Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 68

 
Sáng hôm sau, Trình Diên tỉnh dậy vì khát.

Tối qua hơn ba giờ sáng Trì Nghiễn Hành mới để cô đi ngủ, khiến cô vừa mệt vừa buồn ngủ, sinh lực cũng hao tổn nặng nề. Cô nheo mắt nhìn điện thoại, giờ đã mười một giờ trưa.

Bên cạnh đã sớm không còn ai, cô vừa chống người ngồi dậy thì cửa phòng ngủ được đẩy ra.

“Chào buổi sáng.”

Trì Nghiễn Hành ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt thỏa mãn sau ân ái vẫn chưa tan, Tiểu Mãn cuộn tròn trong lòng anh và được anh bế bằng một tay, giống hệt chiếc bánh thịt.

Trình Diên vừa thấy anh đã nhớ lại đủ loại chuyện tối qua, nửa hiệp đầu trong phòng tắm, hơi nước mịt mù, nhiệt độ vừa phải, anh từng bước thăm dò, mỗi động tác đều toát lên sự lãng mạn. Nửa hiệp sau lại chẳng thể kiểm soát, có lẽ anh đã nếm được chút ngọt ngào nên càng lúc càng phóng túng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nghĩ đến đây, cô có chút bực bội.

“Không có chào buổi sáng gì hết á.” Bây giờ chân của cô vẫn còn bủn rủn, tức giận nói anh.

Cô trực tiếp lướt qua người anh, đi vào phòng tắm soi gương, quả nhiên mí mắt đã sưng lên vì khóc. Trình Diên tự đi xuống lầu, định uống một ly cà phê đá để giảm sưng trước.

“Sao vẫn giận vậy.” Trì Nghiễn Hành theo sau cô cùng xuống lầu, “Vất vả lắm mới đến cuối tuần, vui lên đi mà.”

Trình Diên không nói gì, cô lườm anh rồi đi lấy đá viên.

Vừa mở cửa tủ lạnh ra đã bị anh đóng rầm lại, Trì Nghiễn Hành lười biếng tựa vào tủ lạnh.

“Chẳng phải chính em nói muốn ngồi không hưởng thụ sao?”

Trình Diên không nhìn anh, quay đầu đi, “Vậy anh cũng phải để em ngủ chứ, mệt lắm đấy.”

Trì Nghiễn Hành áp sát lại, dán mắt vào hàng mi đang rũ xuống của cô, nhướng mày nói: “Người tốn sức là anh, em mệt cái gì?”

Trình Diên lườm anh, “Ban ngày ban mặt, anh nói gì đấy!”

Ngoài miệng cô nói những lời trách móc, nhưng bản thân lại vô thức đỏ tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.

Hơn hai năm không làm chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến sự ăn ý của hai người. Họ sớm đã quen thuộc và hoàn toàn không có sức kháng cự với nhau, bằng chứng là cả đêm đã đổi mấy nơi.

Ga trải giường ở phòng ngủ chính đã không thể dùng được, dù là màu đen, nhưng mảng ẩm ướt lớn ở giữa cũng quá rõ ràng.

Vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì.

Giờ đã giữa trưa nhưng hai người mới bắt đầu ăn sáng.

“Cuối tuần này có kế hoạch gì không?” Trì Nghiễn Hành hỏi.

“Hôm nay em định ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai phải ra ngoài một chút.”

“Hẹn bạn bè đi ăn cơm à?”

Trình Diên lắc đầu, “Không phải, cô giáo hồi Đại học mời em về trường một chuyến. Ngày mai có một lễ kỷ niệm, nghe nói sẽ có rất nhiều cựu sinh viên trở về tham dự. Cô giáo muốn chúng em làm quen với nhau, sau này nhỡ đâu tình cờ gặp nhau trong công việc cũng có thể trò chuyện.”

Trì Nghiễn Hành đã hiểu, “Anh đưa em đi nhé, vừa khéo ngày mai anh có một cuộc họp ở bên đó.”

