Sáng thứ Hai, Lăng Sâm chống nạng đến trường. Để không bị trễ học, khi trời còn tờ mờ sáng, cậu đã có mặt ở cổng trường đợi mở cổng. Khi cậu lê lết cái thân tàn nhưng không phế đến nơi, chú bảo vệ vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy cậu liền nuốt ngược cái ngáp vào trong, cơn buồn ngủ cũng tan biến, vội vàng mở cổng cho cậu vào trước.
Lăng Sâm lóc cóc cảm ơn rồi thong thả bước vào, bóng lưng vừa kiên cường vừa thê lương.
Chú bảo vệ nhấp một ngụm trà, tay ôm bình giữ nhiệt, thở dài: "Sao chẳng có ai đưa đi thế này, còn phải tự mình chống nạng đến nữa, đứa trẻ đáng thương..."
Chưa kịp cảm thán xong, ngoài cổng lại có một người vội vã chạy đến, đeo hai cái cặp sách, tay còn xách mấy túi đồ ăn sáng, mỉm cười bẽn lẽn với chú: "Chú mở cổng cho cháu với ạ, cháu đi cùng bạn vừa nãy."
Chú bảo vệ nghẹn họng, miệng lẩm bẩm cái gì mà "Được thôi, được thôi" rồi mở cổng, để Hình Thu Vũ bước vào.
Sân trường không một bóng người, chỉ có thanh âm chú bảo vệ mở khóa cửa tòa nhà dạy học và tiếng mấy chú chim dậy sớm nô đùa trên mái nhà hoặc cành cây.
Mặt trời còn chưa ló dạng, dù mấy ngày nay trời nắng nóng, ai cũng đã mặc áo ngắn quần cộc, nhưng trước khi mặt trời mọc, không khí vẫn mát mẻ, thoang thoảng hương hoa không tên.
Tia nắng ban mai thấp thoáng từ đường chân trời xa xăm, bầu trời giao thoa giữa hồng và xanh, thỉnh thoảng có đàn chim bay lướt qua. Ánh sáng vàng rực phá tan tầng mây, vương vãi thành vũng nước vàng óng. Gió lướt qua ngọn cây, lá cây cũng nhiệt tình nhảy múa, tiếng vang xào xạc, vài chiếc lá đã chín vàng rơi lả tả, xoay tròn rồi trở về lòng đất.
Lăng Sâm đứng lặng lẽ bên gốc cây, ngọn gió tinh nghịch cuốn vài sợi tóc của cậu, rồi lại đặt chúng ở một vị trí khác, như cái v**t v* từ đứa con của trời, làm xáo trộn cả một hồ gấm mây.
"Lăng Sâm, hoa phượng nở rồi kìa." Hình Thu Vũ cười cười chạy đến, nhặt xuống một cánh hoa đỏ rực từ vai cậu .
Cánh hoa hóa thành bươm bướm bay lượn theo gió, chẳng biết bay về nơi nào, gió ban cho nó khả năng bay lượn trong chốc lát.
"Lại đến mùa tốt nghiệp, sắp lên lớp 12 rồi..." Lăng Sâm ngẩng đầu nhìn trời, hoa phượng luôn khiến người ta liên tưởng đến sự chia ly buồn bã, khiến Lăng Sâm cũng trở nên đa sầu đa cảm hơn. "Cứ cảm giác như chúng ta vừa mới nhập học ấy, còn chưa biết tòa nhà dạy học ở đâu."
Cậu nghiêng đầu nhìn Hình Thu Vũ, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn, như ánh dương đang hôn lên mặt.
"Ừm, nhanh thật đấy, quen cậu được mười ba năm rồi." Hình Thu Vũ cố nhịn cảm xúc muốn đưa tay xoa đầu cậu, khẽ hỏi: "Cậu có muốn tớ cõng không?"
Lăng Sâm suy nghĩ ba giây, không chút do dự nói: "Ngại lắ... Muốn!"
Hình Thu Vũ hiểu ý, khóe môi cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền lờ mờ. Hắn đi đến trước mặt Lăng Sâm, cúi người xuống. Lăng Sâm ôm mấy túi đồ ăn sáng rồi leo lên, quen thuộc ôm chặt lấy Hình Thu Vũ như mấy ngày vừa qua.
