Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 14

Ngày hôm sau, không nằm ngoài dự đoán, Lăng Sâm đã phát sốt, hoá thành một vũng nước ấm nóng trong lòng Hình Thu Vũ, rầm rì không biết đang nói mớ gì.

 

Hình Thu Vũ bị cơn nóng làm tỉnh giấc. Lúc tỉnh lại, Lăng Sâm đang cuộn tròn trong lòng hắn như một chú chuột túi con, hơi thở nóng rực phả vào cổ hắn, hàng mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm nói mớ, mơ hồ nghe được mấy chữ "Không nỡ", trông có vẻ rất khó chịu.

 

Lòng Hình Thu Vũ dâng lên vị chua xót, tựa như ăn chanh sống, uống giấm chua.

 

Hắn dùng mu bàn tay chạm vào trán Lăng Sâm, nóng đến dọa người. Hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Tô Lan Thu xin nghỉ cho cả Lăng Sâm và mình, sau đó liên lạc với cha mẹ Lăng Sâm.

 

Tối qua cha mẹ Lăng Sâm về rất muộn, hôm nay lại ra ngoài từ sáng sớm tinh mơ, dường như chỉ lướt qua họ trong một thoáng. Hình Thu Vũ bỗng thấy vô cùng may mắn, cũng may tối qua hắn đã ngủ lại đây, nếu không Lăng Sâm ở nhà một mình sốt đến hỏng người cũng chẳng ai hay.

 

Hắn định ngồi dậy, nào ngờ vạt áo bị Lăng Sâm nắm chặt lấy, bàn tay trắng như ngọc cứ thế níu góc áo hắn, rõ ràng chẳng dùng bao nhiêu sức, vậy mà lại khiến Hình Thu Vũ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

 

Khóe miệng Lăng Sâm khẽ động đậy, khóe mắt rỉ ra vài giọt nước mắt làm ướt hàng mi, rồi chảy thẳng xuống thấm vào gối. Cậu khẽ thốt ra một câu: "Đừng đi..."

 

Thế giới yên tĩnh như thể bị nhấn nút tạm dừng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ có hoa là nở từ từ.

 

Hình Thu Vũ vươn tay rồi khựng lại giữa không trung một chút. Hắn nắm lấy tay Lăng Sâm, ôm trọn bàn tay cậu vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng x** n*n.

 

"Không đi." Hình Thu Vũ rũ mắt, ánh mắt nhìn cậu ôn hoà như nước, chứa đựng ngàn vạn lời không thể diễn đạt, cuối cùng tất cả hóa thành một câu: "Tớ sẽ không đi đâu."

 

Khóe miệng Hình Thu Vũ cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt, an ủi xoa xoa tay Lăng Sâm. Sau đó, hắn thả tay cậu trở lại bên gối, giúp cậu đắp lại chăn. "Tớ chỉ đi lấy khăn mặt giúp cậu hạ nhiệt thôi."

 

Lăng Sâm ngoan ngoãn gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Có lẽ là do dạo này không được nghỉ ngơi đầy đủ, Lăng Sâm khi ngủ gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, không có dấu hiệu dừng lại, khiến cậu ngủ cũng chẳng yên giấc. Nhưng trong giấc mơ đen tối đó luôn có một tia sáng chiếu rọi con đường cậu đi. Cậu đi rất lâu, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra với lấy nguồn sáng đó. Khi ngón tay chạm vào ánh sáng ấm áp, cậu liền tỉnh lại.

 

Đầu cậu vẫn còn hơi choáng. Cậu cố gắng ngồi dậy, chiếc khăn mặt ấm nóng trên trán đã rơi xuống giường.

 

Lăng Sâm ngơ ngác nhìn chiếc khăn mặt trong tay, đưa tay sờ trán mình, đã không còn nóng nữa rồi.

 

Cậu nhìn quanh bốn phía, không thấy ai khác. Chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường đã chỉ 2h40 chiều, vẫn tích tắc tích tắc trôi.

