Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc trong niềm hân hoan. Để giúp học sinh tận hưởng kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh một cách trọn vẹn, nhà trường đã tổ chức kỳ thi thử quy mô lớn vào trước Quốc Khánh. Kết quả sẽ được công bố ngay sau kỳ nghỉ lễ.

 

Đây cũng là cuộc so tài đầu tiên của Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt. Họ đã bắt mấy học sinh xuất sắc tóm tắt kiến thức chính, giải thích những lỗi sai trong đề cho họ. Sau khi thi xong, cả hai đều cảm thấy rất tốt.

 

Ngược lại, Hình Thu Vũ và Lăng Sâm vì ôn tập sơ sài mà cảm thấy bản thân xong đời rồi.

 

Dù cho kết quả chưa được công bố, họ đã cảm thấy vô cùng chán nản. Suốt một thời gian dài, họ cảm giác trên đầu như có hai đám mây đen nhỏ giọt lơ lửng, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang.

 

Để giảm bớt áp lực khi chờ đợi kết quả thi, cả bọn đã hẹn nhau đi ăn ngoài một bữa. Lần trước ăn xiên nướng chưa đủ ngon, vì vậy lần này họ quyết định thử món gà hầm bao tử heo.

 

Tiệm gà hầm này hơi xa, nhưng thứ bảy họ tan học sớm, vì vậy họ vừa đi bộ vừa trò chuyện. Trên đường đi, họ sẽ đi ngang qua công viên, sau đó đi ngang qua một phòng khám thú y là có thể đến quán ăn rồi.

 

May mắn thay, lúc này trời nắng gắt, công viên lại vắng vẻ, nếu không họ đã chẳng phát hiện ra chú mèo con.

 

Mèo con là mèo cam, bị bỏ đói đến mức gầy trơ xương, tiếng kêu nhỏ đến mức không ai nghe thấy. Nó nằm sõng soài trong bụi rậm, thấy bọn họ nên nó muốn trốn, vậy mà cũng trốn không xong.

 

"Tiếng gì thế nhỉ?" Giữa lúc mọi người đang vui đùa, Trần Uẩn bỗng dừng lại, vểnh tai lên tìm kiếm trong bụi rậm. "Nghe như tiếng mèo kêu ấy."

 

Sở Vân Hành: "Đồ ngốc, công viên sao mà có -"

 

"Trời ơi, con mèo cam này gầy quá!" Từ Tiêu Nguyệt chỉ vào con mèo cam ẩn mình trong bụi rậm cách đó không xa.

 

Sở Vân Hành nghẹn lời: "Mèo?"

 

Đoạn Tịch cẩn thận ôm mèo con trong lòng bàn tay, sợ chạm vào nó lại làm nó bị thương thêm.

 

Mèo con trông to lớn nhưng chỉ nặng bằng hai quả táo. Nó nhìn họ kêu meo meo hai tiếng rồi gục xuống tay Đoạn Tịch, còn cọ cọ ngón tay cái của y. Cảnh tượng thật đau lòng.

 

"Meo meo, em ngoan quá." Sở Vân Hành thử vươn tay sờ đầu nó, mèo con không hề phản kháng, ngược lại còn thoải mái khò khè.

 

"Đưa nó đến phòng khám thú y trước đi, tớ sẽ trả tiền." Đoạn Tịch ôm nó vào lòng. "Em có muốn về nhà cùng tụi anh không?"

 

"Cậu coi thường tụi tớ à? Chúng ta cùng nhau tìm thấy mèo, tất nhiên là cùng nhau chữa trị rồi."

 

Mèo con khó hiểu: "Meo?"

 

Từ Tiêu Nguyên: "Nó kêu rồi! Nó nghe thấy á!"

 

"Vậy thì đi thôi. Tớ đã từng đến phòng khám thú y đó rồi, có quen biết bác sĩ, sẽ được giảm giá đấy." Trần Uẩn cũng thò tay qua xoa đầu mèo.

 

Một đám thiếu niên cứ như vậy bế mèo, hấp tấp đẩy cửa phòng khám thú y, đồng thanh gọi bác sĩ.

