"Thu Vũ à, tiện thể hôm nay chú không lái xe, đi bộ cùng chú một đoạn nhé. Chúng ta nói chuyện chút nhỉ?"
Sau buổi họp phụ huynh, Lăng Vân Chí đến cửa lôi Hình Thu Vũ đang hoá đá đi. Ông khoác vai hắn như anh em chí cốt, cùng hắn đi trên con đường về nhà.
Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, ve kêu râm ran, nắng nóng như thiêu như đốt. Hai người sóng bước dưới bóng cây, chưa đi được mấy bước đã mồ hôi đầm đìa, không khó hình dung ra mùa hè này khó chịu đến nhường nào.
Lăng Vân Chí không nói gì, Hình Thu Vũ cũng mím môi, kiên quyết thực hiện châm ngôn im lặng là vàng.
Im lặng một lúc, cuối cùng Lăng Vân Chí cũng không nhịn được nữa. Ông cất lời trước, nhưng lại là trả lại hắn lá thư kia.
"Chú trả lại con lá thư này."
"Con cảm ơn ạ..."
Lăng Vân Chí ngừng lại, cân nhắc rồi thăm dò: "Con thích Tiểu Sâm à?"
Hình Thu Vũ cúi đầu như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Hắn cười tự giễu: "Không phải chú đã phát hiện rồi ạ?"
Giọng hắn không lớn nhưng vô cùng kiên định: "Con thích Lăng Sâm."
"Thu Vũ à, các con còn nhỏ, có lẽ chỉ là nhầm lẫn tình cảm bạn bè tốt đẹp thành tình yêu thôi?" Lăng Vân Chí vẫn không thể tin nổi.
Hình Thu Vũ lắc đầu: "Không giống đâu chú, con phân biệt rõ mà. Con thích cậu ấy, rất thích."
Dường như bị dọa sợ, Lăng Vân Chí im lặng hồi lâu, im đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Một chiếc xe ô tô vụt qua bên đường, giọng nói của Lăng Vân Chí cũng như chiếc xe đang lao đi ấy, đâm nát mọi hy vọng của hắn.
"Lăng Sâm không phải người đồng tính." Lăng Vân Chí vỗ vai hắn. "Thu Vũ, hai đứa không hợp nhau đâu."
"Đừng nhầm lẫn tình cảm bạn bè Lăng Sâm dành cho con thành tình yêu. Dù thế nào đi nữa, tình yêu đối với các con bây giờ còn quá sớm. Hiện tại điều quan trọng nhất là học tập, hiểu không con?"
"Con cũng là đứa trẻ chú dõi theo từ nhỏ, chú không muốn con lầm đường lạc lối rồi chịu tổn thương."
Bóng cây che khuất hoàn toàn khuôn mặt Hình Thu Vũ. Hắn cúi đầu, cặp kính che đi ánh mắt u ám không rõ ràng, giọng nói mang theo sự u buồn không thể làm ngơ, khẽ cất lời: "Con hiểu rồi ạ."
Lăng Vân Chí thở phào nhẹ nhõm: "Chú tin con là một đứa trẻ thông minh. Đến hôm khai giảng chú sẽ bảo giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ cho các con. Thu Vũ à, các con hợp làm bạn hơn."
Rõ ràng đang là giữa hè tháng sáu nắng chói chang, nhưng hắn lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát. Giống như mùa đông mặc áo khoác bông dày bị tạt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh buốt, cảm giác ướt sũng nặng trĩu bám trên người. Mặc thì lạnh, cởi ra cũng lạnh, nhưng hắn không còn bộ quần áo nào khác.
Hợp làm bạn hơn ư? Có lẽ là vậy.
Hình Thu Vũ không đến nhà Lăng Sâm, dù Lăng Vân Chí nhiệt tình mời hắn vào uống chén trà rồi hẵng về. Hắn chỉ lặng lẽ đưa cuốn sổ ghi chép đã ghi chú gọn gàng cho Lăng Vân Chí, nhờ ông chuyển giúp cho Lăng Sâm.
Lăng Vân Chí khẽ cười, vỗ vai hắn. "Chú thay Tiểu Sâm cảm ơn con nhé."
Hình Thu Vũ đứng cạnh cây móng bò cao lớn, nhìn đăm đăm về phía cửa sổ phòng Lăng Sâm. Cửa đóng, rèm kéo, chẳng nhìn thấy gì cả.
Hắn đứng yên nhìn một lúc rồi cầm lá thư rời đi, vừa đi vừa mở lá thư ra, tỉ mỉ đọc từng dòng, dùng ánh mắt để khắc họa tình yêu trong từng câu chữ. Sau đó, hắn nén nỗi đau xé nát lá thư.
Bạn bè ư, bạn bè...
Vừa họp phụ huynh xong là bước vào chuỗi ngày nghỉ hè nóng như thiêu đốt.
Lăng Sâm đã thay lọ tinh dầu chống muỗi, không còn mơ thấy biển cả mênh mông nữa. Đồng thời, cậu cũng không gặp được Hình Thu Vũ.