“Được.”

Ăn cơm xong Trình Diên lên lầu, chờ đến khi Trì Nghiễn Hành làm việc xong lên xem thì thấy cửa phòng ngủ mở toang. Bên trong Trình Diên đang ngồi xổm trên sàn dọn đồ, bên cạnh là một chiếc vali lớn được mở rộng.

Trì Nghiễn Hành kinh ngạc hỏi: “Em định đi đâu vậy?”

Chưa đợi anh nói xong, Tiểu Mãn trong lòng anh như hiểu được tiếng người vùng vẫy bốn chân, giãy thoát khỏi lồng ngực của Trì Nghiễn Hành, chạy đến bên chân Trình Diên với tốc độ nhanh như chớp.

Sau đó vọt người nhảy một phát vào hành lý, cuộn tròn nằm im.

Sự xuất hiện bất ngờ của mèo con làm cô giật mình.

Trình Diên vô thức quay đầu lại, thấy anh bày ra dáng vẻ như sắp đối mặt với kẻ thù.

“Anh nói cái này à?” Cô chỉ vào chiếc vali rồi giải thích: “Không phải, em không đi đâu cả, là do mấy ngày này Miểu Miểu phải chuyển nhà nên mượn vali của em, em tiện tay dọn dẹp đồ đạc chút thôi.

Dù sao cũng không phải là muốn rời đi, Trì Nghiễn Hành ồ lên, cả người anh như được thả lỏng.

Trình Diên thu dọn đồ đạc xong, cô bế Tiểu Mãn ra, đóng vali lại và cười nói với anh: “Làm gì thế? Sợ em lại bỏ nhà ra đi à?”

Anh nhận lấy chiếc vali trong tay cô một cách tự nhiên, hơi cúi đầu, “Dù sao cũng đâu phải lần đầu anh bị bỏ lại. Em muốn đi thì cứ đi, một mình anh ở nhà chăm sóc Tiểu Mãn cũng không sao cả.”

Trình Diên: “…… Anh học mấy lời này từ ai vậy?”

“Xuất phát từ tận đáy lòng đó, sao nào?”

Những lúc làm ổ ở nhà, hai người thường xuyên diễn sâu với nhau. Cô có thể vô tư giận dỗi anh, anh cũng có thể hạ mình để cùng cô đùa giỡn. Có đôi khi Trình Diên cảm thấy đây mới là con người thật của họ.

Nói chung đều là dáng vẻ thân mật gắn bó nhất.

Trì Nghiễn Hành giúp cô cất vali rồi cúi người xuống xin lỗi, “Tối qua quả thật anh đã không kìm chế nổi, sau này nhất định sẽ chú ý, yên tâm đi.”

Nghe anh nói rất thành khẩn, Trình Diên hỏi: “Vậy anh định chú ý thế nào?”

“Quen tay hay việc, hay là chúng ta luyện tập trước một chút?”

Trình Diên với tay ném một chiếc gối qua, “Lưu manh!”

Chiếc gối bị anh tóm gọn, lẽ ra nó phải bay vào đầu anh nhưng cuối cùng vẫn chưa chạm tới mặt, Trì Nghiễn Hành cầm chiếc gối, “Nếu ném gây thương tích gì thì em phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Được, vậy em ném một cái trước.” Trình Diên xoay cổ tay như làm công tác chuẩn bị.

Tiểu Mãn kịp thời rút lui khỏi chiến trường, nó bước từng bước mèo nhỏ lắc lư vào ổ của mình, để lại hai con người đang đùa giỡn trong phòng ngủ.

Chờ đến cuối cùng, một bên bị khống chế, ngoan ngoãn bị ấn trên giường, Tiểu Mãn lại lắc lư bước ra.

Trì Nghiễn Hành có thể dễ dàng dùng một tay để túm chặt cả hai tay của cô, “Vừa nãy bị em làm giật mình, còn chưa đòi phí tổn thất tinh thần đâu đấy.”

