Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 67

 
Cơn gió nóng mùa Hè ùn ùn kéo đến, nhựa trên mặt đường như sắp tan chảy đến nơi. Bóng cây xanh mát, tiếng ve râm ran, bầu trời xanh và những đám mây trắng cùng nhau tạo nên bức tranh muôn màu muôn vẻ của mùa Hè.

Lần nữa trở lại thành phố quen thuộc, trở về ngôi nhà thân thương, cả người Trình Diên vui tươi hẳn lên.

Nhờ có sự tích lũy trong những năm trước, đội ngũ quản lý chuyên nghiệp được đào tạo nay đã phát huy tác dụng. Công việc của Trì Nghiễn Hành không còn bận rộn như trước, công ty đã đi vào quỹ đạo, anh chỉ phụ trách các quyết sách quan trọng còn việc thực hiện cụ thể đều giao cho các quản lý cấp dưới.

Mùa Hè ở Kinh Thị thường không có mưa, ngày nào cũng nắng chói chang, Trình Diên vừa về đã bị Mạnh Miểu Miểu kéo đi ăn.

“Nắng đẹp thế này mà không ra ngoài thì thật có lỗi với ông trời.”

Trình Diên gật đầu phụ họa, “Nói đúng lắm, nhưng chúng ta đã ăn thịt nướng bốn ngày liên tiếp rồi, xin cậu đó, đổi quán ăn khác đi.”

“Được, vậy để ngày mai ăn thịt nướng tiếp. Phía Tây thành phố có một nhà hàng Thái khá ngon, tớ dẫn cậu đi ăn.”

Cả hai đều là những người nhàn hạ, Trình Diên thành lập một phòng làm việc nhỏ ở trung tâm thành phố, chuyên nhận các dự án phiên dịch từ các công ty, thầy cô giáo giới thiệu đàn em đến chỗ cô thực tập để luyện tay nghề, cô cũng đều đồng ý.

Ban đầu khi chọn địa điểm cho phòng làm việc, Trình Diên còn trịnh trọng kéo Trì Nghiễn Hành ra mở một cuộc họp nhỏ. Cuối cùng địa điểm được quyết định ở giữa công ty của Trì Nghiễn Hành và nhà, anh tan làm sẽ tiện đường đến đón cô về nhà.

“Điện thoại của cậu lại reo kìa.” Mạnh Miểu Miểu nói.

“Ồh, để tớ xem.” Trình Diên vội lấy điện thoại ra, thấy tên người liên hệ thì mỉm cười.

“Alo, có chuyện gì vậy?”

“Ăn xong chưa?” Đầu dây bên kia là Trì Nghiễn Hành, có lẽ anh đang ở trên đường, tiếng còi xe truyền đến, “Lát nữa anh qua đón em.”

Trình Diên liếc sang Mạnh Miểu Miểu, người kia ra hiệu bằng ánh mắt và lắc đầu.

“Không cần đâu, hôm nay Miểu Miểu lái xe. Ăn xong bọn em còn định đi làm nail.”

Trì Nghiễn Hành không bỏ cuộc, “Vậy anh đợi hai người chơi xong, sau đó trên đường về nhà chúng ta ghé siêu thị nhé, trong nhà hết thịt rồi.”

Trình Diên đồng ý, “Được, đến lúc đó em sẽ nhắn tin cho anh.”

Khi cô đặt điện thoại xuống, trên mặt cô còn vương nụ cười.

Mạnh Miểu Miểu chậc khẽ, đùa cợt huých vào vai cô, “Nhìn cái điệu bộ thiếu nghị lực của cậu kìa, cười như nở hoa luôn. Đàn ông một khi yêu rồi là không thể tự lo liệu cuộc sống của mình hả? Dính người ghê thế, mới ra ngoài có hai tiếng mà xem anh ấy gọi bao nhiêu cuộc rồi!”

Trình Diên cười, “Không rõ lắm, anh ấy cũng chưa từng yêu đương.”

Cô khoác tay Mạnh Miểu Miểu, “Mau ăn đi, ăn xong tớ mời cậu đi làm nail, đặt lịch rồi.”

Đợi hai người vui vẻ làm xong bộ nail xinh đẹp và chụp thật nhiều ảnh đăng lên mạng, Trình Diên lại nhận được điện thoại của Trì Nghiễn Hành.

