Năm năm về trước.
“Cháu đừng đi Mỹ học nữa, tìm một người kết hôn đi, giải quyết chuyện huy động vốn trước rồi tính tiếp.” Chú của Trì Nghiễn Hành hút thuốc, giọng điệu không cho phép từ chối nói, “Ngay ngày mai, cháu hẹn gặp Tổng giám đốc Bạch của Tập đoàn Viễn Dương đi.”
Lễ tang vừa kết thúc, Trì Nghiễn Hành vẫn đang mặc một bộ vest đen, anh không có vẻ tang thương như trong tưởng tượng nhưng những ngày chạy đôn chạy đáo đã khiến anh gầy đi rất nhiều, đường quai hàm càng thêm sắc bén, ánh mắt cũng thoáng lên vẻ ảm đạm, chẳng có chút tinh thần.
Chú của anh nói tiếp: “Con gái ông ấy bằng tuổi cháu, sau khi kết hôn chắc chắn Tổng giám đốc Bạch sẽ giúp cháu ổn định công ty. Nguồn vốn bị đứt gãy không phải chuyện nhỏ, bây giờ ngân hàng cũng không muốn cho chúng ta vay, cứ thế này thì công ty sẽ không thể trả nổi lương nhân viên được nữa.”
Trước tình hình khẩn cấp, căn phòng yên tĩnh như tờ.
Một lúc lâu sau, Trì Nghiễn Hành mới mở lời: “Không cần thiết, cháu sẽ không tùy tiện tìm một người kết hôn chỉ vì 8000 vạn đâu.”
Cơn giận của chú anh lập tức bùng lên, ông ta đập mạnh xuống bàn, “Cái gì mà chỉ vì 8000 vạn? Có giỏi thì cháu tự giải quyết số tiền này đi, nếu không thì ngoan ngoãn mang theo quà đến ăn cơm với người ta!”
Một tiếng rầm vang lên dọa Trì Dật Nhiên đứng cạnh giật mình, cô ấy thút thít, cúi đầu không dám nói gì.
Trì Nghiễn Hành vỗ lưng cô ấy rồi nói khẽ: “Đi tìm anh Húc Dương của em, bảo cậu ấy đưa em về nhà thu dọn đồ đạc, thứ Hai còn phải đi học, nghe lời.”
Trì Dật Nhiên dụi mắt, ngoan ngoãn ra ngoài.
Đứa bé đã ra ngoài, chú anh lại nói bằng giọng thấm thía khuyên răn: “Chú biết cháu còn trẻ nên chí khí cao, cảm thấy hôn nhân là chuyện trọng đại, nhưng đợi đến tuổi của chúng ta thì cháu sẽ hiểu, sống với ai mà chẳng được? Chi bằng lùi một bước, giữ lại công ty của bố mẹ cháu, sau này nếu có người mình thích thì cùng lắm là ly hôn thôi.”
Ông ta nhìn hai anh em lớn lên từ nhỏ, chỉ sau một đêm bố mẹ Trì đều qua đời, từ giờ chỉ còn lại hai đứa trẻ nương tựa vào nhau. Đây còn chưa phải là chuyện quan trọng nhất, mấu chốt là nguồn vốn của công ty có vấn đề, khoản lỗ 3000 vạn không thể lấp, giờ đây chỉ có thể chờ tuyên bố phá sản.
Ông ta là người lớn trong gia đình, hơn nữa còn là thành viên cốt cán trong công ty, ông ta đã tay trắng lập nghiệp nhiều năm, nào có thể trơ mắt nhìn công ty biến mất.
Trì Nghiễn Hành nói: “Không phải ông nội cũng giới thiệu một người sao? Cháu gái nhỏ của chiến hữu của ông nội.”
Chú anh lập tức xua tay chối bỏ: “Nhà đó không được, không có bối cảnh, không có tài lực, chẳng giúp ích được gì thì có lợi gì cơ chứ? Đừng nghe lời ông cụ.”
“À còn nữa, hai ngày tới có một buổi tiệc từ thiện, cháu đến tham dự xem có người nào hợp ý không, nhanh chóng giải quyết chuyện này đi.” Chú anh nói mấy câu này xong thì bỏ đi, để lại căn phòng đầy mùi khói thuốc.
Trì Nghiễn Hành im lặng, anh không hiểu tại sao phải kết hôn ngay bây giờ, rõ ràng anh chỉ mới 24 tuổi.
