Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 25

"Hai em đang làm gì ở đây vậy?" Một luồng sáng chiếu thẳng vào cả hai, giọng nói uy nghiêm của thầy chủ nhiệm đầu hói vang lên từ phía sau, mang theo cảm giác mệt mỏi rõ rệt. "Lén lút hẹn hò bên hồ phải không? Hai em... sao lại ở đây?"

 

Rõ ràng chủ nhiệm đầu hói đã chẳng bắt được ai, trông thầy có vẻ bực bội. Hình như thầy đã nghĩ họ là một cặp nên giận đến mức hất râu trừng mắt.

 

"Thầy ơi, tụi em vừa đi vệ sinh xong, đang định về ký túc xá." Lăng Sâm cười nói: "Em là trai thẳng mà, rất rất thẳng."

 

Tuy Hình Thu Vũ đã lường trước điều này, nhưng khi chính tai nghe thấy, hắn vẫn không khỏi thật vọng. Hắn không cười nổi, chỉ cố nhếch khoé miệng lên tạo nên đường cong kỳ dị.

 

"Được rồi, lần này thầy tha cho hai em. Để thầy bắt gặp hai em đi lung tung lần nữa thì phải viết bản kiểm điểm yêu đương cho thầy đấy." Chủ nhiệm đầu hói do dự không biết nói gì, cuối cùng xua tay ra hiệu cho hai người rời đi. "Đừng đi lung tung nữa, mau về ký túc xá đi."

 

Hai người vội vàng chạy đi, sợ thầy đổi ý kiểm điểm cả hai.

 

Tuy cả hai không ngại bị hiểu lầm là một cặp, nhưng đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người thì thật là ngu ngốc. Ai đọc cũng là đồ ngốc.

 

_

 

"Rồi hai cậu cứ vậy quay lại à?" Sở Vân Hành sợ hãi kêu lên. "Chẳng phải chủ nhiệm đầu hói được mệnh danh là sát thủ đồng tính à ?"

 

"Tụi tớ có phải mối quan hệ mờ ám gì đâu." Lăng Sâm thấp giọng phàn nàn.

 

Đúng lúc Từ Tiêu Nguyệt quay lại, giải đáp cho mọi người. "Các cậu không biết à? Mấy hôm trước chủ nhiệm đầu hói đến khu rừng nhỏ để bắt mấy cặp đôi, thầy ấy bắt được cặp oan gia nổi tiếng của trường chúng ta đấy. Thầy bị bọn họ làm phiền đến mức bực bội, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không bắt cặp đôi đồng tính nào nữa đâu."

 

Cặp oan gia là hai đứa học sinh năm nhất mới vào trường. Nghe nói hai người là bạn thuở nhỏ, nhưng từ nhỏ đã chẳng thân thiết gì, lúc nào cũng đánh nhau, gặp nhau lúc nào là gây sự lúc đấy, ba bữa đánh nhau một lần, hai ngày cãi nhau một trận. Cả hai bị chủ nhiệm đầu hói hiểu lầm là một cặp xong phải viết kiểm điểm nên tức muốn chết, vì thế quấy rầy thầy chủ nhiệm trong thời gian dài, đến nỗi thầy ấy không dám bắt cặp đôi đồng tính nữa vì sợ bắt nhầm người.

 

"Tớ còn nghe bảo chủ nhiệm đầu hói là Nguyệt Lão. Hai đàn anh bị thầy coi là cặp đôi cuối cùng lại yêu nhau thật." Trần Uẩn cũng mở miệng. "Cách đây vài khoá rồi."

 

Đoạn Tịch hỏi: "Sao cậu mới chuyển đến đây mà biết nhiều về trường tụi tớ thế?"

 

Trần Uẩn cười ranh mãnh: "Một trong hai là họ hàng của tớ, tớ có nghe loáng thoáng qua."

 

"Đừng nói nữa, tớ đói lắm rồi. Đồ ăn đặt về đâu rồi, mau mang ra đây làm lễ vật đi." Lăng Sâm ngã phịch xuống giường Hình Thu Vũ.