Mạnh Miểu Miểu giận dỗi lườm điện thoại, cái tên phiền phức này lại tới nữa, quấy rầy cuộc sống của đôi bạn thân giữa các cô.

“Vẫn chưa xong sao?” Trì Nghiễn Hành không nhịn được, hỏi.

“Sắp rồi, bọn em đi mua ly trà sữa rồi về.”

Trì Nghiễn Hành nói: “Được, gửi định vị cho anh.”

Vài phút sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đã dừng trước mặt họ.

Trời nóng nên hôm nay Trì Nghiễn Hành không mặc vest mà thay bằng một chiếc áo phông đen và quần jean, rất gọn gàng mát mẻ, nhìn từ xa còn có đôi phần khí chất thanh xuân của một nam sinh Đại học.

Trình Diên ngạc nhiên, “Nhanh vậy sao? Anh đã xong việc rồi à?”

Anh mang theo hai ly trà sữa, “Xong rồi, hôm nay không tăng ca. Đã đợi em hơn một tiếng rồi đó.”

Mạnh Miểu Miểu bước đến trêu chọc, “Nè, thế này là đang trách tôi bắt cóc vợ của anh hả.”

Anh cười, đưa ly trà sữa qua rồi đáp lại câu đùa, “Không dám.”

Mạnh Miểu Miểu rộng lượng nhận ly trà sữa, “Thế này còn được.”

Thấy trời cũng không còn sớm nên Trình Diên lên xe. Tiếp đến phải đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, cô đã về mấy ngày rồi mà tủ lạnh trong nhà vẫn trống không, trông chẳng ra dáng một chỗ để sống chút nào.

Trên đường đi, Trình Diên ngồi ở ghế phụ, giơ tay phô bày bộ móng tay xinh đẹp ra khoe với anh.

“Em với Miểu Miểu làm giống nhau đấy, đẹp không?”

Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu nhìn sang, ngón tay cô thon dài và trắng ngần, móng tay được sơn màu hồng nhạt, tươi mới thoát tục và óng ánh như thạch trái cây.

“Màu này gọi là màu đỏ gì?”

Trình Diên trả lời: “Màu đậu đỏ, còn chuyển sắc nữa.”

“Đẹp lắm, rất cao cấp.”

Trình Diên hờn dỗi nhìn anh, “Nói thật đi? Có mà anh còn không biết đây là màu gì ý.”

Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh đạp phanh, kéo dây an toàn và nghiêng người hôn lên môi cô, cười nói, “Không phải đang học hỏi đây sao.”

“Được rồi, vậy tạm tha cho anh.”

“Thế thì cảm ơn cô Trình đã rộng lượng.”

Trì Nghiễn Hành lại tò mò hỏi: “Nhưng độ dài này có ảnh hưởng đến việc đánh máy của em không?”

“Không đâu, cũng không dài lắm, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến việc nấu ăn và rửa bát.”

Trì Nghiễn Hành buồn cười nhìn cô, “Rồi, anh hiểu rồi.”

Trình Diên nhướng mày, “Anh hiểu gì cơ?”

“Anh sẽ nấu cơm và rửa bát, để bảo vệ bộ móng tay xinh đẹp của em.”

Trình Diên cố tình nói: “Ôi, thế thì ngại quá.”

“Anh nấu cơm, anh rửa bát, vậy nên cô Trình cũng phải làm tốt việc em cần làm.”

Cô không hiểu, “Việc gì cơ?”

Trì Nghiễn Hành khởi động xe, cong môi cười xấu xa, “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Xe dừng trong bãi đỗ ngầm của siêu thị, Trình Diên cầm túi xách bước xuống xe. Gần đến giờ cơm tối nên có rất nhiều người dạo siêu thị, từng cặp đôi nắm tay nhau, cô và Trì Nghiễn Hành cũng chen chúc trong dòng người ấy.

Cô ngẩng đầu nhìn, anh đẩy một chiếc xe mua hàng, tiện tay bỏ vào vài gói chocolate viên mà cô thích ăn.

Trình Diên lại gần cùng anh đẩy xe, cô vừa chạm vào tay anh thì Trì Nghiễn Hành đã đan mười ngón tay mình vào tay cô rất tự nhiên, rồi đổi sang đẩy xe bằng một tay.

