Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 24

Lăng Vân Chí sống hơn 40 năm, lần đầu tiên nghe thấy một thằng con trai gọi thằng con trai khác là "vợ". Ông sững người.

 

Ông suy nghĩ hồi lâu rồi run rẩy hỏi: "Tiểu Sâm, con là gay à?"

 

"Sao có thể ạ!" Lăng Sâm buột miệng phản bác. Ngay khoảnh khắc ấy, lòng cậu bỗng cảm thấy khó chịu, như thể có thứ gì vừa được giải trừ phong ấn, lan tràn khắp nơi, đâm sâu bén rễ.

 

Gió tháng chín rất nóng, trời đã vào thu mà không thấy mát mẻ chút nào.

 

Lăng Sâm thấy miệng mình hơi khô. Cậu vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện nguy hiểm với bố rồi đi rót một cốc nước. Cậu mang nước về phòng, ngồi xuống, nhưng không động đến giọt nước nào. Cậu đặt tay lên ngực mình, ấn xuống trái tim đang bồn chồn.

 

Ting ting ting - tài khoản đặc biệt quan tâm gửi đến tin nhắn.

 

Đó là tin nhắn hỏi thăm của Hình Thu Vũ: "Cậu thấy đỡ hơn chưa?"

 

Lăng Sâm đứng dậy gõ tin nhắn thật nhanh, muốn hỏi xem giữa hắn và bố mình đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rồi cậu lại do dự ở nút gửi tin nhắn rất lâu, cuối cùng xoá sạch mọi chữ trong khung thoại.

 

Cậu chỉ nhắn lại một câu: "Đỡ hơn rồi, đừng lo lắng."

 

Cậu biết chỉ cần cậu hỏi, Hình Thu Vũ chắc chắn sẽ kể cậu nghe. Nhưng cậu không muốn, tra hỏi như thế rất bất công với Hình Thu Vũ. Như bây giờ cũng khá ổn, coi như thêm chút gia vị cho cuộc sống thường nhật tẻ nhạt, cả hai cứ như đang yêu đương vụng trộm.

 

Giống như cậu đang giấu bố lén lút hẹn hò...

 

Chẳng hiểu sao đầu óc cậu như đang phát lại một bộ phim ngắn, từng hình ảnh lần lượt lướt qua. Hình Thu Vũ và cậu dính lấy nhau đủ kiểu như lời văn miêu tả, nhưng nhạc nền lại là giọng nói của bố cậu: "Tiểu Sâm, con là gay à?"

 

Ghê tởm không? Khó chịu không? Hình như đều không có. Cậu lại cảm thấy thích thú.

 

Thôi xong rồi, bố ơi, con gay thật rồi.

 

...

 

Ngày 26 tháng 9 là ngày đẹp trời hiếm hoi, nắng vàng rực rỡ, gió cũng không khô khốc. Không khí sau mưa vẫn còn thoang thoảng mùi ẩm ướt, bầu trời trong xanh, thông qua bóng cây trên mặt đất có thể nhìn thấy bóng hình những chú chim bay ngang qua.

 

Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường của trường Trung học số 1 Giang Thành. Trước đây, hoạt động thường niên trong ngày này là xem phim.

 

Nhưng nghe bảo kể từ lễ kỷ niệm 100 năm, khi mà mỗi lớp đều được yêu cầu lên sân khấu trình diễn một tiết mục và nhận được phản hồi rất nhiệt tình, nhiều anh chị khoá trên đã cùng nhau kiến nghị. Nhà trường thực sự đã lắng nghe ý kiến số đông và thay đổi quyết định. Bắt đầu từ năm nay, thay vì xem phim, các hoạt động sẽ được tiếp tục.

 

Nhưng học sinh cuối cấp không thể quá nuông chiều bản thân, thế nên họ chỉ có thể xem chương trình buổi tối, cũng không có lớp nào được biểu diễn trên sân khấu. Sân khấu vẫn ngập tràn thanh âm náo nhiệt, học sinh lớp 10 và 11 vẫn diễn xuất ồn ào, chỉ có lớp 12 đang chạy đua với thời gian ngồi giải đề dưới khán đài. Thậm chí đã có không ít người lén lút trở về phòng học ký túc xá, khu vực lớp 12 vô cùng hỗn loạn.

