Sau khi ra khỏi trường, hai người lái xe đến nhà hàng mà Kha Húc Dương đã hẹn.
Điện thoại reo lên đúng lúc phía trước là một ngã tư, lo ngại có camera giám sát nên Trì Nghiễn Hành nói: “Em lấy điện thoại giúp anh, ở túi áo khoác bên phải.”
“Ồ, được.”
Trình Diên lấy điện thoại từ túi áo anh ra, anh nghiêng đầu nhìn sang, “Của Kha Húc Dương, em nghe đi.”
Vừa qua ngã tư, cô nhấn loa ngoài, đặt trên bảng điều khiển trung tâm.
“Có chuyện gì vậy?”
Kha Húc Dương lớn tiếng hỏi: “Hai người còn bao lâu nữa?”
“Mười lăm phút.”
“Trời! Nhanh vậy à!” Anh ấy vội vàng yêu cầu dừng lại, “Chúng ta chơi một lát trước đã rồi đi ăn sau, bây giờ còn sớm mà!”
“Sao không nói trước, sắp đến nơi rồi.” Trì Nghiễn Hành cạn lời.
“Không phải vẫn chưa đến sao? Chỗ cũ, chơi không?”
Trình Diên nghe vậy thì liếc nhìn anh, anh đang nghe điện thoại nên cô không tiện hỏi thẳng.
Nhưng Trì Nghiễn Hành đã đọc hiểu được ánh mắt của cô, anh hất cằm chỉ vào điện thoại, tỏ ý hỏi cô có muốn đi không.
Cô nhỏ giọng nói, “Hỏi anh ấy muốn chơi gì đi.”
Nếu là uống rượu hát hò thì cô thật lòng không muốn tham gia. Hôm nay quá mệt mỏi rồi, một đám người tụ tập hát hò nhảy múa thì quá ồn ào, cô muốn về nhà nghỉ ngơi hơn.
Đầu dây bên kia nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
“Ừhm, được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Trình Diên tò mò hỏi: “Hai người định chơi gì?”
Anh xoay vô lăng bằng một tay, “Mạt chược, biết chơi không?”
Vẫn may là không phải hát hò.
“Biết một chút.” Trình Diên thành thật nói, “Hồi Đại học có chơi với bạn cùng phòng.”
Nhưng lúc đó mọi người đều không rõ luật, chỉ chơi cho vui, dù có chơi sai cũng không trêu chọc nhau, người thua phải dán giấy trắng lên mặt.
“Có những ai ở đó vậy? Có phải là người em quen không?”
Nếu là bạn bè không thân, cô chơi dở sẽ không tránh khỏi bị bẽ mặt.
Trì Nghiễn Hành nhìn thấu suy nghĩ của cô, an ủi: “Yên tâm đi, không có người em không quen. Có lẽ bạn gái cậu ấy cũng ở đó nên mới gọi chúng ta qua chơi.”
“Hoặc nếu muốn nghỉ ngơi thì anh đưa em về nhà trước nhé?”
Sự ăn ý giữa cô và Trì Nghiễn Hành đã đạt đến một mức độ nhất định. Đôi khi chỉ cần một ánh mắt là đối phương có thể hiểu ý.
Trình Diên ngầm đắc ý vì sự tâm đầu ý hợp này.
Từ trường Đại học đến đây đã lái xe hơn 20 phút rồi, nếu quay đầu về biệt thự thì ít nhất phải mất 40 phút nữa. Cô không muốn anh quá vất vả nên lắc đầu nói không mệt.
“Vậy thì cứ đến đó đã, ăn cơm xong rồi về.”
Khi đến phòng bao đã hẹn, người mở cửa lại không phải là Kha Húc Dương.
“Chị dâu!”
Trì Dật Nhiên mở cửa, bất ngờ chạy tới ôm chầm lấy cô.
Họ đã lâu không gặp nên Trình Diên khá ngạc nhiên, “Em cũng đến đây chơi mạt chược à?”