Lòng cô dâng lên chút vui vẻ.

Rõ ràng chỉ là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, anh tới đón cô về nhà rồi họ cùng nhau dạo siêu thị, nắm tay nhau trong biển người, nhưng lại khiến cô âm thầm hưng phấn.

Hiện tại họ giống một cặp đôi mới bước vào yêu hơn, Trình Diên có cảm giác như đang đắm chìm trong hũ mật ngọt ngào và đặc quánh.

Anh đang chọn bít tết trên kệ hàng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô thì quay đầu lại nhìn vào mắt cô, nhướng mày, “Sao thế?”

“Chẳng sao cả.” Cô bước đến, tựa trán mình lên vai anh như một cô bé ngoan ngoãn, là một cử chỉ rất dựa dẫm khiến người ta cảm thấy an tâm.

Trì Nghiễn Hành xoa tóc cô, vân vê lòng bàn tay cô, “Đi thôi, về nhà ăn lẩu.”

Tài nấu nướng của hai người đều có hạn, lúc ở nước ngoài Trình Diên cũng chỉ biết nấu vài món Trung Quốc, vì vậy lẩu là một bữa đại tiệc đơn giản nhất. Các loại rau và thịt đều được ném vào, sôi sùng sục một lúc là ăn được.

“Mấy ngày nữa được nghỉ rồi, em đã làm xong kế hoạch du lịch chưa?”

Trình Diên đang bận ăn thịt cuộn, “Không phải lúc trước nói đi trượt tuyết à? Nhưng em thấy hơi lạnh, hay là đi New Zealand? Hoặc chúng ta tìm một khách sạn suối nước nóng gần đây, đến chơi vài ngày cũng được.”

Trì Nghiễn Hành nói: “Lúc trước đã nói sẽ cùng em ra nước ngoài chơi một chuyến thật vui. New Zealand được đấy, Buenos Aires cũng rất đẹp, mùa này hoa phượng tím nở rồi.”

Cô gật đầu, “Được, vậy em sẽ nghiên cứu thêm.”

Sau khi ăn xong, Trì Nghiễn Hành tự giác dọn dẹp bàn ăn rồi mang đến cho cô một hộp bánh ngọt và trái cây.

Trình Diên nếm thử một miếng, lại đưa đến miệng anh, “Cái này ngon ghê, anh mua ở đâu thế?”

“Một tiệm bánh ngọt rất lâu đời, lần sau anh đưa em đi thử các loại bánh khác.”

Trình Diên vui vẻ đáp lại, “Em phát hiện gần đây anh mua bánh ngọt luôn rất hợp khẩu vị của em, chưa bị dở bao giờ.”

“Tất nhiên rồi, anh đã cất công học hỏi mà.”

Khi nói câu này, anh còn có chút tự hào.

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật, tìm tòi được không ít món ngon, chờ em về thưởng thức.”

“Ôi, có hơi cảm động rồi.” Trình Diên nói, “Vậy thì hơn hai năm em không ở đây, anh giết thời gian bằng cách đi mua sắm và làm việc sao?”

“Đương nhiên là không.”

Anh nâng ly coca lên, cụng ly với cô giòn giã, “Còn có nhớ em nữa.”

Mỗi khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nếu có thời gian rảnh anh đều dừng lại để xem bên trong có chiếc bánh nhỏ nào cô thích ăn không, liệu có ngọt quá không?

“Khi anh nhìn thấy những chiếc bánh ngọt tinh xảo và dễ thương cách tủ kính, thứ đầu tiên anh nghĩ đến là nét mặt tươi cười của em.”

May mà anh đã không phải chờ quá lâu, tất cả nỗ lực đều đã được đền đáp.

Ăn xong một bữa lẩu nóng hổi, Trì Nghiễn Hành xuống phòng gym tập luyện như thường lệ, còn Trình Diên lên lầu mở cho Tiểu Mãn một lon pate.

Lần trước đi khám thú y, bác sĩ nghiêm túc bày tỏ rằng cân nặng của Tiểu Mãn phải được kiểm soát. Lúc rảnh rỗi Trình Diên sẽ ghi lại quá trình giảm cân của nó, kiểm soát chặt chẽ lượng thức ăn.

