Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 20

"Đi ngắm pháo hoa không? Cuối tuần này, trên đài quan sát."

 

Lăng Sâm vừa thu dọn đồ đạc vừa nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ khiến lòng người xao xuyến.

 

"Hình Thu Vũ? Thầy Hình? Ông Hình?" Mãi không thấy hắn trả lời, Lăng Sâm trực tiếp vươn tay ra, vẫy vẫy trước mặt hắn, gọi hồn hắn về. "Nghĩ gì mà nhập tâm thế? Đừng nói là đang nghĩ đến người mình thích đấy nhé?"

 

"Nghĩ đến cậu." Hình Thu Vũ hoàn hồn, ánh mắt dừng ở nụ cười của cậu, hai trái tim như đang giao hoà, hắn cũng nhoẻn miệng cười theo.

 

Hắn thật sự đang nghĩ đến Lăng Sâm.

 

Nghĩ đến mảnh giấy nhỏ bị chặn trong tiết của thầy A Tường.

 

Quan hệ mờ ám? Quan hệ gì? Bạn bè thì có gì mà mờ ám?

 

Nhưng hắn vui quá.

 

Chắc hắn không quá ảo tưởng đâu nhỉ?

 

"Ngắm gì cơ?" Hình Thu Vũ đã thu dọn xong đồ đạc, cùng cậu sóng bước dưới ánh hoàng hôn.

 

"Ngắm pháo hoa chứ gì nữa."

 

Hoàng hôn rực rỡ như trải đầy trời Freud, mấy chú chim hót líu lo vài tiếng, sau đó vỗ cánh bay vút lên từ cành cây, lướt qua ánh vàng vụn vỡ, biến mất trong ráng chiều xa xa.

 

Mặt trời dần lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn như vàng chảy, mây chiều hợp lại.

 

Xa xa truyền đến tiếng cười nói của thiếu niên, giọng điệu mang theo sự cưng chiều khó mà làm ngơ. "Được."

 

Có lẽ vì quá mong chờ buổi bắn pháo hoa cuối tuần, khuya rồi mà Hình Thu Vũ vẫn không buồn ngủ. Hắn ôm con gấu trắng lớn ngồi trên giường, lướt qua lướt lại tài khoản được ghim trong mục tin nhắn mấy lần, lặp đi lặp lại động tác nhấp vào đoạn chat được ghi chú là [mon soleil], khóe môi cong lên, mặt hơi ửng hồng.

 

Tin nhắn gần nhất Lăng Sâm gửi cho hắn đã từ nửa tiếng trước, là một nhãn dán (ôm ôm) và một nhãn dán (ngủ ngon).

 

Ngón tay Hình Thu Vũ chạm nhẹ vào đầu con gấu nhỏ trong nhãn dán, sau đó chụp màn hình, rồi kéo ảnh vào album riêng tư - bên trong đã có một số lượng ảnh đáng kể, từng tấm từng tấm đều là Lăng Sâm.

 

Ting ting ting —

 

Điện thoại có tin nhắn.

 

Hình Thu Vũ lật người ngồi thẳng dậy, mở điện thoại ra, vừa phấn khích vừa run rẩy đọc tin nhắn, sau đó lại ngả người về sau.

 

[Trần Uẩn số 929 trường Trung học số 18]: Học sinh xuất sắc ngủ chưa?

 

[Trần Uẩn số 929 trường Trung học số 18]: Thấy trạng thái cậu đổi thành "vui vẻ" rồi, có chuyện gì vui à?

 

[Vũ]: Cậu ấy rủ tớ đi xem pháo hoa.

 

Nhìn thấy dòng này, bên kia im lặng rất lâu, dường như đang tiêu hóa thông tin. Nụ cười trở lại trên khuôn mặt Hình Thu Vũ.

 

Một lúc sau, điện thoại lại reo.

 

[Trần Uẩn số 929 trường Trung học số 18]: Buổi bắn pháo hoa là hoạt động tập thể, cậu không quên đấy chứ... (kinh hãi) (nhắm mắt) (bình yên).

 

Nụ cười trên mặt Hình Thu Vũ đông cứng lại.

 

Hắn vội vàng mở nhóm chat chung của ký túc xá ra xem, bên trong đã có hàng trăm tin nhắn về buổi bắn pháo hoa, trong đó còn xen lẫn những tin như "Tớ cũng đi tớ cũng đi" và "Tớ sẽ kéo Hình Thu Vũ đi cùng" của Lăng Sâm, nhưng hắn đã tắt thông báo, chẳng xem gì cả, chẳng biết gì cả.

 

Hóa ra không phải rủ riêng mình hắn.

 

Hơi thất vọng.

 

Ting ting ting –

 

Tên Trần Uẩn này lại muốn nói gì nữa đây?

 

Hình Thu Vũ cúi đầu, mở tin nhắn ra xem.

 

[mon soleil]: Hồi hộp quá, mong chờ quá!

 

[mon soleil]: Ngày mai chúng ta lén lút trốn đi ngắm riêng nhé, tách khỏi nhóm lớn!

 

Tối nay tâm trạng Hình Thu Vũ lên lên xuống xuống, khá thử thách trái tim. Nhận được tin nhắn của Lăng Sâm, hắn cảm thấy tốt hơn, tinh thần phấn chấn gõ câu trả lời.

 

[Vũ]: Được thôi (chó lớn vẫy đuôi).

 

[mon soleil]: (Nắm đuôi) Được lắm, còn chưa chịu ngủ à, thức khuya chơi điện thoại đúng không!

 

[Vũ]: Ngủ ngay đây, cậu cũng ngủ sớm đi (đầu hàng) (ngủ ngon ôm ôm).

 

[mon soleil]: (Ngủ ngon ôm ôm).

 

Hình Thu Vũ yên tâm ngủ thiếp đi, một đêm không mộng.

 

Chiều hôm sau là buổi bắn pháo hoa, sáng sớm Lăng Sâm đã xách bài tập chạy đến nhà Hình Thu Vũ làm cật lực, quyết tâm hoàn thành hết tất cả bài tập phiền phức trong ngày hôm nay.

 

Yến Lâm Sinh đã đi làm ở tiệm hoa, trên bàn học của Hình Thu Vũ vẫn đặt một chậu hoa nhài. Những cánh hoa nhỏ trắng tinh khôi nở rộ khắp cành, ngửi kỹ còn có thể cảm nhận được hương thơm thanh khiết của hoa.

 

Khi Lăng Sâm đến nhà hắn, hắn đang tưới hoa.

 

Đến rồi thì cứ coi như nhà mình, Lăng Sâm chọn chỗ quen thuộc ngồi xuống, trải bài tập ra bắt đầu làm. Hai người không ai nói gì, bên tai chỉ có tiếng bút sột soạt và tiếng lật trang giấy.

 

Hiệu suất của cả hai đều khá cao, viết liên tục cho đến chiều tối, bài tập đã hoàn thành gần hết.

 

Lăng Sâm đặt bút xuống. "Đi thôi, ra ngoài ngắm pháo hoa."

 

Buổi bắn pháo hoa được tổ chức bên hồ ở ngoại ô gần đó, những người đến xem pháo hoa có thể lên đài quan sát, mỗi người chỉ thu 30 tệ, bình thường đều thu 50 tệ.

 

Buổi bắn pháo hoa lần này là do công tử nhà giàu gần đó tổ chức, để chúc mừng sinh nhật 17 tuổi của công tử, đặc biệt tổ chức một màn hoành tráng, mời thợ có kinh nghiệm, mở một buổi bắn pháo hoa không phải vào dịp lễ, có không ít cặp đôi nhỏ cũng đến theo tiếng tăm.

 

Hình Thu Vũ và Lăng Sâm đều thay một bộ quần áo không quá nổi bật, hòa vào đám đông, đi về phía đài quan sát.

 

Trời đã tối.

 

Hình Thu Vũ nhìn những cặp đôi tay trong tay phía trước, suy nghĩ gì đó rồi cũng vươn tay nắm lấy tay Lăng Sâm.

 

"Sao tự nhiên lại nắm tay thế?" Lăng Sâm hỏi, nhưng không có ý định buông ra.

 

"Đông người quá, lạc mất thì không hay." Hình Thu Vũ đáp, nhìn sâu vào cậu, nụ cười rạng rỡ.

 

Lăng Sâm suy nghĩ một lát: "Cũng đúng."

 

Rồi trở tay nắm chặt hơn.

 

Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đang dán vào nhau đến trái tim đối phương. Rõ ràng đang có gió đêm se lạnh thổi qua, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng bức.

 

Khi hai người họ đến đài quan sát, mấy con thần thú trong ký túc xá đã đợi sẵn ở đó, thấy họ đến còn chu đáo đưa cho họ hai chai coca.

 

Buổi bắn pháo hoa sắp bắt đầu, từng đóa pháo hoa rực rỡ sắc màu phản chiếu trên bầu trời, đua nhau khoe sắc với mặt hồ phía dưới, trên dưới một màu rực rỡ chói mắt. Đèn đóm lung linh, pháo hoa rực rỡ, quả là một đêm đầy màu sắc.

 

Trong tiếng reo hò kinh ngạc của mọi người, ngón tay Lăng Sâm lén lút gãi nhẹ vào lòng bàn tay Hình Thu Vũ. Hai người ăn ý lùi lại một bước rồi lại một bước, dứt khoát chuồn đi.

 

Đài quan sát rất lớn, không chỉ có một tầng. Họ chạy thẳng lên tầng cao nhất, cũng là nơi thu phí đắt nhất.

 

Tầng trên cùng chẳng có mấy ai, chỉ lác đác vài cặp tình nhân, mỗi người tự đứng ở góc của mình ngắm pháo hoa, thấy họ đến còn nhường cho họ một chỗ yên tĩnh.

 

Lăng Sâm khoác vai hắn. "Tuyệt vời, trốn thoát rồi!"

 

Lòng Hình Thu Vũ nhảy dựng. "Chúng ta giống như đang..."

 

Những vì sao gần đến mức như muốn rơi xuống.

 

Gió lướt qua ngọn cây, thổi bay những sợi tóc mềm mại của Lăng Sâm, cũng thổi tan đi chút nóng bức. Trong mắt Lăng Sâm chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng hắn, sau lưng là bầu trời đầy pháo hoa, khiến Hình Thu Vũ nghẹt thở, không nói nên lời.

 

"Giống như cái gì?" Lăng Sâm khẽ hỏi.

 

Giống như đang bỏ trốn.

 

"Không có gì." Hình Thu Vũ lắc đầu, nói ra điều này thật thất lễ, chẳng hay chút nào.

 

Lăng Sâm cũng không bận tâm nữa, quay sang hét lên với Hình Thu Vũ: "Hình Thu Vũ, chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi!"

 

Để chụp ảnh, Lăng Sâm còn đặc biệt mang theo một chiếc máy ảnh, bên trong đã lưu trữ một vài tấm ảnh pháo hoa. Nhưng vẫn còn thiếu gì đó, Lăng Sâm nghĩ, có lẽ còn thiếu ảnh chụp chung của hai người họ.

 

"Được!"

 

Hai người tạo dáng, chớp lấy khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ để chụp một tấm.

 

Lăng Sâm cúi đầu nhìn ảnh: "Không được không được, tấm này bị mờ rồi, không đẹp, chụp thêm một tấm nữa!"

 

Hình Thu Vũ cúi đầu nhìn, bóng dáng hai thiếu niên mờ ảo không rõ, gió đêm dịu dàng thổi họ lại gần nhau, đến cả sợi tóc cũng quấn quýt lấy nhau.

 

Tấm này cũng đẹp, nhưng chụp thêm một tấm nữa cũng rất tốt.

 

Hình Thu Vũ mặc kệ, ngoan ngoãn tạo dáng.

 

"Hình Thu Vũ, trên người cậu có mùi gì thế? Thơm ghê..." Bé lưu manh Lăng Sâm lại gần Hình Thu Vũ, bỗng ngửi thấy một mùi hương khang khác, không giống mùi oải hương thoang thoảng mà là mùi nồng nàn, bá đạo hơn.

 

Cậu ghé sát vào cổ áo Hình Thu Vũ ngửi. "Là của ai thế? Theo đuổi được rồi à?"

 

"Chưa..." Tâm trí đang bay ra ngoài không gian của Hình Thu Vũ lập tức phanh gấp lại. "Cái gì mà của ai, chẳng có ai cả. Đó là mùi hoa nhài trong nhà tớ, có thể là lúc tưới nước bị dính vào."

