Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 11

Hai ngày mưa to liên tiếp, đến thứ Hai thì tạnh hẳn, ngoài việc hai cái cây trước cửa nhà Lăng Sâm đổ mất thì không có chuyện gì xảy ra. Học sinh mất đi một cơ hội nghỉ học đáng tiếc.

 

Lăng Sâm tỉnh dậy sau một giấc ngủ, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, giống như có điều cần hỏi Hình Thu Vũ. Nhưng dạo này cậu mơ nhiều quá, chẳng nhớ được gì cả.

 

Cậu vốn định chủ nhật sẽ đi tìm hắn, nhưng Hình Thu Vũ không có nhà, điện thoại cũng không nghe, gửi tin nhắn thì chỉ nhận được vỏn vẹn hai chữ "Đang bận". Mãi đến thứ hai gặp được người ở trường, Hình Thu Vũ lại bị Tô Lan Thu gọi đi mất, cậu thậm chí còn chưa kịp nói với hắn một câu.

 

Trước đây sao không thấy hắn bận như vậy nhỉ.

 

Lăng Sâm làm hết bài tập rồi, tạm thời không muốn đụng đến những thứ tốn não đó nữa, bèn buồn chán nằm bò trên lan can hành lang hóng gió. Học sinh dưới lầu không ít, rõ ràng đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng cậu lại có thể nhận ra một bóng dáng quen thuộc từ xa.

 

Không đúng, tận hai bóng.

 

Cậu thấy Hình Thu Vũ nhận lấy thứ gì đó từ tay Hạ Cốc Vũ, hai người vừa nói vừa cười đi về phía căng tin.

 

Ồ, ra là trọng sắc khinh bạn.

 

Chẳng có gì hay ho cả, Lăng Sâm húp gió Tây Bắc no bụng xong lại trở về phòng học, mở quyển bài tập ra, coi đề như Hình Thu Vũ mà xử.

 

Khổ nỗi đây toàn là những câu hỏi nằm ngoài phạm vi kiến thức của cậu, Lăng Sâm viết chữ "Giải" rồi bực bội thò tay xuống hộc bàn lục lọi sách, nhất định phải giải bằng được bài này.

 

Quả táo "lộc cộc" một tiếng rơi ra, Lăng Sâm nhanh tay chụp được, cứu quả táo một mạng.

 

Ai mới bỏ vào đây vậy? Sáng đến có thấy gì đâu?

 

Lăng Sâm lại lục lọi hộc bàn, tìm thấy một phong thư cảm ơn, nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, nội dung đơn giản trình bày sự biết ơn vì ân cứu mạng của cậu và Hình Thu Vũ, muốn mời hai người một bữa cơm.

 

Người gửi là Hạ Cốc Vũ.

 

Lăng Sâm càng thêm bực bội, rút bút ra, viết một chữ "Không cần" ngay trên chỗ trống của lá thư rồng bay phượng múa, rồi đưa táo và thư nhờ người lớp bên cạnh trả lại cho Hạ Cốc Vũ.

 

Vừa trả lại xong, Hình Thu Vũ đã về.

 

Thấy Lăng Sâm đưa đồ cho Hạ Cốc Vũ, lòng hắn run lên dữ dội, như rơi tự do từ trên cao xuống, chẳng hiểu sao lại không vui.

 

Hình Thu Vũ chào cậu một tiếng, theo bản năng báo cáo: "Tớ vừa cùng mọi người giúp chị Thu in tài liệu, còn quả táo kia..."

 

Lăng Sâm gật đầu, lẩm bẩm một câu: "Tớ không ăn."

 

Hình Thu Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến lá thư Lăng Sâm đưa cho Hạ Cốc Vũ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

 

Hắn cười chua xót, cố gắng để mình trông vui vẻ hơn - Lăng Sâm có người mình thích, mình nên chúc phúc cho cậu ấy mới đúng. Lăng Sâm luôn chậm tiêu trong chuyện tình cảm, hắn dựa vào thân phận anh em bạn tốt đã chiếm được không ít lợi ích rồi, không thể thừa nước đục thả câu thêm nữa.

 

Nhưng sao lại khó chịu đến vậy?

 

Nhân lúc Hạ Mộc Vinh viết bảng, Hình Thu Vũ lặng lẽ đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ: "Tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy."