 

Tuy nhiên, xét đến việc hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường, các giáo viên cũng nương tay. Ngay cả thầy chủ nhiệm đầu hói cũng chỉ bắt mấy cặp đôi yêu đương lén lút đặt đồ ăn ngoài về, những người khác thì nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không thấy. Nhưng nếu qua hôm sau vẫn như vậy thì đừng trách thầy cô vô tình.

 

Hôm nay Lăng Sâm không ngồi cạnh Hình Thu Vũ. Cậu cảm thấy fanfic kia đã ảnh hưởng mình quá nhiều, khiến cậu vô thức tránh xa Hình Thu Vũ. Ngoại trừ những người đang ăn, chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu chạy đến ngồi cùng Sở Vân Hành.

 

Gần đây Sở Vân Hành luôn ganh đua với Từ Tiêu Nguyệt, từ chiều cao cho đến cơ bắp, từ học tập cho đến giải trí, cái nào ganh được thì ganh. Nhưng anh chỉ có thể miễn cưỡng thắng Từ Tiêu Nguyệt ở mảng game, học tập lại là điểm yếu lớn nhất của anh. Vì lý do đó, anh đã đặc biệt mượn rất nhiều tài liệu học tập và bộ đề thi từ Hình Thu Vũ. Anh quyết tâm phải đánh bại Từ Tiêu Nguyệt trong kỳ thi cuối kỳ!

 

Lăng Sâm vừa lén lút ngồi xuống vừa liếc nhìn Hình Thu Vũ, sợ hắn phát hiện mình đang ngồi đây.

 

Cậu vừa ngồi xuống, Sở Vân Hành đã ló đầu dậy khỏi mấy tờ giấy chi chít công thức và câu hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây? Muốn làm thử đề thi năm 1982 không?"

 

"Còn tờ nào không?" Làm để đánh lạc hướng hắn cũng tốt.

 

Sở Vân Hành xoay người lục lọi cặp sách bên cạnh, lấy ra một tập đề thi từ trong biển đề, đưa cho cậu. "Cậu dùng bút chi viết nháp đi, tớ chưa làm đề này đâu."

 

Lăng Sâm liếc mắt nhìn, trang bìa có ghi tên Hình Thu Vũ do cậu viết tặng hắn. Nét chữ tròn trịa trông như một con gấu bông mềm mại, bên cạnh còn có hai hình người que cũng do cậu vẽ, một người là cậu, một người là Hình Thu Vũ.

 

Trông có vẻ mờ ám.

 

Tập đề thi bỗng dưng nóng phỏng tay.

 

Lăng Sâm ngượng ngùng không dám dùng tẩy xoá đi, vươn tay chọc chọc Sở Vân Hành. "Còn quyển khác không? Quyển này tớ làm rồi."

 

Sở Vân Hành liếc nhìn cậu, vui vẻ nói: "Còn, tớ còn nhiều lắm."

 

Anh mở cặp sách ra cho Lăng Sâm chọn. Bên trong đầy ắp đề thi, đại loại như "Thi đấu mười phút, có cậu thì chuyện nhỏ", "Sân khấu lớn của Olympic Toán học, có gan thì đến"... Đủ loại đề thi không thiếu cái nào, chỉ có cái cậu không nghĩ tới.

 

Mấy đề thi này vừa quyến rũ vừa xấu xa theo phong cách riêng. Điểm chung duy nhất là chủ nhân của chúng đều là Hình Thu Vũ.

 

Sao lại là Hình Thu Vũ chứ?

 

Lăng Sâm khó hiểu.

 

Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ Hình Thu Vũ đã có người mình thích rồi, cậu không thể cứ bám lấy hắn như trước nữa.

