"Lăng Sâm? Sao thế?" Hình Thu Vũ nhìn Lăng Sâm đang ngẩn người sau cánh cửa, giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu, cố gắng gọi hồn cậu trở về.
Lăng Sâm cuối cùng cũng hoàn hồn từ một đống dấu ba chấm, ánh mắt nhìn Hình Thu Vũ đã bao phủ một lớp lọc màu vàng. Liên tưởng đến chuyện sáng nay, cậu lập tức đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời, cơ thể cứng đờ căng thẳng, dường như sắp vỡ tan.
"Tiểu Sâm? Sao thế? Mau mở cửa cho người ta vào đi con." Giang Vãn Tình thúc giục.
Làm sao đây? Trước có hổ sau có sói, tiến thoái lưỡng nan, đi bước nào cũng khó!
"H-H-Hình Thu Vũ, hay là cậu đi học trước đi, hôm nay tớ hơi không khỏe, lát nữa tớ sẽ đi sau." Lăng Sâm lắp bắp rặn ra một câu, một lời nói dối đầy sơ hở, lo lắng đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
Trớ trêu thay, Hình Thu Vũ lại tin thật, sự lo lắng trong mắt hắn không thể giả được. "Không khỏe chỗ nào? Đau ở đâu hay chóng mặt? Có cần tớ đưa cậu đi viện không?"
Cậu nhìn đôi môi Hình Thu Vũ khép mở, trong đầu liên tục phát lại nụ hôn trong mơ đêm qua, trong lòng không hiểu sao lại nghĩ: Không biết môi hắn hôn lên có giống như đêm qua không, nụ hôn mềm mại triền miên đến thế.
Suy nghĩ lại bay xa rồi.
Hình Thu Vũ thấy cậu ủ rũ như vậy thì có chút lo lắng, chẳng lẽ chóng mặt dữ dội lắm sao?
Giang Vãn Tình cũng thấy lạ, sao mở cửa lâu như vậy mà không thấy ai vào, liền vòng ra mở cửa cho Hình Thu Vũ, tiện tay sờ trán Lăng Sâm một lượt, kỳ lạ nói: "Không sốt mà, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Tớ đưa cậu đi bệnh viện." Hình Thu Vũ xoa xoa mặt cậu.
"Vậy mẹ xin nghỉ cho hai đứa nhé, một tiết có đủ không?" Giang Vãn Tình hỏi. "Hay là xin nghỉ nửa ngày đi, dạo này thời tiết lúc nóng lúc lạnh, nhiều người bị cảm lắm, hai đứa cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Hai người thì thầm bàn bạc chuyện xin nghỉ còn Lăng Sâm ngồi yên trên ghế sofa một lúc. Cuối cùng cậu cũng hoàn hồn. "Con không sao đâu! Chỉ hơi chóng mặt thôi, nghỉ một lát là được, sắp thi rồi, không cần xin nghỉ đâu."
Giang Vãn Tình nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. "Thật sự không cần à?"
"Con ổn mà!" Lăng Sâm cố tỏ ra kiên cường.
Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là được cõng một chút thôi sao? Mấy ngày qua đều vậy mà, chẳng lẽ một giấc mơ hư vô mờ ảo có thể phá hủy tình anh em kiên cố của họ sao? Nhất định là không thể rồi!
Hơn nữa, để cậu nhảy lò cò một chân từ tầng tám xuống thì quả thực là tự làm khó mình, nếu không có Hình Thu Vũ thì cậu chỉ có thể bị cấm túc, vậy làm sao có thể dùng lớp lọc màu vàng để nhìn ân nhân cứu mạng được chứ?
Lăng Sâm trưng ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại bò lên lưng Hình Thu Vũ.
Vẫn là bờ lưng rộng lớn ấy, vẫn là cảm giác an toàn ấy, chỉ là những động tác bước đi lại khiến cậu nhớ đến biển cả mênh mông đêm qua, không khỏi vùi mặt vào lưng hắn, hít hà mùi oải hương thoang thoảng, mặt đỏ bừng.
Đi đến dưới lầu, Lăng Sâm nhất quyết muốn tự đi, Hình Thu Vũ cũng không ép cậu, chỉ thời thời khắc khắc dõi mắt theo cậu, sẵn sàng kéo người vào lòng bất cứ lúc nào, sợ cậu lại ngã.
Vì cả hai người cứ lề mà lề mề, lúc đến trường thì chú bảo vệ đã đóng cổng rồi. Nhìn thấy họ, chú cười bảo họ nhanh lên, thầy chủ nhiệm đầu hói sắp đến bắt người rồi. Chú để lại một khe hở cho hai người lén lút chui vào.
Chuông vào lớp đã reo không biết bao lâu, Tô Lan Thu cũng đã vào vị trí, chau mày nhìn chằm chằm hai chỗ trống.
Hai người theo thói quen muốn cúi người lén lút vào từ cửa sau, bạn học ngồi gần cửa sau thấy vậy điên cuồng nháy mắt ra hiệu, thiếu điều muốn kéo họ đến cửa trước.
