Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 70

 

Mạnh Miểu Miểu từng tò mò hỏi cô rằng kết hôn với Tổng giám đốc là trải nghiệm như thế nào?

Có phải hai người ở nhà ăn cơm cũng như đang họp?

Anh thật sự giống như trong phim truyền hình, động một tí là vung tiền như nước à?

Mọi mặt đều bình thường chứ? Có phải trước khi làm gì cũng phải nộp một bản báo cáo cho anh không?

Trình Diên khóc không ra nước mắt, nói: “Không họp, cũng không vung tiền như nước, giống người bình thường thôi”.

Họ giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, ban ngày nắm tay nhau đi làm, đi công viên giải trí và đi siêu thị. Đến tối thì anh xem phim với cô, cô cùng anh làm thêm giờ. Ngày nắng anh kéo cô xuống dưới lầu chạy bộ, một người lo giám sát, một người tìm cách lười biếng. Ngày mưa lại lười nhác rúc vào nhau xem phim, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, trong phòng ánh đèn vàng quấn quýt mập mờ, trên màn hình quầng sáng nhấp nháy lay động.

Những lúc bận rộn thì họ ngồi trong phòng làm việc cùng nhau gõ máy tính, anh xem kế hoạch, họp hành, còn cô thì viết sách, dịch thuật. Lúc không bận thì giống như bây giờ——

Trong phòng khách đang bật điều hòa thổi ra luồng gió lạnh, Trì Nghiễn Hành ngồi trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng lại vươn tay sờ đầu Tiểu Mãn, Tiểu Mãn ngoan ngoãn nằm trên đùi anh thoải mái ngủ gật.

Trình Diên mặc bộ đồ ngủ màu vàng ấm áp, lười biếng thoải mái khoanh chân ngồi trên tấm thảm hình bàn cờ cá ngựa khổng lồ, vui vẻ chơi với Trì Dật Nhiên ngồi đối diện.

“Nhanh quá, nhập học là em lên năm hai rồi.”

Trì Dật Nhiên học Nghệ thuật ở Mỹ, gia đình không yêu cầu cô ấy phải có thành tựu trong lĩnh vực kinh doanh mà sau này cô ấy cũng không muốn làm việc ở công ty gia đình. Giống như Trì Nghiễn Hành nói, cứ ngoan ngoãn làm một cô con gái nhà giàu đầu đất là tốt rồi.

“Cuối cùng em cũng lên năm hai rồi.” Cô ấy thở dài, “Đến bao giờ mới học xong cái trường vớ vẩn này đây.”

Trình Diên bật cười, “Sau này không định học chuyên sâu à?”

Trì Dật Nhiên liên tục lắc đầu, nói có lý có lẽ, “Em thật sự không có thiên phú trong chuyện học hành. Giống như chuyện đầu tư vậy, đôi khi không gây sức ép cho mình chính là khoản đầu tư tốt nhất. Vì vậy với em mà nói, không học hành chính là phương pháp học thông minh nhất.”

Trình Diên bị cô ấy chọc cười đến cong khóe mắt, cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh. Anh đang lật sách, lười biếng đáp lại, “Anh rất mừng vì em có thể tự biết mình biết ta.”

Trì Dật Nhiên ném viên xúc xắc, lại đi thêm một nước cờ, “Cảm ơn quý ngài đã khích lệ.”

Trình Diên cũng đi thêm một nước, “Kỳ nghỉ Hè còn hơn một tháng nữa, em đã nghĩ kỹ sẽ đi du lịch ở đâu chưa?”

“Nóng quá, nói thật thì em muốn tham gia hôn lễ hơn là đi du lịch.”

Hôn lễ?

“Đúng vậy, bao giờ hai anh chị cử hành hôn lễ?” Trì Dật Nhiên hỏi dồn dập với vẻ mặt đầy chờ mong.

Một câu nói bất ngờ khiến Trình Diên hơi sững lại.

“Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Trì Dật Nhiên lại gần, mắt cô ấy sáng long lanh: “Chị dâu nghĩ xem, mùa Đông lạnh lắm, hơn nữa kỳ nghỉ Đông của em rất ngắn. Đương nhiên phải tranh thủ lúc mùa Thu không lạnh không nóng, mặc váy cưới thật đẹp và tổ chức một hôn lễ lãng mạn!”

Trình Diên mím môi suy nghĩ hồi lâu,  “Anh chị kết hôn cũng lâu rồi, thật ra có tổ chức hôn lễ hay không cũng không quan trọng lắm.”

“Không được!” Trì Dật Nhiên lập tức phủ định. Cô ấy bắt đầu hoa tay múa chân khi nói đến đoạn cao trào, “Sao lại không quan trọng chứ! Cả đời chỉ có một cơ hội làm nhân vật chính như vậy, đương nhiên phải tổ chức thật hoành tráng, chụp thật nhiều ảnh, sau khi kết thúc hôn lễ còn phải đi hưởng tuần trăng mật!”

……Trình Diên có đủ bằng chứng để nghi ngờ rằng cô ấy chỉ muốn xem người khác kết hôn.

Cô cũng thật sự nghĩ thử, trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh. Trước đây tham gia đám cưới của bạn bè, cô chỉ nhìn thấy cô dâu và mấy phù dâu chạy tới chạy lui thay quần áo, trang điểm là đã thấy mệt rồi. Quy trình vừa nhiều lại vừa rườm rà, bận rộn từ sáng đến tối cứ như phải chạy show, làm gì có cảm giác phấn khích hay vui vẻ.

Trì Dật Nhiên thấy cô có chút dao động thì càng thêm hăng hái, vẻ mặt của cô ấy khoa trương như một diễn viên: “Chị dâu, chị thử tưởng tượng đi, ở một nhà thờ thiêng liêng hoặc trên bãi cỏ xanh mướt ngoài trời, mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi dài thướt tha, trang điểm tinh xảo như một nàng tiên. Lẽ nào chị không rung động hay mong chờ sao?’

