Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 15

Thứ Bảy là một ngày nắng đẹp, mặt trời thiêu mặt đất, hút cạn những cơn mưa suốt mấy ngày qua. Con ve sầu đầu tiên cất tiếng kêu râm ran, báo hiệu mùa hè đã đến.

 

Trên ban công mỗi nhà đều phơi đầy quần áo và chăn màn, nước nhỏ tí tách xuống dưới. Đến khi hoàng hôn buông xuống, chúng đã thu thập đủ năng lượng mặt trời trong ngày, thấm đẫm hương vị của nắng.

 

Lăng Sâm vì cảm lạnh mà bị Giang Vãn Tình cấm túc ở nhà, không được đi đâu cả.

 

Đầu óc cậu mơ màng chẳng muốn động não, bài tập chất đống trên bàn chưa đụng đến một chữ. Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, lòng thầm suy đoán khi nào Hình Thu Vũ sẽ đến. Đến khi cậu buồn ngủ sắp thiếp đi, tiếng chuông cửa mới vang lên.

 

Lăng Sâm giật mình tỉnh giấc, xỏ dép lê lộp cộp chạy ra mở cửa.

 

Vì đang ở nhà nên Lăng Sâm không thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đã mặc mấy năm, giãn rộng thùng thình hơn một cỡ, cậu quý đồ cũ không nỡ vứt nên vẫn mặc. Lúc này, bộ đồ ngủ lỏng lẻo treo trên người cậu, để lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng ngần, khiến người nhìn vào dấy lên h*m m**n c*n m*t.

 

Mà bản thân Lăng Sâm lại chẳng hề hay biết điều ấy. Cậu vẫn chưa khỏi cảm lạnh, giọng khàn khàn trầm thấp, nhưng giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng, vừa đón hắn vào phòng vừa nói: "Hình Thu Vũ, cậu đến rồi!"

 

Hình Thu Vũ ngẩn người trong giây lát, nhanh chóng cụp mắt xuống che giấu vẻ không tự nhiên trong đáy mắt rồi bước vào.

 

Hắn khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng, nhét một vật nhỏ vào tay Lăng Sâm.

 

Lăng Sâm cầm lên xem, là một chiếc túi gấm màu đỏ. Cậu lật qua lật lại, không phát hiện ra đó là gì liền lên tiếng hỏi: "Cái này là gì vậy? Tớ mở ra xem được không?"

 

Hình Thu Vũ khẽ cong khóe miệng, cười đến mức mi mắt cong cong, tựa băng tuyết tan chảy: "Tớ tặng cậu mà, đương nhiên cậu có thể xem rồi."

 

Thấy hắn gật đầu, Lăng Sâm vội vàng mở túi gấm ra, bên trong là một chiếc bùa bình an nhỏ nhắn.

 

"Cậu đi cầu cái này lúc nào vậy..." Lăng Sâm kinh ngạc há hốc miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm phải một hồ nước xuân dịu dàng.

 

Ngôi chùa gần đây nhất cũng phải mất một tiếng lái xe, còn phải leo núi, đi đi về về ít nhất cũng hơn bốn tiếng. Hơn nữa lại là cuối tuần, người lên núi thắp hương chắc chắn không ít, không biết một người sợ xã hội như Hình Thu Vũ đã vượt qua khó khăn đó thế nào.

 

Quả nhiên, hắn mỉm cười đáp lời cậu: "Sáng nay tớ đi đấy, hy vọng cậu bình an."

 

"Cảm ơn cậu." Lăng Sâm ôm chặt chiếc bùa bình an vào lòng, áp sát lên ngực.

 

"Đầu còn choáng không?" Hình Thu Vũ lại đưa tay sờ trán cậu.

 

Lăng Sâm ngồi trên ghế ngước mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt, dường như đang nghi ngờ sao hắn còn chưa rụt tay về: "Yên tâm đi bác sĩ Hình, tớ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, chạy nhảy tung tăng, ăn gì cũng thấy ngon."

 

"Vậy thì tốt." Hắn khẽ ho một tiếng, tự nhiên rụt tay lại.