Trình Diên nằm ngửa trên giường, vì ra sức giãy dụa mà nhíu mày lại, “Tiền không có, mạng chỉ có một, anh lấy đi.”

Cô đang nói thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Anh thả em ra trước đã, em có tiền rồi.”

Sức lực trên cổ tay nới lỏng, chàng trai đứng dậy.

Cô lục tìm trong chiếc túi nhỏ ở đầu giường, quả nhiên tìm thấy vài tờ tiền giấy.

“Tìm thấy rồi.”

Cô vuốt phẳng tờ tiền, đặt lên bàn, đôi mắt cong cong, cười nói: “Quý anh có hài lòng với khoản bồi thường này không?”

“Ở đâu ra vậy?”

Bây giờ ai cũng dùng thanh toán điện tử, tiền giấy thật sự đã trở thành thứ hiếm thấy.

“Mấy ngày trước đi dạo phố với Miểu Miểu, trong một góc nọ có một tiệm đồ cổ, bên trong trưng bày rất nhiều tiền giấy. Miểu Miểu mua về để sưu tầm, em cũng mua vài tờ, giờ không phải đã phát huy tác dụng rồi sao?”

Trì Nghiễn Hành sững lại, “Ý em là, các em dùng tiền để mua vài tờ tiền?’

“Đúng vậy, 1 đổi 1. Thú vị không?”

“Cực thú vị ấy chứ.” Trì Nghiễn Hành thản nhiên nói: “Anh biết một tiệm lớn hơn, có đủ các mệnh giá tiền giấy và tiền xu. Buổi chiều anh sẽ đưa em đi chơi.”

Trình Diên quả thực đã tin là thật, cứ hễ nhìn thấy đồ cổ là cô không thể bước đi tiếp, “Trong thành phố còn có tiệm đồ cổ nào khác sao?”

“Không có, cũng không phải tiệm đồ cổ. Nó còn có một cái tên khác, chắc em đã từng nghe qua.”

Trình Diên không nghĩ nhiều mà tò mò buột miệng hỏi, “Là gì vậy?”

“Ngân hàng.”

“Anh……” Trình Diên thẹn quá hóa giận, cố gắng rút tiền khỏi tay anh, “Không cho anh nữa, em tự giữ lại để sưu tầm.”

Trì Nghiễn Hành không nhịn được cúi đầu bật cười, “Tự em không phản ứng kịp, sao lại oán giận người khác chứ.”

Anh đếm rồi đưa lại cô, “2 tệ 5 hào, lẻ có chẵn có. Hay là chiều nay chúng ta đi gửi khoản tiền khổng lồ này vào ngân hàng đi.”

Tiền đẻ ra tiền, không hổ là nhà tư bản.

Trình Diên lấy lại, “Không cần thì thôi, toàn bộ gia tài của em chỉ có ngần ấy thôi, không bồi thường nổi nên anh kiện em đi.”

Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười, “Ai bắt em phải bồi thường bằng tiền?”

“Vậy anh muốn bồi thường bằng gì?”

Chàng trai nhếch môi, “Em đoán xem?”

Trình Diên lập tức có phản ứng, cô đẩy vào ngực anh, “Em không nói chuyện với anh nữa, gần mực thì đen.”

Càng ở bên nhau lâu, anh ngày càng được voi đòi tiên rồi mang theo đôi chút nét vô lại, cứ mở miệng ra là giăng bẫy khiến cô đề phòng không kịp.

Tiểu Mãn nằm ở cửa quan sát một lúc, miễn cưỡng khẽ xê dịch đầu, cuối cùng vẫn lừ đừ chống người dậy đi ra ngoài.

Ài, lại đến lúc nó phải rời đi rồi.

Trong lòng vẫn bận tâm chuyện về trường để tham gia hoạt động nên sáng hôm sau Trình Diên dậy rất sớm, cũng nhờ tối qua Trì Nghiễn Hành đã để cô ngủ một giấc thật ngon.