Hai câu nói của cô ấy thật sự đã khiến Trình Diên có chút lung lay.

Nhưng cô vừa nghĩ đến phòng làm việc của mình mới bắt đầu, nền móng còn chưa vững. Gần đây Trì Nghiễn Hành lại bận rộn như chim bay trên trời, đi công tác khắp nơi, chuyện đám cưới bây giờ ngay cả dấu hiệu cũng không thấy.

Cô cũng không biết anh nghĩ thế nào, anh vốn không thích ồn ào, chắc cũng sẽ thấy hôn lễ quá phiền phức.

Nghĩ ngợi như vậy, Trình Diên vô thức liếc nhìn về phía sofa.

Người đâu rồi?

Vừa nãy còn ở đây mà.

Một lát sau, Trì Nghiễn Hành cầm điện thoại đi từ ban công vào, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Trình Diên.

Anh thấy trong ánh mắt cô có điều muốn nói nên hỏi: “Anh vừa nghe điện thoại, sao vậy?”

Trình Diên lắc đầu, chỉ vào bàn cờ cá ngựa trên sàn, “Không có gì, chỉ định hỏi anh có muốn chơi vài ván không?”

Anh nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh đã gọi người mang cơm đến, ăn cơm xong rồi chơi với em.”

“Ừhm, được.” Trình Diên nói rồi đứng dậy, cùng Trì Dật Nhiên tạm thời thu bàn cờ cá ngựa lại, dọn bàn chuẩn bị ăn cơm.

“Lúc trước đánh mạt chược, giờ lại còn chơi cờ cá ngựa nhàm chán,” Trình Diên vừa bày bát đũa vừa trêu anh, “Nếu em mà nói với Miểu Miểu, cậu ấy chắc chắn sẽ trêu anh, không ngờ Tổng giám đốc cũng chơi mấy trò bình dân thế này.”

Trì Nghiễn Hành cầm đũa lên, hứng thú hỏi lại, “Vậy theo cô Trình thì anh nên chơi gì đây?”

Cô dựa vào tủ lạnh, nghiêng đầu suy nghĩ, “Giống như trong phim ấy, rảnh rỗi thì đi đánh golf, buổi tối tùy tiện đến một buổi tiệc thượng lưu nào đó khiêu vũ, hay giơ bảng trong cuộc đấu giá.”

Trì Nghiễn Hành nhếch môi, nhướng mày: “Hiểu rồi, em muốn đi trải nghiệm?”

Cô quay người đi vào bếp, dứt khoát từ chối, “Không muốn, em sợ đám đông.”

“Sao trước đây lúc đi làm không thấy em sợ?”

“Anh đã nói đó là công việc, vậy nên dù có sợ cũng phải cứng rắn mà làm, nếu không thì ai trả lương cho em?”

Trì Nghiễn Hành đi ra cửa lấy đồ ăn, bày lên bàn, “Nghe em nói vậy, tối mai có một buổi đấu giá, nhà tài trợ có gửi vài tấm thiệp mời, đi xem với anh nhé?”

Trình Diên không đồng ý, “Nhưng em không cần mua gì cả.”

Trì Dật Nhiên ở bên cạnh tiếp lời, “Cái này chị dâu nhầm rồi, đến đó là sẽ muốn mua đấy. Trước đây mỗi lần em đi mua quần áo cũng nghĩ rằng không có gì để mua, kết quả lần nào cũng mua đầy túi lớn túi nhỏ. Chị đi xem thử đi, nói không chừng sẽ thích đấy.”

Trì Nghiễn Hành thuận theo đó mà quyết định: “Vậy quyết định thế nhé, chiều mai em ở nhà đợi anh, xong việc anh sẽ đưa em đi.”

Trình Diên hỏi tiếp: “Tổ chức ở đâu?”

“Khách sạn Bern.”

“Có phải là khách sạn rất gần Lam Dịch không?”

Trì Nghiễn Hành: “Đúng vậy, cách một con phố.”

Cô gật đầu, “Em biết chỗ đó, hay buổi chiều em đến thẳng công ty chờ anh nhé, anh đỡ phải vòng lại đón em.”

“Cũng được, em đến nơi thì gọi điện cho anh.”

“Vâng.”

“Còn em thì sao?” Trì Nghiễn Hành lại nhìn sang Trì Dật Nhiên, “Đi cùng không?”

Cô ấy đang ăn bún gạo, “Em không đi, ngày mai em phải đi xem buổi hòa nhạc của idol, khó khăn lắm mới tranh được vé.”

Trình Diên không yên tâm, hỏi, “Em đi một mình à?”

“Không phải, đi cùng bạn.”

“Bạn nữ?” Trì Nghiễn Hành hỏi, “Buổi hòa nhạc đông người, dễ giẫm đạp. Em dẫn theo một vệ sĩ đi cùng đi.”

“Không, em không dẫn,” Cô ấy dứt khoát từ chối, “Làm gì có chuyện đi chơi mà lại có một người cao lớn đi theo sau? Lố lắm. Hơn nữa bây giờ đã bán hết vé rồi, sao vệ sĩ vào được?”

Trình Diên đứng giữa hòa giải, cô liếc sang chàng trai, “Được rồi, em ấy nói đi cùng bạn mà chứ đâu phải đi một mình. Anh đừng níu mãi không buông.”

Có Trình Diên khuyên nhủ, Trì Nghiễn Hành không ép cô ấy dẫn theo vệ sĩ nữa, “Đi cùng ai? Viễn Gia à?”

“Khụ khụ…” Lời này vừa thốt ra, Trì Dật Nhiên đang uống canh bỗng bị sặc, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.