 

"Vậy nên..." Lăng Sâm khẽ nghéo bàn tay đang rũ xuống bên người hắn. "Bác sĩ Hình có muốn ra ngoài xem phim với tớ không? Tớ sắp nghẹn chết rồi."

 

Bộ phim mà lần trước họ định xem đến giờ vẫn chưa có cơ hội xem.

 

"Không được, dì Giang dặn rồi, không được để cậu ra ngoài kẻo trúng gió." Bác sĩ Hình nhẫn tâm từ chối lời mời hẹn hò của cậu. "Đợi cậu khỏe hẳn, muốn xem bao nhiêu lần tớ cũng đi với cậu."

 

Ngoài trời nắng gắt thế này, phơi nắng một chút đã đổ mồ hôi mồ kê, lại còn đón gió nữa, bệnh của Lăng Sâm chắc lại phải kéo dài thêm mười ngày nửa tháng, còn muốn khỏi bệnh không thế? Huống hồ chân Lăng Sâm vẫn chưa lành hẳn, không thích hợp đi lại nhiều.

 

Không nghi ngờ gì nữa, ở nhà là sự sắp xếp thích hợp nhất.

 

Chỉ là nói thì nói vậy, lời này của hắn nghe thế nào cũng giống như lời của trai tồi.

 

Lăng Sâm ỉu xìu.

 

Cậu ngã mình vào vòng tay của chiếc giường, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nhìn Hình Thu Vũ, cổ áo cũng bị kéo rộng quá nửa. Nếu không phải Lăng Sâm còn có bóng, Hình Thu Vũ suýt chút nữa đã tưởng là Hắc Bạch Vô Thường đến bắt hồn cậu rồi, cái tên quỷ đòi mạng này.

 

Bài tập của Tô Lan Thu chỉ nhiều chứ không ít, chút thời gian buổi sáng trôi qua nhanh như cát chảy trong đồng hồ, mà bài tập thì chẳng làm được bao nhiêu.

 

Buổi trưa Giang Vãn Tình ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Hình Thu Vũ phụ trách nấu cơm, Lăng Sâm phụ trách làm linh vật hô hào cổ vũ. Tuy nói đây là nhà của Lăng Sâm, nhưng Hình Thu Vũ còn quen thuộc với phòng bếp hơn cả cậu, đúng là tự nhiên như ở nhà.

 

Hình Thu Vũ hấp món sườn Lăng Sâm thích nhất, thưởng cho cậu bé Lăng Sâm vì hôm nay đã ngoan ngoãn làm bài tập.

 

Ngày xưa, bố hắn nấu món này ngon nhất, cũng chính nhờ món này mà chinh phục được trái tim mẹ hắn. Sau khi mẹ mất, gần như ngày nào bố hắn cũng làm món này. Dường như chỉ cần làm món này thì sẽ đợi được người thích nó xuất hiện bên bàn ăn, giống như trước đây khen ngợi tay nghề của ông không ngớt lời.

 

Mà Hình Thu Vũ từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên cũng học được tinh túy của món ăn này, hương vị làm ra so với đầu bếp nhà hàng chỉ hơn chứ không kém.

 

Hồi bé Lăng Sâm thích nhất là đến nhà Hình Thu Vũ ăn chực, vừa ăn cơm sườn, vừa nghe hắn kể chuyện tình yêu của bố mẹ.

 

Lăng Sâm vì thế mà thường trêu hắn, nếu sau này không tìm được việc làm, hắn đến nhà hàng chắc chắn sẽ có khối người mời.

 

Đĩa sườn nóng hổi được đặt lên bàn, màu sắc hấp dẫn, hương thơm nức mũi, nhìn thôi đã thấy thèm thuồng. Lăng Sâm lập tức lấy điện thoại ra nghiêm túc nghiên cứu góc chụp ảnh.

 

Hình Thu Vũ lo lắng: "Sao vậy?"

 

Lăng Sâm vênh váo: "Điện thoại ăn trước."

 

Hình Thu Vũ bật cười: "Vậy nó có nếm ra vị gì không?"