 

Bác sĩ thú y Lâm Đình vừa khám xong cho một bé mèo Ragdoll. Anh bước ra, bế mèo con lên, nhìn Trần Uẩn rồi hỏi: "Em lại nhặt mèo à?"

 

Trần Uẩn ngại ngùng cười, gãi gãi đầu: "Vâng, em mới nhặt được, lại làm phiền anh rồi. Nhân tiện anh hỏi giúp em xem có ai muốn nhận nuôi nó không?"

 

Lâm Đình cười nói: "Em không nuôi nữa à?"

 

"Em không nuôi nổi nữa đâu anh ơi, nhà em nuôi bao nhiêu con rồi." Trần Uẩn cũng cười, đưa mèo con cho Lâm Đình. "Anh biết mà, một mình em nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng gì, trong nhà có sáu cái miệng đang chờ ăn đó."

 

Lâm Đình như nghĩ đến điều gì đó, cười không ngớt, tay vẫn chuyển động nhanh thoăn thoắt. "Phải rồi ha."

 

Lăng Sâm nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt. "Sáu miệng ăn? Nhà cậu có nhiều mèo vậy à?"

 

Trần Uẩn đếm đếm. "Năm con mèo và một con chó."

 

"Đều là em ấy nhặt về đấy." Lâm Đình bổ sung. "Lâu lâu em ấy cũng gửi anh vài con nên chưa phải tất cả đâu. Em gửi đi nuôi cũng không ít, chắc phải... mười mấy hai mươi con ấy nhỉ?"

 

"Hai mươi sáu con ạ." Trần Uẩn nhìn chú mèo cam nhỏ đang run rẩy, trong mắt loé lên tia hoài niệm, lại có gì đó đau lòng. "Con đầu tiên tớ nhặt được là một chú mèo cam giống con này. Lúc đó nó còn chưa đầy một tháng tuổi, còn không to bằng điện thoại di động, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay."

 

Sở Vân Hành khiếp sợ: "Trời ơi, anh Trần, nhà anh mở sở thú à?"

 

"Không phải đâu, nhà tớ mở một quán ăn sáng. Tớ từng thấy các cậu đến ăn ở nhà tớ đấy." Trần Uẩn nói.

 

Hình Thu Vũ hỏi: "Vậy con mèo cam nhỏ kia giờ sao rồi..."

 

"Nó biến thành chiếc xe tải màu cam to đùng rồi, ngày nào cũng bấm còi đòi ăn." Trần Uẩn bật khóc. "Một tuần nó có thể ăn hết một túi thức ăn cho mèo đấy."

 

Lăng Sâm đấm anh một cái. "Vậy sao trông cậu buồn thế?"

 

Cuộc sống thật không dễ dàng, Trần Uẩn thở dài. "Nhớ lại số tiền đã bay đi."

 

Giữa không gian ồn ào, việc kiểm tra sức khỏe cho mèo con đã hoàn tất, các xét nghiệm đều âm tính. Nhưng nó hơi bị suy dinh dưỡng, có lẽ đã không ăn uống trong thời gian dài. Lâm Đình lấy một nắm thức ăn cho nó, chú mèo con chạy tới với đôi mắt sáng ngời, há mồm ăn ngấu nghiến. Mắt nó như chảy lệ, kêu meo meo vài tiếng vì phấn khích.

 

Sau khi giải quyết mọi việc, chú mèo con không cần phải nhập viện. Cả nhóm đã quyết định tạm thời cho chú mèo con ở nhà của Trần Uẩn. Nghĩ đến đến đám chó mèo của Trần Uẩn, nhóm thiếu niên đã từ bỏ kế hoạch ăn gà hầm bao tử, thay vào đó là đến nhà Trần Uẩn vuốt chó vuốt mèo.

 

Dưới lầu nhà Trần Uẩn có một khu chợ, ở giữa là siêu thị nhỏ. Tầng trên là những căn chung cư cũ kỹ. Nơi đây rất gần phòng khám thú y và công viên, thuận tiện cho việc dắt chó đi dạo và tiêm phòng cho thú cưng.

