Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 23

Mặt Lăng Sâm dần nóng lên: "Anh trai đừng quậy nữa, anh chê chưa đút cơm cho mọi người ăn đủ nhiều à?"

 

"Không quậy nữa, tớ thấy cậu livestream nên vào thăm cậu thôi." Hình Thu Vũ nói, giọng nói chất chứa sự quan tâm như thể chỉ thật sự ghé qua thăm cậu. "Cậu còn sốt không? Có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện không?"

 

Bình luận bắt được ý chính: "Bồ câu bị sao thế? Ốm à?"

 

Lăng Sâm bất lực nhìn thoáng qua camera, cứ như có thể xuyên qua camera nhìn thấu Hình Thu Vũ.

 

Cậu cười: "Uống ly nước ấm là khoẻ ngay thôi, bệnh ngoài ý muốn ấy mà, mọi người không cần nghiêm trọng hoá vấn đề đâu."

 

Nói thì nói vậy...

 

[Tôi là chú chim bồ câu trắng thuần khiết]: Cậu đang ở nhà người khác, sao chồng cậu vẫn biết hồi sáng cậu sốt thế?

 

[Bồ câu bốn phía]: Á à, tôi biết rồi nhá.

 

[30000 mã code một ngày không phải mơ]: Uầy uầy uầy, tui ngửi thấy mùi thơm của cơm rồi!

 

[Miệng siêu to]: (nhìn trộm) Bồ câu không chịu nói thì anh chồng kể tụi tui nghe với, tụi tui hứa nghe tai này lọt tai kia, tuyệt đối không đi rêu rao lung tung đâu.

 

[Lục Thần Hoa Thuỷ]: Anh chồng đừng ngại mà, tụi tui không phải người tốt đâu.

 

[Bồ câu khắp chốn]: Vợ nhỏ bá đạo mang bầu chạy?

 

[Bồ câu là một truyền thuyết]: Bóng (*) là ai cơ? Người thứ ba trong bức ảnh à?

 

(*) Tác giả dùng từ 球/qiú, nghĩa đen là quả bóng, nghĩa ẩn dụ dùng trong câu trên là cái thai. Cụm từ 带球跑/Dài qiú pǎo là cụm từ phổ biến chỉ mấy motif nữ chính mang thai xong chạy trốn khỏi nam chính.

 

...

 

Giọng điệu Hình Thu Vũ ngập tràn ý cười, nghe như thanh âm ngọc bội va chạm, ấm áp trong trẻo. "Đừng quậy nữa, tôi không dám kể đâu, kẻo tí nữa Mộc Mộc Nhĩ của chúng ta sẽ xấu hổ mất."

 

Lăng Sâm đỏ mặt, cố chấp phản bác: "Đừng nói bậy, tớ xấu hổ cái gì cơ?"

 

"Mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa, đang nghĩ gì đấy?"

 

Sắc đỏ trên mặt lại càng tăng lên. Lăng Sâm che camera lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới chột dạ thì thầm: "Đó là do tớ thấy rất khoan khoái thôi."

 

Tất nhiên là giả rồi.

 

Lúc Hình Thu Vũ hỏi cậu đang nghĩ gì, cậu lại nghĩ đến giấc mơ hoang đường lơ lửng kia... Lăng Sâm lắc lắc đầu, dọn dẹp đống suy nghĩ bẩn thỉu.

 

Cậu đánh đòn phủ đầu: "Vậy còn cậu, cậu đổi ảnh đại diện làm gì?"

 

"Tớ thích."

 

Ầm một tiếng, chỗ nào đó trong lòng Lăng Sâm rung lên dữ dội như cơn động đất, tiếng báo động nguy hiểm vang lên khắp nơi. Vậy mà cậu lại bị cuốn theo: "Cậu..."

 

"Cậu không thấy tấm ảnh này rất đẹp à?" Hình Thu Vũ nói tiếp.

 

Lăng Sâm: "..."

 

Được rồi, giải trừ báo động, đình chỉ động đất.

 

Lăng Sâm cảm thấy hiện giờ bản thân đã đủ bình tĩnh. "Cậu nói chuyện đừng thở mạnh quá... làm người ta hiểu lầm đấy."

