Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 22

"Đừng nói là thật nhé..." Giọng Lăng Sâm dần nhỏ lại, cậu xấu hổ gãi đầu. "Giấc mơ này cũng chân thật thiệt á... haha...ha..."

 

Mình đang nói cái vẹo gì vậy?

 

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hình Thu Vũ, hơn phân nửa là thật rồi. Lòng cậu dần chùng xuống, bực bội chính mình vì đã trêu đùa Hình Thu Vũ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

 

"Đang nghĩ gì thế?" Hình Thu Vũ bật cười, phá vỡ sự ngượng ngùng. Hắn bước đến gần, sờ sờ đầu Lăng Sâm. "Đương nhiên là mơ rồi, sao có thể là thật được."

 

"Vậy thì tốt..."

 

Là mơ thì tốt rồi.

 

Lăng Sâm chột dạ vỗ ngực.

 

Khoan đã, không đúng!

 

Lăng Sâm bỗng nhớ lại ngón tay lạnh băng vừa đặt trên trán, thêm cả chiếc áo cổ lọ mà hắn hiếm khi mặc. Tim cậu đột nhiên đập thình thịch, cảm giác bất lực như thể đang ngã từ trên cao xuống. Những dấu hiệu này đã chứng thực suy đoán của cậu, chỉ là Hình Thu Vũ không thừa nhận, cậu cũng chỉ có thể hùa theo. Cậu cũng đâu thể nào c** đ* người khác được, đúng không? Bất lịch sự quá.

 

Ánh mắt cậu nhìn Hình Thu Vũ thoáng chút áy náy: Chắc cậu ấy đã phải lục tung cả căn nhà mới tìm được cái áo cổ lọ này nhỉ? Vất vả rồi...

 

Hai người chột dạ cùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đối phương. Lúc này, sự ăn ý của họ đạt đến đỉnh điểm.

 

Bầu không khí thật quái lạ, mùi vị xấu hổ tràn ngập khắp căn phòng.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hai người bị doạ sợ suýt chết. Họ nhảy dựng lên ôm chầm lấy nhau, đến khi phát hiện đó chỉ là tiếng chuông điện thoại thì vội vàng buông tay, đồng thanh nói:

 

Lăng Sâm: "Tớ đi nghe điện thoại."

 

Hình Thu Vũ: "Tớ đi làm bữa sáng cho cậu."

 

Người gọi đến là Lăng Vân Chí. Ông hiếm khi được nghỉ phép nên hôm nay muốn dẫn Lăng Sâm đi ăn ngoài một bữa nhằm vun đắp tình cảm cha con.

 

Thế nên lúc Hình Thu Vũ bưng đĩa mì xào ra, Lăng Sâm đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị rời đi. Cậu chỉ lưu lại một câu "Xin lỗi, tớ phải đi đây" rồi chuồn mất, trông chả khác gì trai đểu.

 

Hình Thu Vũ ngồi một mình đối diện với đĩa mì xào, lòng buồn khôn xiết.

 

Lăng Vân Chí về nhà vào sáng sớm, sau đó mới biết Lăng Sâm không ở nhà. Nhưng ông cũng không vạch trần cậu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Con đi chơi đâu đấy? Chơi vui vậy à, nhà cũng chẳng thèm về."

 

Lăng Sâm không phải kiểu người cẩn thận, nhưng cậu đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này. Tuy không biết Hình Thu Vũ và bố đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giữa họ khác hẳn trước đây.

 

Cậu cười trừ, trả lời qua loa: "Hôm qua là sinh nhật Đoạn Tịch ạ, tụi con chơi đến khuya nên con không về nhà."

 

Lăng Vân Chí gật đầu trầm ngâm. Ông nghĩ là cậu ngủ ở nhà Đoạn Tịch nên cũng không truy hỏi nhiều. "Con nhớ cảm ơn gia đình người ta đấy nhé."

 

"Ui trời, tụi con là anh em mà."

 

Ừm, anh em đã hôn nhau.

 

Lăng Sâm lại bắt đầu chột dạ, lơ đãng nghĩ đến nụ hôn ban sáng. Đầu óc cậu tràn ngập hình bóng Hình Thu Vũ, cũng chẳng biết Hình Thu Vũ nghĩ như thế nào về cậu.

 

Sáng sớm mà đã vậy... càn rỡ quá...