 

Cậu ngẩng đầu định hít thở không khí, nào ngờ bắt gặp ngay ánh mắt đang nhìn mình của Hình Thu Vũ. Hắn nhếch khoé miệng nở một nụ cười, gật đầu chào hỏi cậu.

 

Tim Lăng Sâm đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Dường như có thứ gì đó vừa xuyên qua đất, nương theo ánh nắng đâm chồi nảy lộc, sinh trưởng mạnh mẽ.

 

"Sao vậy? Không lựa được cái nào à?" Sở Vân Hành cũng ngẩng đầu lên khỏi xấp đề thi, nhìn theo tầm mắt cậu. "Đang nhìn gì thế? Có gái đẹp à?"

 

"Có yêu quái." Lăng Sâm cảm thấy hai tai nóng ran, cũng chẳng biết mặt mình hiện giờ có đỏ không. May mà ánh đèn sân khấu không quá sáng, chắc không ai để ý đâu. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh. "Tớ đi vệ sinh đây, cậu làm tiếp đi."

 

"Ò ò." Sở Vân Hành kéo đống đề thi lại như ôm báu vật, xoa xoa tay. "Hì hì, đề thi đây rồi!"

 

Trên hành lang, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làm rối tung mái tóc cậu, cũng thổi đi chút khô nóng từ trong ra ngoài.

 

Cậu chậm rãi bước đi trên hành lang, không muốn quay lại giảng đường nơi lũ quỷ đang ca múa điên cuồng, cũng chẳng muốn về lớp học. Đột nhiên cậu rất muốn tìm nơi nào đó để ngắm sao.

 

Có lẽ là do mưa đã thổi bay những đám mây dày đặc, bầu trời đêm nay đầy ắp những vì sao tuyệt đẹp. Vì sao bao quanh ánh trăng mờ ảo, ánh trăng sà xuống, vì sao gần đến nỗi dường như có thể vươn tay chạm vào được.

 

Cậu hơi bực bội vì không mang theo điện thoại, không thể lưu giữ khung cảnh này rồi.

 

"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Tiếng cười quen thuộc vang lên sau lưng, có người vỗ nhẹ lên vai cậu. Cậu quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt khiến tâm tình cậu rối loạn.

 

"Tớ đang ngắm sao." Lăng Sâm quay sang chỗ khác.

 

"Tớ biết một nơi rất hợp để ngắm sao." Hình Thu Vũ nắm tay cậu, dẫn cậu đi.

 

Lăng Sâm hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"

 

Hắn đáp: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."

 

Cậu không hỏi nữa, để mặc Hình Thu Vũ kéo mình né tránh thầy chủ nhiệm đầu hói và chú bảo vệ đang đi tuần tra. Cả hai lẻn từ ký túc xá lên tầng cao nhất.

 

"Sân thượng khoá rồi mà? Lên đây làm gì?" Lăng Sâm khó hiểu.

 

"Khoá cửa hỏng rồi." Hình Thu Vũ cười ranh mãnh, ổ khoá rơi xuống theo những ngón tay trắng muốt, nằm im trong lòng bàn tay hắn.

 

Lăng Sâm kinh ngạc: "Vãi ò!"

 

"Đi ngắm sao không?" Hình Thu Vũ mời hắn.

 

Lăng Sâm gật đầu: "Đi!"

 

Phong cảnh trên sân thượng quả nhiên đẹp hơn hành lang rất nhiều. Không vướng mái che, tầm nhìn thoáng đãng, ngẩng đầu lên là thấy biển trời đầy sao.

 

"Nếu có xiên nướng thì tốt biết mấy. Trời đẹp, còn có cả người đẹp bên cạnh, chỉ thiếu mỗi đồ ăn..."

 

Vừa nói, Lăng Sâm vừa phụ hoạ động tác phát ra tiếng "Ực..."

 

Hai người nhìn nhau cười phá lên. Khoảng cách mà Lăng Sâm vất vả lắm mới kéo ra được lúc này đã hoàn toàn biến mất.

 

"Chuẩn bị xong hết rồi, tớ đã bảo bọn Từ Tiêu Nguyệt lên ăn cùng. Mấy cậu ấy đang đặt đồ ăn đấy."