“Vâng, khó khăn lắm em mới được nghỉ Hè nên đến chơi. Em nhớ chị lắm, lâu lắm rồi không gặp.” Trì Dật Nhiên vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu nói ra rả như mở máy hát, cô ấy kéo cô ngồi xuống sofa nói chuyện, “Hôm trước anh trai em nói chị về nước rồi, em còn tưởng anh ấy lừa em.”
“Sao chị có cảm giác em gầy đi nhiều thế, ở Mỹ không ăn uống tử tế sao?” Trình Diên cười nói, “Ối, bé xinh đẹp còn trang điểm nữa, chị suýt nữa không dám nhận người quen.”
Quả thật Trì Dật Nhiên đã gầy đi nhiều, kể từ khi rời khỏi tầm mắt của anh trai, cô ấy đã thả lỏng bản thân, sống như cá gặp nước ở nước ngoài.
Hôm nay cô ấy gắn lông mi giả rất khoa trương, đôi mắt vốn long lanh lại càng to hơn, cũng có thể là do tay nghề còn non nên có vài cụm gắn quá sát nhau, lại hơi dài, nếu chú lùn mà ở đây có khi còn có thể chơi cầu trượt trên đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn ôm eo, khí chất toàn thân cũng thục nữ hơn nhiều.
“Chị dâu đừng nhắc nữa, thật tình em không ăn nổi đồ ăn của người da trắng. Ngày nào cũng chỉ nhai bánh mì, không thì rau xà lách, không gầy mới lạ.”
Vừa mở miệng đã là Tiểu Đường tinh nghịch của ngày đó.
Trì Nghiễn Hành ở phía sau đẩy cửa đi vào, vừa liếc mắt đã thấy hai cái đầu chụm lại thì thầm to nhỏ.
Phòng bao khá lớn, giữa phòng đặt một bàn mạt chược, bên cạnh bàn trà còn có hai đĩa hoa quả, vài chai rượu đã mở nắp, trong ly còn thừa lại một chút rượu, hẳn là Kha Húc Dương đã uống, bên cạnh còn có hai chai Coca đã mở.
Người là Kha Húc Dương gọi đến, nhưng mở cửa ra lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
“Anh Nghiễn Hành,” Kha Viễn Gia ngẩng đầu lên gọi, “Ngồi bên này đi.”
“Anh trai cậu đâu?”
“Ra ngoài nghe điện thoại rồi, hình như trong nhà có chút chuyện.”
“Được, tôi biết rồi.” Anh gật đầu, vừa ngồi xuống đã đối diện với đôi lông mi giả hầm hố của Trì Dật Nhiên.
Cô ấy chột dạ cúi đầu, nhẹ nhàng kéo váy Trình Diên.
“Chị dâu, chị yêu em đúng không?”
Trình Diên hơi sửng sốt, thấy ánh mắt lạnh lùng của Trì Nghiễn Hành cô lập tức hiểu ra rồi bật cười vỗ vai Trì Dật Nhiên, “Đừng lo, nếu anh ấy dám nói gì em, chị sẽ giúp em đánh anh ấy.”
Hai mắt Trì Dật Nhiên lập tức tràn đầy lòng biết ơn.
“Chị là chị dâu ruột thịt của em!”
Trì Nghiễn Hành không nói gì, anh ngồi trên sofa nhìn hai người họ trò chuyện, Trình Diên đi qua cố tình chọc vào anh.
“Mau nhìn đi, hôm nay Tiểu Đường thử trang điểm theo kiểu Âu Mỹ, lông mi vừa dài vừa rậm, đẹp không?”
Chàng trai lẳng lặng nhìn cô, “Gắn dài như vậy, định quạt chết anh trong lúc nháy mắt à?”
Trình Diên kéo tay áo anh, “Sao anh lại nói thế? Khó khăn lắm Tiểu Đường mới thử kiểu trang điểm mới, làm anh trai không thể khen một câu sao?”
Trì Nghiễn Hành bất lực, miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Không tệ.”
Trình Diên hài lòng quay lại giúp Trì Dật Nhiên chỉnh lại mái tóc xoăn, nói với cô ấy, “Đừng lo, lớp trang điểm vẫn hoàn hảo, không bị lem chút nào.”
