Nhờ ơn Thất Nguyệt, mọi người được ăn chực một bữa gà hầm bao tử heo. Sau ba lượt uống nước, sắc trời đã tối. Ngoại trừ Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt có hẹn thi đấu bóng rổ, chẳng ai muốn động đậy cả. Họ tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Đoạn Tịch lấy cớ đưa Hình Thu Vũ về nhà, rất tự nhiên hóa thành cái đuôi nhỏ của hắn, bám theo hắn suốt chặng đường về nhà, chiếm luôn cả ghế sô pha lớn nhà hắn.
Yến Lâm Sinh còn đang bận rộn ở tiệm hoa, trong nhà không có ai, là thời điểm tiện nhất để tâm sự.
Hình Thu Vũ rót cho Đoạn Tịch một tách trà, hỏi thẳng. "Nói đi, cậu tìm tớ có việc gì?
"Học sinh xuất sắc liệu sự như thần, sao cậu biết tớ có việc muốn nói với cậu." Đoạn Tịch cứng họng.
"Bởi vì bình thường cậu sẽ đi tìm Lăng Sâm." Chứ không phải tìm tớ.
Mặc dù hắn và Lăng Sâm quen biết Đoạn Tịch cùng lúc, nhưng tính cách vui vẻ hòa đồng của Lăng Sâm thu hút người khác hơn nhiều. Thế nên ngoại trừ chuyện học hành, Đoạn Tịch rất hiếm khi gặp riêng hắn. Thường ngày y sẽ đi tìm Lăng Sâm hoặc cả ba sẽ đi cùng nhau.
Đoạn Tịch gãi đầu ngượng ngùng. "Cậu bắt bài tớ rồi, hehe."
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Học sinh xuất sắc, tớ muốn nuôi Thất Nguyệt." Ánh mắt Đoạn Tịch buồn bã lạ thường. "Tớ cảm thấy nó vốn dĩ là mèo của tớ, nhưng mà..."
Nhìn chú mèo con lưu lạc bao lâu nay nằm gọn trong vòng tay y, lần đầu tiên y có cảm giác như ở nhà, như thể cuối cùng cũng có người cần y.
Hình Thu Vũ nhìn y, suy nghĩ một lát rồi hỏi thẳng vào vấn đề. "Nhà cậu không cho nuôi à?"
Đoạn Tịch gật đầu. "Mẹ kế tớ không thích."
"Vậy cậu muốn..."
"Học sinh xuất sắc, tớ có thể nuôi Thất Nguyệt ở nhà cậu được không?" Đoạn Tịch nhìn hắn với ánh mắt ngấn lệ.
Giúp y nuôi mèo à?
Hình Thu Vũ chợt nhớ lại một chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ. Hắn thoáng ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn áy náy lắc đầu. "Dì cả tớ bị dị ứng lông mèo."
"Vậy anh Lăng..."
Hình Thu Vũ lại lắc đầu. "Chú Lăng không cho nuôi đâu."
"Thật sự không thể à... Hay để tớ đi hỏi một chút nhé? " Cả người Đoạn Tịch khô héo.
"Mặc dù tớ nghĩ rằng Lăng Sâm cũng rất muốn nuôi, nhưng thật sự không nuôi được. Trước đây tớ và cậu ấy đã từng hỏi rồi." Tâm trí Hình Thu Vũ đột nhiên quay về quá khứ.
Lúc ấy, hắn và Lăng Sâm mới học lớp ba, lòng tốt đang đạt đỉnh điểm. Vô tình nhìn thấy một chú chim nhỏ đã chết ven đường, cả hai cũng phải tìm chỗ chôn cất đàng hoàng cho nó, huống chi là nhìn thấy một chú mèo con ngoan ngoãn đáng yêu đang run rẩy kêu meo meo dưới cơn mưa tầm tã.
Hai học sinh tiểu học lập tức tràn ngập tình phụ tử, ôm chú mèo con về nhà. Vì Yến Lâm Sinh dị ứng lông mèo nên cả hai đến nhà Lăng Sâm.