Anh mở điện thoại, hàng trăm tin nhắn hiện lên, phần lớn là người thân trong nước an ủi anh hãy nén bi thương. Vài tin nhắn của mấy người bạn thân bị kẹp ở giữa, hỏi anh có chuyện gì mà đột nhiên phải về nước?
Bạn bè nói, khu trượt tuyết dưới chân núi Alps đã mở cửa, sườn núi bạc dốc đứng đã được sửa sang xong, những hẻm núi chung quanh uốn lượn thành những đường cong tuyệt đẹp, hẹn tháng sau đi trượt tuyết, có còn đi không?
Nhiều nhất là trong các nhóm làm việc, mấy quản lý đang sứt đầu mẻ trán, không có lãnh đạo nên giờ công ty đã trở nên hỗn loạn.
Anh tắt màn hình, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng qua anh chỉ nhận một cuộc điện thoại của ông nội, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ trở về. Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi đã không thể đến cuộc hẹn trượt tuyết được nữa, còn để lại cho anh một mớ hỗn độn ba nghìn vạn và một đứa em gái vừa mới tốt nghiệp Tiểu học.
Trì Nghiễn Hành lái xe đến công ty.
Một tuần trước anh vẫn là một quý công tử nhà giàu vô lo vô nghĩ, vừa tốt nghiệp Trung học xong đã sang nước ngoài học về Quản lý chiến lược. Tương lai bố mẹ về hưu tìm một nơi an hưởng tuổi già, anh học thành tài sẽ trở về tiếp quản công ty, từng bước vững chắc tạo dựng sự nghiệp nên cũng không cần phải đạt được thành tích gì. Trì Nghiễn Hành nghĩ, giữ được cơ nghiệp của gia đình là tốt rồi, sau đó sống thoải mái một chút.
Nhưng đời người đôi khi không được suôn sẻ như vậy.
Ngay từ khoảnh khắc nhận được tin bố mẹ qua đời, anh đã rơi khỏi vòng tròn ban đầu, cái từ “Thoải mái” không còn liên quan đến anh nữa.
Trì Nghiễn Hành bước vào văn phòng Tổng giám đốc, ngồi vào vị trí của bố anh. Trên bàn vẫn còn đặt một bức ảnh gia đình, anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bố mẹ – những người đã âm dương cách biệt.
Văn phòng Tổng giám đốc rất lớn, có phòng nghỉ, có sofa, có ghế dựa, có thể đáp ứng mọi nhu cầu sinh lý của con người nên anh đã sống luôn tại đó.
Anh kéo tất cả rèm cửa lại và bật đèn lên, trong căn phòng lập tức không còn phân biệt được ngày hay đêm. Anh bắt đầu làm việc không kể thời gian, khi nào không chịu nổi nữa thì ngủ thiếp đi một lát, tắm rửa xong lại tiếp tục làm. Trong phòng cách âm tốt, cứ như thể anh đã thoát ly khỏi thế giới bên ngoài, dán mắt vào máy tính và xem bảng báo cáo đã trở thành tất cả cuộc sống của anh, cứ thế làm ròng rã hơn nửa năm.
Thật ra chú anh nói cũng không sai, với giai đoạn hiện giờ của anh thì kết hôn với ai cũng như nhau, dù sao cũng không về nhà. Tìm một người bố vợ đắc lực có thể giúp đỡ sẽ quan trọng hơn thứ tình yêu hư vô nhiều.
Dẫu sao thì anh đã không thể quay trở về.
Hôn nhân hào môn, sự kết hợp của môn đăng hộ đối chắc chắn sẽ gây chấn động cả thành phố, tạo nên một giai thoại mà ai cũng phải ngưỡng mộ.
Trì Nghiễn Hành nhắm mắt lại, cảm nhận tim mình đập thình thịch. Anh biết đây là chứng tim đập nhanh do thức khuya quá độ, nếu không nghỉ ngơi thì thật sự sẽ không chịu đựng được nữa.
Anh tuyệt vọng, nhưng hiện thực lại túm chặt lấy anh không cho phép anh chết, cũng không cho phép anh sống tốt.
Việc công ty chưa xử lý xong, nhân viên vẫn đang giục phát lương, anh còn có một đứa em gái vừa tốt nghiệp Tiểu học, thật sự không thể buông tay mặc kệ.
Trì Nghiễn Hành ngủ một giấc rồi dự định ra ngoài.