Phòng học của họ ở tầng sáu, Hình Thu Vũ đi đặc biệt chậm, chưa đến cuối hành lang đã có tốp năm tốp ba học sinh vượt qua. Đoạn đường ngắn ngủi như thế mà hắn đi như xa cả mười năm.
Đoạn Tịch đã nhìn thấy hai người họ từ xa, cười toe toét chạy đến, giúp họ chia sẻ hai điểm chứa kiến thức nặng trịch, còn cầm giúp họ một nửa bữa sáng.
Nương theo mặt trời mọc, ngôi trường lại trở về sự ồn ào náo nhiệt thường ngày, giống như những bông phượng vĩ đang nở rộ ngoài cửa sổ.
Trên bục giảng, Tô Lan Thu đang nghiêm túc truyền đạt, đại ý là thời điểm này là kỳ thi cuối kỳ, mọi người hãy nhanh chóng ôn tập, nhưng cũng đừng xao nhãng việc rèn luyện thể chất, phải vừa có sức khỏe vừa có thành tích. Cô cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, sợ họ không nhớ kỹ.
Lăng Sâm buồn chán xoay bút, ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía khuôn mặt Hình Thu Vũ.
Hắn vẫn đeo cặp kính đó, quan sát kỹ một chút thì có thể xuyên qua cặp kính thấy hàng mi dài cong vút và đôi mắt màu nâu nhạt. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy Hình Thu Vũ nhất định là thiên sứ được trời cao cử xuống nhân gian, thế nên hắn mới có được đôi mắt đẹp đến thế. Tròng mắt lưu chuyển, nhìn chó cũng đầy sự si tình.
Lăng Sâm đột nhiên đối mặt với Hình Thu Vũ, giật mình một phát. Cậu có tật giật mình, vội vàng quay mặt đi, nhưng lại bị Hình Thu Vũ nắm tay dưới gầm bàn, gãi gãi lòng bàn tay cậu.
Mặt cậu không hiểu sao nóng bừng lên, quay đầu nhìn Hình Thu Vũ, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Sao thế?"
Hình Thu Vũ cũng dùng khẩu hình đáp lại: "Mặt tớ có gì à?"
Cậu lắc đầu: "Chỉ nhìn cậu thôi."
Hình Thu Vũ hiểu được câu nói này, mãn nguyện quay đầu đi, mặc cậu tùy ý ngắm nhìn, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng dịu đi vài phần, như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở, tâm trạng tốt đẹp như thời tiết ngoài kia.
Lăng Sâm cũng bị nụ cười chói chang như ánh mặt trời của hắn làm cho ngây người, gò má ửng hồng, cổ họng nghẹn lại, dường như có lời gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích trào ra. Rồi cậu lại không biết mình đang nghĩ gì hay muốn nói gì, chỉ có thể luống cuống sững sờ tại chỗ.
Sau đó, cậu bị Tô Lan Thu gọi lên phạt đứng.
Tô Lan Thu nhíu mày: "Mặt Hình Thu Vũ có hoa hay có tiền à?"
Lăng Sâm cũng nhíu mày: "Không có ạ."
Chẳng có gì cả, nhưng lại thu hút người ta một cách kỳ lạ.
Tô Lan Thu gõ nhẹ lên bục giảng: "Không có thì tập trung nghe giảng đi, nghe kỹ vào, điều này rất quan trọng với các em..."
Lăng Sâm đứng đó trầm tư: Chẳng lẽ là do bệnh chưa khỏi hẳn à? Tác dụng phụ của thuốc? Cậu bị ảo giác ư?
"Lăng Sâm?"
"..."
"Lăng Sâm!" Hình Thu Vũ lay lay Lăng Sâm, kéo hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu về, dịu giọng nói: "Đi ăn cơm thôi, lại đây tớ cõng cậu."
Lăng Sâm dường như vẫn còn chìm đắm trong mớ hỗn độn, chưa hoàn hồn lại. Cậu gật đầu lung tung, thấy Hình Thu Vũ ngồi xổm xuống liền vô thức bò lên, được hắn đỡ lấy vững vàng.