Trình Diên vội đặt đũa xuống và vỗ lưng cô ấy, “Chậm thôi, chậm thôi, không sao chứ?”

Trì Dật Nhiên ho đến ch** n**c mắt, vẫy tay rồi uống mấy ngụm nước lớn mới xuôi xuống. Lúc này sắc mặt cô ấy mới trở lại bình thường, uể oải nói: “Sặc chết em rồi!”

Cô ấy ngả người trên ghế, nhận lấy khăn giấy Trình Diên đưa rồi lau đi những giọt nước mắt bởi bị sặc.

“Hôm nay mọi chuyện không thuận lợi, lát nữa em phải đi bói bài Tarot.”

Không chỉ hôm nay mà gần đây cô ấy luôn xui xẻo. Vé vào cửa của buổi hòa nhạc đã mua từ lâu, không thể trả lại hay đổi, lại còn ngồi cạnh Kha Viễn Gia.

Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

Sáng hôm sau, khi Trình Diên thức dậy thì Trì Nghiễn Hành đã ra ngoài đi làm. Trước đó cô có nhận một hợp đồng phiên dịch lớn, mấy ngày trước đã hoàn thành gần xong, hôm nay chỉ cần làm nốt phần cuối là có thể ra ngoài chơi.

Cô ngồi trước máy tính đến tận chiều, sau khi nén file tài liệu đã dịch xong gửi cho khách hàng, cô duỗi eo thư giãn một chút.

Trì Nghiễn Hành nói sau buổi đấu giá sẽ là tiệc từ thiện, đến lúc đó có thể đi nhảy một điệu. Tuy nhiên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tay trong tay nhảy điệu Valse với người khác trước mặt mọi người, mà cô chỉ muốn an phận đứng làm cảnh.

Cô và Trì Nghiễn Hành chưa bao giờ xuất hiện công khai trước mặt mọi người, vậy nên cô khá mong chờ buổi đấu giá tối nay. Thấy thời gian không còn sớm, sau khi làm xong việc cô vào phòng thay đồ chọn quần áo.

Lễ phục thì có vẻ quá long trọng, nhưng áo phông và quần jean lại quá tùy tiện.

Cô đứng trước tủ quần áo do dự, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua từng chiếc váy, thỉnh thoảng lấy ra ướm thử trên người. Chọn lựa một lúc lâu, trên giường đã chất đầy quần áo mà vẫn chưa có quyết định.

Lưỡng lự hồi lâu, cô nhắn cho Trì Nghiễn Hành một tin:【Tối nay anh có thay quần áo không? Hay vẫn mặc bộ vest lúc đi?】

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, có vẻ như anh không họp, điện thoại cô nhanh chóng rung lên. Câu trả lời của Trì Nghiễn Hành hiện ra trước mắt:【 Không thay, vẫn bộ vest đen đó.】

Trình Diên mím môi, ngón tay nhanh nhẹn gõ:【Ồ.】

Ngay sau đó đối phương như hiểu được suy nghĩ của cô,【Đang phân vân không biết nên mặc gì?】

Cô chụp ảnh đống quần áo bị loại trên giường gửi qua, còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc buồn bã.

【Đúng vậy, vẫn chưa chọn xong.】

Với việc này, giải pháp mà Trì Nghiễn Hành đưa ra rất đơn giản và trực diện.

【Không sao, vẫn còn thời gian, chiều nay đi trung tâm thương mại mua vài bộ mới.】

……

Cô chỉ phân vân không biết nên mặc gì, chứ không phải không có quần áo để mặc.

【Không cần, quần áo của em đủ nhiều rồi.】

Màn hình lại hiện “Đang nhập…”, tin nhắn của Trì Nghiễn Hành nhanh chóng được gửi đến.

【Gợi ý một chút, hôm nay cà vạt của chồng em là màu xanh lá.】

Trình Diên thấy tin nhắn này thì vô thức cong môi, lập tức hiểu được điều anh ám chỉ.

Cô quay người nhìn vào tủ quần áo, vừa liếc nhìn đã thấy chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc màu xanh lá chưa mặc lần nào.

Trang điểm xong, Trình Diên bắt taxi đến công ty Trì Nghiễn Hành. Ngoài cửa sổ xe, ánh hoàng hôn dịu dàng như tấm màn che, ánh sáng nhảy múa trên mặt cô qua lớp kính.

Đến nơi cũng vừa đúng lúc mặt trời lặn xuống, khuất dần sau những tòa nhà cao tầng của thành phố.

Sau hơn hai năm, đã lâu rồi mới quay lại dưới tòa nhà Lam Dịch, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút trong mây, trong lòng có chút hoài niệm về quãng thời gian từng làm thực tập sinh ở đây.

Khi ấy còn trẻ, tính cách có chút hấp tấp nhưng tràn đầy sức sống. Những ngày thức đêm chạy tiến độ cho các dự án dịch thuật, lúc đó khổ sở vô cùng, giờ nhớ lại cô lại thấy tràn đầy cảm giác thành tựu.

Cô lo Trì Nghiễn Hành vẫn chưa xong việc nên không vội gọi điện mà tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, gọi một ly Americano đá.

Đúng giờ cao điểm tan tầm, cô nhìn ra ngoài qua tấm kính của cửa hàng tiện lợi. Dòng người tấp nập, quả nhiên có thể nhìn thấy không ít người đeo thẻ nhân viên trên cổ vội vã đi ra ngoài.

Một lát sau, ước chừng đã gần đến lúc, cô mới thong thả nhắn tin cho Trì Nghiễn Hành:【Em ở dưới lầu công ty.】

“Yara?” Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, Trình Diên vô thức quay đầu lại.

“Đúng là em rồi.” Trên mặt người đến tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng, “Chị suýt không dám nhận người quen đó!”