Không làm thì không thể, nhưng quả thật anh nói được làm được, dừng lại đúng lúc.

Chờ đến khi Trì Nghiễn Hành thức dậy, người bên cạnh đã tắm rửa xong đang ngồi trước bàn trang điểm bày ra đủ loại chai lọ.

Anh vừa ngồi dậy đã liếc thấy trên tủ đầu giường có đặt vài tờ giấy.

Trì Nghiễn Hành mặc quần vào, đi tới cầm 2 tệ 5 hào đã được vuốt phẳng phiu từ hôm qua đang nằm im lìm trên đó lên, trên tờ giấy anh cầm trong tay có viết vài chữ.

“Phí dịch vụ, khách hàng rất hài lòng, không cần cảm ơn.”

……Trì Nghiễn Hành cười bất lực, nhưng vẫn cẩn thận gấp mấy tờ tiền giấy kia lại cất vào túi.

Hôm nay là cuối tuần, trên đường đến trường có rất nhiều xe cộ khiến con đường này tắc nghẽn nghiêm trọng.

Xe cứ đi được một quãng lại phải dừng làm Trình Diên hơi lo lắng, “Anh có kịp đi họp không?”

“Không vội, thời gian rất thoải mái, anh đưa em đến đó trước.”

Cô nhìn hàng xe nối dài ngoài cửa sổ, “Không biết có phải đều là bạn cùng trường đi tham gia hoạt động không?”

Trì Nghiễn Hành nói: “Có thể lắm, chỉ có một con đường chính này để đến Đại học Kinh Thị thôi, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần.”

Đoạn đường dự kiến mất 20 phút để đến nơi, anh lái mất 40 phút.

Trước khi xuống xe, Trì Nghiễn Hành gọi cô lại, “Xong việc thì gọi cho anh, buổi tối anh đưa em đi chơi.”

Trình Diên quay đầu lại, “Đi đâu?”

“Kha Húc Dương hẹn chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừhm, được.”

Gần đó có quá nhiều xe, Trì Nghiễn Hành không dám dừng lại quá lâu, Trình Diên cũng vội vàng xuống xe rồi cô gấp gáp hôn lên mặt anh một cái, sau đó xách túi chạy đi.

“Cẩn thận, coi chừng xe!” Trì Nghiễn Hành dặn dò ở đằng sau.

Trong khuôn viên trường số người đã đông gấp đôi, hoạt động được tổ chức trên sân bóng đá rộng lớn, còn chưa bước đến gần đã nghe thấy tiếng nhạc du dương. Trên thảm cỏ đã chật kín người, cỏ xanh mượt mà, cây cối xung quanh tươi tốt, mang theo sức sống chỉ riêng mùa Hè mới có.

Trình Diên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, kiểu dáng ôm sát dài đến bắp chân. Trên bề mặt váy không có bất kỳ họa tiết nào nhưng chất liệu lại rất tốt, đường cắt may tinh xảo tạo nên hoa văn nổi. Sự sạch sẽ, thanh nhã ấy càng làm nổi bật khí chất dịu dàng, trầm tĩnh của cô.

Có thể thấy nhà trường cũng rất coi trọng hoạt động lần này, chỉ riêng cổng vòm được trang trí bằng bóng bay nhiều màu sắc đã có đến bốn cái, đặt ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Ở giữa bày một bức tường chữ ký khổng lồ, trên đó đã có không ít tên và hình vẽ của mọi người.

Trình Diên chậm rãi đi đến, viết tên mình ở một khoảng trống trong góc.

Xung quanh có những sinh viên vừa mới tốt nghiệp, gương mặt vẫn còn non nớt, nhiều hơn là những ông chủ trung niên đã thành đạt, cả những nhân viên văn phòng mặc vest giản dị, thậm chí không ít người còn dắt theo con cái đến chơi.

“Ôi chao! Lão Vương cũng đến này! Phải gần 10 năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?”

“Thế nào, bây giờ đang làm chức vụ gì?”

