Khi pháo hoa sắp tàn, ba người lén lút quay lại đội hình. Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành vừa đánh nhau xong, tinh mắt trông thấy bọn họ. Sở Vân Hành vội chạy đến trốn sau lưng họ, không quên phàn nàn: "Các cậu đi vệ sinh lâu thế, pháo hoa sắp tàn rồi."
Trần Uẩn đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt lập loè dừng ở đôi tay đan chặt vào nhau của Hình Thu Vũ và Lăng Sâm, tự tìm cơm chó ăn. "Các cậu đã thấy ai đi vệ sinh mà phải tay trong tay chưa?"
Từ Tiêu Nguyệt trầm ngâm: "Lăng Sâm, cậu sợ bóng tối à? Sao không rủ tớ đi cùng, tớ đánh nhau giỏi hơn học sinh xuất sắc nhiều."
Mọi người: "..."
Hai người giấu đầu lòi đuôi vội vàng buông tay nhau ra, mỗi người nhìn ra một hướng, miệng huýt sáo đánh trống lảng.
Trần Uẩn im lặng, bộ dáng như vừa được ăn no, cười rất tươi.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Đoạn Tịch, hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau: Họ ăn cùng một bữa cơm!
Cuối cùng Sở Vân Hành cũng phản ứng lại: "Con ếch gian xảo kia cứ sờ bụng cậu hoài! Chắc chắn là Đoạn Tịch đã kéo hai cậu đi cùng đúng không! Cậu ấy uy h**p hai cậu à?"
"Uầy! Thì ra là vậy." Từ Tiêu Nguyệt hùa theo.
Hình Thu Vũ và Lăng Sâm liếc nhìn nhau: Khủng khiếp thật, quá trình sai sai nhưng kết quả thì đúng... Bọn họ đúng là đã bị uy h**p...
Làn đạn chuyển hướng lên người Đoạn Tịch. Nghĩ đến tấm ảnh bọn họ chụp chung, nghĩ đến tình yêu của cha mẹ, nghĩ đến bát cơm chó mình vừa ăn, Đoạn Tịch nhịn nhục nhận lấy tội danh này.
Sở Vân Hành cười khằng khặc: "Tớ nói rồi mà! Tớ nói chỉ có chuẩn! Ha ha ha!"
Đoạn Tịch rưng rưng nhắn tin cho Hình Thu Vũ và Lăng Sâm: Tớ muốn số lượng quà gấp đôi.
Lăng Sâm và Hình Thu Vũ lập tức cầm điện thoại lên trả lời: Không thành vấn đề.
Tuy Đoạn Tịch và em trai không sinh cùng năm, nhưng trùng hợp thay, họ lại sinh cùng ngày. Dù vậy, người nhà y cũng chỉ nhớ rõ sinh nhật em trai y, chẳng nhớ sinh nhật y là ngày nào.
Chỉ là vào một ngày nào đó sau sinh nhật y, họ sẽ đột nhiên nhớ ra, sau đó tiện tay ném cho y một ít đồ vật linh tinh, chẳng hạn như quả bóng rổ mua cho em trai y mà nó không thích, hoặc là một đôi giày mua nhầm kích cỡ.
Có lúc còn chẳng có quà gì cả, chỉ có một câu nói lạnh nhạt: "Quên mất sinh nhật con cũng là hôm đó."
Cho nên năm nào y cũng mừng sinh nhật với bọn Lăng Sâm.
Tiệc sinh nhật lần này sẽ tổ chức ở nhà Hình Thu Vũ. Yến Lâm Sinh đã sớm trang trí nhà cửa xong xuôi, chờ bọn họ ngắm pháo hoa xong sẽ về đánh chén một bữa no nê.
Đoạn Tịch bị bịt mắt bằng khăn quàng đỏ mua trên phố, đi bộ một mạch đến nhà Hình Thu Vũ. Ngay khoảnh khắc cửa mở, khăn quàng cũng được tháo xuống, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, hoa tươi và ruy băng rực rỡ, còn có cả chiếc bánh kem ụp lên mặt chào đón y. Đoạn Tịch bị úp bánh trông rất buồn cười, cực kỳ giống ông già Noel râu bạc.