Trì Dật Nhiên che miệng nhỏ giọng nói: “Em thấy lông mi giả dài quá……”
“Thật ra cũng ổn mà, có thể là do lông mi thật của em vốn đã dài rồi, nên lông mi giả mới trông hơi lố một chút.”
Trì Dật Nhiên được khen nên trong lòng vui vẻ hẳn lên, “Hìhì, em cũng thấy lông mi của em khá dài.”
“Ôi, nói chuyện vui vẻ thế.” Đúng lúc này Kha Húc Dương đẩy cửa bước vào, “Cứ tưởng hai người không đợi tôi mà đã bắt đầu rồi chứ.”
Trì Nghiễn Hành cũng đứng dậy khỏi sofa, “Nếu không quay lại thì tối nay cậu trả tiền hết.”
“Được được được, cứ để tôi chịu thiệt.” Anh ấy ngồi xuống trước bàn mạt chược, “Thời giờ cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, mau bắt đầu chứ nhỉ?”
Trì Dật Nhiên hỏi, “Chị dâu, chị biết chơi không?”
Trình Diên nói: “Thật ra…… không giỏi lắm.”
“Không sao,” Cô ấy vỗ ngực đầy tự tin, “Yên tâm, hai chị em mình cùng phe, tối nay em sẽ dẫn chị kiếm đủ tiền mua một cái túi xách.”
“Chơi bằng tiền à?” Trình Diên kinh ngạc.
“Yên tâm đi, vị kia nhà em không thiếu nhất chính là tiền, còn sợ thua không dậy nổi sao?” Kha Húc Dương tiếp lời, tiện thể nháy mắt với Trì Nghiễn Hành.
Người phía sau nhìn Trình Diên, “Chơi vừa phải thôi, thua thì tính cho anh, còn thắng thì em tự giữ.”
Cuối cùng Trình Diên chịu trách nhiệm xem bài cho Trì Dật Nhiên, giúp cô ấy quan sát trái phải, bày mưu tính kế, Trì Dật Nhiên chịu trách nhiệm thực hành và cổ vũ tinh thần. Hai người hợp tác ăn ý, rất nhanh chóng cống hiến một bao lì xì thật to cho ba quý ông.
“Em không tin! Sao anh lại ù nữa vậy!” Trì Dật Nhiên vỗ bàn đứng dậy, hét lên với Kha Húc Dương: “Anh không giấu bài đấy chứ?”
Kha Húc Dương cười không khép được miệng, dang hai tay ra, “Chơi cái này còn giấu được kiểu gì, không tin thì em tự kiểm tra đi.”
“Có được không vậy quý cô? Tổng cộng chơi mười ván, em đã đánh cho người khác ăn bài hết bốn lần rồi.”
“Phong thủy bên em không tốt,” Trì Dật Nhiên không phục, “Em muốn đổi phong thủy.”
“Nào, đổi thì đổi.”
Theo yêu cầu mãnh liệt của cô ấy, mấy người lại tung xúc xắc và di chuyển chỗ ngồi, phong thủy đã đổi ba lần.
Sau vài lượt chơi mạt chược, chỉ có Kha Viễn Gia thỉnh thoảng cho họ ăn bài, hai người còn lại thì lạnh lùng vô tình, cứ hễ bắt được bài của các cô là ăn lấy ăn để.
Nhóm của Trì Dật Nhiên và Trình Diên thua đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
“Đừng có giở trò, đã nói rồi, người thua phải gửi lì xì.” Kha Húc Dương vẫy tay với cô ấy, “Hoặc là mời cơm, chọn một đi.”
“Gửi, đừng tưởng em gửi không nổi.” Trì Dật Nhiên khí thế hừng hực cầm điện thoại lên, gõ bộ móng tay dài lên màn hình tanh tách.
“Phần của anh thì không cần.”
“Phần của anh thì không cần.”
Trì Nghiễn Hành và Kha Viễn Gia đồng thanh, hai giọng nói cùng vang lên, ngón tay đang gõ điện thoại của Trì Dật Nhiên khựng lại, trong phòng bao thoáng im bặt.
Trình Diên sững người.
