Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 10.3

Mùa thu đã kết thúc, mùa đông lần thứ hai kéo đến.

Tằng Nữu đã nửa năm không xuất hiện qua.

Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, lúc này Tằng Nữu đã thật sự buông tha anh rồi chứ?

Tiết mục nhàm chán vô vị như vậy đã lặp lại quá nhiều lần, anh đã thật sự quá mệt mỏi, cũng tin rằng Tằng Nữu cũng mệt mỏi giống như anh.

Tình cờ chiếc xe kia vẫn dừng ở đối diện bên kia đường, chỉ là không còn ngụy trang nữa.

Tằng Nữu có ngồi trên xe hay không, Nghiêm Tư Cẩn cũng không biết, chỉ là nhìn thấy chiếc xe kia xong, anh đều không nhịn được xoay lưng lại, nước mắt chảy xuống một vệt dài.

Kỳ thật, có lúc, Nghiêm Tư Cẩn đột nhiên sinh ra ảo giác, mình tin tưởng Tằng Nữu, tin rằng Tằng Nữu sẽ không bắt anh trở lại, tin rằng Tằng Nữu đã thay đổi. Nhưng ảo giác này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cuối cùng anh vẫn không thể tin cậu.

Vì lẽ đó anh chỉ có thể đứng ở đó, lặng lẽ xóa đi vệt nước mắt trên mặt.

Rất nhanh, lễ Giáng Sinh cũng đến ── Nghiêm Tư Cẩn không thích lễ Giáng Sinh, ngày lễ dành cho người nước ngoài này không thích hợp với anh.

Lễ Giáng Sinh năm nay, duy nhất khiến Nghiêm Tư Cẩn lấy làm lạ chính là, bầu trời lại có mưa to.

Tình huống mưa mùa đông cũng không xảy ra nhiều, tuy rằng cực lực muốn quên đi, nhưng anh vẫn rõ ràng nhớ tới vào mùa đông bốn năm trước cũng trong ngày mưa này.

Khi nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Tư Cẩn liền quyết định nhanh chóng đóng cửa kết thúc buổi buôn bán hôm nay.

Thời điểm anh đóng cửa, nhìn thấy có một người hướng về tiệm tạp hóa chạy tới. Anh lập tức nhận ra thân ảnh kia, nhưng vẫn không do dự chút nào đóng cửa lại.

Tằng Nữu đứng trước cửa tiệm, nhìn trên không trung từng giọt mưa rơi xuống ── cho dù cậu không nhớ rõ chuyện của người khác, nhưng vẫn luôn nhớ tới khoảnh khắc trời mưa mùa đông năm ấy.

Cậu không đem theo dù, cả người chìm vào trong cơn mưa, thậm chí muốn mình cảm mạo càng tốt, dù sao bác sĩ trong bệnh viện đều là những người rất giỏi. Còn nữa, cậu còn muốn tranh thủ lấy được sự thương cảm từ nam nhân……

Đóng cửa xong, Nghiêm Tư Cẩn đứng trong cửa hàng.

Cũng không phải là cửa trong suốt, anh không thấy được động tĩnh từ người bên ngoài, nhưng có thể nghe được ── Tằng Nữu vẫn chưa rời đi, mưa càng ngày càng lớn hơn.

Nước mắt Nghiêm Tư Cẩn bỗng nhiên giống như cơn mưa đồng thời rơi xuống.

Đến cùng Tằng Nữu muốn thế nào?

Anh sẽ không tin Tằng Nữu, cũng sẽ không đồng tình cậu. Nhưng mà…… Vừa nghĩ tới Tằng Nữu đứng ở bên ngoài dầm mưa, anh không tự chủ được lo lắng cho cậu, cậu là thiếu gia có tiền có quyền thế, sẽ không chịu nổi gió thổi mưa tuôn.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, Nghiêm Tư Cẩn đưa tay muốn lau đi, lại phát hiện sớm đã khô cạn rồi.

Cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, xoay người mở cửa tiệm.

Ngoài cửa, nam nhân toàn thân ướt đẫm dùng loại ánh mắt sạch sẽ đáng thương mong chờ Nghiêm Tư Cẩn, mà trong nháy mắt khi anh mở cửa lên, ánh mắt kia hóa thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

“Tiến vào đây trú mưa đi.” Nghiêm Tư Cẩn lạnh lùng nói.