Đoạn Tịch giả bộ làm nũng với họ: "Oaaa, đây là tiệc sinh nhật bất ngờ các anh chuẩn bị cho em à? Em thích lắm đó!"
Không khí đóng băng.
Một lúc sau, Trần Uẩn túm cổ Hình Thu Vũ kéo đầu hắn xuống, nở nụ cười nham hiểm: "Học sinh xuất sắc à, không phải các cậu hơi mất dạy rồi ư?"
Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt nhìn Lăng Sâm với đôi mắt sáng choang: "Lăng - Sâm -"
Hai người vội vàng đứng nghiêm, cúi gập người 90 độ xin lỗi, cực kỳ giống hai chú gà con yếu ớt run rẩy. "Xin lỗi các anh, tụi em sai rồi! Tụi em không nên khuất phục trước sự uy h**p của Đoạn Tịch!"
Đoạn Tịch trưng ra biểu cảm bị phản bội, lúng ta lúng túng mở miệng: "Không phải anh em các cậu..."
Lăng Sâm nặng nề vỗ bờ vai y: "Ngại quá, tớ cũng không muốn vậy đâu, nhưng mà bọn tớ đều là người ba phải."
Hình Thu Vũ im lặng phát ra tiếng: "Gấp ba."
May mà bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn.
"Chốt kèo!" Đoạn Tịch lập tức nuốt ngược mấy giọt nước mắt sắp nặn ra vào trong, trọng điểm chính là y có thể tự do khống chế chúng. "Mau mang ra đây cho tớ xem."
Lăng Sâm lấy một cái USB từ trong túi ra đưa cho y: "Tài liệu học tập và bài giảng của các giáo sư danh tiếng, cần gì cũng có."
Hình Thu Vũ lục lục ba lô, đưa cho y ba cuốn bài tập toán, là ba tập 1, 2, 3 của "Sân khấu lớn của Olympic Toán học, có gan thì đến", quyển đề chị em của "Thi đấu mười phút, có cậu thì chuyện nhỏ".
Hắn vừa duỗi tay vỗ vỗ Đoạn Tịch đã hoá đá, vừa nhét sách bài tập vào tay y. "Cố lên."
Đoạn Tịch nhận lấy, nước mắt lưng tròng k** r*n: "Tớ không có gan, không làm được không?"
"Ngài Đoạn cố lên." Hình Thu Vũ đáp.
"Các cậu tặng mấy cái lộn xộn gì thế." Sở Vân Hành cau mày.
Nghe vậy, Đoạn Tịch nhìn anh với ánh mắt mong đợi, dang rộng vòng tay về phía anh. Gió thoảng qua, sau lưng như có trăm hoa đua nở, ngay cả bóng người chạy về phía anh cũng đẹp mê hồn. "Người anh em tốt của tớ ơi!"
Người anh em tốt Sở Vân Hành móc ra một quyển ngữ văn tiếng Trung dày cộp, đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: "Sao lại chỉ biết học toán mà bỏ bê văn thế! Văn cũng là một trong ba môn chính đấy! Người anh em à, tớ mua cho cậu rồi này! Anh em phải lo cho nhau chứ!"
Răng rắc, dường như có thứ gì đó vỡ tan thành từng mảnh.
"Tớ đánh giá sai cậu rồi, sao cậu có thể đối xử với ngài Đoạn như vậy hả!" Câu nói của Từ Tiêu Nguyệt cứ như 502 dán lại từng mảnh vụn vỡ của Đoạn Tịch. Đối mặt với Đoạn Tịch vừa bùng lên hy vọng lần nữa, y lấy ra một chồng đĩa CD tiếng Anh, đập mạnh. "Chẳng phải còn thiếu tiếng Anh ư."
Đoạn Tịch run rẩy chỉ vào cả đám: "Nghịch tử bất hiếu, trời thấu lòng tôi với!"
Trần Uẩn âu yếm v**t v* đầu y. "Đừng nản lòng mà ngài Đoạn, còn tớ mà."