Điện thoại đổ chuông đúng lúc anh vừa ngủ dậy, lịch ngày nhắc nhở anh tối nay có một bữa tiệc, phải đi gặp cô gái gia đình “Chẳng giúp được gì” mà chú anh đã nói.
Anh vừa liên hệ với hai ông chủ trọng yếu để nói chuyện hợp tác, họ đều là bạn tốt của bố anh lúc còn sống. Những người lớn mà hồi nhỏ anh từng gọi là bác, đã cho anh phong bao lì xì vào mỗi dịp lễ Tết, nhưng anh đều bị họ từ chối không chịu gặp.
Dù sao thì những mối quan hệ do bố anh gây dựng cũng chẳng liên quan gì đến anh. Người mà người ta tin tưởng là bố anh, chứ không phải anh.
Anh thấy phiền vô cùng, khẽ xoa giữa đôi lông mày, một luồng ánh nắng lọt qua khe rèm cửa màu đen, anh bước đến kéo rèm ra.
Soạt—— Một mảng nắng to chiếu vào, Trì Nghiễn Hành nheo mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu trên mí mắt. Trước mắt anh là ánh vàng hư vô rực rỡ, nhưng ánh sáng lại dịu dàng với bề ngoài sáng rực.
Anh tắm rửa thay quần áo, lâu lắm rồi mới lái xe ra ngoài, trên đường vẫn tắc như cũ, xe nối đuôi nhau, tiếng còi xe không ngừng vang lên. Trước đây anh luôn cảm thấy tắc đường rất ồn ào phiền phức, còn lãng phí thời gian, nhưng hôm nay anh bỗng nhiên có cảm giác nó thật sôi nổi tưng bừng.
Nếu trên đường không có một bóng người và cũng trống vắng xe cộ, vậy thì khác gì tận thế.
Anh còn cảm thấy khá kỳ diệu, anh giam mình trong văn phòng nhưng thế giới bên ngoài vẫn xoay vần. Người người chen chúc, dòng người cuồn cuộn không ngớt, đêm đến đèn neon rực rỡ, muôn ngàn ánh đèn sáng trong những tòa nhà, hương thơm đồ ăn lan tỏa từ các nhà hàng. Những điều tươi đẹp mà người khác đáng có, chẳng thiếu thứ gì.
Chỉ với lộ trình lái xe ngắn ngủi 20 phút, anh cứ lái như vậy và rồi không còn thấy quá tuyệt vọng nữa.
Người phục vụ mặc áo đuôi tôm dẫn anh đến trước cửa phòng bao, sau đó lịch sự lùi ra ngoài. Trì Nghiễn Hành đẩy cửa bước vào, cô gái đối diện dường như giật mình, đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế.
“Chào anh……”
Anh quay lưng về phía cửa, nhẹ nhàng dùng tay đóng cửa lại.
Ồ, hóa ra là cô.
Đồ ăn vừa được mang lên không lâu, vẫn còn bốc hơi nóng. Anh biết nhà hàng này, đây là nơi ông nội thích đến ăn điểm tâm sáng, nơi này được bài trí tinh tế và hương vị cũng tuyệt vời.
Cô mặc đơn giản, hoặc có thể do vóc người cô nhỏ nhắn, bả vai gầy guộc, cần cổ thon thả phác họa thành đường cong duyên dáng.
“Tôi tên là Trình Diên.”
Trì Nghiễn Hành gật đầu, “Tôi biết.”
Thấy cô có chút rụt rè, Trì Nghiễn Hành ngồi xuống và rót cho cô một cốc nước nóng, “Xin lỗi, đường xá hơi kẹt xe, em đợi có lâu không?”
Cô lắc đầu, “Không, tôi cũng vừa mới đến.”
Suốt bữa ăn, hai người cũng không nói được mấy câu.
Những ngày này trong mắt anh không thể chứa đựng bất cứ ai. Tỉnh dậy là lao vào công việc, bởi anh có quá nhiều việc phải làm, vài cổ đông không giữ được bình tĩnh làm cho mọi người hoang mang, chuyện huy động vốn vẫn chưa có lối ra, cổ phiếu công ty giảm mạnh. Anh phải lo nghĩ cho từng chuyện một, thật sự không thể phân chia tâm trí và sức lực cho người khác.
Cô ăn rất chậm, rõ ràng không nói nhiều, nhưng nửa tiếng trôi qua mới động đũa được vài lần.