 

Hình Thu Vũ bật cười: "Cậu hiểu lầm cái gì?"

 

"Tớ cứ tưởng cậu -"

 

"Tớ cứ tưởng cậu thích tớ, đúng không?" Hình Thu Vũ vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói. "Anh Mộc Mộc Nhĩ nhà mình đẹp trai như vậy, ai mà lại không thích chứ?"

 

Lăng Sâm lại hỏi, cậu cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng đột nhiên cậu rất muốn hỏi: "Vậy cậu thích tớ à?"

 

Giọng nói bên kia im bặt, mãi một lúc sau mới có động tĩnh, dường như đã suy nghĩ rất lâu mới dám trả lời lại: "- Cậu đoán xem."

 

Bướng, bướng, thật ương bướng.

 

"Kính chào tạm biệt." Lăng Sâm cúp máy cái rụp.

 

Sau khi mở lại camera, cậu thuận mắt liếc qua khu vực bình luận, suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Hình Thu Vũ vẫn đang tặng quà, mấy cái "Thư tình", "Mưa hoa", "Bong bóng tỏ tình" rơi ào ào như nước chảy, hiệu ứng màu hồng đặc biệt phủ kín màn hình.

 

Khu vực bình luận đã được đút no cơm, đồng thanh nói: Cảm ơn đã chiêu đãi, ăn no lắm rồi, lần sau lại tới nữa.

 

Lăng Sâm trợn mắt há hốc mồm, hét lớn: "Hình... cậu điên rồi à?"

 

[Vũ]: (chó lớn xoay tròn)(chó lớn gửi tình yêu)(tớ sai rồi)

 

Giọng Lăng Sâm run rẩy, đau đớn nói: "Cậu mời tớ ăn cơm cũng được mà. Cậu không biết sàn tặng quà có thu phí à? Chúng ta đang bị lợi dụng đấy!"

 

[Vũ]: Nhưng tớ muốn tặng.

 

Lăng Sâm nổ tung: "Người anh em à, đừng đút cơm cho bọn họ nữa! Bọn họ no căng bụng rồi!"

 

[May mà có cậu]: Anh Hình phải không? Tui đi đổi tên liền đây.

 

[Yêu giả thành thật]: Chưa căng đâu, tui là vua dạ dày đấy! Anh chồng cứ tiếp tục đi, ngàn vạn lần đừng nhân từ nương tay!

 

[Này không phải tán tỉnh thì là gì?]: Này không phải tán tỉnh thì là gì? (tuýt còi)

 

Bình luận tràn ngập niềm hân hoan, fandom càng thêm lớn mạnh, thậm chí còn có fan nhàn rỗi đi tạo trước một siêu thoại. Tên siêu thoại là "Rừng mưa nhiệt đới", "Mưa" là chữ Vũ trong biệt danh của Hình Thu Vũ, "Rừng" là hai chữ Mộc trong biệt danh của Lăng Sâm. Trong siêu thoại đã có vài fans bình luận sôi nổi, trong số đó bao gồm cả tác giả của fanfic Lăng Sâm vừa đọc.

 

Sau khi tắt livestream, cậu bắt đầu đọc fanfic trong siêu thoại, tình cờ đọc được phần tiếp theo của fanfic kia. Truyện viết rằng họ ở trong một căn nhà, ca ngợi mặt trời, ôm ấp mặt trời, lăn mặt trời qua lộn mặt trời lại.

 

Xuyên qua fanfic ấy, cậu dường như có thể thấy hình ảnh cả hai quấn quýt lấy nhau ở mỗi một ngóc ngách trong nhà Hình Thu Vũ, mơ hồ vượt quá giới hạn.

 

Giống hệt cảnh tượng trong mơ...

 

Ting ting ting - điện thoại vang lên, phát ra tiếng chuông giòn giã.

 

Trước đây nghe thấy âm thanh này cậu luôn vui vẻ, nhưng lần này, cậu lại bị doạ nhảy dựng, tim suýt nữa văng ra khỏi miệng. Nhận ra người gọi đến là Hình Thu Vũ, tim cậu càng đập nhanh hơn. Cậu sờ sờ lồng ngực rung rung, bình ổn bản thân rồi mới nghe máy.