 

Hình Thu Vũ đã đi học rồi à?

 

Là cha về hay mẹ về thế? Hình như không phải.

 

Bộ não hỗn loạn của Lăng Sâm không thích hợp để suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy, thế là cậu lắc đầu, xuống giường xỏ giày chuẩn bị nhảy vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiện thể ra tủ lạnh ở bếp xem còn gì ăn được không.

 

Vừa mở cửa phòng, đã có một người thò nửa người ra từ bếp nhìn cậu.

 

Hình Thu Vũ mặc chiếc tạp dề hình gấu màu hồng phấn, tay còn cầm xẻng nấu ăn, trông hiền thục vô cùng. Hắn đặt xẻng xuống, đi tới gần cậu, bàn tay hơi lạnh chạm lên trán Lăng Sâm.

 

"Cậu tỉnh rồi à? Để tớ xem hạ sốt chưa." Hình Thu Vũ nói. "Hết sốt rồi. Đi rửa mặt đi, tớ làm món sườn cậu thích ăn nhất đấy."

 

Lăng Sâm lúng ta lúng túng hỏi: "Cậu... không đi học hả?"

 

Hình Thu Vũ cười rạng rỡ: "Vì tớ cảm thấy cậu cần tớ."

 

Câu nói này giống như một cái móc nhỏ, móc vào lòng cậu khiến tâm trí không yên. Kỳ lạ thật, sao mình lại vui vẻ đến thế chỉ vì một câu nói nhỉ? Chắc chắn là do bị bệnh rồi.

 

Sau khi ăn cơm chiều qua loa, Hình Thu Vũ còn phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra lại.

 

Gần đây Lăng Sâm đã thành khách quen của bệnh viện, ba bữa hai ngày lại chạy đến, đi bệnh viện mà cứ như về nhà.

 

Ngay cả bác sĩ tiêm thuốc cho cậu cũng nhận ra cậu, vẻ mặt cạn lời, trên mặt dường như viết đầy mấy chữ "Sao lại là hai đứa này nữa?".

 

Lăng Sâm khá mẫn cảm với thuốc tiêm, mỗi lần tiêm xong đều buồn ngủ, lúc nào cũng phải ngủ một giấc. Giờ đây cậu lại cụp mắt xuống, nhưng mãi mà chẳng ngủ được.

 

Hình Thu Vũ xoa xoa đỉnh đầu cậu, khẽ hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?"

 

Lăng Sâm lắc đầu: "Hơi lạnh thôi."

 

Nghe thế, Hình Thu Vũ lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Lăng Sâm, sau đó đứng dậy rời đi.

 

Vẻ mặt Lăng Sâm đầy nghi ngờ nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu.

 

Không lâu sau Hình Thu Vũ quay lại, trên tay cầm một cốc nước nóng, cốc giấy được lót hai lớp, không phỏng tay, ấm áp vừa phải.

 

Lăng Sâm nhận lấy cốc nước nóng ôm vào lòng, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể ấm lên, lập tức rưng rưng nước mắt nhìn Hình Thu Vũ: "Cảm ơn người nhà!"

 

"Người nhà thì đừng khách sáo." Hình Thu Vũ cười.

 

Truyền dịch xong đã hơn bốn giờ, đúng ngay thời điểm học sinh tan học vào thứ Sáu.

 

Ngoài trời vừa đổ một cơn mưa lớn, thời tiết trong lành hơn hẳn, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ hiu hiu, giọt mưa nhỏ xuống từ tán lá, vũng nước gợn lên từng vòng gợn sóng rồi bị bước chân của thiếu niên giẫm qua, bắn tung tóe rồi lại rơi xuống.

 

Hai người gặp Đoạn Tịch ở cổng bệnh viện.

 

Không phải ngẫu nhiên gặp, mà là Đoạn Tịch cố tình đợi họ ở bệnh viện.

 

Ánh mắt chạm đến chiếc áo khoác trên người Lăng Sâm, Đoạn Tịch cười hì hì, ném tập bài trong tay cho Hình Thu Vũ: "Hai cậu ra rồi à?"