“Bạn cùng phòng của tôi đâu, tôi đi tìm ông bạn giường trên của tôi đây, mới nãy còn thấy cậu ấy mà!”

“Lát nữa xong việc cùng đi đánh bóng rổ nhé!”

Đám đông rộn ràng chuyện trò sôi nổi, những tràng cười không ngừng vang lên. Trình Diên không dừng lại lâu, cô đi qua một trong những chiếc cổng vòm và rời khỏi sân vận động.

Hôm nay cô đến đây còn có một việc.

Ngày diễn ra hoạt động, mọi người đều tập trung ở sân bóng đá, ngược lại các tòa nhà giảng dạy lại yên tĩnh và trống trải hơn nhiều. Trình Diên đi một mình vào thang máy, dừng lại trước văn phòng cuối cùng của hành lang.

Cô giơ tay gõ cửa, “Cô giáo, cô đang bận ạ?”

……

Ra khỏi văn phòng, tầm nhìn từ tối chuyển sang sáng khiến mắt cô chưa thích ứng kịp. Trình Diên hơi nheo mắt lại, chợt nhận ra chẳng biết từ lúc nào trời đã quang đãng, giờ phút này từng mảng mây lớn lững lờ trôi trên trời cao, giống như đóa hoa trắng được thêu trên nền gấm xanh lam.

Tâm trạng cô cực kỳ thoải mái, vừa uống trà sữa đá và ngẩng đầu thưởng thức bầu trời vừa dạo bước không mục đích. Những đám mây trắng chở che trên đỉnh đầu cô, còn bóng đen lặng lẽ hộ vệ bên cạnh.

Lâu rồi cô không trở về, lần đầu tiên trở về lại gặp thời tiết tốt như vậy, vừa khéo tâm trạng cũng tốt.

Trình Diên dẫm lên viên đá lát đường bên cạnh dải cây xanh, cẩn thận bước từng bước một lên từng ô gạch, chơi trò không đạp lên vạch kẻ đường một cách ngây thơ.

Mãi đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện cách đó không xa, cô dừng bước, trên mặt không giấu được nụ cười, nhảy xuống và chạy nhanh tới dang rộng vòng tay ôm chặt lấy anh.

Trì Nghiễn Hành bị cô đâm sầm vào thì lảo đảo, lùi lại một bước nhỏ, cười nói: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi, anh cũng đâu có chạy mất.”

“Sao anh lại đến đây, cuộc họp kết thúc rồi sao?”

Trì Nghiễn Hành ôm eo cô bằng một tay, “Ừhm, cuộc họp hôm nay rất thuận lợi nên anh đến đón em sớm.”

Anh mang theo một chiếc ô che nắng, mở ra che cho cô. Hai người sóng vai đi bộ dưới tán ô, tản bộ trong khuôn viên trường dưới trời xanh mây trắng.

Hôm nay anh không mặc vest mà mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi và quần jean. Trong khoảnh khắc ấy, Trình Diên chợt cảm thấy thời gian như quay ngược, còn họ giống một cặp sinh viên bình thường, có đôi có cặp như bao người xung quanh, ôm sách vở hoặc máy tính, cùng che chung một chiếc ô.

Đứng trước cửa lớp chờ cô tan học rồi cùng đi ăn ở căng tin, khi đi ngang qua tiệm trà sữa thì mua một ly đồ uống có đá. Sau đó thảo luận về lịch học sắp tới, về giáo viên nào đó ra đề thi cuối kỳ khó quá, có lẽ phải thức đêm ôn tập, rồi hỏi nhau, này, cậu có muốn đến thư viện học chung với tớ không?

Hoặc là: Thời tiết nóng thế này, sắp nghỉ hè rồi, hè này cậu định làm gì? Có muốn đi du lịch cùng không nhau không? Đi ngắm biển thì sao?

Khi cô hoàn hồn lại, Trì Nghiễn Hành đang nhìn cô chằm chằm.

“Nghĩ gì mà say sưa thế.”

“À, không có gì,” Cô không dám mặt dày kể ra bộ phim thanh xuân vườn trường đang chiếu trong đầu mình, mà bàn bạc với anh một chuyện.

“Hôm nay em đến gặp cô giáo, quả nhiên cô ấy muốn nói với em về việc học lên Tiến sĩ. ”

Trì Nghiễn Hành hỏi: “Em đồng ý với cô ấy rồi?”

Trình Diên lắc đầu, “Chưa, em vẫn chưa nghĩ kỹ.”

Hoàng hôn mang theo ánh vàng rực rỡ, tựa như trao vương miện lên bóng lưng của họ.

“Ý của cô giáo là muốn em tiếp tục học lên Tiến sĩ cùng cô ấy, như vậy cũng không cần ra nước ngoài nữa. Hiện giờ công việc của em vẫn coi như tạm ổn, nếu bỏ lại hết để chạy sang nước ngoài thì mấy năm sau khi quay về lại phải bắt đầu lại từ đầu.”

Trình Diên vẫn còn khá băn khoăn, “Anh thấy sao? Có phải học Tiến sĩ sẽ tốt hơn không, dù sao em cũng đã đi đến bước này rồi, không có lý do gì để không học tiếp.”

Trì Nghiễn Hành dùng một tay cầm ô, “Em muốn học thì cứ học, nếu cảm thấy quá mệt thì không học nữa, cứ chăm chỉ làm việc. Hoặc nếu đang học giữa chừng cảm thấy không muốn tiếp tục thì cũng chẳng sao. Có anh chống lưng cho em, đừng sợ gì cả, cứ mạnh dạn bước về phía trước thôi.”

“Tóm lại, bất kể em đưa ra quyết định gì anh nhất định sẽ ủng hộ em vô điều kiện.” Anh dừng lại, nói một cách nghiêm túc.

Trình Diên hỏi: “Ngay cả khi quyết định của em là sai lầm?”

“Anh yêu con người em, đương nhiên bao gồm tất cả mọi thứ của em. Hơn nữa làm gì có đúng hay sai, chỉ cần em đã chọn rồi kiên định bước đi thì đó chính là đúng.”

Một câu nói buột miệng thốt ra của anh khiến trong lòng cô khẽ nở ra một đóa hoa nhỏ, như hạt giống vô tình gieo xuống, đến một ngày nắng ấm thì nảy mầm, tạo nên những cánh hoa run rẩy lay động trong gió.

Trái tim cô cũng run rẩy.

“Cảm ơn anh.” Trình Diên ngẩng mặt lên, giọng nói chân thành.

Trì Nghiễn Hành mỉm cười, ôm lấy lưng cô đi về phía trước, “Lần sau gặp chuyện thế này đừng nói cảm ơn.”

“Vậy phải nói gì?”

“Nói em chậm hiểu mà còn không thừa nhận,” Trì Nghiễn Hành nhìn cô với vẻ cưng chiều, “Nói em cũng yêu anh.”

Trình Diên gật đầu, “Em cũng yêu anh.”

Tiếng ve hòa cùng tiếng chim xé tan bầu trời mùa Hè, Trình Diên và anh đi dạo quanh khuôn viên trường, cô dẫn anh đi thăm quan giảng đường, xem ký túc xá, ngắm hồ nước và đình giữa hồ.

Sau đó cô lại nhảy lên những mảnh gạch vuông dài một lần nữa, dang rộng tay để giữ thăng bằng rồi đi một đường thẳng. Trì Nghiễn Hành đi phía dưới che chắn, sẵn sàng đưa tay ra đỡ người.

“Anh nếm thử đi.”

Trình Diên hào phóng đưa ly trà sữa qua.

Bình thường Trì Nghiễn Hành không uống những loại đồ ngọt này. Anh có yêu cầu rất cao về việc giữ gìn vóc dáng, hiếm khi đụng đến đồ ngọt và nước có ga.