 

"Sao thế?"

 

"Không phải cậu bảo tớ mời cậu đi ăn à? Chúng ta ra ngoài đi dạo trước nhé? Sau đó ăn trưa ở quán cũ ngay góc đường?"

 

Lăng Sâm thì thầm trong lòng: Sao thằng nhóc này dạo này khoái cười thế nhỉ?

 

"Được được, dẫn tớ đi đi!"

 

Từ Tiêu Nguyệt đẩy cửa bước vào. "Các cậu... oái, Lăng Sâm, cậu làm gì vậy? Sao mặt đỏ thế?"

 

Lăng Sâm hoảng hốt soi gương, lúc này mới nhận ra mặt mình đỏ như gấc. Cậu ngã phịch xuống ghế, trông cứ như thể vừa đi đâu đó một lúc lâu.

 

Đừng nói nãy giờ cậu vác khuôn mặt này lên livestream nhé...

 

"Lăng Sâm? Cậu còn sốt à?" Hình Thu Vũ lại hỏi, giọng điệu còn lo lắng hơn ban nãy. "Giờ cậu đang đâu?"

 

Lăng Sâm sờ trán mình, tự cảm thấy không còn nóng. Cậu yếu ớt đáp: "Không sốt, chỉ là hơi chán nản, muốn tìm toà nhà nào đó nhảy xuống."

 

Từ Tiêu Nguyệt sờ trán cậu một hồi rồi trả lời Hình Thu Vũ bên kia điện thoại: "Cậu ấy sốt cũng cao phết đấy, bắt đầu nói năng linh tinh rồi."

 

Kẻ chủ mưu Hình Thu Vũ: "....Tớ biết rồi, tớ qua ngay đây."

 

Hẳn là Hình Thu Vũ đi xe đến, chưa đầy mười phút đã đến nơi, đúng lúc vừa đo nhiệt độ cho Lăng Sâm xong, cậu lại bắt đầu sốt. Lúc Hình Thu Vũ đến, cậu đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha, đầu đắp một chiếc khăn lông.

 

"Suỵt, cậu ấy mới vào giấc thôi, để cậu ấy ngủ một lát." Từ Tiêu Nguyệt nhỏ giọng, kéo hắn ra ban công nói chuyện. "Tối qua hai cậu làm gì vậy? Ngủ kiểu gì mà lại phát sốt?"

 

"Chắc tối qua cậu ấy bị cảm, tớ còn bật điều hoà ở mức thấp nữa, là lỗi của tớ." Hình Thu Vũ thở dài.

 

"Thật không?" Từ Tiêu Nguyệt hỏi với ánh mắt thăm dò.

 

Hình Thu Vũ mím môi không trả lời.

 

Cuối cùng họ cũng không thể đi ăn quán cũ ở góc đường nữa, chỉ ăn qua loa ở tiệm cơm trước cổng bệnh viện. Sau khi tiêm thuốc, Từ Tiêu Nguyệt đưa Lăng Sâm về nhà, còn Hình Thu Vũ lại đi con đường khác với hai người họ. Lúc cậu lấy thuốc xong đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, cũng không để lại cho cậu chiếc giày thuỷ tinh gì cả.

 

Từ Tiêu Nguyệt nghe cậu bảo chóng mặt, vừa đỡ cậu vừa nhíu mày hỏi: "Cậu tìm gì thế? Đã chóng mặt rồi còn nhìn lung tung nữa."

 

Lăng Sâm: "Tìm cô bé lọ lem bỏ trốn...?"

 

Từ Tiêu Nguyệt: "Hả? Cái gì cơ?"

 

Lăng Sâm do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: "Không có gì."

 

Từ Tiêu Nguyệt cười: "Tìm người tình bé nhỏ của cậu đúng không?"

 

"Người tình bé nhỏ gì chứ! Sao cậu ấy lại là người tình bé nhỏ của tớ được!" Lăng Sâm phản ứng gay gắt, ngay lập tức phản bác lại, nhưng trong lòng lại bực bội khó hiểu.