Dường như Hình Thu Vũ đột ngột trở nên lạnh nhạt, lần nào cậu tìm hắn cũng tìm không ra. Ban đầu, hắn còn trả lời tin nhắn nói đang bận, về sau thì bặt vô âm tín hẳn. Cậu đến nhà Hình Thu Vũ tìm, sau đó được biết Hình Thu Vũ đã đi làm thêm ở phương xa, chỉ để lại một món quà sinh nhật cho cậu, đặc biệt nhờ Yến Lâm Sinh chuyển đến tay cậu.
Đó là một hộp tiêu bản hình cầu, bên trong đựng một con bướm tiêu bản đang vươn cánh như muốn bay cao. Đôi cánh rộng ẩn hiện ánh sáng xanh lam, nhìn dưới nắng dường như đang phát ra thứ ánh sáng xanh huyền ảo. Trên cánh bướm điểm xuyết vô số ánh sao sáng lấp lánh, giống như một vũ trụ bao la.
Dường như giây tiếp theo sẽ vùng vẫy thoát khỏi chiếc hộp, bay về nơi xa xăm.
Khoảnh khắc nhận được món quà, Lăng Sâm mới chợt nhận ra: À phải rồi, mình đã 18 tuổi.
Sinh nhật 18 tuổi là một ngày đặc biệt, tượng trưng cho việc cậu đã trở thành người trưởng thành, có thể làm rất nhiều việc mà trước đây không thể. Một ngày quan trọng như vậy, bố mẹ cậu đều không biết, ngay cả bản thân cậu cũng quên mất, vậy mà Hình Thu Vũ vẫn còn nhớ.
Cậu ôm hộp tiêu bản bướm đi đến bên cạnh dụng cụ tập thể dục dưới lầu, tìm một chỗ ngồi xuống, không kìm được lấy điện thoại ra, một lần nữa gọi vào số máy quen thuộc.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần là vẫn sẽ không gọi được, nhưng không ngờ chuông điện thoại chưa reo mấy tiếng đã có người bắt máy.
Tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia rất lớn, càng làm giọng Hình Thu Vũ trở nên trong trẻo dễ nghe. Cách một lớp điện thoại, giọng hắn hơi biến đổi, mang theo ý cười lan tỏa đến tận đáy lòng. "Lăng Sâm, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."
Lăng Sâm ngẩn người rồi lập tức nhoẻn miệng cười. "Cảm ơn người anh em nhé, tớ rất thích quà của cậu. Tớ lại đuổi kịp cậu rồi."
"Cậu thích là được."
Sau vài câu hỏi thăm, Lăng Sâm định hỏi hắn khi nào về thì nghe thấy đầu dây bên kia vội vàng nói: "Tớ phải đi rồi, nói chuyện sau nhé, hẹn gặp lại."
Tút tút tút —
Lăng Sâm đặt điện thoại xuống, cụp mắt nhìn con bướm. "Hẹn gặp lại."
Lúc gặp lại Hình Thu Vũ đã là hôm khai giảng, không biết hắn đã làm gì, trông gầy hơn, đen hơn, và trầm mặc hơn.
Hai người đều đã lên lớp 12, đều chuyển từ bán trú sang ở nội trú hoàn toàn, từ đó chỉ còn một ngày nghỉ Chủ Nhật. Rõ ràng thời gian ở bên nhau nhiều hơn, nhưng họ lại nói chuyện ít hơn. Chỉ sau một đêm, Hình Thu Vũ như thể đã trở lại thời điểm trước khi giải phóng, lại biến thành cái tên câm điếc tự nhốt mình trong vỏ ốc.
Lăng Sâm vì thế mà đau đầu lắm, nhưng lần này Hình Thu Vũ thậm chí còn không cho cậu cơ hội tiếp cận, lúc nào cũng bận bịu, khiến cậu chẳng thể nào bắt gặp hắn, hoàn toàn mất đi thời gian ở cùng nhau.
Thậm chí vừa khai giảng, Tô Lan Thu đã đổi chỗ của họ, một người ở đầu này, một người ở đầu kia, xa nhau như cách cả dải ngân hà, nhưng không có một con quạ nào chịu bay đến bắc cầu Ô Thước.
Ngược lại, quan hệ giữa Hình Thu Vũ và Trần Uẩn lại ngày càng tốt hơn, hầu như tối nào hai người cũng tụm lại thắp đèn học bài khuya, trao đổi những bài toán Olympic mà cả hai đều không hiểu.
Lăng Sâm thấy rất khó chịu. Cậu giận dỗi quay lưng lại với họ mà chìm vào giấc ngủ, nhưng lại thao thức cả đêm không ngủ được.
Tờ đề thi Olympic Toán đã chi chít đủ các công thức đáp án. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hít thở lâu dài trấn an, Hình Thu Vũ đặt bút xuống, vươn vai, rồi đi ra hành lang hóng gió.