 

Đống đồ ăn còn ở trong tay Trần Uẩn và Sở Vân Hành. Hai người chạy mãi mới thoát khỏi chủ nhiệm đầu hói và mấy chú bảo vệ tuần tra, giấu đồ ăn vào cặp sách đựng đề thi của Sở Vân Hành.

 

Tất cả đề thi bên trong đã được bỏ ra ngoài, Sở Vân Hành cầm chúng trên tay. Cả hai cứ như vậy bình tĩnh trở về ký túc xá.

 

Hiện giờ đồ ăn vẫn còn nằm trong cặp.

 

Đoạn Tịch ngạc nhiên. "Này, mấy cậu gọi đồ mang về sao không gọi tớ với! Các cậu đặt món gì vậy?"

 

"Chả cá với xiên nướng." Lăng Sâm nói. "Hình Thu Vũ đặt đấy, còn không mau cảm ơn nhà tài trợ đi?''

 

"Cảm ơn bố." Đoạn Tịch nhắm mắt lại, chấp tay trước ngực cầu nguyện. "Amen."

 

Trần Uẩn cũng nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện. "Ơn trời."

 

Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt cũng đồng thành: "Một cây nho!"

 

(*) Ba câu mà tụi này nói lần lượt là 阿门, 阿前, 棵葡萄树. Mình không hiểu dụng ý lắm nên để theo nghĩ đen.

 

Hai người nhìn nhau, chửi rủa lẫn nhau. "Đệt mẹ, đừng có bắt chước anh đây!"

 

Đoạn Tịch cười haha, hai tay ôm ngực, vẻ mặt như bị ăn đấm, hề hề nói: "Kkk, tớ ăn đây."

 

"Không cho ăn!" Sự chán ghét trên mặt hai người đồng bộ gần như 100%. Bọn họ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không ai nói gì.

 

Đoạn Tịch bị Lăng Sâm vỗ vào đầu. Y cố gắng nuốt xuống câu "Tớ đói chết mất", nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng y.

 

Lăng Sâm lên tiếng hoà giải: "Đừng cãi nữa, tiết kiệm sức lực ăn thêm vài miếng chẳng phải tốt hơn sao? Đúng không Hình Thu Vũ... Hình Thu Vũ? Cậu đang nghĩ ngợi gì vậy?"

 

"Ừm." Hình Thu Vũ hoàn hồn, gật đầu nói. "Ăn hết đi."

 

Sau đó, mọi người nhìn đống đồ ăn mà Trần Uẩn lấy ra từ trong cặp. Xiên nướng đã nát bét, rơi rụng tan tác, cả đám lâm trầm mặc. Chả cá thì không sao, tuy hơi khô, không còn nước sốt, nhưng ít ra vẫn còn nguyên vẹn trong hộp.

 

Xiên nướng được tháo ra khỏi que, đặt vào thức ăn đã mở sẵn nắp. Chúng chỉ được buộc bằng túi ni lông nên vốn dĩ đã không chắc chắn, lúc chạy bị đổ ra rất nhiều. Có cái vẫn còn trong túi ni lông, nhưng có cái đã rơi vãi vào cặp sách...

 

Im lặng hồi lâu, Sở Vân Hành than khóc: "Cặp sách của tớ."

 

Trần Uẩn vỗ vai anh: "Đến nước này rồi, cứ ăn trước đã."

 

Thế là mỗi người cầm bát nhựa dùng một lần, chia đều đồ ăn. Đúng là nam sinh trung học dễ ăn dễ nuôi, nếu không sao bọn họ có thể ăn ngấu nghiến đống đồ ăn trông không ngon miệng này được.

 

"Chú lại đến kiểm tra ký túc xá ạ?"

 

Giọng nói to rõ của c402 vọng lên từ dưới lầu.

 

Mọi người ngừng nhai, cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa.