 

"Cậu nói cứ như chúng tớ vừa mới vào ấy..." Lăng Sâm nhàn nhạt khinh bỉ.

 

Đoàn Tịch gãi gãi đầu, cười nịnh: "Ấy chết, em thấy anh Lăng đi lại không tiện, đặc biệt đến đón hai người về nhà mà."

 

Hai người nhìn nhau.

 

Lăng Sâm nháy mắt: Cậu nói với cậu ấy rồi à?

 

Hình Thu Vũ lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn: Chưa.

 

Lăng Sâm trừng hai mắt: Vậy sao cậu ấy biết chúng ta ở đây?

 

Hình Thu Vũ tủi thân nhìn cậu: Tớ cũng không biết...

 

"Hai cậu đang..." Đoạn Tịch lựa lời. "Thần giao cách cảm à?"

 

Y mơ hồ nhìn thấy một đoạn kịch nhỏ thoáng qua trong mắt cả hai.

 

"Ồ không, đây chỉ là đấu mắt thôi." Lăng Sâm bình tĩnh mở miệng.

 

Đoạn Tịch hơi nghi ngờ: "Sau đó cọ ra lửa tình?"

 

"Đoạn Tịch ơi là Đoạn Tịch." Lăng Sâm mặt đầy nghiêm túc, lắc lắc vai Đoàn Tịch. "Dạo này cậu vì theo đuổi người ta mà lén lút đọc bao nhiêu tiểu thuyết tổng tài bá đạo sau lưng chúng tớ vậy?"

 

Đoạn Tịch khoe khoang: "Không nhiều lắm, hai ba chục cuốn thôi."

 

Lăng Sâm nghi ngờ nhìn y, khoa trương che miệng: "Thật á?"

 

Hình Thu Vũ khẽ cười phụ họa: "Tớ không tin."

 

Sau đó, chủ đề kỳ lạ này dần dần đi chệch hướng dưới sự tự chứng minh của Đoạn Tịch.

 

Đoạn Tịch cũng chẳng khách khí gì, sau khi đưa hai người về đến nhà, y cũng mặt dày chiếm luôn cái sofa nhà cậu, sóng vai chơi game với Lăng Sâm. Vì số người đánh phó bản không đủ, Lăng Sâm còn tiện tay kéo thêm một người qua đường vào chơi cùng, không ngờ người đó lại là fan của cậu.

 

Giọng điệu kinh ngạc của nữ sinh xé tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng khách: "Là Vua Bồ Câu thật à! Tôi gặp được Vua Bồ Câu thật rồi!"

 

Lăng Sâm: "...?"

 

Lăng Sâm: "Rõ ràng tui không bồ cũng không câu mà."

 

Cậu rất nghiêm túc cập nhật hình ảnh đẹp đẽ của mình đấy chứ.

 

Một lát sau, nữ sinh dường như nghĩ ra điều gì đó, ngay cả nhân vật do cô điều khiển trong game cũng sáng mắt lên, kèm theo giọng nói kinh ngạc hơn trước: "Vậy người trong đội là chồng cậu hả? Chính là người kia, người kia đó!"

 

Người nữ sinh nhắc đến là Hình Thu Vũ.

 

Đoạn Tịch cảnh giác cao độ: "Không phải tôi! Tôi chỉ là một con chó đi ngang qua bị đá mấy phát thôi."

 

Trước khi Đoạn Tịch kịp tiết lộ thêm thông tin gì, Lăng Sâm hít sâu một hơi kìm nén cơn muốn đánh người, hướng về phía Hình Thu Vũ đang ở trong bếp, gọi: "Anh ơi, có người tìm anh."

 

"Gọi tớ à?" Hình Thu Vũ ló đầu ra hỏi.

 

Vì cậu không gọi tên hắn như mọi khi, hắn có chút không chắc chắn - nhưng không nghi ngờ gì, hắn rất thích cách gọi này.