Trình Diên nhìn rõ gương mặt quen thuộc kia, mắt cô lập tức sáng lên, cô vội vàng đi đến, nói bằng giọng ngạc nhiên: “Chị Emma, lâu rồi không gặp.”

“Em đến tìm sếp Trì à?” Emma cười hỏi, tầm mắt cô ấy đánh giá qua người cô một lượt, trong đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.

“Ừhm, đúng vậy.”

Hai người đã lâu không gặp, nắm tay nhau ngồi xuống ghế.

“Về nước khi nào thế?”

“Vừa trở về không lâu, chưa kịp nói với chị.”

Hồi mới ra nước ngoài, Emma còn liên lạc với cô, mỗi lời của cô ấy đều chất chứa sự lo lắng, tự trách có phải vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Trì Nghiễn Hành không. Trình Diên luôn kiên nhẫn an ủi cô ấy, nói rằng không có chuyện đó để cô ấy đừng day dứt trong lòng.

Emma thường xuyên chia sẻ ảnh con gái trong vòng bạn bè, mặt mũi của cô bé rất đáng yêu, còn có hai chiếc răng thỏ nhỏ. Mỗi lần Trình Diên nhìn thấy đều nhấn like, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu quan tâm.

Emma nói rằng mặc dù lúc đầu không được vào nhóm Dự án, nhưng lại vô tình vào bộ phận Marketing, may mà thích nghi rất tốt. Nhóm trưởng thân thiện dễ tính, ở chung với các đồng nghiệp cũng hòa hợp, tuy công việc không bận rộn như nhóm Dự án nhưng cũng không thiếu phúc lợi và đãi ngộ.

“Nói ra thì chị vẫn phải cảm ơn em đã giúp chị vừa có thể chăm lo công việc lại vừa có thể chăm sóc con gái.”

Trình Diên lắc đầu, “Không đâu, bản thân chị xứng đáng với một công việc tốt như vậy.”

Lại nói đến những kế hoạch trong tương lai, hai người bất giác đã ngồi trong cửa hàng tiện lợi hơn 20 phút.

Trời không còn sớm nữa, Emma hỏi: “Em có muốn lên lầu không? Hay để chị giúp em quẹt thẻ nhân viên?”

“Không cần đâu, anh ấy sắp xuống rồi.”

Cô ấy gật đầu, không cưỡng cầu nữa, “Được rồi, vậy chị về nhà trước đây, có thời gian nhất định phải hẹn chị đi ăn cơm đấy.”

Trình Diên nói: “Nhất định rồi, tạm biệt.”

Trì Nghiễn Hành ngồi ở vị trí chủ trì, anh lạnh lùng nhíu chặt mày, dù đã nghe hết hai bản báo cáo nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất không hài lòng.

Áp lực trong phòng họp rất nặng nề, ngưng tụ lại như điềm báo của một trận bão sắp đến. Không ai dám nói to, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng click chuột, mãi đến khi trợ lý Dương Hạo nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, đi đến bên cạnh Trì Nghiễn Hành, cúi người xuống nói nhỏ vài câu vào tai anh.

Sau đó mọi người nhìn thấy anh từ từ giãn lông mày, dường như bầu không khí căng thẳng đã ngay lập tức được thả lỏng.

Trì Nghiễn Hành quét mắt qua toàn phòng họp, “Còn mấy người nữa?”

“Còn hai người chưa báo cáo, thưa sếp Trì.” Có người vội vàng nhỏ giọng trả lời.

Lúc này nhân viên đang báo cáo trên bục lúng túng di chuyển, có chút bối rối. Anh ta mới nói được chưa đến một nửa, lẽ nào hôm nay không cho nói xong được sao?

Trì Nghiễn Hành hơi ngả người ra sau ghế, anh quét mắt qua người trên bục, không nhanh không chậm nói: “Tăng tốc đi, vào thẳng phần cốt lõi.”

Mặc dù giọng điệu của anh bình thản nhưng toát lên vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Vâng…… vâng ạ.” Anh ta lo lắng nuốt nước bọt, vội vàng lật qua một trang.

Hai mươi phút sau, cuộc họp kết thúc, mọi người chen chúc ra khỏi phòng họp, đồng loạt thở phào.

“Sợ chết đi được, cứ tưởng hôm nay lại bị mắng một trận nữa.”

“Đúng vậy, tôi còn tưởng vừa đưa mấy phương án đó ra thì sếp Trì nhất định sẽ nổi nóng. Tôi lạnh cả sống lưng luôn.” Một người khác phụ họa.

“Thoát chết trong gang tấc, tôi phải đi mua một ly Coca để trấn an linh hồn đang bị tổn thương đây.”

Một nhóm người vừa nói vừa đi ra ngoài, “Nhưng cuộc họp hôm nay vẫn chưa xong, sao đột nhiên lại kết thúc vậy?”

“Không biết nữa, chắc thư ký Dương nói chuyện gấp gì đó.”

Lòng hiếu kỳ của vài người lập tức bùng cháy, quay sang người lúc nãy ngồi gần Trì Nghiễn Hành nhất, “Này, vừa nãy cậu ngồi gần nhất, nghe được gì rồi?”

“Tôi căng thẳng gần chết, có dám nghe gì đâu!” Người đồng nghiệp sống sót sau cơn hoạn nạn phấn khích nói, “Nhưng hình như tôi có nghe thấy hai chữ ‘Cô Trình’.”

“Hả?” Mọi người đều ồ lên.

Trong đó xen lẫn vài câu hỏi đầy nghi ngờ ngây thơ: “Ai nhỉ?”

“Nhưng… không phải sếp Trì và cô ấy đã ly hôn lâu rồi sao?” Người tiên phong hóng hớt còn cẩn thận hỏi lại.