 

Lăng Sâm cong môi: "Nó bảo ăn nhanh quá chưa nếm ra vị, bảo tớ cũng thử xem."

 

Nói xong, hai người bắt đầu ăn cơm. Lăng Sâm ăn rất nhiều, vùi đầu ăn liền hai bát lớn. Ăn xong, cậu xoa bụng nằm xuống sofa, đưa tay làm hình trái tim về phía Hình Thu Vũ đang rửa bát trong bếp: "Người anh em đảm đang quá, đợi tớ cưới cậu về nhà nhé."

 

Hình Thu Vũ quay lưng về phía cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp: "Được thôi được thôi."

 

Buổi chiều, ánh mặt trời gay gắt hơn mấy phần, những tia nắng nhỏ vụn xuyên qua kẽ lá in xuống sàn nhà những đốm tròn bầu dục. Đến cả chim chóc cũng lười biếng, đậu trên cây hót líu lo phân cao thấp với bầy ve. Tiếng chim hót tiếng ve kêu lúc giảm lúc tăng, ngày càng vang vọng, kêu đến nhức cả đầu.

 

Thời tiết nắng đẹp không một gợn mây thế này rất thích hợp để ra ngoài, chạy, nhảy, bơi lội, leo núi... nhưng những hoạt động này chắc chắn không liên quan đến Lăng Sâm hôm nay.

 

Quạt máy kêu cót két hết vòng này đến vòng khác, trang sách bài tập lật hết trang này đến trang khác, mỗi trang đều là chiến trường cậu sắp phải chinh chiến, mỗi trang đều là giang sơn cậu sắp phải giành lấy.

 

Lăng Sâm lại ỉu xìu: "Thầy Hình ơi, hôm nay có thể không làm bài tập không ạ?"

 

Bài tập làm cậu hoa mắt chóng mặt, cậu muốn làm kẻ đào ngũ rồi.

 

Hình Thu Vũ: "Hửm?"

 

"Thầy Hình ơi, em chóng mặt, em đau đầu, em cảm thấy cuốn sách này đang tấn công não em! Em ngất đi mất thôi!" Lăng Sâm nằm bò ra bàn kêu la thảm thiết, sau đó lại hèn nhát cầm bút lên viết tiếp một câu.

 

Nghe thấy tiếng than vãn của cậu, Hình Thu Vũ liền lấy bài tập ra khỏi tay cậu: "Vậy thì đừng làm nữa, ngày mai vẫn còn thời gian, hôm nay nghỉ ngơi đi."

 

Lăng Sâm nước mắt lưng tròng, vứt bỏ quyển giang sơn dày cộp của mình, chạy tới ôm lấy mỹ nhân: "Thầy Hình tốt với em quá."

 

Mỹ nhân Hình được hôn quân ôm vừa mừng vừa sợ, nhẹ nhàng ôm lại cậu, rồi lại tự kiềm chế buông ra.

 

Không còn phiền não vì bài tập, Lăng Sâm ôm điện thoại chơi hai ván game, nhưng chẳng bao lâu đã mất hứng. Cậu chia sẻ màn hình chiến tích và bảng điểm lên trang cá nhân rồi lật người bò dậy, muốn lén nhìn xem Hình Thu Vũ đang làm gì.

 

Cậu nhảy lò cò ra sau lưng Hình Thu Vũ, chuẩn bị nhào cả người lên lưng hắn cho hắn một bất ngờ lớn, nào ngờ lại bị Hình Thu Vũ xoay người ôm trọn vào lòng. Tay hắn ôm hờ lấy eo cậu, lòng bàn tay nóng rực như lửa, đặt trên eo cậu khiến cậu như bị điện giật mà căng cứng cả người.

 

Tim Hình Thu Vũ đập rất nhanh, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Giờ phút này không có tiếng hoan hô, không có người khác, chỉ có hai người họ, Lăng Sâm muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

 

Một lúc lâu sau, Lăng Sâm mới lắp bắp tìm lại được giọng nói của mình, thậm chí còn tìm giúp hắn một lý do có thể thuyết phục bản thân: "Bị tớ doạ à?"