 

Lăng Sâm ngẩn người, viết chữ "Gì?" rồi lại gạch đi, nguệch ngoạc một hồi, cuối cùng trả lời hắn một chữ "Ừ".

 

Lòng Lăng Sâm không giấu được chuyện, xưa nay nghĩ gì đều hiện ra hết trên mặt, vẻ phấn khích trong đáy mắt cậu không thể giả vờ được.

 

Thảo nào thấy Hạ Cốc Vũ tỏ tình lại không vui, thảo nào lại xông ra bảo vệ Hạ Cốc Vũ... Tất cả những gì Lăng Sâm làm dường như đều có một lời giải thích hợp lý.

 

Hình Thu Vũ tự định vị mình là hòn đá ngáng chân chướng mắt cản trở sự phát triển của họ, âm thầm buồn bã.

 

Gần hết giờ chào cờ, Hình Thu Vũ lại bị Tô Lan Thu gọi đi, không biết bị gọi đi làm gì, hơn nửa ngày trời vẫn chưa thấy về.

 

Lăng Sâm định đi tìm hắn cùng nhau về lớp.

 

Lúc đi ngang qua con đường nhỏ vắng vẻ phía sau khu nhà tổng hợp của trường và giữa hồ bên sông, cậu bị một cậu bé gầy gò trông như học sinh cấp hai chặn lại, nói có người tìm cậu.

 

Lăng Sâm không mảy may nghi ngờ, vì người kia nhỏ bé, cậu không hề phòng bị, đi theo đến một nhà vệ sinh nam vắng người.

 

Vừa cảm thấy không ổn, cậu đã bị một chiếc áo đồng phục chua lè trùm lên đầu, rồi bị người ta đánh túi bụi.

 

Lăng Sâm bị đánh choáng váng, một lúc lâu sau mới giãy giụa hất được chiếc áo đồng phục ra. Cậu hít thở không khí trong lành, ngước mắt nhìn người đánh mình.

 

Cậu thấy rõ ràng, người đó là Từ Dương.

 

Không kịp suy nghĩ, Lăng Sâm giận dữ xông lên túm chặt Từ Dương đấm một phát, rồi cả hai vật lộn với nhau.

 

Bởi vì vị trí hẻo lánh, đến khi chủ nhiệm đầu hói phát hiện và kéo hai người ra thì cả hai đều đã bị thương. Vết rách trên cánh tay Lăng Sâm còn bị toác ra, sau khi được bác sĩ Ngô băng bó qua loa, cả hai đều bị chủ nhiệm đầu hói mời vào văn phòng uống trà.

 

Hình Thu Vũ cũng ở trong văn phòng, vừa mới gọi điện thoại cho dì cả xong thì nhìn thấy Lăng Sâm bị thương. Tim hắn thắt lại, bắt đầu lo lắng. Hắn muốn tiến lên hỏi Lăng Sâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị Tô Lan Thu giữ lại hỏi chuyện dì của hắn.

 

Vì đánh nhau, Lăng Sâm và Từ Dương đều bị ghi nhận lỗi, phạt viết bản kiểm điểm.

 

Đặc biệt là Lăng Sâm, cậu ra tay nặng nhất, phải kiểm điểm gấp đôi, còn phải xin lỗi. Tô Lan Thu đã hỏi chủ nhiệm xem có thể không ghi lỗi mà chỉ viết kiểm điểm thôi không, nhưng bị chủ nhiệm đầu hói một lời bác bỏ.

 

Ngay cả Hạ Cốc Vũ nghe tin cũng vội vàng chạy đến, nói đến khô cả miệng, nhưng vì không có camera giám sát, chủ nhiệm đầu hói không thể thiên vị bên nào, chỉ có thể mặt mày nghiêm nghị giữ nguyên phán quyết.

 

Từ Dương nghe Hạ Cốc Vũ tố cáo cũng nổi giận, nói thẳng quan hệ của họ tốt, chắc chắn là một bọn. Gã học kém nên bị họ bắt nạt, chỉ thiếu nước ở văn phòng khóc lóc ăn vạ. Gã quen thói côn đồ, chẳng quan tâm đến chuyện bị ghi lỗi hay viết kiểm điểm gì, nhưng gã nói rõ, Lăng Sâm phải xin lỗi gã, phải làm cậu mất mặt trước tất cả mọi người.