 

Nghĩ đến hắn, cậu ăn bữa cơm cũng không tập trung, Lăng Vân Chí hỏi gì cũng không nghe thấy.

 

Lăng Vân Chí quơ quơ tay trước mặt cậu. "Tiểu Sâm, tỉnh táo lại đi, sao con thừ người ra thế?"

 

"Hình..." Suýt nữa Lăng Sâm đã mất phanh. Cậu vội vàng nuốt ba chữ "Hình Thu Vũ" xuống. "Con đang nghĩ không biết lần này thi có ổn không, hình như không tốt lắm."

 

"Không sao đâu, thi không tốt cũng đừng lo lắng. Con cố gắng học tập, nỗ lực lần nữa là được." Lăng Vân Chí mỉm cười hiền hậu.

 

Lăng Sâm cẩn thận dò hỏi: "Cho nên con đã xin chị Thu cho ngồi cùng bàn với học sinh xuất sắc rồi ạ. Cậu ấy dạy con rất nhiều thứ."

 

Nghe vậy, Lăng Vân Chí càng vui hơn. "Không phải tốt quá rồi sao? Nhớ hoà thuận với người ta, đừng gây sự cãi nhau đấy."

 

"Dạ dạ!" Lăng Sâm gật đầu lia lịa, sợ bố mình lại vẽ một dải ngân hà giữa mình và Hình Thu Vũ.

 

Bữa cơm cứ thế hoàn thành trong sự run sợ. Lăng Vân Chí hỏi cậu có muốn về nhà cùng ông không, cậu không dám về, sợ nói nhiều sai nhiều. Cậu viện cớ đã hẹn bạn đến thư viện đọc sách rồi chuồn đi, trong nháy mắt đã không đấy bóng dáng cậu.

 

Lăng Vân Chí cảm thấy thật kỳ lạ: Bình thường có thấy nó ham học như vậy đâu nhỉ?

 

Nhưng ông cũng không nghĩ ngợi nhiều, lại càng không để ý đến vẻ mặt bất thường của Lăng Sâm. Đầu ông loé lên linh cảm gì đó, nhưng ông không nắm bắt được. Ông chỉ ngạc nhiên một chút rồi lên lầu đánh một giấc thật ngon. Hiếm lắm mới được nghỉ phép, bận tâm nhiều chuyện làm gì.

 

Lăng Sâm không dám về nhà, cũng không dám đến chỗ Hình Thu Vũ. Nghĩ ngợi một hồi, cậu gõ cửa nhà Từ Tiêu Nguyệt.

 

Dù sao trong số mấy anh em, Từ Tiêu Nguyệt là người dễ bị lừa nhất, hiếm có khó tìm.

 

Lúc mở cửa ra, Từ Tiêu Nguyệt còn đang bận đồ ngủ, đầu óc còn đang ngái ngủ, ngáp liên miên, sẵn sàng nhào xuống giường bất cứ lúc nào.

 

Y lẩm bẩm: "Sáng sớm cậu không ngủ đi, đến nhà tớ làm gì?"

 

"Tớ không dám ngủ, sợ xảy ra chuyện." Lăng Sâm buồn bực. "Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ thế? Giờ còn ngáp ngắn ngáp dài. Tớ đang định rủ cậu chơi game nè."

 

"Tớ thức xuyên đêm, cả đêm quậy trong game với tên khốn Sở Vân Hành kia. Tớ mới vừa nằm xuống là cậu tới." Từ Tiêu Nguyệt vừa nói vừa ngáp, gục đầu lên vai Lăng Sâm, yên ổn nhắm mắt. "Ngủ thì xảy ra chuyện gì được chứ? Mắc tiểu hay là có thai?"

 

Con trai tuổi này nói chuyện vẫn chưa giữ ý tứ, Lăng Sâm nghe xong suýt nữa đã nhổ nước bọt vào mặt y.

 

Lăng Sâm cười mắng: "Cút đi, đàn ông sao mà có thai được?"

 

"Vậy là mắc tiểu... khò khò..."

 

Lăng Sâm còn chưa kịp phản bác, Từ Tiêu Nguyệt bỗng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào cậu: "Từ từ, không đúng, cậu vừa nói cái gì?"

 

"Tối qua cậu ngủ với ai?"

 

Xong đời rồi, bị cậu ta dẫn xuống hố rồi.

