Hai người thức trắng đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã xuống núi, ghé vào ven đường đợi quán cà phê mở cửa, mua một ly cà phê để tỉnh táo lại.
Điện thoại của Hình Thu Vũ rung lên, nhân lúc Lăng Sâm đang ăn sáng, hắn cầm lên xem.
Giang Vãn Tình: Dì đi làm đây, nhờ con chăm sóc Tiểu Sâm nhé.
Phía sau còn kèm theo biểu tượng mặt đáng thương.
Kéo lên trên là tin nhắn Hình Thu Vũ gửi cho Giang Vãn Tình tối qua trước khi leo núi để báo rằng Lăng Sâm đang ở chỗ hắn, bảo dì đừng lo lắng.
Giang Vãn Tình nhận được tin nhắn này mới yên tâm, chợp mắt được một lát, hôm sau vội vã lên trường, nhưng không phải trường Giang Thành Nhất Trung. Không phải bà không muốn quản Lăng Sâm, nhưng bà là giáo viên chủ nhiệm lớp 9 cuối cấp, rất bận, không có thời gian rảnh.
Bà cũng thường cảm thấy có lỗi với Lăng Sâm, nếu không có Hình Thu Vũ ở bên cạnh cậu, bà thật không biết phải làm sao.
Lăng Sâm từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không gây chuyện không quậy phá, gặp phải chuyện gì cũng chỉ báo tin tốt. Nếu không phải lần này thầy chủ nhiệm đầu hói gọi điện thoại đến, bà thậm chí còn không biết con trai mình bị thương nặng đến thế.
Lăng Sâm đến trường vẫn phải ngồi ở văn phòng viết kiểm điểm. Mẹ của Từ Dương đến, vừa xông vào đã muốn đánh người, bị Tô Lan Thu ngăn lại.
Tô Lan Thu đã hơn sáu mươi tuổi, giống như một con gà mái già dang cánh che chở Lăng Sâm sau lưng, không để mẹ của Từ Dương tiến đến nửa bước.
Mẹ Từ Dương xắn tay áo lên, mái tóc xoăn dài bị hất ra sau, vừa đến gần mùi nước hoa nồng nặc đã xộc vào mũi, chỉ vào Lăng Sâm mắng té tát: "Tao thấy mày còn nhỏ tuổi mà không lo học hành cho tốt, còn dám đánh con tao, xem hôm nay tao dạy dỗ mày kiểu gì!"
Chủ nhiệm đầu hói cũng kéo bà ta lại: "Mẹ Từ Dương bình tĩnh đã, bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề. Ai đúng ai sai chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không ai trốn thoát được hình phạt đâu."
Mẹ Từ Dương tức giận đến bốc khói: "Con trai tôi bị đánh thành thế này rồi mà ông bảo còn phải điều tra? Chẳng lẽ nó tự đánh mình chắc? Tôi thấy trường các ông cũng chẳng ra gì, dung túng cho cái xấu cái ác, coi chừng tôi báo cáo lên Sở Giáo dục đấy!"
Đương lúc hai bên giằng co, Hình Thu Vũ bước vào. Dường như hắn đã chạy một quãng đường rất xa, hơi khom lưng, vẫn còn th* d*c.
Hắn ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán, mắt sáng rực, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần: "Thưa chủ nhiệm, tìm thấy rồi, bằng chứng ạ."
Chủ nhiệm đầu hói còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Đi theo em." Hình Thu Vũ kéo tay chủ nhiệm đầu hói chạy đi, sức lực lớn đến mức không thể chống cự, những người khác cũng lật đật chạy theo.
Hình Thu Vũ không đi đến góc khuất kia mà dẫn họ đến gần nhà ăn.
"Cô biết em lo lắng cho bạn bè, nhưng không thể bất chấp làm mọi thứ đâu Hình Thu Vũ. Em nói rõ ràng một chút, ở đây có bằng chứng gì?" Tô Lan Thu hỏi hắn.
Mẹ Từ Dương siết chặt đầu ngón tay.
Hình Thu Vũ chỉ vào camera giám sát gần nhà ăn: "Thưa chủ nhiệm, lô camera này mới được lắp đặt tuần này đúng không ạ? Có đang hoạt động không ạ?"
Phía nhà ăn mới lắp một loạt camera giám sát mới, camera cũ đã được tháo xuống, còn lắp thêm mấy cái ở góc khuất. Trong đống mới lắp có một cái chĩa đúng vào con đường nhỏ đó.
"Đương nhiên là có, đây là cái mới...đúng rồi! Cái camera này có lẽ đã quay được!" Thầy chủ nhiệm đầu hói vỗ mạnh vào đầu. "Sao thầy lại quên mất nhỉ!"
Trong phòng điều khiển, thầy chủ nhiệm đầu hói liên tục kéo thanh tiến trình, rất nhanh đã tìm thấy đoạn video đó, trả lại sự trong sạch cho Lăng Sâm.
Lời nói của hai người có lẽ là giả, nhưng những gì camera ghi lại thì không thể nói dối - thầy chủ nhiệm đầu hói nhìn rất rõ Từ Dương sai khiến một nam sinh gọi Lăng Sâm vào nhà vệ sinh.
Chủ nhiệm đầu hói gọi nam sinh kia đến ép hỏi, chân tướng sự việc liền hiện ra trước mắt.
Do Từ Dương gây chuyện trước, Lăng Sâm được miễn ghi nhận lỗi, cũng không cần xin lỗi. Tuy nhiên, dù cậu là người bị động, việc đánh nhau vẫn là sự thật. Hơn nữa cậu ra tay không nhẹ, nên bản kiểm điểm vẫn phải viết, 6000 chữ không được thiếu một chữ, trước thứ hai tuần sau phải nộp vào văn phòng chủ nhiệm đầu hói.
Còn Từ Dương tội nặng hơn, ghi nhận lỗi viết kiểm điểm không thiếu thứ gì, còn phải công khai xin lỗi Lăng Sâm.
Lần này đến phiên Từ Dương không vui, lớn tiếng đòi chuyển trường, muốn rời khỏi cái nơi tồi tàn này, sau đó bị mẹ gã tát cho một cái như trời giáng, vừa véo tai vừa dạy dỗ, móng tay dài c*m v** thịt.
Chuyển trường? Trường nào dám nhận gã?
Có lẽ là cảm thấy mất mặt, mẹ Từ Dương mắng gã một trận thậm tệ trước mặt mọi người, biểu cảm thất vọng nói với gã: "Bây giờ tao hận không thể đẩy mày từ trên lầu xuống cho chết quách đi, nhà tao không có loại người như mày!"
Thấy Từ Dương không có phản ứng gì, bà lại tự oán tự than, vừa khóc vừa tự tát vào mặt mình: "Sao tao lại sinh ra một đứa con như mày chứ? Nếu không phải tại mày thì tao có đến nỗi này không? Tao khổ sở như vậy là vì ai hả? Là vì mày! Mày thì hay rồi, ở trường gây ra một đống chuyện lớn như thế, tao thà chết quách cho xong!"
Còn Từ Dương rõ ràng đã quen với những lời này. Ban đầu gã còn ngăn cản, bây giờ thì mặt mày thờ ơ, thậm chí còn nhếch mép cười, lại bị người mẹ đang giận dữ tát thêm mấy cái.
Mẹ gã ép Từ Dương phải xin lỗi, Từ Dương lại nói muốn đi vệ sinh. Giữa đường, thừa lúc mọi người không chú ý, gã trèo tường bỏ trốn.
Mẹ Từ Dương còn tưởng rằng giống như mọi lần, đợi gã đi lang thang chán chê rồi sẽ về nhà, nên bà một mình xin lỗi Lăng Sâm, coi như kết thúc chuyện hoang đường này. Lăng Sâm dù bất mãn cũng không còn cách nào, dù sao cậu cũng đã ra tay đánh Từ Dương một trận.
Không ngờ liên tiếp ba ngày, mẹ Từ Dương không tìm thấy bóng dáng con trai đâu. Khi cảnh sát tìm thấy Từ Dương thì gã đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Nghe nói là khi đi tìm đám côn đồ nương tựa thì gã bị người ta đánh hội đồng trả thù, đập vào đầu.
Còn Hình Thu Vũ và những người khác ở bên này thì không hề hay biết mấy chuyện này.
Lăng Sâm đăng nhập vào tài khoản livestream, những lời lẽ dơ bẩn, tục tĩu trước đó đã tan biến sau khi video thanh minh được đăng tải, chỉ còn lại hai ba tên tôm tép vẫn ngoan cố chống cự, bị fans của cậu đuổi theo chửi nhau mấy trăm dòng, cuối cùng khóa tài khoản bỏ chạy.
Đồng thời, Lăng Sâm cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng an ủi, thông cảm, khiến người ta đọc mà mềm lòng. Cậu quyết định trả lời mọi người ở khu bình luận, bày tỏ lòng cảm ơn chân thành rồi mới thoát tài khoản.
...
Cuối tuần, Hạ Cốc Vũ lại mời hai người họ ăn cơm. Cả hai vốn định từ chối, nhưng bà của Hạ Cốc Vũ nắm tay Hình Thu Vũ, lải nhải nói rất nhiều lời cảm ơn, cả hai đều không tiện từ chối người lớn tuổi, cuối cùng vẫn đi.
Nhà Hạ Cốc Vũ ở trong khu chung cư cũ gần chợ, dưới lầu đầy ắp người già tụ tập đánh bài trò chuyện, khắp nơi đều là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Hạ Cốc Vũ mua rất nhiều đồ ăn, nhất quyết không để hai người họ xách, vội vàng chạy về nhà nấu nướng, bảo hai người họ đi bộ từ từ về cùng bà.
Bà vừa đi vừa trò chuyện với họ, nói chuyện suốt dọc đường về đến tận bàn ăn. Đến lúc ngồi vào bàn ăn mới biết bố mẹ của Hạ Cốc Vũ và Yến Lâm Sinh, tức là dì của Hình Thu Vũ, là bạn học tiểu học.