“Đúng vậy, mấy tin đồn trên diễn đàn đều nói tình cảm vợ chồng họ rạn nứt, vốn chỉ là hôn nhân hợp đồng. Chuyện này từng ầm ĩ lắm.”

Có người biết chuyện muộn nên kinh ngạc: “Sếp Trì kết hôn rồi?! Chuyện từ bao giờ vậy?”

“Không biết, lúc đó bị lộ ra còn lên cả hot search. Vài phút sau đã bị gỡ xuống, hình như nói là bên nữ không muốn công khai.”

“Thật hay giả đây? Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ.”

Có người biết rõ chuyện tiết lộ, “Đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Lúc đó bên bộ phận Dịch thuật ầm ĩ lắm, bây giờ bộ phận Dịch thuật đã sớm không còn nên không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nữa.”

“Được thôi, nhưng chuyện sếp Trì kết hôn đã đủ cho tôi hóng hớt rồi.”

“Ây da, Bắc Thượng Quảng không tin vào nước mắt*, nhà giàu thì chẳng có tình yêu đâu, bớt mơ mộng toàn bong bóng màu hồng trong đầu đi.”

(*Bắc Thượng Quảng không tin vào nước mắt: Câu này gói gọn một thực tế khốc liệt của cuộc sống ở ba thành phố lớn, phát triển và cạnh tranh nhất Trung Quốc (Bắc Kinh, Thượng Hải, và Quảng Châu). Nó truyền tải thông điệp: Cạnh tranh gay gắt: Ở những thành phố này, mọi người phải đối mặt với áp lực công việc, chi phí sinh hoạt cao, và sự đào thải liên tục. Chỉ có nỗ lực mới được đền đáp: Nước mắt hay sự ủy mị không giúp giải quyết vấn đề. Thành công chỉ đến từ sự chăm chỉ, quyết tâm, và sức mạnh nội tâm. Không có chỗ cho sự yếu đuối: Khi bạn thất bại hay gặp khó khăn, môi trường xung quanh sẽ không dừng lại để an ủi bạn. Bạn phải tự mình đứng dậy và tiếp tục chiến đấu. Nói tóm lại, đó là một cách thể hiện sự tàn nhẫn và thực dụng của các đô thị lớn, nơi mọi người phải tự mình bươn chải để tồn tại và phát triển.) 

Một nhóm đang mồm năm miệng mười đi ra ngoài, đúng lúc này, từ xa họ nhìn thấy Dương Hạo đang dẫn theo một cô gái đi tới.

Cô mặc chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc màu xanh lá đậm, vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong cơ thể. Trên ngực áo có một hàng cúc màu đỏ đính chéo, trang nhã và thanh lịch. Cộng thêm lớp trang điểm tinh tế, lông mi rất dài, khí chất điềm tĩnh dịu dàng.

“Đẹp quá đi.” Nữ đồng nghiệp không nhịn được mà ngưỡng mộ.

“Vóc dáng cô ấy đẹp thật đấy. Nếu chiếc sườn xám này mặc lên người tôi thì chắc thành bao tải mất.”

“Vãi đạn.” Vài cô gái đi phía trước không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, không biết là ai đã chợt có phản ứng lại, “Thư ký Dương đang dẫn đường cho cô ấy, hướng này không phải đi đến văn phòng Tổng giám đốc sao?”

“Vậy cô ấy là…… cô Trình?”

Mọi người đồng loạt hướng tầm mắt về phía bóng lưng đang dần đi xa, mãi đến lúc cô từng bước tiến về phía văn phòng Tổng giám đốc ở cuối hành lang.

Vài người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, kinh ngạc không thôi, nhưng miệng họ lại như bị khóa chặt, tạm thời không lên tiếng.

Quả nhiên một màn kịch tính đã xuất hiện.

Cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc từ từ mở ra từ bên trong, Trì Nghiễn Hành với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày xuất hiện trước cửa, vươn cánh tay dài ra, dịu dàng ôm eo cô gái rồi kéo người vào trong.

Một tiếng “Ầm” vang lên, cánh cửa đóng chặt.

……

Một nhóm người đứng sững trước cửa thang máy.

“Ly hôn?”

“Tình cảm rạn nứt?”

“Hôn nhân hợp đồng?”

Nhưng họ thấy rõ ràng trong mắt chàng trai tràn ngập sự cưng chiều, khác một trời một vực với vị Tổng giám đốc lạnh lùng, nghiêm khắc vừa nãy trong cuộc họp.

“Tôi có cảm giác mình có động lực rồi……”

“Ôi má ơi, này rõ ràng là còn ngọt ngào hơn mấy cặp mới yêu đó!”

“Câm miệng đi, ship lung tung sẽ chỉ hại cô thôi.”

Trình Diên vừa vào cửa đã bị đẩy vào tường.

“Còn ở công ty mà, anh đừng như vậy.” Trình Diên chống một tay vào ngực anh, quay đầu từ chối.

“Văn phòng của anh, em lo gì?” Trì Nghiễn Hành vờ như không nghe thấy, anh hơi cúi đầu phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô, “Hôm nay em trang điểm xinh đẹp như vậy, anh không nỡ dẫn em ra ngoài.”

Trình Diên dùng ngón trỏ chọc vào ngực anh, nói từng chữ một: “Anh nói gì đó, khó khăn lắm mới trang điểm, hôm nay em nhất định phải ra ngoài.”

Trì Nghiễn Hành đứng thẳng người, nhưng tay anh vẫn siết chặt eo cô không nỡ buông ra. “Đợi lâu lắm rồi đúng không?”

“Vẫn ổn, em ở dưới lầu uống ly cà phê rồi đi dạo một vòng, không thấy chán.”