Tằng Nữu khá là vui mừng liền gật gật đầu, tiến vào xong, Nghiêm Tư Cẩn liền đóng lại cửa tiệm.

Thân thể Tằng Nữu run lẩy bẩy, lông mày đen nhánh xinh đẹp nhíu lại, lông mi cong vút thật dài cũng rung động. Nghiêm Tư Cẩn không khỏi nghĩ đến khuôn mặt bốn năm trước, suy đoán đối phương có lạnh hay không.

Chỉ tiếc…… Người trước mắt là Tằng Nữu, không phải Tiểu Ngưu.

Nghiêm Tư Cẩn nói, “Chừng nào mưa tạnh thì cậu mau chóng cút đi.”

Tằng Nữu yên lặng không nói nhiều, chỉ là một lần nữa nhẹ nhàng gật đầu.

Nghiêm Tư Cẩn không quản cậu nữa, cả người hướng về cửa hàng sau nhà đi đến. Nhưng chỉ đi mấy bước, anh vẫn dừng lại, đi đến quầy hàng rót một ly nước nóng đưa cho Tằng Nữu.

“Có lạnh không, uống một ly nước nóng sưởi ấm đi.” Trên mặt Nghiêm Tư Cẩn không chừa lại bao nhiêu biểu tình.

Nhưng Tằng Nữu vẫn rất cao hứng, hai con mắt lộ ra hoạt bát cùng vô tội. Cậu đã không còn ngụy trang giống như bốn năm trước, trên người mặc âu phục đem lại một cảm giác thanh nhã, nhưng dung mạo của cậu vẫn giống như bốn năm trước thanh thuần xinh đẹp.

Đưa tay nắm chặt thành ly, Tằng Nữu trong lúc vô tình tay chạm vào mu bàn tay Nghiêm Tư Cẩn.

Thân thể bất giác run rẩy, Nghiêm Tư Cẩn cảm nhận được nhiệt độ trên tay Tằng Nữu lạnh lẽo, trong lòng lại một lần nữa lo lắng cậu đứng dưới mưa lâu như vậy, có khi nào sẽ nhiễm bệnh hay không.

Tằng Nữu tiếp nhận ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó buông ly xuống, bỗng nhiên biểu tình thật nghiêm túc nhìn kỹ Nghiêm Tư Cẩn.

“Ông chủ, gần đây anh có khỏe không?”

Nghiêm Tư Cẩn hơi gật gật đầu.

“Anh nói dối.” Tằng Nữu biểu lộ nụ cười khá là đau xót, “Nhìn đi, cả môi anh đều nứt ra hết rồi.”

Nghiêm Tư Cẩn theo bản năng đưa tay lên mân môi mình, nhưng Tằng Nữu đã kịp tiến sát vào, dùng tay nắm lấy đầu ngón tay Nghiêm Tư Cẩn, sau đó dùng nhiệt độ lòng bàn tay mình ôn nhu chạm vào chỗ môi bị nứt ra của Nghiêm Tư Cẩn.

Kinh ngạc một chút, Nghiêm Tư Cẩn toàn thân không hề nhúc nhích, anh cho rằng Tằng Nữu sẽ tính làm gì mình. Nhưng cẩn thận nhìn lên, lại phát hiện ánh mắt của đối phương cực kỳ nóng bỏng chân thành, giống như đã biến thành thiếu niên trước kia đã từng nói lời “Thích”.

Anh sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Tằng Nữu cúi đầu, càng đến gần hơn, dùng môi chạm nhẹ môi Nghiêm Tư Cẩn.

Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa phản kháng.

Tằng Nữu lại tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô nứt, cái tư thái kia như đang liếm lên vết thương trên người đối phương, nhờ vào việc này hi vọng chúng nó có thể nhanh chóng khỏi hẳn.

Đã lâu rồi không có hành vi thân mật như vậy, hơi thở trên người Tằng Nữu phả lên người Nghiêm Tư Cẩn khiến thân thể anh run rẩy càng lợi hại, Tằng Nữu nhanh chóng cạy ra miệng anh, đầu lưỡi linh hoạt lẻn vào trong, ôn nhu tỉ mỉ liếm mỗi một góc trong miệng Nghiêm Tư Cẩn.

Bình Luận (0)
Comment