 

Hình Thu Vũ đỡ cậu đứng thẳng lại, rụt bàn tay khỏi eo cậu về bên người, ngón tay khẽ cuộn tròn.

 

Hắn khẽ "Ừ" một tiếng, coi như chấp nhận lý do này.

 

Hình Thu Vũ đúng lúc cụp mắt xuống, che giấu những sợi tình cảm thoáng qua trong đáy mắt, hàng mi khẽ run, bộ dáng trông rất đáng thương: "Bị doạ rồi."

 

"Xin lỗi cậu nha, đừng sợ đừng sợ." Lăng Sâm xoa xoa đầu hắn, tỏ vẻ an ủi.
Nghe thấy tiếng tim đập của đối phương dần bình ổn lại, cậu lại tò mò thò đầu ra xem những thứ trên bàn hắn: "Vừa nãy cậu đang làm gì đấy? Cho tớ xem với?"

 

Vừa thấy sắp bị lộ, Hình Thu Vũ giật mình, lập tức che cuốn phác họa lại với tốc độ sét đánh.

 

Tim hắn đập thình thịch như sấm gào đất động. Mặt Hình Thu Vũ đỏ bừng, ôm chặt cuốn phác họa, luống cuống đứng trước mặt Lăng Sâm.

 

Lăng Sâm cũng bị giật mình, khựng lại một chút rồi hỏi: "Là cái gì quan trọng lắm hả?"

 

"Quan trọng lắm." Hình Thu Vũ hoảng loạn gật đầu, tốc độ nói nhanh hơn gấp mấy lần. "Xem cái khác đi, cái này vẽ không đẹp lắm."

 

Lăng Sâm trêu chọc: "Không đẹp lắm mà còn quý như vậy, chẳng lẽ là vẽ người cậu thích à?"

 

Hình Thu Vũ đỏ mặt, không nói gì nữa, coi như ngầm thừa nhận.

 

Thấy Hình Thu Vũ không đáp lại, Lăng Sâm cũng không định hỏi thêm, hơi hơi thất vọng gật đầu.

 

Không biết có phải lại bị gió lạnh thổi trúng không, đầu Lăng Sâm lại choáng váng. Cậu nằm lại xuống giường cuộn tròn người, dáng vẻ ốm yếu đáng thương vô cùng.

 

Hình Thu Vũ vỗ vỗ cái bọc nhỏ trên giường: "Lăng Sâm?"

 

Giọng Lăng Sâm rầu rĩ vọng lên từ dưới lớp chăn: "Bác sĩ Hình ơi, tớ chóng mặt quá, để tớ ngủ một lát."

 

Hình Thu Vũ im lặng, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Ừm."

 

Ngoài trời nổi gió, cơn gió mang theo chút oi nóng thổi lá cây xào xạc, rèm cửa sổ khẽ lay động, đón lấy cái ôm của gió.

 

Lăng Sâm nghe thấy Hình Thu Vũ "két" một tiếng đóng cửa lại, để cậu một mình trong phòng nghỉ ngơi cho tốt. Cậu nhẹ nhàng kéo chăn xuống, thở ra một hơi dài, trong lòng bàn tay là chiếc bùa bình an mà Hình Thu Vũ đã cầu cho cậu.

 

Bị ốm khó chịu quá.

 

Hình Thu Vũ tựa lưng vào cửa, mở cuốn phác họa ra, bên trong vẽ đầy hình Lăng Sâm. Lăng Sâm đang ngủ, Lăng Sâm đang làm bài tập, Lăng Sâm đang đá bóng - phía sau mỗi bức vẽ Lăng Sâm đều viết một câu, chữ viết rõ ràng ngay ngắn, mạnh mẽ cứng cáp.

 

Mặt trước viết tên Lăng Sâm, mặt sau là một loạt câu "Tớ thích cậu".

 

Lăng Sâm ngồi dậy, áp chiếc bùa bình an lên ngực, nghĩ: Chắc chắn là do thời tiết, nếu không sao cậu lại cảm thấy bản thân bực bội theo ánh mặt trời thế này.

Bình Luận (0)
Comment