Trì Nghiễn Hành cũng ăn rất chậm, điều này không phù hợp với thói quen trước đây của anh. Có thể do các món ăn tối nay rất ngon, thịt xá xíu có màu đỏ tươi, thịt tươi mọng nước ngon miệng, lớp da chim bồ câu nướng giòn tan, khiến anh khá hài lòng.
Cũng có thể do trong phòng bao rất ấm áp và chủ nhà hàng đốt một loại hương liệu nhẹ nhàng, còn người đối diện ăn uống rất yên tĩnh, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ và lễ phép, không giống những người thích xu nịnh kia.
Giữa hai người không có sự gượng gạo như trong dự đoán, ngược lại áp lực trong lòng anh lặng lẽ vơi đi, ít nhất là trong lúc ăn cơm, lòng anh thấy nhẹ nhõm hơn.
Trì Nghiễn Hành cảm thấy cả người ấm áp, anh có chút không muốn về sớm nữa.
Anh lắng nghe Trình Diên nói chuyện, nửa đầu bữa ăn cô có chút rụt rè nên nói rất ít, không đề cập đến chuyện gia đình. Sau đó tình cờ Trì Nghiễn Hành kể chuyện học trường Đại học L ở Anh, nhắc đến Đại học, nhắc đến tương lai khiến ánh sáng lấp lánh trong mắt cô chẳng thể giấu được.
Trì Nghiễn Hành thấy cõi lòng ấm áp, cả người anh như được bao bọc trong một chiếc chăn dày mềm mại chứa đầy bông và ánh nắng. Anh quá quen thuộc với vẻ mặt này của cô, giống hệt với anh của trước đây.
Hiện tại là hiện tại, tương lai vẫn đáng mong chờ, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Anh vừa đặt đũa xuống đã thấy Trình Diên đối diện hơi hoảng hốt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ ăn cơm của cô nhanh lên rõ rệt.
Một cô gái nhỏ nhạy cảm.
Trước đây anh từng nghe ông nội nhắc đến vài lần, bố cô qua đời, mẹ cô tái hôn, sau đó ông nội cô cũng qua đời.
Xa cách nhiều năm gặp lại, cô đã không còn vẻ linh hoạt của ngày thơ bé, mấy lần sinh ly tử biệt đã gột rửa sự hoạt bát trên người cô. Môi trường trưởng thành thay đổi đột ngột, cô cũng trở thành một cô gái ít nói.
Bây giờ trong nhà có thêm một người bố dượng xa lạ, điều này càng khiến cô nhạy cảm và hướng nội hơn, lúc nào cũng cẩn thận, nhìn sắc mặt người khác.
Nhưng anh không thể quan tâm nhiều như vậy, văn phòng và một chiếc máy tính đã tạo nên toàn bộ cuộc sống của anh. Kéo rèm lại là giống hệt một vũng bùn đen ngòm, ai đến gần sẽ bị lún vào, mà anh thì đã ở sẵn trong đó.
Trước khi đi, Trì Nghiễn Hành nói: “Nhà em hướng nào? Tôi đưa em về.”
Cô không muốn làm phiền người khác, “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm về trường là được.”
Trời đã tối muộn, cô đi một mình không an toàn nên Trì Nghiễn Hành mở lời: “Tôi đưa em đi.”
Cô không từ chối nữa, tự mở cửa xe, ngoan ngoãn ngồi vào và thắt dây an toàn.
Ngay cả trong không gian xe kín mít anh cũng không thấy gượng gạo hay khó xử. Cô không nói gì, nhưng trong xe ấm áp dễ chịu và không khí rất thoải mái, không cần cố gắng tìm đề tài, tràn đầy cảm giác an tâm khi có người đồng hành.
Cô nhất quyết muốn xuống xe cách trường Đại học 500 mét. Trì Nghiễn Hành tìm một chỗ có đèn đường sáng trước cổng một trung tâm thương mại lớn và để cô xuống.
“Cảm ơn anh đã có lòng đưa tôi về.”
Trì Nghiễn Hành thản nhiên nói: “Không có gì, tôi tiện đường thôi.”
“Ồ, vâng. Vậy tôi về đây, anh đi đường cẩn thận.” Cô nói xong thì lập tức mở cửa xe bước xuống và chào tạm biệt anh.
Trì Nghiễn Hành nào dám đi luôn, anh phải nhìn theo để chắc chắn cô đã vào trường an toàn.