Lúc ấy, Lăng Vân Chí chưa quá bận rộn, hôm đó còn là ngày nghỉ. Thấy hai người lén lút bế một chú mèo con ướt dầm dề về, ông nhăn mặt dạy dỗ họ một tràng, nói rằng mèo quá mất vệ sinh, nói móng vuốt sắc nhọn của nó có thể làm người khác bị thương, và ti tỉ thứ khác. Cuối cùng, ông tuyên bố nhà này chỉ có thể nuôi người chứ không nuôi mèo, yêu cầu họ đưa mèo con về chỗ cũ.
Hai người bất chấp trời mưa như trút nước, chạy đến tất cả các cửa hàng gần đó, nhưng không tìm được ai nhận nuôi mèo con cả.
Màn đêm dần buông xuống, cả hai đứa trẻ đều đã bị cha mẹ gọi về nhà. Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể tìm chỗ vắng vẻ, để lại một chiếc ô cho bé mèo, hứa ngày mai sẽ quay lại tìm nhà cho nó.
Hai người đội mưa trở về nhà, bị cảm lạnh và sốt nặng. Ngày hôm sau, họ chật vật mãi mới đến được nơi đó, kết quả chẳng thấy mèo đâu, chiếc ô cũng biến mất.
Lăng Sâm bé con nhón mũi chân vỗ vỗ bờ vai hắn. Rõ ràng cậu cũng cực kỳ đau lòng, nhưng cậu vẫn an ủi hắn. "Mèo lấy ô đi mất rồi, tớ đã đã tận mắt thấy đấy."
Mặc dù cả hai đều biết điều đó là bất khả thi
...
"Vậy chỉ còn cách tiễn Thất Nguyệt đi thôi sao..." Đoạn Tịch ủ rũ ngồi xuống ghế sô pha, giống như tảng đá lớn mất đi lí tưởng, ngơ ngác nhìn mặt trời đang dần chìm xuống ngoài cửa sổ.
Hình Thu Vũ mím môi không nói gì, lời an ủi đã đến bên miệng nhưng không thể thốt ra thành lời. Dường như có nói gì thì Đoạn Tịch cũng sẽ đau lòng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Hình Thu Vũ tưởng Yến Lâm Sinh quên mang chìa khóa nên ra mở cửa.
"Hình Thu Vũ, sao cậu không bật đèn lên thế?" Gương mặt Lăng Sâm đột nhiên xuất hiện. Cậu chen vào cửa, mỉm cười giơ lon coca và bộ đề thi lên. "Tớ đến tìm cậu cùng làm bài tập này... Uầy, Đoạn Tịch, cậu cũng ở đây à? Sao cậu lại thế này? Đừng buồn nữa! Cùng nhau bơi trong biển đề nào!"
Mắt thường cũng thấy tinh thần Đoạn Tịch càng thêm uể oải, như thể già đi mấy chục tuổi trong nháy mắt.
Sau đó, Đoạn Tịch lại hỏi một vòng nhóm bạn, tất cả đều từ chối. Trong khoảng thời gian chờ Thất Nguyệt được nhận nuôi, việc đi hay ở trở thành một vấn đề, Đoạn Tịch càng trân trọng khoảng thời gian ở bên Thất Nguyệt. Cứ vài ngày y lại đến nhà Trần Uẩn ăn cơm và vuốt mèo.
Thời gian trôi qua, Trần Uẩn còn nói đùa với y. "Hình như cậu đến nhà tớ không phải vì Thất Nguyệt mà là vì cơm nhà tớ thì phải?"
Đoạn Tịch cười hì hì, nhỏ giọng nói. "Anh phát hiện rồi ư! Đồ ăn nhà anh trai ngon quá, chỉ nghĩ đến thôi là em đã ch** n**c miếng rồi."
"Chậc chậc chậc, bảo sao lúc cậu ăn cơm, cả thế giới như mất hết màu sắc, chỉ có mỗi đồ ăn là còn sắc màu. Thì ra cậu thích đồ ăn nhà tớ đến vậy!" Trần Uẩn khoác vai y trêu trọc. "Nếu không thì cậu nhận mẹ tớ là bà nội đi, như vậy ngày nào cũng có thể đến nhà tớ ăn cơm vuốt mèo."
