ cười chiếm cứ, vẻ mặt như Tiểu Ngưu nếm được mỹ vị.

Nghiêm Tư Cẩn nỗ lực ngăn lại viền mắt bên trong ẩm ướt, “…… Ừ.”

Đem hàng đưa cho Tằng Nữu xong, Nghiêm Tư Cẩn chạy trốn vào trong tiệm, nước mắt chảy dài trên mặt.

Tại sao anh còn cảm động, vẫn còn cảm giác?

Anh đã không tin Tằng Nữu, nhưng dáng vẻ đối phương bây giờ vẫn sẽ làm anh nhớ tới Tiểu Ngưu, nhớ tới những lời thề kia, anh biết rõ đó chẳng qua chỉ là gạt người, không thể tin được.

Nhưng mà…… Anh vẫn đau lòng.

Ngày thứ ba, Tằng Nữu lại tới nữa.

Nghiêm Tư Cẩn chờ cậu rời đi, đưa lưng về phía bên ngoài nhìn không thấy phương hướng, nước mắt lại tuôn rơi đầy mặt.

Anh không muốn nhớ, cũng không tin Tằng Nữu.

Nhưng tại sao Tằng Nữu lại muốn tiếp cận từng bước một với anh, giống như trước đây?

Nhìn ra khóe mắt Tằng Nữu đau khổ, Nghiêm Tư Cẩn tin chắc đó là Tằng Nữu làm bộ, bởi vì cậu am hiểu nhất chính là diễn kịch lừa người, không phải sao?

Thế là qua một tuần, Nghiêm Tư Cẩn chỉ cảm thấy khó chịu đựng hơn nữa.

Lúc Tằng Nữu xuất hiện lần nữa, anh không chịu nổi cũng phải rống lên, “Đến cùng là cậu muốn sao? Muốn bắt tôi thì cứ bắt đi, đừng có diễn kịch như vậy nữa!”

Vẻ mặt Tằng Nữu lúng túng lên, cậu do dự một chút vẫn là nắm lấy tay Nghiêm Tư Cẩn, “Không, em thật sự không phải muốn bắt anh trở lại. Em sẽ không tổn thương anh, thật đó. Em, em chỉ là muốn nhìn anh một chút.”

“Muốn nhìn, thì cứ bắt lấy tôi rồi tha hồ mà nhìn. Cậu cứ như vậy, tôi thật sự không chịu được.”

“Không có, em thật sự không muốn bắt anh trở lại. Em, em chỉ là muốn đến gần anh một chút, ở trên xe lại quá xa…… Nếu như anh không thích, em sẽ đứng ngay trước cửa tiệm…… Không, kỳ thật em chỉ nhìn anh ở trên xe cũng được, ông chủ, anh đừng như vậy……”

Nghiêm Tư Cẩn ghìm nước mắt lại, “Không phải cậu buông tha cho tôi sao?”

“Nhưng mà…… Không thể được, em không nhìn thấy anh sẽ rất khó chịu. Chính em cũng không biết vì sao nữa, thời điểm ở nước Mỹ em nhớ anh đến phát điên, hiện tại lại càng nhớ anh hơn, em không tham lam, em cái gì cũng đều từ bỏ, hiện tại chỉ muốn nhìn anh một chút thế là đủ rồi.”

“Tằng Nữu, cậu phải biết rằng, tôi sẽ không tin lời cậu nói.”

Nghiêm Tư Cẩn bình tĩnh nói một câu, khiến trên mặt Tằng Nữu lóe lên bóng dáng thất lạc, “Em biết…… Nhưng em thật sự chỉ muốn nhìn anh một chút.”

Khóe mắt Tằng Nữu lại phiếm ra ánh sáng óng ánh, Nghiêm Tư Cẩn khiếp sợ, lại tự nói với mình, cái kia nhất định là ngụy trang.

Xua xua tay, Nghiêm Tư Cẩn nói, “Được rồi được rồi, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Nếu muốn bắt tôi trở lại, nhớ thông báo sớm cho tôi biết, để tôi còn biết đường đi liên hệ tới các đại lý sỉ đặt hàng.”

“Không có, không có, em sẽ không bắt anh trở lại.” Tằng Nữu vui sướng nở nụ cười.

Sau đó, cậu không xuất hiện nữa.

※ ※ ※ ※

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ còn một chương là kết thúc rồi. Kết cục cứ xem như là HE đi, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng đây là kết cục mà năm đó tôi vẫn luôn muốn viết.
Bình Luận (0)
Comment