 

Lăng Sâm từ chối xin lỗi, bị chủ nhiệm đầu hói giữ lại văn phòng viết bản kiểm điểm cùng Từ Dương, những người khác bị đuổi về lớp học.

 

Chủ nhiệm đầu hói hòa giải cho hai người cả ngày, Từ Dương sống chết không chịu nhượng bộ, còn cho chủ nhiệm xem vết thương bị đánh vào cuối tuần, nói bị đánh nghiêm trọng như vậy, Lăng Sâm thế nào cũng phải chịu trách nhiệm chi phí thuốc men.

 

Mãi đến khi hết tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm đầu hói mới thả người.

 

Hình Thu Vũ dường như có chút tức giận, luôn đi nhanh hơn cậu một bước, bỏ cậu một mình lững thững theo sau không xa không gần, cả đường đi không nói gì, chỉ là khi rẽ ngoặt, hắn vẫn dừng lại chờ cậu.

 

Lăng Sâm không biết hắn giận chuyện gì, vừa đi vừa giẫm lên bóng hắn.

 

Hình Thu Vũ quả thật rất giận, giận Lăng Sâm quá l* m*ng không gọi người giúp, cũng giận bản thân không có mặt ở đó, giận mình bận rộn cả ngày cũng không tìm được chứng cứ.

 

Đến dưới lầu, Hình Thu Vũ đột nhiên quay người lại, giọng khàn khàn nói với Lăng Sâm đang đi lên lầu: "Lăng Sâm, xin lỗi."

 

Lăng Sâm nở một nụ cười, quay đầu nhìn hắn: "Sao lại xin lỗi?"

 

"Tớ không nên giận cậu." Hình Thu Vũ cúi đầu, giọng không lớn, ngữ khí lại không cho phép từ chối. "Nhưng lần sau nhất định đừng để bị thương nữa, được không?"

 

Lăng Sâm ngẩn người: "Chuyện nhỏ thôi mà."

 

Sau đó dứt khoát quay người lên lầu. Lòng cậu rối bời, không nói rõ được là vì cái gì, chỉ theo bản năng muốn trốn tránh Hình Thu Vũ, không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

 

Đêm khuya, Đoạn Tịch gửi tin nhắn cho Lăng Sâm, bảo cậu ngàn vạn lần đừng vào xem nhóm chat của lớp.

 

Nhưng đã muộn rồi, Lăng Sâm vẫn xem.

 

Bố mẹ Từ Dương gửi một tràng dài tin nhắn trong nhóm chat của lớp tố cáo sự hung ác của Lăng Sâm và sự thờ ơ của nhà trường, đập vào mắt toàn là những lời mắng chửi và nguyền rủa khó coi. Chủ nhiệm đầu hói giải thích tình hình thực tế trong nhóm, lại bị bố mẹ Từ Dương ăn vạ vu khống ông thiên vị học sinh giỏi, khiến các phụ huynh khác trong nhóm hoang mang lo sợ.

 

Họ thậm chí còn đăng lên diễn đàn, nhắn tin riêng mắng chửi cậu, ngay cả tài khoản livestream chơi game của cậu cũng đầy những lời lẽ độc địa -

 

"Suốt ngày chơi game không lo học hành, đồ cặn bã xã hội."

 

"Bố mẹ đưa mày đến trường không phải để đánh nhau, còn là học sinh giỏi, sau này ra làm côn đồ à?"

 

"Đống thành tích tốt kia cũng do gian lận mà có đúng không?"

 

...

 

Giang Vãn Tình gõ cửa phòng cậu, hiển nhiên là đã thấy những thứ đó, muốn an ủi cậu.

 

Lăng Sâm gắng gượng nở một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Mẹ, không sao đâu ạ, con ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa là được."

 

Giang Vãn Tình lo lắng nhìn cậu, tiến lên ôm cậu: "Đi đi con, về sớm nhé, mẹ mãi mãi tin con."

 

Lăng Sâm gật đầu, lang thang bên ngoài rất lâu, đi một vòng lớn, đến dưới nhà Hình Thu Vũ.

 

Cậu gọi điện thoại cho hắn: "Hình Thu Vũ, đi leo núi với tớ được không?"