Lời này thốt ra từ miệng Trì Nghiễn Hành thì không có vấn đề gì, dẫu sao cũng là anh trai ruột của Tiểu Đường, lẽ nào lại đòi tiền lì xì của cô ấy thật?
Nhưng còn người kia……
Ở bên nhau lâu như vậy, Trình Diên cũng chú ý thấy bất cứ nơi nào Trì Dật Nhiên xuất hiện, em họ của Kha Húc Dương là Kha Viễn Gia chắc chắn cũng sẽ có mặt, nghe nói hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt.
Nhưng tối nay có chút khác, hai người không ngồi cạnh nhau, cũng có thể là do cô ấy mải nói chuyện với cô, nên không thấy hai người họ có tương tác gì.
Trước đây từng nghe cô ấy nói rằng Kha Viễn Gia cũng đang học Đại học ở New York, lớn hơn cô ấy hai khóa. Mặc dù hai người không học cùng trường nhưng chỗ ở lại khá gần nhau, Tiểu Đường thường hay chạy đến chỗ cậu ấy để ăn ké.
Con người của chàng trai này rất tốt, từ nhỏ đã đặc biệt chăm sóc cho Tiểu Đường, lại còn đẹp trai, da rất trắng, chỉ là tính cách có chút lạnh lùng, không thích nói chuyện, mí mắt mỏng trông rất thờ ơ, điểm này lại bù trừ cho Tiểu Đường.
Kha Húc Dương nhìn anh em tốt Trì Nghiễn Hành, lại nhìn em trai mình là Kha Viễn Gia, hai tên đồng đội đều chọn bỏ lì xì, khiến anh ấy trở thành người bị kẹt ở giữa.
“Vãi đạn?”
Anh ấy sờ mặt, “Hai người có tình có nghĩa thật đấy!”
Trì Nghiễn Hành để ý, anh hơi nhíu mày nhìn lướt qua gương mặt của Kha Viễn Gia. Rõ ràng chỉ là một câu nói khá bình thường, khách sáo không cần lì xì thôi, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh có cảm giác quyền uy của một người làm anh trai bị thách thức.
Anh dời ánh mắt tới gương mặt Trì Dật Nhiên, cô ấy lập tức cúi đầu, bóng râm của hàng mi dài rũ xuống dưới mắt.
Như đang chột dạ.
“Không cần thì thôi, dù sao tôi cũng cần,” Kha Húc Dương cười nói, “Bản thân tôi thì không từ chối.”
“Về nhà mà mơ đi.” Trì Nghiễn Hành không chút nể mặt.
“Này, cậu là nhà tư bản mà còn thiếu chút tiền này của tôi sao?”
Anh ngồi xuống sofa, cầm chai Coca lên xem, “Xin lỗi, nhà tư bản không làm từ thiện.”
Đánh vài ván mạt chược xong, mọi người đều khá mệt, trực tiếp gọi một bàn đồ ăn trong khách sạn ở lầu trên.
“Anh muốn uống rượu không?” Thấy Trì Nghiễn Hành lấy một chai rượu vang, cô hỏi.
“Anh không uống, lấy cho Kha Húc Dương.” Anh lắc chai rượu.
“Không sao, nếu anh muốn uống thì em có thể lái xe.”
Chàng trai không đồng ý, “Tối nay không chừng sẽ có mưa, hơn nữa lại là đêm muộn, em lái xe anh không yên tâm.”
Sau khi Trình Diên ngồi xuống, Trì Dật Nhiên rót cho cô một ly Coca, cũng rót cho mình một chút chưa đến nửa ly, hai người cùng nâng ly Coca lên cụng.
Trì Dật Nhiên cũng không ngồi cạnh Kha Viễn Gia lúc ăn cơm. Trước đây Trình Diên đã từng thấy cách họ ở bên nhau nên càng cảm giác có gì đó sai sai.
Ánh mắt của chàng trai thỉnh thoảng lại liếc qua, vô tình hay cố ý mà dừng lại trên mặt Trì Dật Nhiên một lúc rồi vội vàng rời đi.
Và cô ấy thì vờ như không nhìn thấy, không để ý tới.