 

"Đúng vậy, anh, qua đây." Lăng Sâm mặt không cảm xúc.

 

Đợi Hình Thu Vũ đi tới, sau khi hắn hỏi vào điện thoại một câu "Bạn tìm tôi à?", thì cô gái bên kia ngược lại trở nên ngại ngùng, giọng nói cũng ngọt ngào hơn mấy phần.

 

"Anh trai có cân nhắc làm streamer không? Em sẽ dẫn fans của Mộc Mộc Nhĩ đến theo dõi anh!"

 

Lăng Sâm bật cười: "Tui vẫn còn ở đây mà!"

 

Nữ sinh gửi một biểu tượng ngại ngùng, rồi nói: "Đào góc tường nhà cậu đấy, nghe hay không?"

 

Hình Thu Vũ cười: "Không làm streamer đâu, tôi chỉ xuất hiện ở phòng live của Mộc Mộc Nhĩ nhà chúng tôi thôi, mọi người cứ theo dõi cậu ấy đi."

 

Nữ sinh: "Được rồi... vậy anh phải chăm sóc Mộc Mộc Nhĩ của chúng em thật tốt đó nha!"

 

Hình Thu Vũ gật đầu đáp: "Được thôi."

 

Đoạn Tịch chứng kiến tất cả, đau khổ kêu lên: "Hóa ra tôi chỉ là một mắt xích trong trò đùa của hai người thôi sao?"

 

Đoạn Tịch chỉ ăn ké bữa tối rồi về, hôm nay cha Lăng vẫn không thể tan làm đúng giờ, nhưng mẹ Lăng đã về, lúc về vừa vặn bắt gặp Lăng Sâm đang trêu chọc Hình Thu Vũ.

 

Bởi vì cậu quan sát thấy Hình Thu Vũ đặc biệt để ý đến cách gọi "anh trai", không khỏi nảy sinh chút ý đồ xấu xa.

 

Hình Thu Vũ bị Lăng Sâm đè trên sofa, mặt đỏ bừng một mảng, sắc đỏ lan xuống tận cổ.

 

Lăng Sâm véo véo má hắn: "Anh ơi, mặt anh đỏ quá..."

 

Lời còn chưa dứt, cửa lớn "két" một tiếng mở ra, đầu mẹ Lăng ngó vào: "Mẹ không làm phiền hai đứa chứ?"

 

Rồi nhìn thấy Lăng Sâm đang đè lên người Hình Thu Vũ.

 

Mẹ Lăng đổi giày xong thì nghiêm khắc phê bình Lăng Sâm: "Tiểu Sâm không được bắt nạt Thu Vũ!"

 

"Mẹ, tụi con đang chơi thôi mà." Lăng Sâm lồm cồm bò xuống.

 

Mẹ Lăng vừa quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt ửng hồng của Hình Thu Vũ, bà lo lắng: "Thu Vũ, sao mặt con đỏ thế? Sốt rồi à?"

 

Hình Thu Vũ chẳng thể nói mình đang xấu hổ, nghẹn cả nửa ngày trời, hắn mới nặn ra được một câu: "Nét mặt rạng rỡ ạ?"

 

"Đừng đùa nữa, đừng nói là bị tớ lây đấy nhé? Hay là tối nay chúng ta ngủ riêng nhé?" Lăng Sâm không có chút tự giác của người bệnh nào, vùng vẫy đứng dậy, suýt chút nữa thì bay ra khỏi sofa, lại bị Hình Thu Vũ túm áo kéo về.

 

"Tối nay con phải về nhà rồi, không thể cứ làm phiền mọi người mãi được." Hình Thu Vũ xoa xoa đỉnh đầu, gần như là chạy trối chết, không cho hai mẹ con cơ hội nói không phiền, trước khi đi còn không quên hứa hẹn với cậu. "Ngày mai tớ sẽ đến tìm cậu."

 

Lăng Sâm hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy tay. "Tớ đợi cậu."

Bình Luận (0)
Comment