Đi cùng Hình Thu Vũ, đường không cần tự đi, lầu không cần tự leo, cơm cũng không cần tự lấy. Hình Thu Vũ tinh tế, luôn nhạy bén biết cậu thích ăn gì không thích ăn gì, mỗi khi lấy cơm đều rất hợp khẩu vị cậu.
Món ăn hôm nay là vịt om, màu sắc hấp dẫn, nước sốt tràn đầy, vừa đặt khay xuống là Hình Thu Vũ đã cẩn thận nhặt hết gừng tỏi giúp cậu, sau đó mới đặt trước mặt cậu để cậu thỏa sức thưởng thức.
Đến khi ăn xong, cậu còn chưa mở miệng, Hình Thu Vũ đã đưa giấy cho cậu. Hai người nhìn nhau cười, sự ăn ý không lời nào tả xiết.
Hình Thu Vũ và Lăng Sâm đều là học sinh bán trú, buổi trưa sẽ ở lại trường ngủ trưa. Khi họ về đến ký túc xá, những người khác đã nằm la liệt, ngủ đủ kiểu ngáy khò khò.
Giường của Lăng Sâm ở trên giường Hình Thu Vũ, nhưng cậu bị thương ở chân, không tiện leo giường tầng. Hình Thu Vũ liền đổi giường với cậu, đợi khi chân cậu khỏi hẳn thì đổi lại. Lăng Sâm liền sung sướng chiếm lấy chiếc giường êm ái của Hình Thu Vũ.
Chăn có mùi hoa oải hương sạch sẽ, là mùi sữa tắm của Hình Thu Vũ, thoang thoảng quanh chóp mũi khiến cậu cảm thấy rất an toàn mà cuộn mình lại, như đang nép mình trong lồng ngực hắn.
Khó lắm mới có một giấc ngủ không mộng mị, tỉnh dậy cả người sảng khoái. Cậu không còn sợ tiết Ngữ Văn chết chóc vào buổi chiều nữa, thậm chí còn thích thú phụ họa Hạ Mộc Vinh trong giờ học. Cô nói một câu Lăng Sâm lại phụ họa một câu, thậm chí khi cô gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, cậu cũng nghiêm túc bịa chuyện hùng hồn, khiến Hạ Mộc Vinh vừa tức vừa mừng.
Tức là tức cậu trong lúc đắc ý đã vô tình làm xáo trộn kỷ luật lớp học, mừng là mừng thằng nhóc này tuy trả lời tầm bậy nhưng cuối cùng cũng có hứng thú với môn Văn. Lúc tan học, cậu còn thành thật bày tỏ tình yêu với tiết học của cô: "Cô ơi, em yêu tiết Văn của cô quá, mai còn tiết không ạ?"
Hạ Mộc Vinh chỉ có thể siết chặt nắm tay. "Rất tiếc là không còn, chia sẻ chút tình yêu này cho tiết Toán của chị Thu các em đi."
Lăng Sâm cũng không uể oải, nghe vậy liền vui vẻ nhảy cẫng lên. "Là tiết toán em yêu thích nhất!"
Cậu yêu cái cảm giác giải đề mãi không ra đó quá đi mất!
Rồi vui quá hóa buồn, cậu ngã vào lòng Hình Thu Vũ, đối mặt với nụ cười bất lực của hắn.
Có lẽ vì ngày nhớ đêm mong, được Hình Thu Vũ chăm sóc chiếu cố cả ngày, tối đến trong mơ, hắn cũng kề sát bên cậu.
Cậu ôm chặt lấy chiếc chăn, cuộn tròn người lại, hàng mày khẽ nhíu, hít hà mùi oải hương thoang thoảng. Trước mắt là khuôn mặt Hình Thu Vũ đang dần phóng to, gần đến mức lông mi của hắn có thể chạm vào mặt cậu, ngưa ngứa, ngứa đến tận trái tim cậu.
Rồi môi cậu nóng bừng, môi hắn đã dán lên môi cậu.
Cậu kinh ngạc há hốc miệng, lại bị hắn chớp lấy thời cơ công phá thành trì, nhẹ nhàng tước đi linh hồn cậu.
Không biết đã hôn bao lâu, cơ thể cậu mềm nhũn, cả người tựa vào Hình Thu Vũ. Bàn tay đặt sau eo nóng bỏng như lửa, nhưng vẫn luôn giữ lễ nghĩa, không hề nhúc nhích.