 

Mặt Doraemon Vũ tràn ngập ba chữ "đáng tin cậy".

 

Chưa ngắm sao được bao lâu, điện thoại Hình Thu Vũ đã reo lên, là cuộc gọi của Từ Tiêu Nguyệt. Vừa nhấc máy, cậu đã nghe thấy giọng nói gào khóc từ đầu dây bên kia: "Học - sinh - xuất - sắc, cứu - tớ - với-"

 

Nghe như đang bị chó đuổi, miệng đầy gió rít, lời nói cứ đứt quãng.

 

Cả hai liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn đóng cửa sân thượng lại, khôi phục hiện trạng rồi vội vàng xuống lầu cứu người.

 

Vừa ra khỏi ký túc xá, họ đã thấy Từ Tiêu Nguyệt cầm ba hộp đồ ăn chạy về phía họ. Y nhìn thấy họ như nhìn thấy người thân, nhét đồ ăn vào tay họ, nước mắt lưng tròng nói: "Chạy đi! Chủ nhiệm đầu hói đến rồi!"

 

"Vãi nồi!" Lăng Sâm chửi thề, cuộc chạy tiếp sức bắt đầu.

 

"Hai em đằng trước! Đừng chạy! Đứng lại! Trừ điểm! Kiểm điểm! Ghi tội!" Họ cầm đồ ăn chạy phía trước, chủ nhiệm đầu hói thở hổn hển đuổi theo sau.

 

Đồ ngốc mới dừng lại.

 

Hai người chạy càng nhanh hơn. Bây giờ là lúc kết thúc lễ kỷ niệm trường, suýt nữa họ đã lạc mất nhau. May thay, họ đã gặp hai vị cứu tinh khi rẽ vào góc đường.

 

Họ đưa phần đồ ăn cho Trần Uẩn và Sở Vân Hành với vẻ mặt trìu mến. "Người anh em à, đến lượt các cậu rồi đấy! Chạy đi! Đừng ngoái lại!"

 

"Hả?"

 

"Chủ nhiệm đầu hói đến rồi!"

 

Sau khi bị Trần Uẩn và Sở Vân Hành mắng, hai người vui vẻ chạy đi, vừa chạy vừa cười, nắm tay nhau chạy quanh dòng sông bên trường học. Bất ngờ thay, một nhóm chú bảo vệ tuần tra đã tập hợp phía sau và đuổi theo họ.

 

Nghĩ đến đống đồ ăn và những người đang thực thi nhiệm vụ, hai người vì nghĩa khí mà chạy một quãng đường dài, giúp những người khác thoát khỏi đội tuần tra rồi mới dừng lại.

 

Hình Thu Vũ không giỏi vận động lắm. Hắn thở hổn hển rồi ngã xuống đất. "Chạy đi... Tớ không chạy được nữa."

 

Lăng Sâm cũng thở hổn hển, nhưng cậu ổn hơn nhiều. Cậu cười tươi rói, hai mắt sáng ngời, tim đập thình thịch như muốn nổ tung vì vận động mạnh. Nhưng cậu rất vui!

 

Chẳng mấy chốc, các chú trong đội tuần tra đã đuổi kịp. "Đồ ăn đặt bên ngoài đâu?"

 

"Đồ ăn nào ạ? Tụi em có đặt đồ ăn đâu ạ?" Hai người nhìn nhau, vẻ mặt vô tội.

 

"Hai em không đặt đồ ăn về thì chạy cái gì?" Chú bảo vệ cạn lời nhìn họ.

 

Hai người đồng thanh: "Do các chú đuổi theo đấy ạ!"

 

Thôi rồi, chạy theo vô ích rồi.

 

Các chú chỉ còn cách quay trở về, cố gắng bắt kịp học sinh ở những nơi họ thường đặt đồ ăn để hoàn thành KPI hôm nay.

 

Sau khi mọi người đi xa, cả hai mỉm cười, đập tay thật to.

Bình Luận (0)
Comment