“Đợi anh mặc áo khoác xong sẽ xuất phát ngay.” Trì Nghiễn Hành nhẹ nhàng buông cô ra, quay người đi về phía giá treo áo.

“Được.”

Trì Nghiễn Hành mặc vest đen và áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh giống với màu sườn xám của cô, kín đáo, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra sự tinh tế trong đó.

Tầng cao nhất của khách sạn, quần áo lụa là, ánh đèn rực rỡ.

Trình Diên và Trì Nghiễn Hành vừa xuống xe, một người phục vụ với nụ cười trên môi đã vội vã bước tới, hơi cúi người và lịch sự hỏi: “Thưa quý cô, cô có cần giúp cất giữ áo khoác không?”

Trình Diên cởi áo khoác ra để lộ chiếc sườn xám bên trong, đưa áo cho anh ta, “Làm phiền rồi.”

Bước trên tấm thảm vào bên trong là một sảnh lớn trang trí lộng lẫy, đèn pha lê treo lơ lửng, các bàn dài xung quanh được sắp xếp gọn gàng với đủ loại bánh ngọt và trái cây, cùng với rượu sâm panh và rượu vang, từng thứ một đều thể hiện rõ đây là buổi tiệc xa hoa.

Trì Nghiễn Hành nắm tay cô đi vào, “Buổi đấu giá còn 20 phút nữa mới bắt đầu, có muốn ăn chút bánh ngọt không?”

Trong mắt Trình Diên thoáng hiện chút do dự. Chiều nay họ bận rộn chuẩn bị, đến cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vàng chạy sang đây. Lúc này tuy bụng vẫn chưa réo, nhưng chẳng ai biết buổi đấu giá sẽ kéo dài bao lâu.

“Vậy để em ăn một miếng bánh nhỏ.”

Đúng lúc cô chuẩn bị đi về phía quầy bánh ngọt thì một ông chủ trung niên bụng phệ bước tới. Trên mặt ông ấy là nụ cười tươi rói, nhiệt tình chào hỏi từ xa: “Nghiễn Hành đấy à, lâu rồi không gặp cậu.”

Trì Nghiễn Hành nghe được thì quay đầu lại, hơi gật đầu, “Tổng giám đốc Bạch, ông cũng đến rồi.”

Tổng giám đốc Bạch dẫn theo một cô gái trẻ đẹp đi bên mình, cũng lịch sự chào Trì Nghiễn Hành: “Chào sếp Trì.”

Lúc này người đàn ông mới chú ý đến Trình Diên, ánh mắt ông ấy mang theo vài phần tò mò, “Ồ, đây là……”

Anh tự nhiên giới thiệu, “Là vợ tôi.”

Có thể thấy cô gái bên cạnh Tổng giám đốc Bạch thoáng ngạc nhiên.

Trì Nghiễn Hành thì thầm vào tai Trình Diên, “Tổng giám đốc Bạch của Tập đoàn Viễn Dương.”

Cô hiểu ý, vội vàng đặt món tráng miệng trong tay xuống, chào ông ấy, “Chào Tổng giám đốc Bạch.”

Tổng giám đốc Bạch cười sảng khoái, di chuyển tầm mắt đánh giá qua lại giữa hai người rồi liên tục gật đầu khen ngợi, “Tốt, tốt! Trai tài gái sắc. Thấy cậu thành gia lập nghiệp, người làm bác như tôi cũng mừng cho cậu.”

Chờ hai người đi xa, Trình Diên khẽ kéo tay áo Trì Nghiễn Hành, “Những buổi tiệc trước đây anh tham gia cũng đều như thế này sao? Nói cực nhiều lời khách sáo và chào hỏi xã giao.”

Trì Nghiễn Hành cất giọng thản nhiên, “Trước đây anh không thường tham gia những buổi tiệc thế này, không có gì thú vị.” Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, mỉm cười, “Nhưng có em ở đây anh thấy rất đáng giá.”

Vào khu vực đấu giá, Trì Nghiễn Hành đưa cô đến đăng ký thông tin rồi ngồi vào vị trí đã được chỉ định.

“Lát nữa nếu muốn thứ gì thì cứ giơ tay, nếu em không muốn mở lời cứ việc nói với anh.”

Trình Diên ngồi bên trái anh, lơ đễnh nghịch ngón tay anh, “Em thật sự không muốn gì cả, em chỉ đến xem cho vui thôi.”

Buổi tiệc này toàn là giới tinh hoa và thương gia, cô giống hệt đứa trẻ được đưa đi nghỉ mát, sự mong chờ được viết rõ trên nét mặt.

Trước đây khi làm phiên dịch, Trình Diên cũng từng tham gia không ít buổi tiệc thế này, nhưng trải nghiệm của một người làm công và một vị khách sẽ hoàn toàn khác nhau. Khi đó cô di chuyển vội vã, dồn hết tâm trí vào công việc, sợ sẽ xảy ra chút sai sót nào đó. Nhưng hôm nay vai trò đã thay đổi, lần này cô không cần phải chịu bất kỳ gánh nặng và áp lực công việc nào.

Buổi đấu giá chính thức mở màn, thật ra toàn bộ quá trình đấu giá rất nhàm chán. Những món đồ được trưng bày trên sân khấu đa phần là tranh thư pháp cổ xưa và đồ gốm. Người mua ra giá, chỉ vài vòng cạnh tranh là đã có thể dễ dàng sở hữu.

Khi một bức tranh hoa điểu cũ kỹ được trưng bày, Trình Diên thấy Tổng giám đốc Bạch ban nãy vừa chào hỏi đã ra giá cao. Theo tiếng búa của người điều phối buổi đấu giá, bức tranh đã thuộc về ông ấy.

Trình Diên hơi nghiêng đầu ghé sát lại Trì Nghiễn Hành, nhẹ giọng hỏi: “Mấy món còn lại đều là đồ gốm à?”