 

Trùng hợp là mẹ của Trần Uẩn đang ở nhà. Khi họ mở cửa, La Tú Vân, mẹ của Trần Uẩn vừa giặt ga trải giường xong, đang phơi quần áo. Bà nghe thấy tiếng động thì quay lại. "Tiểu Uẩn, về rồi à."

 

Trần Uẩn ném cặp sách lên ghế sofa. "Mẹ ơi, đây là bạn của con, còn có bé mèo con mới nhặt được nữa."

 

"Chào dì ạ, chúng con là bạn học của Trần Uẩn."

 

"Các con đến chơi với Đại Phúc và Nhị Quý à." La Tú Vân bảo Trần Uẩn rót trà cho các bạn rồi vào phòng gọi một đàn chó mèo ra chơi cùng họ. Đám thiếu niên quả nhiên rất thích chó mèo, bỏ Trần Uẩn sang một bên chơi với chúng.

 

La Tú Vân kéo Trần Uẩn sang một bên, nhỏ giọng hỏi. "Sao lại nhặt mèo về nữa. Nhà mình sao mà nuôi nổi nhiều chó mèo thế này?"

 

"Nó chỉ ở đây vài ngày thôi ạ, đợi tìm được người nhận nuôi thì con sẽ đưa nó đi." Trần Uẩn bế chú mèo cam lên, khép hai chân nó lại, cúi chào La Tú Vân. "Xin thần mèo hãy ban phước lành cho cô La."

 

Mèo cam nhỏ nghiêng đầu: "Meo?"

 

La Tú Vân bật cười, không nhịn được vỗ đầu mèo con, lặp lại câu nói quen thuộc. "Không có lần sau đâu đấy nhé."

 

"Tuyệt vời!" Trần Uẩn ôm bé mèo cam lên biểu diễn một điệu nhảy hỗn tạp, giống như Đại tư tế nhảy vũ điệu cầu mưa.

 

Mèo cam nhỏ bị quay đến mức chóng mặt, giãy giụa muốn chạy trốn. Chỉ vài giây sau, nó đã trèo lên ống quần Hình Thu Vũ, rúc vào lòng hắn như đà điểu, vùi đầu nằm im, như thể chỉ cần nó không nhìn thấy người khác thì người khác cũng không nhìn thấy nó.

 

Hình Thu Vũ v**t v* lưng mèo cam nhỏ rồi đặt nó xuống để nó chào hỏi mấy chó mèo lớn hơn.

 

Nhà Trần Uẩn có năm con mèo, ba con màu đồi mồi, một con màu bò sữa, một con có vằn. Chó của anh là một con lai trắng đen. Anh nhận chúng từ khắp mọi miền đất nước, nuôi chúng từ gầy gò đến mập mạp. Trông anh thật sự rất có thành tựu.

 

"Trần Uẩn, tên tụi nó là gì thế?" Từ Tiêu Nguyệt hỏi, tay đang ôm con mèo bò sữa, bé mèo vui vẻ đạp lên ngực y.

 

"Đại Phúc, Nhị Quý, con kia tên Tam Vượng, con có vằn tên Tứ Hỉ, con bò sữa cậu đang bế là Ngũ Đản." Trần Uẩn chỉ vào từng con một. "Còn con chó này tên là Lục Mao."

 

Sở Vân Hành ngồi xổm xuống đất, ôm con mèo cam nhỏ lên, dụi mũi nó vào mũi Tứ Hỉ ngoan hiền nhất. Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta có nên đặt tên cho bé mèo cam này không?"

 

Từ Tiêu Nguyệt: "Gọi là gì đây? Lốc xoáy màu cam?"

 

"Sao cậu lại nghĩ ra cái tên trừu tượng như vậy, cái gì trừu tượng đều sẽ bị bác bỏ." Sở Vân Hành khinh bỉ. "Mèo cam sớm muộn gì cũng béo lên, cứ gọi nó là Cam béo đè nát giường đi."