Nước trong bồn tắm đã chuẩn bị xong, cô lại thả vào một viên thả bồn tắm sủi bọt. Nó nhanh chóng tan ra, màu sắc lan rộng khiến làn nước xung quanh chuyển thành một sắc tím từ đậm đến nhạt. Bọt xà phòng từ từ phồng lên, dưới ánh đèn vàng ấm chảy lượn như những hạt cát vàng, nhấp nhô cao thấp, tựa như một dải ngân hà tím.

Nhiệt độ nước vừa phải, cô lại thả một nắm cánh hoa vào. Tối nay vừa ăn lẩu ngon, sau đó thoải mái ngâm mình, ngày mai còn có thể ngủ nướng, nghĩ đến đây lòng Trình Diên nhẹ nhõm rất nhiều.

Cô vốc một vốc bọt thoa lên người, thả lỏng đầu óc và tựa lưng ra sau, cảm nhận làn nước dao động dịu dàng lướt qua cơ thể.

Trình Diên nhắm mắt, lại nhớ đến câu nói “Live one day at a time”.

Đúng vậy, hạnh phúc chính là ở thời khắc này.

Cô đang vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm thì chợt có tiếng kẽo kẹt vang lên, một luồng ánh sáng nghiêng hắt vào, cửa mở ra.

Trình Diên hoảng hốt mở mắt, tiếng nước ào ào vang lên.

Kế đến cô thấy bóng dáng cao lớn của Trì Nghiễn Hành bước vào, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo mở rộng, thoải mái và lười biếng.

“Anh, sao lại……” Cô giật mình lắp bắp nói, “Anh vào bằng cách nào?”

“Đi vào thôi.”

Trì Nghiễn Hành nhếch môi, “Có khóa cửa đâu, sao lại không vào được.”

Mặt mày chàng trai thản nhiên, từ lúc bước vào đã nhìn thẳng vào cô không hề e ngại, mục đích rất rõ ràng.

Điên rồi.

Cô không mặc gì cả!

Trình Diên bị hành động đột ngột này của anh làm cho ngượng chín mặt. Cô không dám nhìn anh, lảng tránh ánh mắt rồi ôm hai tay vòng phía trước, “Em đang tắm mà, anh ra ngoài trước được không……”

Trì Nghiễn Hành “Ồ” lên, quay lưng đóng cửa lại, lời anh cũng vang lên theo tiếng cạch.

“Không thể.”

Trình Diên vừa bối rối vừa xấu hổ, “Anh mau ra ngoài, em còn chưa tắm xong!”

Tóc cô búi cao, cả người không mảnh vải che thân, hơi trượt xuống cố gắng chìm vào trong nước, để bọt che đi cơ thể.

“Em cứ tắm đi, quan tâm anh làm gì?”

“Anh……!”

Không gian khép kín, lò sưởi được bật mở làm nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, từ vành tai đến cổ Trình Diên đỏ bừng.

“Đừng quậy nữa, anh muốn làm gì?”

Trì Nghiễn Hành đưa lưng về phía cô, bắt đầu tháo đồng hồ.

“Tắm.” Anh nói một cách nghiêm túc và quang minh chính đại, không đợi cô trả lời đã bắt đầu cởi cúc áo, “Đâu phải bồn tắm không chứa được hai người.”

Lúc trước đã cố ý mua bồn tắm đôi mà.

Cô mới về nhà được vài ngày, tuy đã làm những chuyện thân mật hơn từ lâu, nhưng giữa ban ngày ban mặt, à không, giữa ban đêm ban hôm mà đối mặt nhau tr*n tr** thế này, cô hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị tâm lý.

Trình Diên lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, nghe vậy thì gấp gáp, “Không được không được! Anh chờ em năm phút, em sắp xong rồi, sắp xong rồi!”

Quần áo đều bày ở bên cạnh, khăn tắm cách cô một quãng, muốn lấy khăn tắm thì phải đứng dậy, nhưng nếu bây giờ ra khỏi nước thì……

Thấy Trì Nghiễn Hành bước vào, cô áp sát vào thành bồn, lợi dụng lúc anh không chú ý định đứng dậy chạy ra ngoài.

“Á——”

Chưa kịp đứng lên đã bị người ta đè xuống.