 

Dưới lầu truyền đến giọng nói của chú quản lý ký túc xá: "Đúng vậy, có giấu đồ ăn gì không đấy? Mau đưa ra đây, chú ngửi thấy mùi rồi."

 

"Trời đất chứng giám, tất nhiên là không có rồi ạ!"

 

...

 

"Ối giồi ôi, kiểm tra thật kìa. Nhanh nhanh, giấu hết đồ đi!" Trần Uẩn ré lên.

 

Từ Tiêu Nguyệt túm lấy tay Sở Vân Hành, trốn vào WC.

 

Đoạn Tịch cũng muốn chạy vào WC, nhưng y bị Lăng Sâm túm lại. "Cậu bị ngốc à? Dám ăn trong WC luôn hả?"

 

"Ừ nhỉ, vậy thì tớ trốn trong chăn, hi hi."

 

"...Cứng đầu không thể dạy nổi."

 

Một trận nháo nhào.

 

"Mở cửa, kiểm tra ký túc xá đây." Đang nói thì chú quản lý ký túc xá đã đến.

 

Lăng Sâm đi ra mở cửa, biết rõ còn cố hỏi: "Chú ơi, sao muộn thế này lại kiểm tra ký túc xá ạ?"

 

Chú quản lý ký túc xá: "Kiểm tra xem mấy đứa có giấu đồ ăn gì không. Mau mang ra đây đi, chú ngửi thấy mùi rồi."

 

Những người đang có mặt đều cảm thấy chột dạ, nếu không phải từng nghe chú nói với phòng khác những lời này một lần, chắc hẳn họ đã bị dọa sợ.

 

Hình Thu Vũ cười bình tĩnh, lấy một bát mì xào trứng mua ở căng tin ra làm lá chắn. "Chú yên tâm, tụi con không đặt đồ ăn đâu ạ, chỉ mua chút đồ ăn khuya thôi."

 

Chú quản lý ký túc xá: "Không giấu thật à?"

 

Lăng Sâm: "Không giấu thật ạ!"

 

Đoạn Tịch đúng lúc ngáp một cái, dụi dụi mắt: "Chú ơi, chú còn định hỏi đến bao giờ nữa ạ, cháu buồn ngủ lắm rồi."

 

"À, vậy thì nghỉ ngơi đi nhé." Chú quản lý ký túc xá thấy y buồn ngủ lắm rồi nên cũng không kiểm tra kỹ lại, vừa bỏ đi vừa gãi đầu. "Không phải nói có người giấu đồ ăn đặt về à..."

 

Sau khi nguy cơ qua đi, hai người trốn trong nhà vệ sinh mới thò đầu ra. "Hết nguy hiểm rồi đúng không?"

 

"Hết rồi, hai cậu không sợ dơ à, dám trốn trong WC..." Lăng Sâm lắc đầu. "Ra ngoài ăn đi."

 

"Hihi, bọn tớ ăn xong rồi." Sở Vân Hành cười toét toét.

 

Mọi người: "..."

 

Mọi người: "Oẹ!"

 

"Các cậu không ăn nữa à?" Sở Vân Hành lại hỏi, thấy mọi người đồng loạt gật đầu, anh mừng rỡ cướp đoạt mấy xiên thịt nướng, chả cá và cả mì xào trứng. "Của tớ hết, hihi!"

 

Ăn khuya xong thì cũng đã muộn, cả khu ký túc xá chìm trong bóng tối. Hình Thu Vũ trần trọc mãi không ngủ được. Hắn dứt khoát rời giường, lên sân thượng một chuyến.

 

Đêm nay sao thật đẹp. Trăng sáng vằng vặc, sao sáng lấp lánh, ngay cả gió đêm cũng dịu dàng uốn lượn trên tóc hắn, nâng lên rồi lại hạ xuống

 

Tâm trí Hình Thu Vũ rối bời. Hắn tựa vào lan can, suy nghĩ miên man.