 

Từ Tiêu Nguyệt dùng ngón giữa đẩy gọng kính: "Ồ, tớ chưa nói là ai mà."

 

Thấy Lăng Sâm không đáp lời nào, Từ Tiêu Nguyệt liền nói: "Hình như hồi nãy cậu ấy có việc phải về nhà... Mà tớ nói này, mấy cặp đôi trẻ như các cậu cứ phải nhão nhão dính dính nhau vậy à?"

 

Lăng Sâm: "Ò."

 

Lăng Sâm: "Không phải cặp đôi trẻ."

 

"Rồi rồi, tớ hiểu!" Từ Tiêu Nguyệt tặc lưỡi hai cái, làm động tác kéo khoá mồm, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.

 

Từ Tiêu Nguyệt đưa cậu đến dưới lầu, Lăng Sâm về nhà một mình. Khi cậu mở cửa ra, Lăng Vân Chí đã thức dậy, đang ở phòng khách xem TV. Thấy cậu cầm bịch thuốc, ông cũng không thắc mắc gì, chỉ bảo cậu ngồi lại gần.

 

"Tiểu Sâm, bố nghe chú Lý nói con lại đến bệnh viện à? Có chuyện gì vậy con?" Lăng Vân Chí hỏi.

 

Chú Lý là đồng nghiệp của Lăng Vân Chí ở bệnh viện, trùng hợp là bác sĩ khám cho Lăng Sâm hôm nay.

 

"Không có gì đâu ạ, con hơi sốt thôi, uống thuốc là ổn." Lăng Sâm đáp. Lúc này nhìn bố mình, cậu bỗng thấy chột dạ. Ban nãy khi Lăng Vân Chí hỏi thăm, tim cậu như mắc ở cổ họng, sợ ông hỏi về Hình Thu Vũ.

 

"Sao con cứ sốt sốt cảm cảm thế, tối qua ngủ không ngon à?"

 

Nghe thấy chữ "ngủ", Lăng Sâm suýt nữa sặc nước miếng, vội vàng lắc đầu. "Con lạ giường."

 

"Tối qua các con chơi gì đấy? Sao ngủ muộn vậy? Bố thấy đêm hôm khuya khoắt con còn đăng bài lên mạng." Lời nói thản nhiên của Lăng Vân Chí dấy lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Lăng Sâm.

 

Lăng Sâm: "Khụ khụ khụ... không có ạ, con chỉ ngắm pháo hoa thôi, hưng phấn quá nên ngủ muộn."

 

""Người vợ" mà con nhắc đến trong bình luận là ai vậy? Học sinh xuất sắc ngồi cùng bàn với con à?" Lăng Vân Chí lại hỏi.

 

Lăng Sâm bị hỏi đến mức hãi hùng khiếp vía, cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc. "Là... là học sinh xuất sắc đấy ạ. Tụi con đùa thôi, bố đừng coi là thật."

 

Lăng Vân Chí gật đầu trầm ngâm. "Sau này các con nói giỡn cũng phải biết chừng mực, đừng đùa quá trớn."

 

Lăng Sâm vội vàng gật đầu.

 

Lăng Vân Chí: "Con 18 tuổi rồi, bố cũng không cấm con yêu đương, nhưng tốt nhất là sau khi thi đại học hẵng tính. Hiểu chưa?"

 

Lăng Sâm tiếp tục gật đầu không ngừng.

 

Lăng Vân Chí: "Hôm nào rảnh con dắt cô bé ngồi cùng bàn đến nhà chơi đi, đừng có bắt nạt con nhà người ta."

 

Lăng Sâm vội vàng... cô bé gì cơ?

 

Bố ơi, cô bé cao mét tám ấy ạ?

 

Lăng Sâm bật cười: "Bố ơi, học sinh xuất sắc là nam, không phải cô bé gì đâu."

 

Hơn nữa đã đến nhà mình không biết bao nhiêu lần rồi, số lần con chung chăn chung gối với cậu ấy còn nhiều hơn số lần cậu ấy lọt vào top 10 kì thi đấy.

 

Lăng Vân Chí chấn động: "Hả? Vậy "người vợ" con nói là..."

Bình Luận (0)
Comment