Chưa đầy một phút sau, trong gương chiếu hậu lại hiện lên bóng dáng cô trong chiếc váy.
Trì Nghiễn Hành hạ nửa kính xe xuống, cách lớp cửa kính xe hỏi cô: “Sao vậy, để quên đồ à?”
“Không có, không để quên đồ. Ừhm…… Tôi mang theo thứ này bên mình, có lẽ anh sẽ dùng được, nếu anh không phiền……”
Chiếc túi nhỏ in hoa được đưa sang, đựng vài gói đồ không nhìn ra là thứ gì. Trì Nghiễn Hành sững người đôi chút rồi nhận lấy, “Cảm ơn.”
Cô mỉm cười, ánh đèn đường bên cạnh chiếu vào mắt cô, lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp. Cô lịch sự nói lời tạm biệt rồi đi về phía trường Đại học.
Trì Nghiễn Hành cúi đầu mở túi ra, bên trong là mấy gói thuốc cảm hòa tan, cùng một chiếc mặt nạ xông hơi mắt nhỏ nhắn màu vàng ấm áp.
Quả thật anh có hơi cảm cúm, nhưng không phải vì lạnh mà là do thức khuya lâu ngày nên sức đề kháng giảm sút, thức đến mắt đỏ ngầu, hắt hơi mấy cái. Có lẽ cô đã nhận ra anh không khỏe nên mới mang những thứ này đến.
Loại thuốc thông thường nhất, chiếc mặt nạ mắt thông thường nhất, thậm chí còn là loại gói rời, nhưng anh ngồi trong xe ngẩn người một lúc lâu, có hơi cảm động.
Đã lâu lắm rồi không một ai quan tâm anh có mệt không, có khó chịu không, có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?
Trong xe không bật đèn, anh ngồi trong bóng tối hút hết một điếu thuốc. Một cảm giác ấm áp dịu dàng lan tỏa trong lòng anh, trước mắt anh không ngừng hiện lên ánh mắt trong veo và thuần khiết của cô.
Hệt như một đóa hoa trắng tinh khiết đang nở rộ, ánh mắt cô dành cho anh trong trẻo và dịu dàng, không pha tạp chút nịnh bợ và lấy lòng nào.
Bên cạnh có chiếc xe chạy đến che khuất tầm nhìn của anh, bóng lưng cô gái mặc váy biến mất giữa biển xe. Trì Nghiễn Hành đợi một hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng cô lại xuất hiện và bước vào cổng trường Đại học, anh mới đánh lái quay đầu xe, chạy về phía công ty.
Trở lại phòng làm việc lạnh lẽo kia, anh có cảm giác dường như căn phòng này bị nguyền rủa rồi. Rõ ràng bên ngoài ánh nắng chan hòa, sau khi lái xe một vòng lòng anh nhẹ nhàng và thoải mái hẳn, nhưng khoảnh khắc bước vào cửa lại giống như dẫm phải băng lạnh vạn năm khiến cả người anh từ chân đến đầu đều lạnh lẽo, hơi lạnh xộc thẳng lên não.
Anh đóng cửa lại, vùi mình trong phòng, bắt đầu chấp nhận sự chết chóc bao trùm căn phòng.
Có lẽ đã thật sự bị lạnh khiến Trì Nghiễn Hành hắt hơi, anh cau mày lấy một tờ giấy từ phía bên cạnh, tự hỏi không lẽ bị cảm thật sao.
Anh muốn lấy điện thoại trong túi ra gọi giao hàng mang thuốc đến, vừa sờ vào trong thì ngón tay anh đụng phải một chiếc túi nhựa.
Mấy gói thuốc này đưa tới cũng đúng lúc thật, chỉ là loại thuốc hòa tan dành cho trẻ con, rất ngọt, cứ như uống nước đường. Anh xé bao bì, đổ vào nước sôi khuấy khuấy, mùi thuốc nóng hổi lập tức tỏa ra.
Đắng hay không với anh không quan trọng, bây giờ trong lòng anh chỉ có công việc, kiếm tiền, huy động vốn, trừ những thứ này ra thì tất cả mọi chuyện đều vô nghĩa.
Trì Nghiễn Hành uống một hơi cạn sạch, cảm giác ấm áp trôi xuống từ cổ họng, ấm dần đến dạ dày, đầu lưỡi nếm được vị ngọt giống như uống một bát nước đường. Hơi lạnh trên người anh dần bị đẩy lùi, ấm áp trở lại.