"Bà nội? Sao phải là bà nội mà không phải mẹ - Cút đi Trần Uẩn, cậu đang tranh thủ lợi dụng tớ đúng không?" Đoạn Tịch ngừng cười.
Nếu nhận mẹ anh là bà nội, vậy chẳng phải anh sẽ là bố y sao? Loạn, loạn rồi!
Trần Uẩn cười toe toét: "Chúng ta cứ như cũ thôi, tớ gọi cậu là em trai, cậu gọi tớ là ba ba, công bằng mà phải không."
"Cậu có nhận thiệt thòi nào đâu, định lợi dụng tớ đúng không?"
"Vốn dĩ tớ lớn hơn cậu một tuổi đấy. Ngày mai là sinh nhật tớ, cậu còn phải tặng quà cho tớ nữa kìa." Trần Uẩn nói.
Lăng Sâm giật mình: "Mai là sinh nhật cậu à? Cậu có muốn đi công viên giải trí không?"
"Cậu là người muốn đi thì có!" Từ Tiêu Nguyệt nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, rồi ngay sau đó biểu diễn một màn kinh kịch Tứ Xuyên. "Tớ cũng muốn đi, cũng muốn đi!"
"Từ Tiêu Tiêu, cậu không đi học kinh kịch Tứ Xuyên thì thật đáng tiếc." Sở Vân Hành nói.
Từ Tiêu Nguyệt xoa đầu anh mạnh bạo: "Nếu cậu gọi tớ là Từ Tiêu Tiêu lần nữa, tớ sẽ không để yên đâu!"
Sở Vân Hành cố chấp: "Từ Tiêu Tiêu! Từ Tiêu Tiêu! Từ Tiêu Tiêu!"
"Được rồi." Trần Uẩn phấn khích nói. "Vậy thì làm hết bài tập về nhà trong tối nay thôi."
Mọi người đồng loạt dời mắt sang chỗ khác, miệng huýt sáo.
Sau khi cắt xong trái cây, Hình Thu Vũ hoang mang: "Sao lại huýt sáo thế? Các cậu đang nói gì vậy? Tớ không được nghe sao?"
...
Tháng 10 ở Giang Thành vẫn còn rất nóng, nhiệt độ chỉ giảm nhẹ vào đêm khuya. Nhưng khi tập trung ở công viên giải trí, họ mới phát hiện thời tiết nóng nực cũng không thể ngăn cản sự nhiệt huyết của mọi người.
Nhất là trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ngắn ngủn này, chẳng ai muốn lãng phí chút thời gian nào, khiến lượng khách du lịch đến công viên giải trí tăng vọt chưa từng thấy.
"Vẫn... vẫn vào à?" Trần Uẩn rùng mình. "Người tớ sẽ bị ép thành bánh nhân thịt mất."
Bởi vì Trần Uẩn từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, nên vóc dáng anh không cao lắm, đứng chung một bọn trông anh chẳng khác nào đứa trẻ lớp dưới.
"Đi thôi!"
Sở Vân Hành khoác vai anh bước vào trong.
Bọn họ dự định chơi tàu lượn siêu tốc trước, sau đó là nhảy bungee, tàu hải tặc, đường ván kính, nhà ma... chơi mấy trò này trước đã!
Lăng Sâm thấy sự phấn khích của Trần Uẩn ngày càng tăng cao thì sợ hãi. Cậu lùi lại một bước định bỏ chạy, nhưng Trần Uẩn và mấy anh em tốt đã lôi kéo cậu cùng đi mua vé.
"Nếu cậu sợ..." Hình Thu Vũ nắm chặt tay Lăng Sâm. Thông qua lòng bàn tay dán chặt vào nhau, hắn cảm nhận được sự run rẩy của cậu.
Lăng Sâm lùi lại một bước, nuốt một ngụm nước bọt, cả người run bần bật, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Không không không... tớ không sợ..."
Đã mua vé rồi mà không chơi thì phí tiền lắm.