 

"Là... cậu ấy đó." Lăng Sâm lắp bắp.

 

Từ Tiêu Nguyệt như đang suy ngẫm gì đó: "Là học sinh xuất sắc đúng không? Quan hệ hai cậu tốt thật đấy, còn có thể chịu đựng cậu đái dầm."

 

Lăng Sâm: "..."

 

Lăng Sâm: "Cút đi, cậu mới là đồ đái dầm."

 

Hiện giờ, Lăng Sâm cảm thấy rất may mắn vì đã đến nhà Từ Tiêu Nguyệt. Nếu cậu đến chỗ Đoạn Tịch, chắc chắn y sẽ ầm ĩ vì câu "ngủ sẽ xảy ra chuyện", la lối khóc lóc ăn vạ, tìm mọi cách moi tin tức chấn động từ cậu.

 

Đứa cháu trai kia vì ăn cơm mà có thể mất hết liêm sỉ.

 

Sở Vân Hành cũng chẳng khá hơn. Thằng nhóc đó quá thông minh, chắc chắn sẽ đoán được gì đó. Mà cho dù không đoán được, cái mồm rộng của nó cũng sẽ tung tin đồn thất thiệt.

 

Vẫn là Từ Tiêu Nguyệt được nhất, tuy ngốc nghếch nhưng rất đáng tin.

 

Vì thức trắng đêm quá buồn ngủ, Từ Tiêu Nguyệt đưa máy tính trong phòng làm việc cho cậu chơi rồi về phòng đánh một giấc.

 

Lăng Sâm đăng nhập vào máy tính, đăng tấm ảnh chụp pháo hoa bằng điện thoại lên mạng, sau đó thích thú đọc bình luận. Ngày thường rất bận nên đã lâu rồi cậu không tương tác với fans. Hôm nay rảnh rỗi, cậu quyết định trả lời vài bình luận.

 

Chẳng biết có phải mọi người biết cậu là học sinh cuối cấp nên ít nhắn tin thúc giục cậu cập nhật thông tin hay không, mà mục tin nhắn chỉ lác đác mấy cái, ngược lại số bình luận thảo luận về "chồng cậu" lại cao chưa từng thấy, mặc dù Hình Thu Vũ chỉ ghé qua phòng livestream của cậu mấy lần.

 

Lúc này đang có khá nhiều bình luận, thậm chí cậu còn thấy có người viết fanfic trong đó, độ dài cũng kha khá.

 

Bản thân cậu không ngại mấy việc này, cũng không phải chưa từng bị đem vào fanfic.

 

Nhưng lần này, có lẽ vì tò mò, ma xui quỷ khiến cậu nhấp vào fanfic đó, nghiêm túc nghiền ngẫm nó. Rõ ràng toàn bộ văn bản đều là những câu từ nghiêm chỉnh, nhưng đặt trên người cậu và Hình Thu Vũ lại khiến mặt cậu đỏ bừng, tim đập nhanh như nai con chạy loạn.

 

Bối cảnh của fanfic là bữa tiệc pháo hoa, toàn bộ câu chuyện xoay quanh việc họ về nhà cùng nhau sau buổi hẹn hò.

 

Cậu đọc hết 5000 từ ngắn ngủn một lèo, không nhịn được để lại bình luận: Phần tiếp theo đâu rồi?

 

[Chủ comment]: Vờ lờ, bồ câu sống lại rồi!

 

[Mộc Mộc Nhĩ]: Các cậu ngày nào cũng phải nói những lời này sao (tan nát cõi lòng)

 

[Chủ comment]: Đương nhiên rồi (ngại ngùng), đây là thoả thuận ngầm của tụi tui đó~

 

[Mộc Mộc Nhĩ]: Mấy cái biển rộng sóng lớn lũ lụt cậu viết á, nó có nghĩa là gì vậy? Tui tò mò thôi, không có ý gì đâu.

 

[Chủ comment]: À, haha ~ hehe ~

 

Hình như có gì đó sai sai...

 

Lăng Sâm hỏi trong chốc lát, nhưng chả ai dám cho cậu câu trả lời chính xác. Trực giác mách bảo cậu đó không phải thứ gì tốt, nên cậu không hỏi nữa. Trước khi rời đi, cậu không quên nhấn thích và lưu fanfic lại.