Trường trung học số 1 Giang Thành nằm ở vùng ngoại ô, buổi tối yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng vô danh tụ tập mở liveshow, kèm theo làn gió se se lạnh, khiến lòng người bỗng trở nên tĩnh lặng.
Trần Uẩn cũng đi ra theo, tựa vào lan can. "Học sinh xuất sắc nhà ta thất tình rồi à?"
"Đã bắt đầu đâu mà thất tình?" Hình Thu Vũ thở dài. "Hình như tớ chỉ có thể trải lòng với cậu thôi nhỉ."
Trần Uẩn âu yếm vỗ vai hắn. "Nói đi con trai, bố nghe đây."
Hình Thu Vũ liếc hắn một cái đầy vẻ cạn lời, nhưng cũng không tức giận. Hắn im lặng rất lâu rồi phun ra một câu: "Tớ và cậu ấy chỉ hợp làm bạn."
"Chưa thử sao biết được?" Trần Uẩn hỏi: "Giống như làm bài ấy, chưa tính thử thì sao biết đáp án đúng hay sai, chưa theo đuổi người sao có thể biết hợp hay không?"
Hình Thu Vũ khẽ vươn tay như muốn nắm lấy vầng trăng, nhưng rồi lại bất lực hạ tay xuống, đặt lên ngực. "Cái đó khác."
"Cái tên ngốc nhà cậu..."
"Đang nói chuyện gì thế?" Lăng Sâm dụi mắt bước ra, ngáp một cái thật lớn. "Tâm sự đêm khuya à? Từ thơ từ ca phú cho đến lý tưởng cuộc đời?"
"Nói về cậu đấy." Trần Uẩn cười nói.
Sau đó bị Hình Thu Vũ cấm chat. "Không nói gì cả."
"Nói về tớ... tớ không được nghe à?"
"Đừng nghe cậu ta nói bậy." Hình Thu Vũ cười cười. "Không còn sớm nữa, cậu vào nghỉ đi, mai còn thi đó."
...
"Hình Thu Vũ? Đến đây làm gì thế? Hút thuốc à?" Lăng Sâm tìm hắn cả buổi trong trường, cuối cùng cũng tìm thấy hắn trong phòng học bỏ hoang.
Hình Thu Vũ đang ngồi xổm trên bậc thềm cạnh bục giảng, không biết đang nghĩ gì, thất thần nhìn một chỗ, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ ưu sầu nhàn nhạt, nhưng không biết từ đâu tới.
Gần đây hắn luôn như vậy.
Hỏi thì hắn sống chết không khai, phiền thật.
Nhìn thấy hắn như vậy, cậu rất khó chịu..
Hình Thu Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt như vực sâu dưới sông băng, sâu không thấy đáy. Hắn khẽ mở miệng, giọng điệu mang theo nỗi buồn không dễ nhận ra: "Không có."
Hình Thu Vũ cứ thế ngẩn ngơ nhìn cậu.
Cậu ấy và mình không giống nhau -
Hình Thu Vũ đau buồn nghĩ, cậu ấy không phải người đồng tính, sau này cậu ấy sẽ có vợ, có con, có một gia đình hạnh phúc của riêng mình.
Mà gia đình đó, không bao giờ thuộc về hắn.
"Nghĩ linh tinh cái gì đấy?" Lăng Sâm móc một cây kẹo m*t trong túi ra, bóc vỏ, không nói không rằng nhét vào miệng hắn. "Hình như tớ đã thấy cả cuộc đời lướt qua trong mắt cậu."
Vị ngọt của sữa dâu lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy đắng chát.
Hình Thu Vũ lại mở miệng, miễn cưỡng kéo khóe môi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Không có gì đâu."
Hắn lùi lại một chút, cố gắng kiềm chế bản thân không lại gần, vùi mặt vào khuỷu tay, giọng nói nghèn nghẹn: "Chỉ là tâm trạng không tốt lắm."
"Nếu không ngại thì có thể tâm sự với tớ." Lăng Sâm đi tới ôm vai hắn. "Chúng ta là ai chứ, cứ như trước đây thôi, tớ sẽ không nói với ai đâu."
Nhưng mà - thôi vậy -
Hình Thu Vũ đột nhiên mỉm cười, trong mắt dường như thấp thoáng ánh nước, nhưng vì trời đã tối nên không nhìn rõ.
Lăng Sâm hỏi: "Thất tình à?"
Hình Thu Vũ dời mắt đi, khẽ gật đầu: "Cũng có thể nói là vậy..."
Mầm non bị b*p ch*t trong lòng đất, sắc xanh chảy tràn trên mặt đất.
Lăng Sâm gật đầu đầy suy tư rồi đứng dậy ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* lưng hắn, dịu dàng dỗ dành như mẹ dỗ con. "Tương lai nhất định sẽ có người tốt hơn đang đợi cậu."
Hình Thu Vũ cố chấp lắc đầu, khàn giọng nói: "Tớ chỉ thích cậu ấy, những người khác tớ đều không cần."