Lăng Sâm không biết ngày hôm đó mình đã trải qua thế nào, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại đã qua ngày mới. Cậu ghé sát gần cửa sổ đón ánh mặt trời. Giữa cơn mưa hoa bay lả tả khắp trời, cậu nhìn thấy bóng hình quen thuộc ngày xưa đang mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Cậu đưa tay lên, không nhịn được khẽ chạm vào môi, trên môi dường như vẫn còn cảm giác ấm nóng.
Quả nhiên là mơ thôi.
"Lăng Sâm, đi thôi!"
Cánh hoa đỏ rơi xuống đỉnh đầu thiếu niên, như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong lòng.
"Ra ngay đây! Để tớ rửa mặt đã!" Lăng Sâm đáp lại, rồi chỉ chỉ lên đầu mình. "Trên đầu cậu có gì kìa!"
Cũng chẳng để ý Hình Thu Vũ có nghe thấy hay không, Lăng Sâm vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu hất nước lạnh lên mặt, nước chảy dọc xuống cổ, thấm vào cổ áo, lạnh đến mức khiến cậu rùng mình.
Đến khi chạy xuống lầu, người Lăng Sâm cuối cùng cũng ấm lên. Cậu vẫn chưa hết cảm, lúc nói chuyện còn hơi nghẹt mũi, giọng khàn khàn: "Đợi lâu chưa?"
"Không lâu." Hình Thu Vũ mân mê cánh hoa trong tay, nắm chặt rồi lại thả rơi xuống đất. Hắn vươn tay kéo cao chiếc khăn quàng cổ của Lăng Sâm, giúp cậu tránh gió lạnh. "Ăn sáng chưa thế?"
"Chưa, đi ăn không?"
"Đi thôi."
Hai người sóng vai bước đi. Bình minh nhuộm đỏ góc trời, ánh vàng kéo dài vạn dặm, nắng sớm chiếu lên dáng người cao ráo của chàng thiếu niên.
Hai người nhặt được Đoạn Tịch ở quán ăn sáng.
Tuy rằng trong nhà có thói quen chuẩn bị bữa sáng, nhưng dường như Đoạn Tịch chưa bao giờ ăn ở nhà. So với ở nhà, y thích cùng bạn bè ăn mấy thứ đồ không lành mạnh, chẳng có dinh dưỡng gì ở những quán ăn bình dân bên ngoài hơn.
Cho nên Lăng Sâm thường hay nhặt được y ở quán ăn sáng gần trường.
Đoạn Tịch vỗ mạnh 30 đồng tiền lớn xuống bàn, nói muốn mời hai người một bát hoành thánh.
Hoành thánh rất nhanh đã được nấu xong và mang ra. Nước dùng trong veo, hoành thánh thơm ngon, hương thơm ngào ngạt, dư vị vô tận. Húp một ngụm nóng hôi hổi, mỗi một ngụm đều là sự tôn trọng và yêu thương dành cho dạ dày.
Đoạn Tịch lau nước mắt: "Ăn no uống say rồi, phải lên đường thôi."
Lăng Sâm vỗ vai y. "Sao ngài Đoạn hôm nay lại đa sầu đa cảm thế? Không giống phong cách của ngài chút nào."
Đoạn Tịch không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt ngấn lệ, trong mắt viết rõ mấy chữ "hiểu mà không thể giải thích".
Hai người liếc nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Chẳng lẽ Đoạn Tịch muốn bỏ trường chạy lấy người?
Mãi đến khi tiết thể dục bắt đầu, hai người mới biết được nguyên nhân phức tạp bên trong - buổi kiểm tra thể chất đến rồi.
Mưa to kéo dài suốt bấy lâu, cuối cùng họ cũng bắt đầu buổi kiểm tra thể chất của học kỳ này trong tiết trời sáng sủa mát mẻ hiếm hoi. Cô Lâm dẫn mọi người ra đường chạy, nam một nhóm nữ một nhóm, ưu tiên nữ, nữ chạy trước.
Điều khiến người ta bất ngờ là, người dẫn đầu không phải là mấy nữ sinh vốn có thành tích thể thao tốt, mà lại là "mọt sách" Diệp Tiêu Thanh được mọi người công nhận.
Để thuận tiện, Diệp Tiêu Thanh tháo kính gọng đen ra, buộc tóc đuôi ngựa cao. Đuôi tóc đung đưa sau lưng cô, vậy mà khiến người ta không dời mắt được.
Đoạn Tịch nhìn cô không chớp mắt, điên cuồng vỗ vỗ Lăng Sâm bên cạnh. "Nhìn người mình thích chạy về phía mình đúng là khiến tim đập nhanh mà!"
Nghe vậy, Hình Thu Vũ cười khẽ, ánh mắt lén nhìn sang Lăng Sâm, có thể thấy những nốt tàn nhang nhỏ trên mặt cậu, thầm nghĩ: Quả thật tim đập rất nhanh.
"Không biết nữa." Lăng Sâm lên tiếng, đau đớn che đầu lại xoa xoa, xoa đến mức đầu tóc rối bù. "Tớ thì cứ nhìn thấy đường chạy là tim đập nhanh rồi."