“Tất cả các món đấu giá hôm nay đều được giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng theo thông lệ, thường thì món cuối cùng sẽ là một bất ngờ để chốt buổi đấu giá. Có thể mong đợi một chút.”

Trình Diên gật đầu, bắt đầu đoán xem món đồ cuối cùng là gì.

Căn cứ vào các món đấu giá trước đó, có lẽ là đồ thủ công mỹ nghệ cổ xưa, hoặc lệch chủ đề một chút thì là kim cương như trong phim ảnh.

“Thưa quý ông quý bà, tiếp theo xin cho phép tôi long trọng giới thiệu món đồ đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay.” Giọng người điều phối trầm xuống, khơi dậy sự mong chờ của cả khán phòng. Quả nhiên vài người mua đã vô thức thẳng lưng lên.

Khi anh ta nói xong, đèn trên trần nhà bỗng tắt phụt, cả khán phòng chìm vào bóng tối. Trình Diên cũng căng thẳng, vô thức nắm lấy tay Trì Nghiễn Hành. Cô lập tức cảm nhận được bàn tay anh siết chặt lại, một lực tay ấm áp và vững vàng bao bọc lấy cô.

Màn hình lớn trên sân khấu từ từ mở ra, “Tác phẩm tâm huyết của nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng người Ý—— Enchanted Love Lace, váy cưới cao cấp.”

Ngay khi lời của người điều phối vừa dứt, ánh đèn quay trở lại, chiếu thẳng vào chiếc váy cưới đang được trưng bày. Trong khoảnh khắc đó cả khán phòng đồng loạt vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc.

“Wow.” Trình Diên cũng kinh ngạc khẽ thốt lên.

Mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt so với những món đồ cổ trước đó. Dường như ánh đèn xung quanh đã mờ đi vì tinh tế, chỉ còn một luồng ánh sáng duy nhất từ trên cao đổ xuống, khiến chiếc váy cưới trở nên vô cùng lộng lẫy và huyền ảo.

Quan sát cận cảnh từng chi tiết của chiếc váy sẽ lập tức bị nó làm cho kinh ngạc.

Chiếc váy cưới sử dụng chất liệu tơ lụa cao cấp, chân váy được trang trí ren tinh xảo, phức tạp và đẹp mắt. Trên thân váy đính những viên pha lê Swarovski lấp lánh, trong không gian mờ tối của khán phòng, chúng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.

Ngay khi xuất hiện đã khiến cả khán phòng dậy sóng.

Đây không chỉ là một chiếc váy cưới đơn giản, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo tuyệt vời.

Giọng người điều phối đầy hân hoan, “Chiếc váy cưới này chứa đựng tình yêu và ước mơ, trong đêm tối tuyệt đẹp này đã đưa theo những lời chúc phúc đủ đầy xuất hiện trước mặt mọi người. Tôi mong đợi người hữu duyên có thể ôm nó vào lòng.”

“Giá khởi điểm của chiếc váy cưới này là 5,5 triệu đô Mỹ.”

Trình Diên nghe thấy con số này thì hít một hơi lạnh, cô thì thầm với người bên cạnh, “Cái này đắt quá đi.”

Lúc này, vài ông chủ có dáng người phúc hậu ngồi ở hàng ghế trước cũng lắc đầu. Trong mắt vài người còn lộ vẻ khinh thường, dường như không cho rằng chiếc váy cưới này xứng đáng với cái giá cao như vậy.

“6 triệu!”

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng trên khán đài là một người mua. Khi anh ta hô lên cái giá với giọng điệu đầy nội lực đã làm cả khán phòng xôn xao.

“6,5 triệu!” Tiếp sau đó, một quý cô trẻ tuổi không chịu thua kém mà tăng giá.

“7 triệu!”

Dường như hai người họ đang cạnh tranh với nhau.

“Tốt lắm, 7 triệu đến từ quý ông bên phải của tôi. Còn quý vị nào muốn tăng giá nữa không?” Người điều phối làm động tác tay chuẩn mực, quét mắt khắp khán phòng, cố gắng bắt lấy từng tín hiệu tăng giá tiềm năng.

“7,5 triệu!” Quý cô kia lại cắn răng giơ bảng.

Bên dưới kinh ngạc không thôi, 7,5 triệu đã vượt xa giá trị thực của chiếc váy cưới này.

“8,5 triệu!”

Người đàn ông lại giơ bảng lên lần nữa.

Có thể thấy được quý cô kia nhíu mày, đã không còn dám tiếp tục tăng giá.

“8,5 triệu, còn cái giá nào cao hơn nữa không?” Người điều phối lại một lần nữa nhấn mạnh.

Trình Diên chỉ thấy kinh ngạc, Mấy triệu đô trong miệng họ cứ như mấy tệ, tiêu tiền mà không hề có gánh nặng tâm lý.

Lúc này quý ông ra giá 8,5 triệu đô kia khá đắc ý, quay đầu lại nhìn khắp khán phòng, ánh mắt anh ta đầy vẻ chắc chắn, dường như tin rằng chiếc váy cưới này sẽ thuộc quyền sở hữu của anh ta.

Trình Diên nghiêm túc xem một màn rượt đuổi, không khỏi khâm phục tố chất tâm lý của vài người. Nhưng ngay trong tầm mắt của cô, người bên cạnh bỗng nhiên từ từ giơ bảng đấu giá lên.

“9,99 triệu.”

Giọng nói trầm thấp và vững chãi của Trì Nghiễn Hành ngay lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ khán phòng.

Bên dưới lập tức vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hai người.

Trình Diên hơi há hốc miệng, trong mắt cô ngập đầy sự ngạc nhiên và nghi hoặc, “Anh……”

Một tay Trì Nghiễn Hành nắm tay cô, đặt bảng đấu giá xuống.