Ăn xong, Kha Húc Dương kéo em trai và Trì Nghiễn Hành đi đánh bi-a, để hai cô gái lại chuyện trò trong phòng bao. Trì Dật Nhiên nói cho cô nghe với vẻ thần bí.
“Chị dâu, em muốn nói cho chị một bí mật, chị đừng nói cho anh trai em biết nhé.”
“Đang hẹn hò?” Trình Diên nhướng mày, cười hỏi.
Lời này vừa thốt ra, Trì Dật Nhiên đỏ mặt thấy rõ, cộng với lớp má hồng, gương mặt cô ấy thật sự giống như một quả táo đỏ.
“……Chị, sao chị nhìn ra được?” Cô ấy lắp bắp, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, “Rõ ràng đến vậy ư?”
“Bị chị nói trúng thật sao,” Trình Diên mỉm cười, “Không rõ ràng đâu, có thể là do…… chị khá nhạy cảm trong phương diện này.”
“Thật ra cũng không hẳn là hẹn hò……”
Cô ấy khá băn khoăn, không dám mạo hiểm nói với anh trai. Nói ra cũng vô ích, anh ngu ngơ thế thì hiểu cái gì? Tự theo đuổi vợ mình còn phải theo đuổi mấy năm trời, nhưng chuyện này nếu không có ai để chia sẻ thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Trình Diên nhìn thấu tâm sự của cô ấy, “Yên tâm, chị tuyệt đối đứng cùng chiến tuyến với em, có bất kỳ phiền muộn gì cũng có thể nói với chị.” Giọng cô dịu dàng, khi nói chuyện với người khác như phát ra ánh sáng, vừa an tâm vừa đáng tin cậy.
Bố mẹ của Trì Nghiễn Hành qua đời khi Trì Dật Nhiên còn rất nhỏ, anh trai lại bận rộn, chỉ có thể đảm bảo cho cô ấy không lo ăn mặc đã là tốt lắm rồi.
Sau này khi cô ấy lớn lên, mỗi bước đi đều rất cô đơn. Cộng thêm chuyện tim không khỏe, chuyện học hành hay đời sống đều bị gián đoạn, mười mấy năm trôi qua cũng không có mấy người bạn thân thiết, chẳng có ai để tâm sự nên Trình Diên tự biết mình phải gánh vác trách nhiệm này. Hơn nữa cô thực sự rất yêu quý Trì Dật Nhiên.
“Thế thì,” cô hỏi, “Có liên quan đến Kha Viễn Gia, đúng chứ”
Cô ấy gật đầu.
Quả nhiên mối quan hệ giữa hai người họ đã trở nên vi diệu.
“Em vẫn luôn xem anh ấy là bạn bè, là anh trai, vậy mà đột nhiên anh ấy lại nói thích em……”
“Em vẫn chưa nghĩ kỹ,” Cô ấy nói, “Em không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào.”
“Em cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng chúng em là anh em tốt.”
Trình Diên hỏi: “Anh em?”
“Đúng vậy, em cũng hỏi anh ấy như thế,” Trì Dật Nhiên chống cằm, “Kết quả chị có biết anh ấy nói gì không? Lúc ấy là như này……”
“Anh làm thế này là không đúng,” Trì Dật Nhiên nói một cách nghiêm túc, “Chúng ta là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
“Anh em?” Kha Viễn Gia rũ mắt, “Như anh trai của em và anh trai của anh mới tính là anh em. Còn chúng ta gọi là thanh mai trúc mã.”
Cô ấy cố gắng phản bác, “Nhưng em xem anh là anh trai, không phải anh cũng xem em là em gái hay sao?”
“Em đã có một người anh trai rồi, thế vẫn chưa đủ sao?” Cậu ấy im lặng một hồi, nhìn cô ấy đăm đăm bằng đôi mắt nặng nề, yết hầu lăn lên trượt xuống, nói bằng giọng buông xuôi, “Anh không chỉ xem em là em gái.”
……
“Cậu ấy tỏ tình với em đột ngột vậy à?”