Bài kiểm tra 800 mét của nữ sinh rất nhanh đã xong, tiếp theo đến lượt 1000 mét của nam sinh. Dường như là muốn khoe mẽ, hôm nay Đoạn Tịch rất hăng hái, tiếng súng vừa vang lên đã chạy lên trước Lăng Sâm, tạm thời trở thành người dẫn đầu.
Xem ra việc tập chạy bữa giờ cũng có chút hiệu quả.
Tính hiếu thắng của Lăng Sâm cũng bị khơi dậy, cậu giữ vị trí đầu tiên lâu như vậy chưa từng bị ai đánh bại, tức khắc tăng tốc lao về phía trước.
Đoạn Tịch cũng không yếu thế. Nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Diệp Tiêu Thanh, y nghiến răng, lại lao lên phía trước.
Hai người anh không nhường tôi tôi không nhường anh, đối chọi gay gắt với nhau, chạy vội chạy vàng đến đích. Cả hai đều phá kỷ lục cao nhất của bản thân khiến cả lớp reo hò, còn có mấy tên dở hơi vừa chạy phía sau vừa hô to một câu "Má ơi, người anh em trâu bò quá!"
Còn chưa kịp vui mừng, Lăng Sâm đã loạng choạng mất thăng bằng theo quán tính, trượt dài ngã xuống đường chạy, chật vật quẫy đạp một hồi cũng không đứng dậy được. Hình Thu Vũ vốn còn tụt lại phía sau chẳng biết lấy sức từ đâu ra đột nhiên vọt lên trước, vượt qua vạch đích đỡ người lên lưng, chào hỏi cô Lâm rồi chạy đi.
Rõ ràng mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, nhưng dường như hắn không hề mệt mỏi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Sâm quả quyết giãy giụa, nhỏ giọng kháng nghị bên tai hắn: "Hình Thu Vũ, thả tớ xuống, tớ tự đi được."
"Chân cậu sưng rồi, không đi được đâu."
Lăng Sâm không phục: "Tớ có thể nhảy lò cò!"
Hình Thu Vũ vừa đi vừa đỡ cậu nhích lên trên lưng: "Không muốn tớ cõng hả? Vậy tớ bế cậu nhé?"
Bế kiểu nào? Bế kiểu công chúa hả?
Lăng Sâm nghĩ kỹ cảnh tượng đó, trực giác cảm thấy bản thân không chịu nổi sự chú ý của đám đông. Cuối cùng cậu cũng từ chối, rụt vào người hắn, ôm lấy cổ hắn: "Thôi, cõng cũng được."
Ở nơi cậu không nhìn thấy, khóe môi Hình Thu Vũ khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Phòng y tế cách sân thể dục không xa, đi vài bước là tới. Khi Hình Thu Vũ đẩy cửa phòng y tế ra, Ngô Đan Thanh còn đang uống trà, bị hắn dọa cho suýt chút nữa đã phun cả ngụm trà ra ngoài.
Ông còn tưởng là bị thương nặng lắm, xắn ống quần lên cởi giày ra xem, hóa ra chỉ là bị trẹo chân thôi. Không nguy hiểm lắm, khoảng một đến hai tuần là khỏi hẳn.
Ngô Đan Thanh bảo Lăng Sâm nằm lên giường rồi đi lấy một cái túi đá, bảo Hình Thu Vũ lấy khăn bọc túi đá lại rồi chườm cho cậu.
"Ư--" Lăng Sâm hít sâu một hơi, không phải vì quá đau mà là vì cái túi đá này quá lạnh.
Hình Thu Vũ nhíu mày, động tác trên tay nhẹ đi vài phần, khẽ hỏi cậu: "Đau lắm à?"
Có lẽ là hiểu được sự lo lắng của Hình Thu Vũ, Lăng Sâm nhếch môi cười cười, an ủi tâm trạng lo lắng của hắn: "Không đau, chỉ hơi lạnh thôi."
"Gấp gáp cái gì, chân nó có gãy đâu." Ngô Đan Thanh bình tĩnh nhấp một ngụm trà. "Chườm cẩn thận vào, một hai tuần nữa đảm bảo lại chạy nhảy tung tăng ngay ấy mà."
Lăng Sâm mừng rỡ tặng cho Hình Thu Vũ một quyền mèo, rồi quay đầu nói với Ngô Đan Thanh: "Cậu ấy là anh trai em á, sợ em ngã chết."
Hình Thu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Tí tách, tí tách...
Đến khi xử lý xong cái chân bị thương của Lăng Sâm thì đã đến giờ tan học. Trời đổ cơn mưa nho nhỏ, hạt mưa tí tách rơi xuống vũng nước, phát ra tiếng sột soạt như chiếc vòng tay hình bánh mì tròn mà Lăng Sâm mua, nghe rất dễ buồn ngủ.
Chờ cho Lăng Sâm tỉnh lại từ trạng thái mơ màng sắp ngủ, mưa không những không nhỏ đi mà càng lúc càng lớn như muốn đánh sập cả đất trời. Sấm rền vang dội, mưa to tầm tã, quang cảnh tối sầm như buổi đêm, chỉ khi có tia chớp xé ngang bầu trời mới sáng lại như ban ngày.