10 triệu đô, vậy mà thái độ của anh vẫn điềm nhiên như đi chợ mua hai cây bắp cải.

“9,99 triệu, một con số lãng mạn đến từ sếp Trì phía bên trái tôi. Những người khác còn muốn tăng giá nữa không?” Giọng người điều phối vang lên đúng lúc, kiểm soát toàn khán phòng.

Quý ông ra giá 8,5 triệu kia đã trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trì Nghiễn Hành. Nhưng anh chỉ khẽ nhướng mày đáp lại, rõ ràng như đang nói:

Cậu chắc chắn muốn tăng giá thêm?

Quả nhiên quý ông kia lắc đầu với vẻ không cam lòng. Anh ta có thể ra giá 8,5 triệu là đã rất mạo hiểm. Nếu tiếp tục tăng nữa, với tài lực của anh ta thì nhất định không có khả năng đấu lại vị Tổng giám đốc này.

Trình Diên vẫn chưa hoàn hồn sau hành động của anh, cô nghe thấy anh khẽ hỏi:

“Đẹp không?”

Cô vẫn nhíu mày, “Đẹp, nhưng……”

“Không nhưng nhị gì cả, em thích thì đấu giá thôi, cần gì phải do dự.” Trì Nghiễn Hành nhếch môi, vuốt phẳng vầng trán đang nhăn lại của cô, trong mắt anh tràn ngập sự cưng chiều.

“Nhưng anh cũng không thể thẳng thừng như vậy, không do dự chút nào, đây là 9,99 triệu đô đấy…”

“Thật ra cũng có hơi do dự,” Trì Nghiễn Hành nói một cách thoải mái, “Anh cân nhắc xem nên ra giá 9,99 triệu hay là 10 triệu.”

Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, cô nhìn Trì Nghiễn Hành đăng ký thông tin, khi hoàn hồn lại cô mới chợt nhận ra——

Anh lại có thể tiêu 10 triệu đô để mua váy cưới!

Buổi đấu giá vừa kết thúc, vài ông chủ nhìn thấy anh nắm tay Trình Diên đều bước đến chúc mừng, “Xem ra sếp Trì sắp có tin vui! Đến khi đó nhất định đừng quên mời chúng tôi uống rượu mừng!”

Trì Nghiễn Hành đều gật đầu đối phó qua loa.

Khó khăn lắm mới trở lại xe, Trình Diên mở điện thoại ra xem tin tức thành phố. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi mà từ khóa Trì Nghiễn Hành vung tiền như nước vì tình yêu đã được đẩy lên hot search.

Tiêu đề truyền thông cái sau càng khoa trương hơn cái trước.

【Ông trùm thương mại vung tiền qua cửa sổ chỉ để đổi lấy một nụ cười của người yêu, mua váy cưới giá trên trời.】

【Sếp Trì cùng người đẹp sườn xám xuất hiện lộng lẫy tại buổi đấu giá, CP nhan sắc khóa chặt mọi ánh nhìn】

#Chiềuvợkhônggiớihạn

#Váycướitriệuđôkhóachặt”Mậtmãtìnhyêuđíchthực”

#Đâylàthứtìnhyêuthầntiêngìvậy

……

Trình Diên xem mà trên đầu đầy vạch đen.

“Không phải sáng nay em và Tiểu Đường đã bàn về việc tổ chức đám cưới sao?” Trì Nghiễn Hành lái xe về phía biệt thự.

Cô ngẩng đầu lên, “Anh nghe thấy hết rồi?”

Anh nói: “Kết hôn là chuyện quan trọng như vậy, em không bàn với anh, còn định bàn với ai?”

Trình Diên vẫn thấy xót của, “Nhưng cũng không cần tốn 10 triệu đô, hơn nữa…… váy cưới chỉ mặc có một lần, hơi lãng phí.”

“Anh muốn mang đến cho em những điều tốt nhất trong khả năng, sao lại bảo là lãng phí.” Trì Nghiễn Hành an ủi cô, “Hơn nữa số tiền bán đấu giá lần này đều được dùng để giúp đỡ trẻ em nghèo, cũng coi như làm một việc có ý nghĩa.”

Thật lòng mà nói chiếc váy cưới kia ai nhìn cũng không thể rời mắt. Cô rất thích nó, nhưng điều khiến cô cảm động nhất chính là cảm giác an toàn mà anh mang lại.

Đầy ắp tiền bạc, tràn đầy cảm giác an toàn.

“Em phải mua bảo hiểm cho nó.” Trình Diên nói với giọng nghèn nghẹn.

Trì Nghiễn Hành cười, “Được thôi, để sưu tầm, sau này còn có thể tăng giá.”

Lòng cô mềm lại, lấy điện thoại ra và nói với giọng hào phóng: “Nào, anh mua quà cho em, em muốn mời anh ăn cơm.”

Trì Nghiễn Hành thuận theo lời cô, “Vậy anh sẽ ăn món đắt tiền.”

“Không thành vấn đề, anh cứ gọi thoải mái.”

Cô chờ chàng trai suy nghĩ, trong lòng tính toán xem gần đây có nhà hàng cao cấp nào, món Nhật hay món Pháp, nhưng Trì Nghiễn Hành lại nghĩ đến chuyện sáng nay cô và Tiểu Đường đã bàn về việc ăn khoai tây chiên.

Sau đó, cô nghe thấy Trì Nghiễn Hành hỏi: “Ăn McDonald’s không?”

……

Sau khi tiêu 10 triệu đô, hai người khiêm tốn bước vào McDonald’s.

Trình Diên chỉ vào thực đơn, “Hôm nay em mời, đừng khách sáo. Khoai tây chiên phải gọi phần lớn nhé.”

 

Bình Luận (0)
Comment