Trì Dật Nhiên lắc đầu, “Có lý do cả đấy. Thật ra mấy ngày đó em đi chơi với bạn, cô ấy dẫn em đến quán bar. Nhưng em không uống rượu đâu nha, em chắc chắn không dám uống rượu. Chỉ là…… kiểu của quán bar ấy có hơi lộn xộn một chút. Em cũng không biết đó là quán bar như vậy, đến đó mới biết. Kết quả bị anh ấy biết được, tìm thẳng đến nhà em, anh ấy rất tức giận.”
“Rồi chúng em cãi nhau.”
“Em tưởng anh ấy sẽ đánh em. Lúc trước anh ấy thường vỗ đầu em, nên em đã ôm lấy đầu. Kết quả anh ấy, lại, lại hôn em một cái.”
Cô ấy đỏ mặt, chỉ vào môi mình. “Nói chung là em cũng không nhớ rõ, đại loại là vậy đó.”
“Sau đó em sợ quá chạy về nhà. Lúc đầu em rất tức giận, mấy ngày liền không nói chuyện với anh ấy. Nhưng chúng em đã đặt vé máy bay về nước từ sớm, lại còn ngồi cạnh nhau. Chị dâu, chị không biết em đã vượt qua quãng đường đó như thế nào đâu, vừa xấu hổ vừa hồi hộp.”
“Em cũng không biết tại sao mình lại hồi hộp nữa.”
Trì Dật Nhiên tuôn một tràng dài, cuối cùng rút ra một kết luận, “Ôi, em sắp bị điên rồi.”
Trình Diên hiểu ngay mâu thuẫn của cô ấy, nên thử động viên cô ấy, “Vậy nếu em cũng rất thích ở bên cậu ấy thì phải mạnh dạn nói ra.”
“Nhưng em cũng không biết mình nghĩ gì, có lẽ em chỉ thèm đồ ăn anh ấy nấu thôi.”
Trình Diên giúp cô ấy chỉnh lại mái tóc đang lòa xòa, “Vậy đừng vội, cứ thử ở bên cậu ấy một thời gian như bình thường xem sao.”
“Thế có không công bằng với anh ấy không ạ? Nếu em cứ không trả lời, anh ấy sẽ phải chờ mãi.”
Cô lắc đầu, “Quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng mới là tốt nhất. Nếu em nóng vội mà đồng ý hay từ chối, thế mới là không công bằng với cậu ấy.”
“Hình như cũng đúng,” Trì Dật Nhiên lắng nghe rất nghiêm túc, tự mình suy nghĩ một lúc lâu rồi lại cúi đầu tỏ vẻ bực bội: “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ……”
Trình Diên mỉm cười, “Em cũng đã vào Đại học rồi, hẹn hò là chuyện bình thường. Hơn nữa em vừa xinh đẹp lại biết trang điểm, tính tình lại hoạt bát, không có ai theo đuổi mới là không bình thường đấy.”
“Nếu chuyện này không giải quyết xong trong kỳ nghỉ Hè, khi em về trường vẫn phải ngồi cùng anh ấy mười mấy tiếng trên máy bay nữa đấy.”
“Đúng vậy, nếu em luôn coi cậu ấy là bạn bè thì chuyện này cũng khá đột ngột.”
“Đúng rồi, sau này còn có thể làm bạn tốt được không?”
……
Hai người trò chuyện khá lâu, từ chuyện yêu đương đến chuyện Đại học rồi lại nói đến trang điểm và mua quần áo. Cuối cùng Trì Dật Nhiên tựa vào vai cô, buồn ngủ đến mức gật gù, sắp ngủ thiếp đi.
Trình Diên không dám cử động bả vai, biên độ động tác rất nhỏ, lấy điện thoại ra gọi cho Trì Nghiễn Hành.
“Anh sắp xong chưa? Tiểu Đường hơi buồn ngủ rồi, đưa em ấy về nhà ngủ trước đi.”
Bên Trì Nghiễn Hành vẫn còn khá ồn ào, xen lẫn với tiếng nói chuyện của vài người. Nhưng hình như anh đã đi ra ngoài, sau tiếng đóng cửa nặng nề, tiếng ồn giảm đi rất nhiều.
“Được, anh đến ngay đây.”