Mọi người: Là ảo giác à? Sao mắt Lăng Sâm lại lấp lánh ánh nước thế này?
Xui xẻo thay, Lăng Sâm bị xếp ngồi ở hàng ghế đầu của tàu lượn siêu tốc, cũng là vị trí k*ch th*ch nhất. Cậu lôi kéo Hình Thu Vũ ngồi cạnh mình.
Hình Thu Vũ nắm tay cậu trấn an. "Thư giãn đi, nếu sợ thì cứ bám vào tớ."
Lăng Sâm theo bản năng nắm lấy tay hắn, sau đó cậu bỗng đỏ mặt. Tựa hồ nghĩ tới thứ gì đó, cậu lập tức buông tay hắn ra. "Tớ không sợ chút nào - aaaaaaaa!"
Cậu còn chưa nói hết câu, tàu lượn siêu tốc để lao rầm xuống dưới. Sắc mặt Lăng Sâm tái nhợt, câu nói chưa hoàn thành kia biến thành tiếng hét vang vọng dưới trời xanh, bàn tay vừa buông ra lập tức nắm chặt tay Hình Thu Vũ. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể mang đến cảm giác an toàn.
Hình Thu Vũ không sợ mấy trò này lắm, hắn cũng rất ít khi chơi. Hôm nay bởi vì chơi cùng Lăng Sâm nên mọi thứ đều trở nên thú vị. Hắn đón gió, nghiêng đầu nhìn Lăng Sâm, tâm tình bay lên theo tàu lượn siêu tốc. Hắn vui vẻ hô to: "Lăng Sâm! Chúng ta đang bay!"
Lăng Sâm không dám mở to mắt, sợ đến mức hét lên. Tay hai người nắm rất chặt, lòng bàn tay áp vào nhau, dường như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương. Hai nhịp tim dần hòa nhịp: "Hình Thu Vũ! Hình Thu Vũ! Aaaaaaa cứu mạng!"
Tiếng la hét của họ khiến những hành khách khác cũng hét theo.
Nhiều người bắt đầu hét lên "XXX em yêu anh cả đời!", "Ông đây là đệ nhất thiên hạ!", "Thi cuối kỳ xong lại yêu tớ nhé!". Cả hành trình tràn ngập trong những câu nói nghẹn ngào gợi cảm.
Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt, những người chưa được chơi, khoanh tay nhìn lên. "Kích khích đến vậy à?"
Lúc xuống tàu, hai chân Lăng Sâm mềm nhũn, cả người dựa vào Hình Thu Vũ như một món trang sức khổng lồ.
"Vui quá, chơi lại lần nữa được không?" Mặt Trần Uẩn đỏ bừng vì phấn khích, giọng hơi khàn khàn do bên nãy la hét trên tàu lượn.
Thấy mấy thanh niên cười nham hiểm tiến lại gần, Lăng Sâm liên tục lắc đầu, hoảng sợ núp sau lưng Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ kịp thời tiến lên: "Tớ muốn đi vệ sinh, Lăng Sâm đi cùng tớ đi."
Lăng Sâm gật đầu lia lịa. "Được được được, chúng tớ quay lại ngay đây!"
Rồi, cậu nắm tay Hình Thu Vũ chạy trối chết, thà để bạn chết còn hơn hy sinh.
Chạy được một đoạn, hai người mới ngừng lại, tim đập thình thịch vì trò tàu lượn siêu tốc k*ch th*ch vừa rồi, kịch liệt đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ôm nhau nhảy nhót.
Lăng Sâm nhìn Hình Thu Vũ với đôi mắt sáng ngời. "Đi thôi, tớ đi vệ sinh với cậu."
"Không đi vệ sinh, tớ lừa mấy cậu ấy thôi." Hình Thu Vũ cong môi, nở một nụ cười trong trẻo, giống như nắng chiều vụn vỡ xuyên qua khe hở của tán cây, hòa cùng tiếng gió, len lỏi vào lòng cậu. "Chúng ta đi mua kem thôi."
Lăng Sâm ngẩn người nhìn hắn, sững sờ một lát rồi cũng cười rạng rỡ: "Đi thôi!"