 

Hắn không ngạc nhiên khi Lăng Sâm là trai thẳng, nhưng khi nghe chính miệng cậu nói ra, hắn vẫn thấy đau lòng. Cứ như thể bọn họ đã được định sẵn là hai đường thẳng song song, đời này chỉ có thể là anh em nắm tay đồng hành, vĩnh viễn không thể giao nhau, cho dù sau khi giao nhau có chia tay cũng không được.

 

Có lẽ lời tỏ tình của hắn đã định sẵn là thất bại.

 

Nhưng hắn vẫn muốn thử. Hắn muốn thổ lộ với cậu về tình cảm đã được định sẵn là thất bại này...

 

"Sao cậu còn chưa ngủ?" Giọng nói trong trẻo của Lăng Sâm vang lên sau lưng. Hắn quay đầu lại, thấy Lăng Sâm đang ngáp, bộ dáng trông có vẻ buồn ngủ vô cùng. "Cậu nghĩ gì thế? Đang buồn à?"

 

"Hơi hơi." Hình Thu Vũ mỉm cười với cậu. "Sao cậu lại lên đây?"

 

Lăng Sâm cũng cười rộ lên, để lộ răng nanh nhọn hoắc. "Lo cho cậu đấy."

 

Cậu đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao họ cũng là bạn từ nhỏ, dù sao họ cũng là bạn thân, không thể để những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng đến tình bạn cả hai được. Giấc mơ hão huyền gì chứ, vớ vẩn cả thôi!

 

"Nói cho thầy biết đi, sao em lại buồn? Thầy Lăng sẽ chỉ bảo miễn phí cho em." Lăng Sâm kiễng chân, xoa xoa mái tóc bị gió thổi tán loạn của hắn.

 

"Thầy Lăng, em có thể ôm thầy được không?"

 

Hình Thu Vũ hỏi.

 

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn rõ ràng đang mỉm cười, nhưng lại không mang theo ý cười, giống như những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, đẹp đẽ nhưng đáng thương .

 

Lăng Sâm không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng -

 

Hắn ôm chặt cậu, mùi hoa sơn chi ập vào mặt. Sự chênh lệch hình thể khiến cậu cảm thấy mình như đang nằm gọn trong vòng tay Hình Thu Vũ, hoàn toàn được hắn bao bọc. Đầu cậu tựa vào hõm vai Hình Thu Vũ, tóc cậu lướt nhẹ lên mặt hắn. Trái tim họ áp vào nhau, hoà chung một nhịp đập.

 

Hình Thu Vũ dùng sức ôm chặt cậu trong lồng ngực. Có một khoảnh khắc, hắn muốn khảm cậu vào trong xương cốt mình, mãi mãi không chia xa.

 

"Đừng buồn nữa, anh em luôn ở bên cậu mà."

 

Lăng Sâm v**t v* lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về như cách mẹ cậu ru cậu ngủ khi cậu còn nhỏ.

 

"Lăng Sâm, cảm ơn cậu."

 

Hình Thu Vũ lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng. "Tớ yêu cậu."

 

Họ ôm nhau không biết bao lâu, mãi đến khi Hình Thu Vũ buông cậu ra, họ ngắm sao một lúc rồi nắm tay nhau rời khỏi sân thượng, trở về ký túc xá đi ngủ.

 

Lần này đến lượt Lăng Sâm thao thức.

 

Cậu lấy tay che mặt, cảm nhận nỗi lo lắng đang trào dâng.

 

Rõ ràng chỉ là một cái ôm đơn giản, nhưng cậu lại có phản ứng đáng xấu hổ.

 

Cậu đã vô tình vượt qua ranh giới tình bạn, điều này không ổn chút nào

 

Cậu kéo chăn che kín mặt, đôi mắt phản chiếu một tia sáng yếu ớt trong bóng tối, tâm trí tràn ngập khuôn mặt Hình Thu Vũ.

 

Cậu không hề biết rằng Hình Thu Vũ nằm ở giường dưới cũng đang gặp phải phiền não giống hệt cậu.

 

Đêm nay hẳn sẽ là một đêm không ngủ.

Bình Luận (0)
Comment