Đoạn Tịch đã mất hết hy vọng, nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ trông rất đáng thương. "Đừng nói cậu sẽ là người đi thu bài kiểm tra đấy nhé?"
"Không, tớ sẽ dạy kèm miễn phí cho cậu một tháng. Tớ đã làm hết mấy đề tụi nó đưa cho cậu rồi. Có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ, tớ giảng cho."
Làm bài kiểm tra mà còn có người giám sát... Điều này còn đau lòng hơn cả thu bài kiểm tra.
Lăng Sâm đấm y một cái rồi cười. "Đùa cậu xíu thôi, món quà thật sự đang ở trong phòng Hình Thu Vũ ấy."
"Vậy tớ không cần làm bài kiểm tra nữa nhỉ?" Đoạn Tịch vui vẻ bóp còi.
Mọi người đều không chút do dự nói: "Không, cậu phải làm."
Tiếng còi vui sướng của Đoạn Tịch biến thành tiếng nổ đùng đầy sợ hãi.
Đến khi tiệc tàn thì đã khuya, mọi người ăn bánh kem xong thì giải tán, ai về nhà nấy. Sau khi biết không có ai ở nhà, Lăng Sâm quyết định qua đêm ở nhà Hình Thu Vũ.
Lần cuối cùng cậu ngủ lại đây đã là rất lâu về trước, lúc đó hai người họ vẫn chẳng giấu giếm gì nhau. Nhưng bây giờ, Lăng Sâm cảm thấy giữa bọn họ như có một bức tường dày cộp. Hôm nay cậu ở lại đây, kiểu gì cũng phải lấy máy khoan khoan thủng bức tường này.
Hình Thu Vũ không thể nói lời cự tuyệt, cả người lâng lâng như đang mơ. Đến khi tỉnh táo lại, cả hai đã tắm xong, nằm trên giường sát bên nhau chơi điện thoại.
Lăng Sâm thay tấm ảnh chụp chung của ba người thành ảnh nền tài khoản, sau đó đăng một tấm lên vòng bạn bè. Chưa đầy một phút, điện thoại vang lên tiếng "ting ting ting".
Khu bình luận là khung cảnh phồn hoa thịnh vượng.
[Trần Uẩn]: Chụp ảnh ba người khi nào thế? Chủ đề là gì?
[Đoạn Tịch]: Ôi khuôn mặt xinh như thiên thần của tôi.
[Từ Tiêu Nguyệt]: Hay lắm, ra là lén chúng tớ chụp ảnh riêng!
[Sở Vân Hành]: Không hehe.
...
Vì quá nhiều người bình luận, Lăng Sâm chỉ phản hồi Trần Uẩn, còn lại chỉ trả lời "hehe" rồi thôi, tràn ngập thái độ khiêu khích.
[Mộc Mộc Nhĩ] trả lời [Trần Uẩn]: Cha con (yêu).
[Trần Uẩn]: OMG! Vậy học sinh xuất sắc là cha hay con?
[Mộc Mộc Nhĩ] trả lời [Trần Uẩn]: Là con vợ xinh yêu của tớ (ngại ngùng) (hoa hồng).
(*) Bởi vì bản raw dùng phụ, tử, thê tử, thế nên mình edit thành "con vợ xinh yêu" để giữ chữ con.
Lăng Sâm gõ xong thì thấy Hình Thu Vũ đang ngẩn người nhìn dòng chữ đó. Cậu liền chọc chọc cánh tay hắn. "Tớ nói vậy cậu có ngại không?"
Hình Thu Vũ cười rạng rỡ: "Tất nhiên là không rồi."
Cậu không biết tớ vui đến mức nào đâu.
Hình Thu Vũ còn đòi xem tấm ảnh chụp chung mờ nhoè của cả hai. Nhân lúc Lăng Sâm không để ý, hắn lại lén lút kéo nó vào album riêng tư.
Hình Thu Vũ mơ một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh lại còn đang ôm Lăng Sâm trong lòng, khiến hắn đột nhiên cảm thấy giấc mơ thành hiện thực.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Lăng Sâm, hắn bỗng rất muốn hôn lên mắt cậu.