Nhưng hôm nay ống hút được đưa đến miệng, cô cầm ly trà sữa, ánh mắt lấp lánh hệt như đang chia sẻ một món đồ quý giá được cất giấu, anh mỉm cười thỏa hiệp, cúi đầu hút một ngụm.

“Thế nào, ngon không?”

Trì Nghiễn Hành nhai trân châu, vô thức nhíu mày lại, “Ngọt quá.”

Với những người không uống trà sữa thường xuyên mà nói thì quả thật lượng đường rất nhiều.

Trình Diên lấy lại ly trà sữa, nâng lên lắc ly, tự mình uống một ngụm thật to, “Có sao? Em thấy khá ngon mà.”

Cô hài lòng khoác tay anh, nhưng trước mắt lại xuất hiện một bóng râm.

Trì Nghiễn Hành đặt ô che ngang người, chặn những người có thể xuất hiện bất ngờ ở ngã rẽ rồi cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Trình Diên ngây người, bàn tay cầm ly trà sữa còn lơ lửng giữa không trung.

Sau đó cô nghe được giọng nói đầy ý cười của anh.

“Ngọt hơn rồi.”

Xung quanh có sinh viên đi lại, giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở trong một nơi trang nghiêm như trường học, Trình Diên chột dạ đỏ mặt, “Còn có người ở đây mà.”

“Không ai thấy đâu, yên tâm.”

Dù nói vậy nhưng vệt đỏ trên mặt cô vừa nhạt bớt không lâu thì đã thấy từ xa có một cậu nam sinh mặc áo màu xanh lá cây chạy vội về phía cô.

“Đàn chị Trình Diên!!”

Nghe tiếng gọi, Trì Nghiễn Hành quay đầu lại trước, hai người dừng bước.

Cậu nam sinh kia chạy một đoạn dài, dừng lại trước mặt họ thở hổn hển.

“Đàn, đàn chị…… có thể chờ chút không?” Cậu ấy chống hai tay vào chân mà thở, “Em đến để xin hỏi về vài vấn đề.”

Trình Diên nhìn Trì Nghiễn Hành với vẻ mặt ngơ ngác, anh vẫn khá bình tĩnh. Cô nhanh chóng có phản ứng lại, gật đầu đồng ý, “Em đừng gấp, cứ từ từ nói.”

Cậu nam sinh kia nhìn thoáng qua Trì Nghiễn Hành bên cạnh, “Ồ, anh trai à, anh cũng đến hỏi vài vấn đề sao? Ngại quá, tôi có chút việc gấp, chen ngang trước nhé.”

Trình Diên vừa định giải thích, “Anh ấy không phải…….”

Trì Nghiễn Hành nói năng rất tự nhiên: “Không sao, cậu hỏi trước đi.”

“À, được. Bạn cùng phòng gửi cho em video chị phiên dịch cabin trong một cuộc họp, em xem xong thì vô cùng kích động! Em muốn hỏi khi nào mới có thể luyện được khẩu âm chuẩn như vậy?”

Trình Diên thoáng sững người, “Video lúc nào vậy? Cho chị xem được không?”

Cậu nam sinh nhanh chóng lấy điện thoại ra, thuần thục mở album ảnh, giọng điệu cậu ấy kích động, “Là cái này! Hình như từ ba năm trước rồi, hơi mờ, nhưng em nhìn từ xa đã nhận ra chị!”

Trình Diên nhìn sang, hình như đây là một lần thực tập ngoại khóa của cô vào năm thứ tư Đại học. Thời gian qua lâu rồi nên cô cũng không nhớ, nhưng đối mặt với một nam sinh ham học hỏi, cô rất sẵn lòng giải đáp.

“Vậy năm nay em là sinh viên năm tư hay là……”

Cậu nam sinh nói: “Em đang năm nhất.”

Trình Diên ồ lên, “Năm nhất có tiết luyện phát âm và ngữ pháp chuyên biệt, sẽ sửa lại cách đọc, em chỉ cần chăm chỉ nghe giảng là được.”