Bà của Hạ Cốc Vũ cũng không phải người ít nói, từ tình hình gần đây của Yến Lâm Sinh, bà nói lan man đến thành tích thi cử của Hình Thu Vũ và Lăng Sâm, nói đến hứng khởi, còn trêu chọc Hạ Cốc Vũ, bảo cô bé phải học hỏi người ta cho tốt.
Ăn xong một bữa cơm, bà và Hình Thu Vũ trò chuyện rất vui vẻ.
Lăng Sâm nhìn họ đến ngẩn người, khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong bệnh viện.
Buổi sáng cậu đã cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến việc cùng Hình Thu Vũ ra ngoài xem phim, cậu cũng không để ý nhiều. Vẫn là Hình Thu Vũ kịp thời nhận ra cậu không ổn ở trên bàn ăn, đưa cậu đến thẳng bệnh viện.
Cậu từ nhỏ đã là kiểu người không ốm thì thôi, một khi ốm là ốm nặng. Nghĩ lại chắc là do lần trước ở trên núi bị gió thổi cảm lạnh, không uống thuốc kịp thời.
Lăng Sâm mơ màng nằm ngủ trên giường trong bệnh viện, cách mấy ngày, cậu lại mơ thấy Hình Thu Vũ. Nhưng lần này nội dung không còn là cậu và Hình Thu Vũ nữa, mà là Hình Thu Vũ và Hạ Cốc Vũ.
Trước mắt dường như tái hiện cảnh Hình Thu Vũ đỏ mặt nói với cậu rằng rồi một ngày nào đó hắn cũng sẽ yêu đương thôi.
Rồi giây tiếp theo, hắn nắm tay Hạ Cốc Vũ, chậm rãi bước về phía cậu, vui mừng hớn hở nói: "Lăng Sâm, tớ và cậu ấy ở bên nhau rồi!"
Cậu trơ mắt nhìn họ cùng nhau nắm tay đi qua hết xuân hạ thu đông, rồi bước vào lễ đường hôn nhân, cho đến khi Hạ Cốc Vũ mang thai sinh con, Hình Thu Vũ dắt đứa bé bảo gọi cậu là chú, cậu mới giật mình tỉnh giấc.
Khóe mắt ướt át, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cậu đã khóc sao?
Lăng Sâm mở điện thoại xem giờ, mới ngủ được vỏn vẹn một tiếng đồng hồ mà như đã trải qua mấy kiếp người, nặng nề, mệt mỏi làm sao. Cậu nhận ra mình rất không ổn, nhưng lại không hiểu nguyên do.
Trong lòng dường như có hai người tí hon đang đánh nhau, nhưng chẳng ai thắng, chẳng ai thua. Cậu đột nhiên phát hiện mình không thể chấp nhận được việc Hình Thu Vũ sau này sẽ cùng một người khác ở bên nhau, kết hôn sinh con.
Từ nay về sau, chiếc áo khoác, chiếc khăn quàng cổ được đưa tới khi trời lạnh, cốc nước đường nóng pha sẵn, thuốc cảm khi bị cảm, đồ ăn vặt mang theo bên người...tất cả đều không còn thuộc về riêng một mình cậu nữa.
Hình Thu Vũ tốt quá, cậu không nỡ.
Nhưng không đúng, sẽ có một ngày họ phải chia xa, sau đó mỗi người tự xây dựng gia đình mới.
Đến lúc đó, cậu có thể dùng vai trò gì để đối mặt với Hình Thu Vũ đây?
Cậu không biết.
Hai tay Lăng Sâm ôm mặt, giọng nói run rẩy lộ ra từ kẽ ngón tay: "Xong rồi, bây giờ cậu ấy đối xử tốt với mình như vậy, sau này cũng sẽ đối xử tốt với người khác như vậy sao?"
Cho dù không phải là Hạ Cốc Vũ thì cũng sẽ có người khác, ví dụ như người mà cậu ấy thích.
Trong mơ màng, cậu dường như nghe thấy tiếng Hình Thu Vũ gọi y tá đến rút kim truyền dịch. Cậu mở mắt, thấy Hình Thu Vũ đang chăm chú nhìn cậu, rất cẩn thận dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán cậu, xác nhận không nóng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tỉnh rồi à?" Hình Thu Vũ xoa bóp tay cậu. "Tớ cõng cậu về nhà nhé."
Không biết là do phát sốt hay là do dịch truyền có chút tác dụng gây mê, Lăng Sâm mệt mỏi rã rời, nằm sấp lên lưng Hình Thu Vũ, giống như đang trôi nổi giữa cơn sóng.
Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm Hình Thu Vũ dùng đã đổi về loại của hắn, mùi oải hương ngửi rất yên tâm, nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi cậu.
Cậu thất thần, giống như bị mê hoặc, ghé sát cổ Hình Thu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn. Cậu dường như cảm nhận được bước chân Hình Thu Vũ đột ngột dừng lại, nghe thấy tiếng hít thở của hắn đột nhiên rối loạn, cùng với nhịp tim đang tăng tốc - cậu còn tỉnh táo không? Hay đây là chỉ là một giấc mộng lớn?
Cậu cũng không biết.