 

Sau khi thoát khỏi mục bình luận, cậu bắt đầu livestream, hoàn thành một số nhiệm vụ hàng ngày.

 

Khán giả nhanh chóng ập vào, bình luận hiện lên liên tục. Có người chào hỏi, có người phàn nàn, cũng có người phát hiện cậu đang không ở nhà, vui sướng tuýt còi.

 

[Sáng tối]: Cùng nhau ăn mừng thôi haha!

 

[Bản thảo trống]: Tôi xứng đáng được ăn cơm vào buổi sáng! Tôi biết ngay dậy sớm sẽ gặp được chuyện tốt mà!

 

[Bồ câu ở nhân gian]: Ngủ muộn cũng gặp được kỳ tích!

 

[Đừng xem thường tình nghĩa của chúng tôi]: Bồ câu ơi bồ câu, cậu livestream ở nhà ai vậy? Nhà anh chồng à?

 

[Mặt cậu đỏ như thế là do không phát tiết được à?]: Chồng cậu đâu rồi? Chủ phòng xích ra xíu đi, có phải đang ở sau lưng cậu không?

 

...

 

Lăng Sâm uống ngụm nước, lúc ngẩng đầu lên đọc bình luận suýt nữa là phun hết nước ra. Bình luận sao lại lệch lạc thế này!

 

Cậu vội vàng giải thích: "Không phải cậu ấy, tui đang ở nhà người bạn khác. Không đúng không đúng, cậu ấy không phải anh chồng tui, cũng không phải chồng tui! Bạn trai cũng không phải!"

 

[Sáng tối]: Hehe, cậu vội vàng, cậu đỏ mặt, cậu xấu hổ!

 

Lăng Sâm đỏ mặt, biểu cảm ngơ ngác. "Tui không có mà!"

 

[Sáng tối]: Chậc chậc chậc, cổ đỏ hết rồi kìa, phừng phừng ~

 

Lăng Sâm trực tiếp chặn camera lại, lẩm bẩm: "Không có là không có mà!"

 

[Sáng tối]: Rồi rồi rồi, không có thì không có. Bé ngoan mau mở cam ra cho tụi tui ngắm anh đẹp trai nào, anh nào cũng được, tụi tui không kén chọn đâu.

 

Thấy bình luận dần trở lại bình thường, Lăng Sâm buông camera ra. Cậu cũng đã bình tĩnh lại, mặt không còn đỏ nữa, có thể quậy nát trò chơi.

 

Đang đùa giỡn với mấy bình luận, cậu thấy người đứng đầu danh sách của mình bước vào, tặng cho cậu một cơn mưa hoa. Cánh hoa ảo diệu rơi đầy màn hình, toàn bộ phòng livestream tràn ngập hơi thở lãng mạn.

 

[Vũ]: Sao anh Mộc Mộc Nhĩ không chơi với em thế?

 

Lăng Sâm im lặng, khựng lại một lát mới khẽ nói: "Anh Hình à, đừng tưởng anh thay ảnh đại diện là tôi sẽ không nhận ra nhé."

 

Bức ảnh Hình Thu Vũ thay là bức ảnh mờ ảo hắn và Lăng Sâm chụp chung trong đêm pháo hoa ấy.

 

Đám người đang bình luận đương nhiên cũng nhận ra hắn, gần như muốn tổ chức đám cưới ngay khu bình luận, khắp chốn vui mừng, thông báo với toàn thiên hạ.

 

Tiếng còi vang lên, khắp nơi đều là cảnh tượng yên bình.

 

[Vũ] gửi lời mời xin cùng livestream, Lăng Sâm đồng ý.

 

Giọng Hình Thu Vũ hơi méo mó, câu nói cách một lớp điện thoại như vọng đến từ chân trời xa xôi, đạp gió rẽ sóng mà đến, mang theo nụ cười bất lực và ngữ điệu mềm mại dịu dàng: "Bị anh phát hiện mất rồi, anh Mộc Mộc Nhĩ ơi."

 

_

 

Lời editor: Cái từ "ăn cơm" hay xuất hiện trong truyện có thể hiểu là ăn cơm chó á :)))) hoặc không thì nó như kiểu bạn ship một couple nào đó, xong couple đó tương tác với nhau thả hint trước mặt bạn, chắc giống kiểu được bón hàng.

Bình Luận (0)
Comment