Khi anh đến, Trì Dật Nhiên vừa tỉnh giấc, vẫn còn mơ màng. Cô ấy vô thức muốn dụi mắt thì bị Trình Diên nhắc nhở.
“Cẩn thận kẻo lem kẻ mắt và lông mi đấy.”
Suýt nữa thì quên mất.
Trì Dật Nhiên gật đầu, chỉ nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau một cái.
“Đi thôi, anh đưa em về trước.”
Trì Dật Nhiên đứng dậy ngoan ngoãn đi theo anh trai ra ngoài, trước khi đi còn quyến luyến nhìn Trình Diên.
Thật ra cô ấy vẫn có chút không yên lòng.
“Khoan đã.”
Trình Diên gọi Trì Nghiễn Hành lại từ đằng sau, bước lên kéo nhẹ anh và bàn bạc: “Dù sao bây giờ cũng đang nghỉ Hè, hay là để Tiểu Đường về nhà chúng ta ở vài ngày đi?”
Cô có hơi lo lắng cô bé sẽ phiền lòng vì chuyện tình cảm, nếu ở nhà cô còn có thể giúp đưa ra vài lời khuyên.
Câu này vừa thốt ra, mắt Trì Dật Nhiên lập tức sáng lên.
“Em muốn đi!”
Vốn dĩ Trì Nghiễn Hành không định đồng ý. Hai năm nay Trình Diên không ở nhà, anh cũng không thường xuyên về, máy AED* trong biệt thự đã lâu không có ai dùng, anh không muốn mạo hiểm chút nào.
(*Máy AED: là viết tắt của Automated External Defibrillator – tiếng Việt gọi là máy khử rung tim tự động hoặc máy sốc tim tự động, dùng để cấp cứu người bị ngừng tim đột ngột.)
Nhưng anh chưa kịp nói gì đã thấy cả hai người đầy vẻ mong đợi nên cũng vô thức nuốt lại lời từ chối.
“Được, vậy cứ ở lại chơi vài ngày, nhưng sau này đừng để anh phát hiện em lén uống Coca.”
“Em biết rồi.” Trì Dật Nhiên ngoan ngoãn đáp.
Trước khi đi ngủ, Trình Diên sang dặn dò cô ấy, “Tối nay em cứ ngủ phòng này, nếu đến tối thấy lạnh thì đi lấy chăn trong tủ nhé.”
“Vâng, chị dâu cứ yên tâm, chị mau đi ngủ đi ạ.”
“Ừhm, có chuyện gì thì cứ gõ cửa tìm chị.”
“Vâng, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Khi cô quay về phòng ngủ chính, Trì Nghiễn Hành đang mặc đồ ngủ, tựa vào đầu giường đọc sách.
“Em ấy ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa, đang nằm chơi điện thoại.”
Trì Nghiễn Hành đặt sách xuống, dang rộng vòng tay, “Lại đây ôm anh một lát. Em vừa đến trường vừa đi đánh mạt chược, đi lại nhiều như vậy, hôm nay mệt rồi đúng không?”
Trình Diên đi đến ôm anh, cười nói, “Vốn dĩ không thấy mệt, nhưng anh vừa ôm em là em thấy buồn ngủ rồi.”
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, chất vải mềm mại khiến lòng anh ngứa ngáy đến mức tự giác nuốt nước bọt.
“Anh vừa kiểm tra máy AED, ngày mai phải tìm người đến thay pin và miếng dán điện cực.”
Trình Diên chợt nhớ ra, “À đúng rồi! Tối nay em mới chợt nghĩ, cảm thấy trong nhà có máy AED thì cũng phòng được bất trắc,” Cô hơi hối hận, “Em thật sự quá bốc đồng, cứ thế mà mang em ấy về, quên mất cả chuyện miếng dán điện cực có hạn dùng.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Đừng lo, em cũng nói rồi đấy, đây chỉ là để phòng hờ. Hơn nữa cuộc phẫu thuật cũng khá thành công, chỉ cần tái khám định kỳ là được.”
Anh xoa ấn đường đang nhíu lại của cô, cong khoé môi nói: “Hơn nữa mỗi lần thấy ánh mắt em sáng lên, anh rất khó từ chối.”