 

"Trường phái tả thực của cậu cũng gớm bỏ mẹ!" Từ Tiêu Nguyệt chửi thề.

 

Lăng Sâm gõ đầu người một cái: "Đừng cãi nữa, để trẫm nghĩ xem... gọi là meo meo đi!"

 

Không khí cứng đờ trong giây lát.

 

Lăng Sâm cố gắng cãi lại: "Không hay à? Cùng tên với cảnh sát trưởng mèo đen đấy! Ngầu lắm!"

 

Trần Uẩn run rẩy: "Cảnh sát trưởng mèo cam?"

 

Cái tên cuối cùng quá bình thường, bị mọi người bác bỏ.

 

"Hình Thu Vũ, cậu thấy sao..." Thấy Hình Thu Vũ im lặng hồi lâu, Lăng Sâm chọc chọc vai hắn. Cậu ngẩng đầu lên, giật mình bởi ánh mắt dịu dàng đong đầy ý cười của hắn.

 

Ánh mắt họ giao nhau, cả hai vội vã quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy nhau.

 

"Ái khanh, ý khanh như thế nào, ái khanh? Hình Thu Vũ! Lăng Sâm!" Trần Uẩn trìu mến gọi họ. "Các cậu đang mơ mộng gì vậy? Chọn một cái tên đi."

 

"Tớ thấy tên meo meo rất dễ nghe, lưu loát dễ đọc." Hình Thu Vũ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, khẽ nói.

 

"Đã hiểu." Trần Uẩn xua tay. "Hai cậu ra chỗ khác chơi đi, đường đua này không dành cho hai cậu đâu. Tớ không quấy rầy hai cậu nữa."

 

Lúc này, Đoạn Tịch đang ôm bé mèo cam vào lòng, hôn hít nhiệt tình. "Dựa theo tục lệ của nhà này, chúng ta gọi nó là Thất Nguyệt đi."

 

Bé mèo cam không biết là ghét cái tên hay là không thích sự ôm hôn của Đoạn Tịch, vùng vẫy dữ dội, lo lắng kêu meo meo. Khi được thả ra, nó trèo lên ống quần Hình Thu Vũ, vùi đầu vào lòng hắn.

 

"Haha! Nó không thích cái tên đó!" Sở Vân Hành cười thành tiếng.

 

Đoạn Tịch nhếch miệng. "Tớ mời các cậu ăn gà hầm bao tử."

 

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại..." Sở Vân Hành bỗng đổi giọng. "Cứ gọi là Thất Nguyệt đi, nghe rất hài hoà."

 

Từ Tiêu Nguyệt cười khẩy. "Chả có chính kiến gì cả, cậu bị một con gà hầm bao tử rẻ tiền mua chuộc sao? Tớ thì khác, tớ không cần gà hầm bao tử, không thèm gà hầm bao tử chút nào. Gà hầm bao tử là gì? Tớ chưa từng ăn. Tớ chỉ đơn giản là thích cái tên Thất Nguyệt thôi. Bố ơi, bố dắt con đi ăn đi!"

 

Trần Uẩn cười nói: "Chúng ta nên chụp mặt hai đứa này rồi đăng lên diễn đàn trường, cho mọi người xem hoa khôi trường ta và kẻ thù của hoa khôi là người như thế nào."

 

"Cậu mà còn nhắc đến vụ hoa khôi nữa, tớ sẽ giận đấy." Từ Tiêu Nguyệt nghẹn ngào.

 

Đoạn Tịch nhìn hai người bên cạnh đang ngắm bầu trời, hỏi: "Học sinh xuất sắc, anh Lăng, hai người thấy cái tên này thế -?"

 

Chưa kịp nói hết câu, y đã bị mấy người kia ngắt lời.

 

Trần Uẩn và Từ Tiêu Nguyệt tạo dáng "Nhĩ Khang giơ tay". "Muốn ăn cơm thì đừng quấy rầy hai người họ!"

 

Sở Vân Hành xài mạng 2G: "? Không phải ngài Đoạn mới là người mời cơm à?"

 

(*) Động tác Nhĩ Khang giơ tay:

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment