"Thích đến vậy sao..." Lăng Sâm khẽ cất lời. Giọng cậu rất nhỏ, chỉ có gió nghe thấy.
Hai người im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng nữa. Lời của Lăng Vân Chí và Trần Uẩn cứ vương vấn mãi trong đầu hắn, xoay vần, gào thét. Hắn không biết nên đi về đâu.
"Nếu đã thích đến vậy thì hãy theo đuổi đi... Cho dù thất bại, ít nhất cậu cũng đã từng nỗ lực vì nó rồi, đúng không?" Lăng Sâm khàn giọng, dường như mang theo chút tủi thân. Cậu quay mặt đi, ngẩng đầu muốn nhìn vầng trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ.
Mây đen giăng kín, che khuất cả bầu trời và ánh trăng, chỉ còn thấy vầng sáng mờ ảo trên cao.
Hình Thu Vũ chợt ngẩng phắt đầu nhìn cậu, đôi mắt dường như đang phát sáng, lấp lánh rạng rỡ. "Có thể... không?"
Lăng Sâm cười nhạt: "Đương nhiên có thể."
Mặc dù là một nơi không phù hợp, một bầu không khí không thích hợp, nhưng Hình Thu Vũ lại cảm thấy có thứ gì đó sắp xuyên thủng lồng ngực hắn, điên cuồng sinh sôi. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn nói ngay cho Lăng Sâm biết, nói với cậu rằng hắn yêu cậu đến nhường nào -
"Lăng Sâm, tớ..."
Rầm!
Cánh cửa lớp học cũ kỹ bị gió quật mạnh, kêu lạch cạch một tiếng rồi khóa lại, bụi bay mù mịt. Ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi, tí tách hắt vào làm ướt cả sàn nhà. Mưa càng lúc càng lớn, vội vã gột rửa thế giới này, mang đến một chút mát mẻ cho mùa hè oi ả.
Dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có bão, hình như chính là khoảng thời gian này.
Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên trước mắt rồi vụt qua, thoáng chốc chiếu rọi toàn cảnh ngôi trường, sau đó lại chìm vào bóng tối.
Đồng tử Lăng Sâm co rụt lại. Cậu mím môi, đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn, nhưng lại được một bàn tay ấm áp kéo vào lòng, bịt kín lỗ tai, ngăn cách tiếng mưa lớn bên ngoài.
Cậu nhìn Hình Thu Vũ cười rất vui vẻ, nheo mắt lại. Giữa tiếng sấm chớp bên ngoài, hắn mấp máy môi nói gì đó, nhưng cậu không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tim mình dường như đang đập nhanh điên cuồng, thình thịch thình thịch, hình như không phải bị bệnh, mà lại giống như bị bệnh thật.
Có lẽ cậu điên rồi, cậu lại cảm thấy câu Hình Thu Vũ vừa nói là "Tớ thích cậu".
Đợi đến khi mưa dần tạnh, Hình Thu Vũ mới buông tay khỏi tai cậu. Không biết có phải nhiệt độ lòng bàn tay hắn quá cao hay không mà tai cậu cũng nóng bừng, nóng ran lên đến tận mặt.
Tay cậu được Hình Thu Vũ nắm lấy, bước qua sàn nhà ướt sũng, để lại một hàng dấu chân dính sát vào nhau trên hành lang khô ráo.
"Vừa nãy cậu... đã nói gì khi che tai tớ vậy?" Lăng Sâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được. Khi Hình Thu Vũ sắp mở cửa ký túc xá, cậu lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Tâm trạng Hình Thu Vũ nom rất tốt, trên mặt hiếm hoi nở một nụ cười xán lạn, lộ ra lúm đồng tiền nông nông. "Bí mật."
Lăng Sâm không nhịn được, đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của hắn, giọng nói mềm mại hơn: "Bí mật gì vậy? Ngay cả tớ cũng không được biết ư?"
"Bí mật á! Cho tớ nghe với?" Trần Uẩn đẩy cửa bước ra, dùng ngón giữa ra vẻ kênh kiệu đẩy gọng kính, dùng ánh mắt như đã nhìn thấu mọi chuyện quét khắp mặt cả hai: "Hai người cuối cùng cũng làm lành rồi à? Đến đâu rồi..."
"Khụ." Hình Thu Vũ cố gắng ra hiệu cấm chat anh từ xa.
"Đã bao giờ cãi nhau đâu. Ngủ thôi, ngày mai dậy lại phải thi thử, thi cái này thi cái kia, phiền chết đi được." Lăng Sâm không nói nên lời nhìn anh, cũng không nhận ra lời anh có ẩn ý. Cậu ngáp một cái, không còn hứng thú với cái bí mật kia nữa, miệng thì mắng thi cử nhưng môi vẫn đang cười.
Vừa nói, cậu vừa bước qua Trần Uẩn đi vào trong.
Trần Uẩn và Hình Thu Vũ nhìn nhau, Hình Thu Vũ đỏ mặt quay sang chỗ khác, khóe môi khẽ cong.
Mặt hắn chẳng giấu được điều gì, tràn đầy niềm vui của một thiếu niên.
"Chậc chậc chậc, thằng nhóc này nhanh thật đấy, nghĩ thông suốt rồi à?" Trần Uẩn khẽ vỗ vai hắn bằng nắm đấm.
Hình Thu Vũ lại lắc đầu. "Chưa đâu, đợi tốt nghiệp đã."
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, năm lớp 12 là năm quan trọng nhất, hắn không muốn vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng đến Lăng Sâm. Dù kết quả có vui hay buồn, hắn cũng hy vọng Lăng Sâm có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi đại học trước đã. Trước thời điểm đó, tình cảm của hắn, một chút cũng không quan trọng.
...
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng chói chang. Thời tiết gần đây thật sự rất kỳ lạ, lúc thì mưa to gió lớn, lúc thì nắng chang chang, khiến người ta rất khó chịu.
Thời gian lớp 12 trôi nhanh hơn nhiều so với lớp 10, 11. Bọn họ thậm chí không có thời gian riêng tư, cả ngày mở mắt là học, nhắm mắt là ngủ.
Thời gian là vàng là bạc mà.
Vì vậy, khi Lăng Sâm hiếm hoi ngủ nướng, Hình Thu Vũ do dự một lát, cuối cùng vẫn bước đến gọi cậu dậy.
Trong mắt Lăng Sâm vẫn còn vương vấn nét xuân, khóe mắt vương một giọt nước mắt sinh lý, ánh mắt nhìn hắn như móng vuốt mèo con, cào vào tim hắn, móc lấy, mặc sức trêu đùa.
"Chào buổi sáng, Hình Thu Vũ." Giọng cậu hơi khàn nhưng ngập tràn sự vui vẻ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Cậu... sắp muộn rồi, nên dậy thôi."
Yết hầu Hình Thu Vũ giật giật, trên mặt nổi lên một vệt đỏ. Hắn quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt cậu.
Lăng Sâm lại nói: "Đợi tớ tự làm lạnh một chút, xong ngay thôi."
Vừa dứt lời, mặt Hình Thu Vũ càng đỏ hơn. Lăng Sâm thấy vẻ mặt hắn lúc này rất thú vị. Cậu nảy sinh ý xấu, ác ý trêu hắn: "Có gì to tát đâu mà đỏ mặt - người "lên" cũng đâu phải cậu."
Lời này không nói thì thôi, vừa nói ra, Hình Thu Vũ liền có cảm giác máu dồn xuống dưới. Hắn khẽ ho một tiếng, để lại câu "Tớ đi rửa mặt trước đây" rồi vội vàng chạy trốn.
Lăng Sâm nhìn bóng lưng hắn cười cười, hồi tưởng lại giấc mơ mơ hồ đêm qua, cuối cùng cũng trở mình ngồi dậy.
Cây đa lá nhỏ dưới ký túc xá vừa đúng mùa ra quả. Đêm qua mưa to gió lớn khiến những quả nhỏ li ti rụng đầy đất, bị người ta giẫm nát vào nền xi măng, quét cũng không sạch. Thật trùng hợp, hôm nay lại đến lượt Từ Tiêu Nguyệt quét dọn.
Khi hai người bọn họ sửa soạn xong đi xuống, Từ Tiêu Nguyệt đang ôm đầu nhìn xung quanh, hai hàng lông mày tràn đầy vẻ khó chịu.
"Oái?" Lại một quả nữa rơi trúng người y, không đau không ngứa, sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực cao.
Sở Vân Hành che miệng lướt qua, giọng điệu thiếu đánh: "Ô hô hô, thấy chưa, bình thường cậu cứ bắt tớ mãi, giờ bị quả báo rồi nhé~"
Mắt Từ Tiêu Nguyệt lộ tia hung dữ. Y từ từ giơ cây chổi lớn lên, chạy về phía Sở Vân Hành đuổi đánh anh. Sở Vân Hành bị chổi đánh cho nhảy tưng tưng, miệng vẫn không nhịn được mà cà khịa: "Đánh là yêu, mắng là thương, đệ nhất mỹ nhân nên thục nam một chút, cậu đừng yêu tớ quá! Á!"
Từ Tiêu Nguyệt vốn đã bực bội vì bị anh lén lút bầu chọn là hoa khôi mà lại đứng nhất, nghe anh nhắc lại chuyện cũ, y tức đến chết, càng điên cuồng truy sát hơn.
Cuối cùng bị thầy chủ nhiệm đầu hói chặn lại, cả hai đều bị thương.
Xem xong một màn kịch hay, Lăng Sâm điềm tĩnh nhấp một ngụm cà phê trong tay: "Cuối cùng cũng biết vì sao quan hệ của hai người họ không tốt rồi."
Hình Thu Vũ lại chỉ vào quả trong tay Sở Vân Hành, lắc đầu, thở dài nói: "Cậu ấy cũng không vô tội."
Sau đó, bốn người bọn họ vì đi học muộn mà bị phạt, bị Tô Lan Thu bắt đứng phạt ở hành lang, đợi sau khi tiết đọc sáng kết thúc mới được về chỗ.
Giữa tiếng đọc bài vang vọng, bốn khuôn mặt ảo não tụ lại một chỗ, cũng không mất đi vẻ đẹp của một cảnh tượng tươi sáng.
Đoạn Tịch không nhịn được sự vui sướng khi người gặp hoạ, cười phá lên.
Tô Lan Thu trừng mắt nhìn sang: "Đoạn Tịch? Mấy em ấy bị phạt đứng buồn cười lắm à?"
Đoạn Tịch hoảng hốt đứng dậy, sau đó bị Tô Lan Thu đá ra ngoài, chịu đựng ánh mắt thương hại của bốn người bọn họ, trở thành cảnh tượng mê hoặc thứ năm.
Lăng Sâm vỗ vai y: "Bạn tốt."
Hình Thu Vũ bắt tay y: "Có phúc cùng hưởng."
Sở Vân Hành giơ ngón cái lên: "Có họa cùng chịu."
Từ Tiêu Nguyệt vỗ tay: "Chào mừng trở lại."
"Năm đứa ngoài kia muốn hợp thể đúng không? Còn nói nữa thì lên bục giảng nói cho thỏa thích nhé?" Giọng nói vô tình từ trong lớp truyền ra.
Năm người lập tức im bặt.
Trần Uẩn đến văn phòng lấy tài liệu, đi ngang qua thì cười phá lên: "Chậc chậc chậc, đúng là người cùng cảnh ngộ, gặp nhau ắt đã từng quen biết."
Năm người: "Thưa cô! Cô xem cậu ấy kìa!"
Tô Lan Thu điềm tĩnh nhấp trà: "Đó là học sinh lớp khác, không thuộc quyền quản lý của tôi."
Trần Uẩn: "Hì hì."
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nghiêm túc đọc sách, Hình Thu Vũ thế mà lại bắt đầu tận hưởng việc bị phạt đứng.
Từ đầu năm học đến giờ, hai người càng ngày càng xa nhau, chỉ khi bị phạt đứng, tâm hồn mới có thể tạm thời giao hòa.
Mấy con khỉ bên cạnh cũng nghiêm túc đọc sách, ánh mắt không còn liếc ngang liếc dọc nữa. Mu bàn tay Hình Thu Vũ nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Lăng Sâm, hai người cứ thế kề sát vào nhau, không cần nắm tay cũng đã rất tốt đẹp rồi.
Chuông tan học vang lên, mấy con khỉ tan tác khắp nơi.
Đoạn Tịch vươn vai thật mạnh, miệng lẩm bẩm gì đó về "chúng thần quy vị" rồi về chỗ mình ngủ bù.
Từ Tiêu Nguyệt cuộn sách ngữ văn lại thành cuộn, gõ đầu Sở Vân Hành, miệng la "để mạng lại", đuổi đánh Sở Vân Hành.
Còn Sở Vân Hành thì làm mặt quỷ, chạy vòng quanh Hình Thu Vũ và Lăng Sâm.
Từ Tiêu Nguyệt khó thở: "Hai cậu còn đứng đây làm gì! Tan học rồi đấy! Đứng đến nghiện rồi à?"
Sở Vân Hành: "Người ta thích bị phạt đứng thì sao nào?"
Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Hình Thu Vũ mặt không cảm xúc kéo Lăng Sâm nhường chỗ, Từ Tiêu Nguyệt đánh Sở Vân Hành kêu ré lên.
Hai người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, trở về hai đầu dải ngân hà.
Hình Thu Vũ mất mát tựa vào tường, úp mặt xuống bàn, cũng chuẩn bị ngủ bù.
"Sao vậy, tớ vừa đến là cậu đã ngủ rồi, không chào đón tớ à?"
Hình Thu Vũ ngẩng đầu, nhìn Lăng Sâm đang bê bàn đứng trước mặt hắn, còn bạn cùng bàn mới của hắn đã chuyển đến vị trí mà hai người họ ngồi ban đầu.
"Bạn cùng bàn mới ơi? Giúp tớ một tay nhé?" Lăng Sâm không khách khí giao lại bàn cho hắn. Cậu quay đầu đi xách đống sách chất đống ở góc tường.
Hai người dọn dẹp sách vở xong xuôi thì vừa đúng lúc vào học, là tiết Vật lý của giáo viên A Tường.
Hình Thu Vũ bị niềm vui làm cho choáng váng, không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, viết một mảnh giấy nhỏ cho Lăng Sâm: "Sao cậu lại chuyển đến đây?"
Ánh mắt của A Tường dường như quét qua một cái, nhưng rất nhanh lại tiếp tục giảng bài, Hình Thu Vũ chỉ nghĩ đó là ảo giác.
Lăng Sâm ném mảnh giấy nhỏ lại: "Vì muốn làm bạn cùng bàn với cậu đó ^_^"
Hình Thu Vũ lại ném qua: "Bố cậu..."
Lăng Sâm lại viết: "Ông ấy không có quyền quyết định, huống hồ chúng ta đâu phải mối quan hệ mờ ám gì."
Nhưng chưa kịp ném đi đã bị A Tường phát hiện.
"Khụ khụ, hai bạn học ở hàng thứ hai từ dưới lên của tổ một, tiết học của tôi chán lắm sao?" Thầy A Tường đẩy gọng kính. "Tự giác nộp mảnh giấy lên đây nhé, để tôi xem hai bạn nói chuyện gì mà còn thú vị hơn cả bài vật lý."
Lăng Sâm bất đắc dĩ nộp mảnh giấy nhỏ lên, trong lòng thầm mắng: Thầy nói gì vậy ạ? Cái gì mà chả thú vị hơn bài vật lý.
"Mối quan hệ mờ ám?" Thầy A Tường hỏi. "Hai em đang yêu nhau à?"
Hình Thu Vũ đột ngột nhìn về phía Lăng Sâm, tim đập thình thịch.