Trình Diên quay đầu đi lấy sách, “Sao lại có thể đánh đồng như vậy được?”
“Em vui, em ấy cũng vui, anh còn có thể có lý do gì để từ chối nữa?”
Anh kéo cô lại dựa vào vai anh cùng đọc sách, an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều quá, cứ để em ấy trải nghiệm nhiều hơn, còn ra nước ngoài học được nữa cơ mà, phải tin rằng em ấy có những nhận định cơ bản về tình hình của chính mình.”
“Được rồi, vậy ngày mai em cùng anh đi thay.”
“Được. Còn muốn đọc sách nữa không?” Trì Nghiễn Hành hỏi, “Đọc một lát rồi ngủ đi, mắt em buồn ngủ đến không mở ra nổi rồi kìa.”
“Nhưng đây không phải là sách của em sao?” Trình Diên lật giở, đúng là quyển sách gốc tiếng Anh《Educated》mà cô thích đọc nhất hồi Đại học, cô nói, “Thẻ đánh dấu sách cũng là của em.”
Anh vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, “Anh mượn đọc thử, được không?”
Trình Diên ngẩng đầu lên, “Đã đặt cọc chưa?”
Chàng trai cười và hôn l*n đ*nh đầu cô, “Đêm nay, đêm nay đặt cọc được không?”
Trình Diên chỉ vào phòng bên cạnh nơi Tiểu Đường đang ngủ, “Đêm nay không được. Lần này hào phóng cho anh mượn miễn phí.”
“Vậy thì tiếc quá,” Trì Nghiễn Hành nói giọng miễn cưỡng, lật một trang sách, “Anh còn muốn em kiểm tra thành quả tập gym gần đây của anh nữa.”
Trình Diên liếc anh, ngước cằm lên, “Nóng lòng vậy sao? Cứ chờ đấy, ngày mai sẽ cho anh hít đất.”
Anh cười, hôn lên môi cô, “Nói chuyện với Tiểu Đường lâu như vậy, hai người nói gì đó?”
“Em ấy hỏi em về chuyện học hành.”
Trì Nghiễn Hành đóng sách lại, ánh mắt anh rực lửa, kéo cô xuống dưới người mình và hỏi: “Không nói về chuyện yêu đương?”
Trình Diên hơi ngạc nhiên, “Sao anh……?”
Anh có chút đắc ý, “Đoán thôi, nhìn ánh mắt em là biết rồi.”
“Rốt cuộc đã nói gì? Định dẫn một tên ngoại quốc về làm anh tức chết hả?”
Trình Diên không nói cho anh, “Anh cổ hủ quá đấy. Em ấy đã trưởng thành rồi, tìm ai là quyền tự do của em ấy. Vừa nãy còn nói với em là nên biết buông tay đúng lúc đó.”
“Chuyện đó không giống nhau.” Trì Nghiễn Hành nói, “Từ nhỏ em ấy đã không có đầu óc, ngốc nghếch, cho một bữa ăn ngon là có thể bị người ta dụ đi. Trong chuyện yêu đương lại càng là một trang giấy trắng.”
Trình Diên nghĩ thầm, vẫn là anh trai ruột hiểu rõ nhất.
Cô giữ lời hứa, vẫn không nói cho Trì Nghiễn Hành biết chuyện của Tiểu Đường. Đó là bí mật giữa các cô gái, cần phải được bọc trong giấy có hoa văn xinh đẹp, thắt nơ bướm và chôn giấu trong lòng.
Nếu người trong cuộc không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người thứ ba.
Nhưng Trình Diên nói với anh bằng giọng điệu rất nghiêm túc, “Em sẽ giúp em ấy. Chuyện của anh chính là chuyện của em, em ấy cũng là em gái của em.”
“Cảm ơn em.” Trì Nghiễn Hành ôm cô, “Anh rất chân thành cảm ơn em.”
“Anh lại quên rồi,” Cô tựa cằm vào vai anh, trong lòng ấm áp, “Không phải câu này.”
“Được,” Anh nói lại một lần nữa, “Anh yêu em.”