Cậu khẽ quay đầu đi, kéo theo một sợi chỉ bạc. Hình Thu Vũ ôm lấy cậu, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng th* d*c hỗn loạn và tiếng tim đập loạn nhịp của cả hai.
Hoàng hôn buông xuống, cậu được đặt nằm trên chiếc giường mềm mại, rèm giường khép lại, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ mờ ảo phía đầu giường. Ánh trăng hôn lên những nụ hoa mới nở, sương mù dày đặc, vệt nước li ti, sắc đỏ nhợt nhạt.
Ngoài cửa sổ bóng cây loang lổ, con thuyền lênh đênh trên biển suốt đêm, trôi dạt theo sóng nước, không biết trôi về nơi đâu. Trời đã tờ mờ sáng, mãi đến khi tiếng chim hót vang lên ríu rít, đôi chân mới vững vàng trở lại đất liền.
Lăng Sâm xoa xoa cái đầu choáng váng, trong ký ức hình như mình đã ngồi thuyền suốt đêm, lắc lư chìm nổi, khiến cả thân lẫn tâm mệt mỏi rã rời.
Đang định đứng dậy rửa mặt, cậu bỗng thấy cơ thể lạnh toát, cả người đờ đẫn tại chỗ, trong đầu "ầm" một tiếng, sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt phựt. Sắc hồng ái dục nhanh chóng tràn lên mặt, ngay cả chóp tai cũng không buông tha, còn mơ hồ có xu hướng lan xuống dưới cổ.
Đừng nói là cậu mơ thấy mình cùng Hình Thu Vũ ngồi thuyền suốt đêm, dẫn đến việc cậu ô uế đấy nhé? Mặc dù con thuyền này hơi lớn hơi nhanh, biển trời xanh biếc, sóng gió mãnh liệt, cảnh đẹp thích hợp đến vậy, chúng ta hòa hợp đến thế.
Nhưng mà... nhưng mà...
Họ là anh em tốt thuần khiết như trang giấy trắng mà!
Không kịp nghĩ nhiều, Lăng Sâm vội vàng nhân lúc Giang Vãn Tình chưa phát hiện, xử lý hết đống quần áo, chăn và ga trải giường, rồi mới yên tâm bước ra khỏi phòng.
"Sao mặt đỏ thế con? Vẫn còn sốt à?" Giang Vãn Tình hỏi.
"Không sốt ạ, con bị tấn công." Lăng Sâm rưng rưng thở dài.
Giang Vãn Tình: "...?"
Lăng Sâm lại hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có bỏ cái gì vào phòng con không, thơm quá."
"À, đó là lọ tinh dầu muỗi mới. Không phải con nói dạo này bị muỗi cắn nên ngủ không ngon à. Mẹ mua cho con một cái mùi oải hương đấy, tối qua ngủ ngon không?" Giang Vãn Tình cười híp mắt, khoe khoang với cậu.
Đầu Lăng Sâm hiện lên một đống khối mosaic : "Ngủ ngon lắm ạ."
Giang Vãn Tình: "Vậy thì tốt."
Không, mẹ không hiểu đâu, chả tốt chút nào!
Ăn cơm xong chưa được bao lâu, Lăng Sâm đang định chuồn thì tiếng chuông cửa lại đúng hẹn vang lên, như thể cố ý đợi cậu xuất phát. Tiếng chuông cửa bình thường nghe rất êm tai, giờ phút này lại như đến để đoạt mạng cậu. Cậu đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Hình Thu Vũ cười với cậu, Lăng Sâm vội vàng lùi lại một bước, trong đầu toàn là mảnh thuyền chìm nổi, sóng biển cuộn trào, ngọn đèn mờ ảo, ánh trăng mơ hồ, và cả những nụ hoa đang nở rộ dưới ánh trăng... Ánh trăng đang vẫy gọi cậu, biển cả đang mỉm cười với cậu!
Hình Thu Vũ thẹn thùng cười, chào hỏi cậu: "Lăng Sâm, tớ đến cõng cậu xuống lầu nè."
Lăng Sâm hoảng sợ: "Cậu đừng lại đây mà!"