Tổng cộng có ba gói thuốc, anh uống hết hai gói, gói còn lại và chiếc mặt nạ mắt đều được anh cất vào ngăn kéo. Mặt nạ mắt là loại dùng một lần, dùng xong sẽ hết nên anh không nỡ.
Những ngày kế tiếp ngày nào cũng giống nhau, họp hành như thường lệ và đi dự tiệc rượu. Những khách hàng quan trọng mà bố anh đã tích lũy được đều do anh tiếp quản, rượu có thể tùy tiện uống, uống rồi lại nôn, nhưng các mối quan hệ thì không thể chặt đứt.
“Dạo này cháu đang bận làm gì đấy? Cháu đã đi gặp con gái của Tổng giám đốc Bạch chưa?” Chú anh lại gọi điện thoại cho anh.
Trì Nghiễn Hành nói: “Cháu đang đi công tác bên ngoài, không đi gặp.”
“Mấy hôm trước chú gặp Tổng giám đốc Bạch rồi, ông ấy nói con gái ông ấy có ý với cháu, gọi điện thì cháu không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, có chuyện gì sao?”
“Cháu không có ý định đó nên không cần thiết phải gặp.”
Đầu dây bên kia lập tức tranh cãi với anh, “Cháu nói cái gì? Bây giờ là lúc nào rồi mà cháu vẫn không nghĩ cho công ty? Không kết hôn với cô ấy thì cháu đào đâu ra tiền?”
“Tháng sau cháu sẽ sang Châu Âu một chuyến, chuyện huy động vốn đã có lối ra.” Trì Nghiễn Hành đang đọc tài liệu, ký tên bằng một tay và tay kia cầm điện thoại, không rảnh nói nhiều với ông ta.
“Cháu nghe lời chú đi, chú sẽ không hại cháu. Chuyện có thể giải quyết bằng một cuộc hôn nhân thì tội gì cháu phải chịu khổ sở?”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày, đáp trả lại bằng chính những lời của ông ta, “Vội cưới xin như vậy thì chú đi mà cưới, không phải cưới ai chẳng như nhau sao?”
Đầu dây bên kia tức giận cúp điện thoại.
Vốn trong người đã bực bội sẵn, anh tức đến mức lửa bốc không chỗ trút, lại nói đến chuyện huy động vốn, chỉ vay tiền thôi thì chẳng ăn thua. Đừng nói trong thời gian ngắn gom đủ tám nghìn vạn, cho dù có gom được thì công ty cũng chẳng vận hành nổi, chỉ như đập chỗ này vá chỗ kia, cuối cùng vẫn là lỗ vốn.
Suy đi tính lại, anh vẫn quyết định phát triển dự án mới, mặc dù rủi ro lớn, nhưng một khi thành công chắc chắn có thể giải quyết khó khăn cấp bách.
Trợ lý gõ cửa, “Sếp Trì.”
“Sao vậy?”
“Chuyện lần trước sếp bảo dò hỏi đã có kết quả,” Trợ lý bước vào đưa vài tờ tài liệu, “Đây là hồ sơ về tình hình thực tế của cô Trình, bố mẹ cô ấy rất sẵn lòng chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Trì Nghiễn Hành đặt điện thoại xuống, nói với vẻ nghi ngờ: “Đồng ý nhanh vậy sao?”
Trợ lý thành thật nói: “Vâng, trông có vẻ khá vui.”
“Được, cậu thu dọn hành lý trước đi, tháng sau đi Châu Âu phải ở lâu, về rồi nói chuyện này sau.”
Trợ lý có hơi khó xử: “Sếp Trì, yêu cầu duy nhất của phía bên kia là hy vọng sớm hoàn tất thủ tục kết hôn, càng sớm càng tốt. Chúng ta sẽ đi bao lâu?”
Trì Nghiễn Hành hơi sững lại, “Vậy còn bản thân cô ấy thì sao?”
“Chúng tôi không gặp được cô Trình, cô ấy vẫn đang học ở trường Đại học, nhưng theo lời mẹ cô ấy thì cô ấy không có ý kiến gì.”
Anh dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu suy nghĩ một lúc lâu.
“Vậy thì sáng mai đi, sắp xếp thời gian rảnh đến Cục Dân Chính giúp tôi.”