"Khụ- " Tô Lan Thu ho nhẹ một tiếng, không nặng không nhẹ, ba người đều đứng im.
Không lâu sau, bạn học ngồi ở cửa sau run rẩy đứng dậy, còn hai người ở cửa cũng tự giác ngoan ngoãn đi đến cửa trước, khẽ hô: "Em thưa cô."
Tô Lan Thu: "Còn biết đường đến trường à?"
Cả hai cùng cúi đầu.
Tô Lan Thu: "Dạo này các em xin nghỉ hơi nhiều đấy."
Nhìn hai chú gà con không dám hó hé, Tô Lan Thu lại thở dài: "Vào đi, đợi khi chân lành hẳn thì chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, sắp lên lớp 12 rồi..."
"Cảm ơn cô ạ!"
Cả ngày hôm nay đều giảng bài thi thử, mấy ngày nữa là thi cuối kỳ rồi... Sau đó chính là họp phụ huynh.
Họp phụ huynh là một khái niệm xa vời đối với Lăng Sâm. Bố cậu là bác sĩ, mẹ cậu là giáo viên, hai người bận tối mắt tối mũi, vất vả đến mức không có thời gian về nhà, làm sao có thể dành thời gian đi họp phụ huynh cho cậu được? Không họp cũng tốt, gần đây cậu lơ là việc học rất nhiều, bận bịu với việc ốm đau, bận bịu với việc xin nghỉ, chắc chắn thi sẽ không đạt được kết quả tốt. Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Một tiết học trôi qua, bài kiểm tra chỉ nghe hiểu nửa đầu, nửa sau thì chẳng khác nào thiên thư, Lăng Sâm đã chuẩn bị tinh thần dưới trung bình.
Trong lòng không khỏi thầm mắng ông trời, thầm mắng kỳ thi, thầm mắng mặt trời, thầm mắng cơn mưa, còn thầm mắng cả Hình Thu Vũ trong giấc mơ đó... Lăng Sâm trong lòng mắng mỏ hung dữ hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nguôi giận, tiếp tục cố gắng nghiên cứu những bài toán khó hiểu trong sách.
Cánh tay bị chọc chọc, cậu ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hình Thu Vũ đang cười tủm tỉm.
Hắn ném qua một cuốn sổ nhỏ, bìa chỉ viết mấy chữ to "Tài liệu học tập", ngay cả tên cũng không ghi. Lăng Sâm mở ra xem, toàn là những kiến thức trọng tâm, câu khó câu dễ mà giáo viên đã gạch chân trong giờ học, chữ viết toàn trang rõ ràng sắc nét, cách giải cũng dễ hiểu, quá thích hợp với cậu.
Lăng Sâm theo bản năng muốn từ chối. Cậu muốn giữ khoảng cách để tránh tạo ra lần quấn lấy nhau thứ hai trong mơ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, thầm mắng mình một tiếng rồi vẫn nhận lấy, trân trọng lật xem.
Hình Thu Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng việc Lăng Sâm kháng cự sự tiếp xúc của hắn thì hắn vẫn nhận ra.
Có phải đã phát hiện ra điều gì không? Là chán ghét sao? Là ghê tởm à?
Thậm chí có một khoảnh khắc, hắn muốn trút hết tình yêu đang dâng trào trong lồng ngực lên Lăng Sâm, nói cho cậu tất cả mọi thứ, tình cảm của hắn, nỗi sợ hãi của hắn, sự hèn nhát của hắn... Nhưng không được.
Nếu Lăng Sâm biết được điều gì đó, thì việc xa cách hắn là sự tôn trọng tốt nhất đối với hắn, đối với cả hai người.
May thay, Lăng Sâm đã không hoàn toàn rời xa hắn.
...
Họ trải qua mấy ngày tương kính như tân, đợi đến khi thi xong và họp phụ huynh, chân Lăng Sâm đã hoàn toàn khỏi hẳn, cũng không cần Hình Thu Vũ cõng cậu lên xuống lầu nữa.
Kỳ thi này mọi người đều không đạt kết quả như mong đợi, trong đám người với vẻ mặt tang tóc, chỉ có Hình Thu Vũ và Lăng Sâm là đang cười.
Đoạn Tịch với vẻ mặt nửa sống nửa chết bước tới, đổ sụp xuống bàn Hình Thu Vũ, xin họ bài kiểm tra để sửa lỗi: "Sao hai cậu còn cười được thế, tớ sắp chết rồi đây này!"
"Tớ thi cũng ổn." Hình Thu Vũ cười nhạt, đưa bài kiểm tra cho y. "Của cậu đây."
Chỉ liếc qua một cái, Đoạn Tịch đã cảm thấy ngạt thở - Cậu gọi bài kiểm tra gần như đạt điểm tuyệt đối là thi cũng ổn ư?
Nó tốt lắm đấy! Tốt không tả xiết!
Đoạn Tịch lại liếc mắt nhìn Lăng Sâm: "Đừng nói là cậu thi cũng ổn đấy nhé?"