Cả hai đều không mang dù, im lặng nhìn nhau.
Cũng đâu thể ở lại phòng y tế cả đêm được?
Cũng đã đến giờ tan làm của Ngô Đan Thanh. Ông nhìn trời, lại nhìn hai người vẫn còn nấn ná ở phòng y tế, lấy ra một chiếc dù trẻ con in hình công chúa từ tủ ra, đưa cho họ. "Thầy chỉ còn cái này thôi, hai em cần thì cứ lấy dùng."
Cân nhắc mãi, Hình Thu Vũ vẫn nhận lấy chiếc dù, cảm ơn Ngô Đan Thanh.
Chân Lăng Sâm không được dính nước cũng không được chạm đất, chỉ có thể để Hình Thu Vũ cõng về nhà. Cậu cầm dù, quen thuộc leo lên lưng Hình Thu Vũ, ôm chặt lấy hắn, trên lưng còn đeo hai chiếc ba lô.
Lăng Sâm: "Tớ có nặng không?"
Hình Thu Vũ suy nghĩ một chút, trong đầu nhớ lại cốt truyện tiểu thuyết mà các nữ sinh hay kể: "Cậu là cả thế giới của tớ, đương nhiên là nặng rồi?"
Hắn đang nghi ngờ liệu câu trả lời này có đúng không, nghi ngờ đến nỗi âm cuối cũng lạc đi.
Lăng Sâm vui vẻ: "Đồ đáng ghét ~"
Xem ra đó là câu trả lời chính xác. Hình Thu Vũ tự tin nghĩ.
Thế là hắn hài lòng lội nước đưa Lăng Sâm về nhà.
Chiếc dù trẻ con không che chắn nổi cơn mưa quá lớn, cả hai đều ướt như chuột lột, vô cùng chật vật. Lăng Sâm nằm trên lưng Hình Thu Vũ, quần áo ướt sũng.
Ngực cậu ẩm ướt, nóng bỏng.
Tim đập dữ dội, là hưng phấn? Hay là rung động?
Lăng Sâm được đặt lên sô pha ở phòng khách, sàn nhà đọng đầy nước. Bố mẹ cậu đều không có nhà, phòng khách tối tăm, không gian tĩnh lặng, dường như rất thích hợp để làm chút chuyện xấu xa.
Nhưng Lăng Sâm chẳng làm gì cả, chỉ khẽ cào lòng bàn tay Hình Thu Vũ rồi cười nói với hắn: "Cậu ướt hết rồi, coi chừng cảm lạnh đấy. Đi tắm trước đi."
"Cậu tắm trước đi, cậu là người bệnh mà." Hình Thu Vũ nói.
Nếu hắn không nhắc, Lăng Sâm thậm chí còn quên béng chuyện mình bị cảm. Bây giờ nghĩ lại, dường như đúng là hơi đau đầu choáng váng.
Cậu cũng không ra vẻ: "Được, vậy tớ đi tắm, cậu tìm khăn lau tóc trước đi."
Hình Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Có lẽ vì bị thương một chân, Lăng Sâm tắm rất chậm, loay hoay hồi lâu mới nhảy lò cò ra được. Quần áo xộc xệch mặc trên người, hơi nước bốc lên khiến mặt cậu ửng hồng, ngay cả ánh mắt nhìn Hình Thu Vũ cũng long lanh ướt át.
Khi cậu ra thì Hình Thu Vũ vừa nấu xong cơm, chỉ có hai người ăn, bố mẹ Lăng Sâm vẫn chưa về.
Để Lăng Sâm không phải đợi lâu, Hình Thu Vũ vội vàng tắm nhanh như đánh trận, trên người phảng phất hương hoa sơn chi.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi đã là chín giờ tối, trời tối đen như muốn nuốt chửng vạn vật, không để lại một tia sáng nào.
Mưa vẫn còn rơi.
"Mưa to quá, ở lại ngủ một đêm đi." Lăng Sâm nghe thấy mình nói như vậy.
Hình Thu Vũ ngước mắt nhìn ra, mưa thật sự to, to như ngày tận thế. Vậy nên hắn nhắn tin cho dì, rất tự nhiên mà ở lại.
Hôm nay không có nhiều bài tập, hai người cũng đã sớm mệt mỏi rã rời, thế nên cả hai leo lên giường nghỉ ngơi sớm.
Ngoài cửa sổ gió bắc rít gào, sấm chớp đùng đùng, Lăng Sâm yên tâm thoải mái chiếm lấy cái ổ trong lòng Hình Thu Vũ, cuộn tròn trong ngực hắn không nhúc nhích.
Hình Thu Vũ cúi đầu nhìn, có thể thấy hàng mi cong vút của cậu khẽ rung động.
Lăng Sâm tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ hình con vịt nhỏ ở đầu giường. "Ngủ ngon, Hình Thu Vũ."
Hình Thu Vũ không nhịn được xoa xoa đỉnh đầu cậu, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: "Ngủ ngon."
Đêm nay chàng thiếu niên ngủ đặc biệt ngoan.