 

"Ồ..." Lăng Sâm nom có vẻ vui mà chẳng rõ nguyên do. Cậu cười tủm tỉm: "Chụp ảnh chụp ảnh!"

 

"Chụp gì thế? Sao không gọi tớ?" Đoạn Tịch không biết từ góc nào chui ra, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nhe răng trợn mắt, mặt mày dữ tợn.

 

Khung hình dừng lại.

 

"Sao cậu tìm được đến đây?" Lăng Sâm khó hiểu. "Tớ tưởng hai bọn tớ trốn kỹ lắm rồi chứ."

 

Ánh mắt phấn khích của Đoạn Tịch quét qua quét lại trên mặt hai người, khuôn mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc như được ăn cơm, khiến Lăng Sâm rùng mình nổi da gà. "Ồ ồ ồ, hai cậu lén lút trốn đi làm gì thế? Tớ không làm phiền hai cậu đấy chứ!"

 

Lăng Sâm nhìn lại một cách si tình, chớp chớp mắt nhìn y. "Sao có thể, Tịch Nhi đến đúng lúc lắm."

 

Lần này đến lượt Đoạn Tịch rùng mình. "Có gì thì nói tử tế, tớ là trai thẳng đấy!"

 

Lăng Sâm cười dữ tợn. "Khặc khặc khặc khặc khặc! Bó tay chịu trói đi, cậu có kêu rách họng cũng không ai đến cứu cậu đâu!"

 

Hình Thu Vũ thấy những người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, vội vàng kéo hai người chuồn sang một góc khác. "Sao cậu lại lên đây? Không đi cùng bọn họ à?"

 

Đoạn Tịch bi thương thở dài, cất tiếng hát: "Tớ lên đây một mình đau buồn, không ngờ các cậu đều quên sinh nhật tớ, đáng buồn quá đi. Tuyết bay lả tả, gió bấc rền vang, trời đất một màu mênh mông!"

 

"Ai bảo chúng tớ quên? Đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi đấy." Lăng Sâm nói.

 

Mắt Đoạn Tịch sáng rực lên, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Lăng Sâm hỏi: "Bất ngờ gì?"

 

"Chính là..." Ngón tay Lăng Sâm bị Hình Thu Vũ nhéo nhéo, giọng cậu chuyển hướng. "Tại sao phải nói cho cậu biết! Tự mà đoán đi."

 

Suýt nữa thì bại lộ rồi.

 

Hai người lén lút nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Họ đã giấu Đoạn Tịch chuẩn bị hơn một tuần rồi, không thể để lộ từ miệng cậu được.

 

Đoạn Tịch lại bắt đầu: "Ôi, tội nghiệp Đoạn Tịch tớ quá, đến xem pháo hoa cũng phải xem ké của em trai, tức đến run người!"

 

Hai người không hề lay chuyển.

 

Đoạn Tịch lại nặn ra vài giọt nước mắt, đáng thương nhìn hai người họ. "Còn các cậu, bạn bè của tớ, vậy mà đến chuyện nhỏ này cũng giấu tớ. Những kỷ niệm, tình cảm giữa chúng ta, rốt cuộc tính là gì chứ!"

 

Lăng Sâm: "Tính là chữ Hán, tính là câu từ, tính là tớ xui xẻo."

 

Đoạn Tịch gục lên vai Lăng Sâm, khóc rống lên: "Tớ có bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu mong chờ, các cậu có biết không?"

 

"Được rồi được rồi, nói cho cậu biết được chưa." Hình Thu Vũ kéo y ra khỏi vai Lăng Sâm, đối mặt với khuôn mặt cười hề hề của Đoạn Tịch.

 

Đoạn Tịch: "Cho dù con không khóc bố cũng sẽ nói cho con, đúng không bố!"

 

"Thua cậu rồi đấy, lát nữa cậu giả vờ giống một chút, đừng để họ phát hiện cậu đã biết rồi nhé." Lăng Sâm vỗ đầu y. "Con trai, đưa lỗ tai lại đây."

 

"Vâng thưa bố."

 

Nhìn bóng lưng Đoạn Tịch mãn nguyện rời đi, hai người nhìn pháo hoa rồi lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Pháo hoa này thật sự chẳng lãng mạn chút nào...

Bình Luận (0)
Comment