"Không có đâu." Lăng Sâm cười hề hề, gãi gãi đầu, rồi nói ra một câu còn đâm tim hơn. "Bố mẹ tớ không đến."
Đoạn Tịch nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má, hai tay ôm ngực. "Tớ yên nghỉ đây."
Lăng Sâm lại lấy làm lạ hỏi y: "Bố cậu từ trước đến nay đều đi họp cho em trai cậu mà? Sao lại bắt đầu lo lắng chuyện này rồi?"
"Chuyện dài lắm, tớ nói ngắn gọn thôi." Đoạn Tịch âm thầm đau buồn. "Mẹ tớ không muốn kết hôn nữa, muốn giành quyền nuôi dưỡng tớ để tớ kế thừa sự nghiệp của bà ấy. Nên khi biết bố tớ sẽ không đến họp phụ huynh, bà ấy liền làm ầm ĩ đòi đến."
Bố mẹ Đoạn Tịch năm xưa liên hôn, sinh ra y không lâu thì ly hôn, y thuộc về bố. Không lâu sau bố y lại tìm một người mẹ kế, sinh cho y em trai nhỏ hơn một tuổi, gia đình ba người cộng thêm y sống coi như nước sông không phạm nước giếng.
Mặc dù y không có tình cảm gì với ngôi nhà đó, nhưng y cũng không có ý định đi theo mẹ. Y không có nhiều tình cảm với người mẹ xa lạ đã bỏ rơi y khi y mới mấy tháng tuổi, từ đó đến nay cũng không gặp mấy lần.
Huống chi, thành tích của y không đạt được như mong đợi, không mấy lý tưởng.
Hai bàn tay không hẹn mà xoa lên đầu Đoạn Tịch, làm kiểu tóc được Đoạn Tịch chăm chút cẩn thận biến thành tổ chim, cuối cùng còn an ủi vỗ vỗ.
Nỗi buồn của Đoạn Tịch tan biến hết, phẫn nộ vùng lên đuổi theo: "Hai cậu xong đời rồi!"
Hình Thu Vũ và Lăng Sâm nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà chia nhau bỏ chạy, bỏ mặc Đoạn Tịch một mình tại chỗ, lúc nhìn bên này lúc nhìn bên kia, rồi cuối cùng chẳng đuổi kịp ai cả.
Buổi họp phụ huynh được ấn định vào cuối tuần, Hình Thu Vũ được giữ lại l*m t*nh nguyện viên, chịu trách nhiệm hướng dẫn phụ huynh vào chỗ ngồi, điền phiếu và ký tên điểm danh.
Yến Lâm Sinh hôm nay cũng không rảnh, vì vậy lá thư gửi phụ huynh của hắn căn bản không được viết nghiêm túc, khi đặt bút xuống vô thức viết đầy tên Lăng Sâm, sau đó bị hắn vội vàng nhét vào phong bì.
Chỉ cần khi rời đi, hắn mang theo phong thư là sẽ không bị phát hiện.
"Thu Vũ?"
Một bóng người quen thuộc dần đến gần, đứng yên trước mặt hắn. Hình Thu Vũ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc phát hiện là Lăng Vân Chí đến: "Con chào chú ạ, chú ký tên ở đây nhé."
"Đúng là con rồi, chú cứ tưởng mình nhận nhầm chứ." Lăng Vân Chí ký cái tên ngoáy tít như bùa vẽ quỷ của mình vào sau tên Lăng Sâm. "l*m t*nh nguyện viên à?"
"Vâng, để con đưa chú đến chỗ ngồi của Lăng Sâm ạ." Hình Thu Vũ cười, còn chu đáo giúp Lăng Sâm sắp xếp sách vở. Khi định rời đi, hắn lại bị Lăng Vân Chí gọi lại.
"Thu Vũ à, chỗ ngồi bên cạnh là của con à?"
"Là của con, có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì, dì của con nói không rảnh đến, nhờ chú xem giúp bảng điểm của con. Không có gì nữa đâu, con đi làm việc đi."
Nghe vậy, lòng Hình Thu Vũ thắt lại, nhìn chằm chằm phong thư trên bàn mình, cuối cùng cũng không tiện lấy đi ngay trước mặt ông.
Chắc là sẽ không đọc đâu nhỉ?
Hình Thu Vũ trong lòng cũng không chắc chắn, chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh buốt. Với nỗi lo bí mật bị phát hiện, hầu như cứ vài phút hắn lại liếc nhìn lá thư trên bàn - cuối cùng, vào khoảnh khắc Lăng Vân Chí mở lá thư ra khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu, trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng chết hẳn.
Lăng Vân Chí dường như cũng rất ngạc nhiên, tháo kính ra dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, kinh ngạc há hốc miệng. Ông hoảng loạn nhìn thoáng qua Hình Thu Vũ, cách đám đông, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hai người rất ăn ý mà đồng loạt dời mắt đi.
Ngoài trời nắng đẹp, gió thổi hiu hiu.