Lăng Sâm đang mặc đồ ngủ của hắn, toàn thân tràn ngập mùi hương của hắn, quang minh chính đại cuộn tròn trong vòng tay hắn. Mùi hoa oải hương nhàn nhạt xông vào mũi, thật sự có chút bất công.
Tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua lớp rèm cửa sổ. Chim hót líu lo, những vì sao trên trời vẫn chưa tan hết, nhưng mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, vén tấm rèm đỏ rực lên.
Lăng Sâm cựa quậy trong vòng tay hắn, từ từ mở mắt, đồng tử còn ánh lên tia mê man.
"Tớ đang mơ à?"
Lăng Sâm khàn giọng mở miệng, vươn tay nhéo má Hình Thu Vũ rồi v**t v*.
Đầu ngón tay cậu hơi lạnh, còn phủ một tầng vết chai mỏng, chạm vào có cảm giác ngứa ngáy. Ngọn lửa cháy phừng phực khiến Hình Thu Vũ thấy cả người dần nóng lên.
Cứ thế này thì... cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ bốc hoả mất.
Hình Thu Vũ ngẩn người một lúc, bắt lấy bàn tay đang tác oai tác quái của cậu. "Lăng Sâm, cậu sao thế?"
Lăng Sâm cười ranh mãnh, nhích lại gần hôn lên má hắn, rồi hôn lên mắt, lên trán, cuối cùng dừng ở cằm hắn, cách khoé môi một khoảng rất gần.
Hình Thu Vũ bị hôn đến mức choáng váng, giọng nói của Lăng Sâm như cơn ảo mộng truyền vào tai hắn, mang theo một lời cảnh cáo ngầm hiểu: "Đừng nhúc nhích, trong mơ thì tớ lớn nhất. Trước đây nằm mơ toàn là cậu bắt nạt tớ, lần này tớ nhất định phải trả đũa."
Ánh mắt Lăng Sâm tối sầm như vực sâu không đáy, cứ im lặng nhìn chằm chằm Hình Thu Vũ, nỉ non thành tiếng:
"Hình Thu Vũ, anh em tốt thỉnh thoảng hôn nhau một chút cũng là chuyện bình thường nhỉ?"
Vừa nói, cậu vừa cọ cọ lồng ngực hắn.
Đồng tử Hình Thu Vũ co rụt lại, không kịp né tránh, bị cậu ôm vào trong ngực, cắn một ngụm ở cổ. Không đau, nhưng tâm ngứa.
Sau đó, Lăng Sâm lại ngủ thiếp đi. Cậu ôm Hình Thu Vũ ngủ thật say, một màn hoang đường vừa rồi cứ như một giấc mộng, chỉ có dấu răng trên cổ nhắc nhở hắn rằng đó là sự thật.
Lăng Sâm nóng lên, hắn cũng nóng lên.
Lăng Sâm phát sốt, hắn... không nhắc đến cũng chả sao.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai đều cần bình tĩnh lại.
Hình Thu Vũ đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân phong phú. Hắn nhanh chóng xử lý mọi việc, sau đó đi vào phòng tắm xối nước lạnh.
Lúc hắn tắm xong cũng vừa đúng lúc Lăng Sâm tỉnh lại, khôi phục bộ dáng vô hại. Cậu đang cầm khăn lau mặt hoài nghi nhân sinh.
Hình Thu Vũ giả vờ bình tĩnh sờ trán cậu, xác nhận không còn sốt mới hỏi: "Cậu tỉnh rồi à? Thấy thế nào? Còn chóng mặt không? Vẫn còn sớm, cậu muốn ngủ thêm một lát không?"
"Không chóng mặt... Hình Thu Vũ, hình như tớ mơ thấy..." Lăng Sâm ấp úng nói: "Tớ đã hôn cậu."
Phành phạch -
Một làn gió mát thổi tới từ ngoài cửa sổ, thổi bay cả rèm cửa. Ánh nắng mặt trời nhanh nhẹn chiếu vào, những mảnh sáng rải rác khắp sàn nhà.