Cậu nam sinh gãi đầu, “Nhưng em không phải là sinh viên khoa Ngoại ngữ, em chỉ muốn học giỏi Tiếng Anh để ra nước ngoài chơi thôi.”

Trình Diên thoáng ngạc nhiên, “Vậy à, không sao. Vậy em cứ tìm một vài video trên mạng để học theo, hiệu quả cũng như nhau.”

“Ơ, vậy thì cần bao lâu mới luyện được ạ?”

Trình Diên kiên nhẫn nói: “Đây không phải là chuyện có thể thành công chỉ trong một lần, việc này cần dựa vào việc tích lũy lâu dài. Ví dụ, video này quay lúc chị học năm tư, tính ra chị học bốn năm mới nói được như vậy.”

Cậu nam sinh “À” lên một tiếng đầy chán nản, “Nhưng không phải trên mạng đều nói là có thể nói lưu loát chỉ trong ba tháng sao? Có thể thi được 7.5 IELTS chỉ trong hai tháng. Đàn chị ơi, chị có định mở lớp dạy gì không? Em nhất định sẽ là người đầu tiên đăng ký.”

Trì Nghiễn Hành đứng bên cạnh hút mạnh một ngụm trà sữa.

Trình Diên cười gượng, “Không có, không có, chị vẫn chưa đủ năng lực.”

Cậu nam sinh lại hỏi thêm vài câu ngoài lề, cô vẫn kiên nhẫn dẫn dắt, tính tình cực kỳ tốt mà trả lời tất cả.

Chỉ cần nghe hai câu là Trì Nghiễn Hành đã nhận ra ý đồ của cậu nam sinh này. Anh lạnh lùng quan sát, lại uống một ngụm trà sữa đá, nhìn chằm chằm cái người ngoài miệng thì nói yêu thích nhưng không hề có hành động thực tế kia, trẻ tuổi, mặc quần áo đỏ xanh lộn xộn, như chỉ muốn một phát ăn ngay——

Tên nhóc tóc vàng.

“Được ạ, vậy đàn chị ơi, em có thể add wechat của chị không? Sau này có vấn đề gì em sẽ lại hỏi chị, để em quét mã chị nhé.”

Cuối cùng chính vào lúc này Trì Nghiễn Hành đã đứng ra, “Add tôi là được, đàn chị bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian để giải đáp cho cậu đâu.”

Cậu nam sinh ngạc nhiên, “Hả? Anh cũng là sinh viên sao?”

Sao anh có thể là sinh viên được.

Trì Nghiễn Hành dùng một tay cầm ô, bình tĩnh nói, “Không phải, tôi là trợ lý của đàn chị.”

……

Trình Diên nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Cậu nam sinh kia thoáng kinh ngạc, sau đó bị anh ép buộc phải add wechat.

Trì Nghiễn Hành nói với giọng lịch sự nhưng lạnh lùng, “Có bất kỳ vấn đề gì đều có thể hỏi tôi.”

Anh để lại câu nói cuối cùng rồi kéo cô rời đi.

Trình Diên theo phía sau cười gập cả người.

“Cười cái gì?”

“Cười anh đó, lớn vậy rồi mà còn ghen với một cậu sinh viên Đại học.”

Đột nhiên Trì Nghiễn Hành nghĩ ra điều gì đó, anh nhét ly trà sữa vào tay cô.

“Nói đùa gì đấy, cậu ta có gì sánh được với anh.”

Trình Diên lắc đầu, “Không có, không có.”

“Năm đó anh thi IELTS được 8.0, cậu ta lấy gì mà so?”

Trình Diên tiếp tục lắc đầu, “Không so được, không so được.”

“Anh uống hết rồi à?” Cô hút một ngụm nhưng không hút lên được.

“Anh mua cho em ly khác, mua 10 ly luôn, đi ngay bây giờ.”

Trình Diên cười nói: “Được, cảm ơn trợ lý Tiểu Trì.”

  

Bình Luận (0)
Comment