Ào—— Nước bên trong tràn ra ngoài.

“Đừng lộn xộn, bên trong rất trơn.” Trì Nghiễn Hành dễ dàng tóm lấy tay cô, “Cẩn thận trượt.”

Chút sức lực yếu ớt này của cô sao khống chế được anh.

“Chúng ta nói chuyện phải trái nào. Anh nấu cơm, anh rửa bát, anh làm việc nhà, vậy em trả công bằng gì?”

Anh bước từng bước đến gần, nước tràn qua cơ thể mang hơi nóng hầm hập đến.

Trình Diên đỏ mặt, “Em…… em không thể ngồi không hưởng thụ sao?”

Trì Nghiễn Hành hào phóng gật đầu, “Được, không thành vấn đề.”

Vì vậy, khi cô tựa lưng vào thành bồn lạnh ngắt, lòng bàn tay trượt khỏi người anh hết lần này đến lần khác, Trì Nghiễn Hành đã dùng cơ thể để giải thích cho cô một định nghĩa mới của “Ngồi không hưởng thụ”.

Đến khi nhiệt độ nước dần lạnh đi, nếu ngâm nữa sẽ bị cảm lạnh thì Trình Diên đang mơ màng mới được bế lên giường. Rõ ràng bên cạnh bồn tắm có đặt áo choàng tắm, nhưng anh lại không dùng, mà tìm một chiếc khăn tắm lớn quấn cả hai người lại.

Cô úp mặt vào vai anh, buồn ngủ lơ mơ ôm cổ anh, cả người treo trên người anh,chàng trai còn cố tình hẩy eo lên làm cô tỉnh lại.

“Bám chắc vào, đừng để ngã.”

Mọi âm thanh yên ắng, gần biệt thự hiếm khi có người đi lại, thỉnh thoảng có tiếng chim hót cùng tiếng ve kêu tạo thành một bản giao hưởng. Tiếng nước xao động cho thấy một đêm không yên tĩnh.

Mãi đến rạng sáng, cô mơ màng nhìn điện thoại mới phát hiện đã hơn ba giờ sáng.

Cô không nhịn được mà đưa tay cào vào vai anh ra hiệu dừng lại, nhưng giây tiếp theo cổ tay cô lại bị chàng trai nắm lấy. Giọng anh dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tình cảm, nhưng hành động vẫn thô lỗ và ngang tàng.

“Ngoan nào, đừng cào nữa, bộ móng mới làm đấy, dùng sức nữa sẽ hỏng mất.”

Cô phải yêu cầu mãnh liệt lắm mới được nghỉ ngơi giữa hiệp.

Uống nửa ly nước, ánh mắt cô vẫn hơi mất tiêu cự, cằm Trình Diện căng cứng, vẻ mặt của cô rất không vui, “Anh sang phòng khác ngủ đi.”

“Sao thế?” Giọng điệu Trì Nghiễn Hành đầy vẻ uất ức,anh  nhận lấy ly nước trong tay cô đặt lại lên bàn. “Anh thể hiện không tốt sao?”

Trình Diên mím môi, ngẩng mặt lên hỏi anh, “Anh định bù lại những gì đã bỏ lỡ trong hơn hai năm qua sao?”

Mắt Trì Nghiễn Hành sáng lên, “Có thể không?”

Trình Diên ném cái gối qua, “Không thể! Em muốn ngủ!”

Từ phòng tắm chuyển sang giường lớn trong phòng ngủ, khi tỉnh lại lần nữa Trình Diên phát hiện mình đã được bế sang giường ở phòng ngủ phụ.

Sau đó cô cảm nhận được một bàn tay to đang mò mẫm lên trên. Cô lập tức tỉnh táo, nắm chặt lấy tay anh.

Trì Nghiễn Hành dịu giọng an ủi: “Anh không làm gì đâu, xem thử có bị sưng không thôi.”

Cô lắc đầu, vừa buồn ngủ vừa mệt, sau khi vận động kịch liệt thì cả người cô mềm nhũn, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, chỉ nghe thấy chàng trai thở dài rồi dán vào tai cô nói xin lỗi.

“Xin lỗi vợ, lần sau anh sẽ làm nhẹ hơn.”
 

Bình Luận (0)
Comment