 

Bây giờ đã là ba giờ sáng, sau khi gà gáy họ còn phải đi học, leo núi rõ ràng không phải là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng Hình Thu Vũ vẫn không chút do dự lên đường, không mang theo gì cả, nói đi là đi.

 

Ngọn núi họ leo không cao, một tiếng đã lên đến đỉnh. Gió núi thổi hiu hiu, sự mát lạnh xoa dịu những bồn chồn không tên trong lòng.

 

Hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thang dưới bầu trời đầy sao, cả thành phố thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay. Nhìn những ánh đèn lấp lánh phía xa, lòng Lăng Sâm bình tĩnh lại.

 

Vì tâm trạng Lăng Sâm rất tệ, cứ im lặng không nói gì, nên phần lớn thời gian đều là Hình Thu Vũ nói, Lăng Sâm nghe.

 

Lăng Sâm rất thích cảm giác này, bỏ lại những tin nhắn nổ tung trong điện thoại, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng dây thần kinh căng thẳng.

 

Cậu nghiêng đầu, chăm chú nhìn Hình Thu Vũ.

 

Đôi mắt cậu chứa đựng ánh sao sáng lấp lánh: "Hôm nay cậu nói nhiều ghê."

 

Hình Thu Vũ ngẩng đầu nhìn trời, ngắm sao ngắm trăng, không dám nhìn vào mắt cậu. "Thật à?"

 

Lăng Sâm: "Không sao đâu, nói nhiều một chút, tớ thích nghe."

 

Hình Thu Vũ nghĩ nghĩ, lấy chuyện hồi nhỏ của cả hai ra thêm mắm dặm muối thành một câu chuyện cổ tích rồi kể cho cậu.

 

Lăng Sâm không nhận ra: "Sau đó thì sao? Họ ở bên nhau à?"

 

Vì câu nói này, tim Hình Thu Vũ lỡ một nhịp, khẽ nói một cái kết mà hắn hằng mơ ước: "Sau đó, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."

 

Lăng Sâm ngửa đầu nằm trên bậc thang. "Sến súa quá."

 

Lăng Sâm: "Nhưng tớ thích."

 

Cậu rất nghiêm túc nhìn Hình Thu Vũ. "Cảm ơn cậu đã ở bên tớ, tớ thấy đỡ hơn rồi."

 

Hiếm khi Hình Thu Vũ nói nhiều như hôm nay, cậu thật sự rất vui!

 

Hồi nhỏ Hình Thu Vũ quen sống khép mình, cả ngày im lặng ít nói, nên cậu từ nhỏ đã thích trêu hắn nói chuyện. Chỉ cần Hình Thu Vũ chịu nói thì cậu sẽ vui. Giọng nói hay như vậy, không nói nhiều thì thật lãng phí.

 

Hình Thu Vũ nghe cậu nói vậy liền cười hỏi cậu: "Vậy còn thế này thì sao?"

 

Không đợi cậu trả lời, Hình Thu Vũ đã lớn tiếng hét lên với bầu trời: "Lăng Sâm phải mãi mãi vui vẻ!!"

 

Âm thanh vang vọng bên tai, theo gió lùa vào tận đáy lòng.

 

Lăng Sâm có chút kinh ngạc. Tuy rằng Hình Thu Vũ bây giờ đã cởi mở hơn nhiều so với hồi nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy Hình Thu Vũ lớn tiếng hô như vậy, lại còn là vì cậu.

 

Cậu rất vui vì có thể chứng kiến lần đầu tiên của Hình Thu Vũ.

 

Đồng thời lại rất mâu thuẫn nghĩ, cũng may Hình Thu Vũ chỉ như vậy trước mặt cậu. Suy nghĩ này không tốt, rất ích kỷ, nhưng cậu không thể kiềm chế được mà cứ nghĩ thế.

 

Hình Thu Vũ như này đặc biệt hấp dẫn, khiến cậu nảy sinh ý muốn độc chiếm. Cậu không muốn Hình Thu Vũ bị người khác phát hiện, muốn giấu hắn vào ổ, làm bảo vật của riêng mình.

 

Nhưng như vậy là không đúng, Hình Thu Vũ tốt như vậy, hắn xứng đáng được tất cả mọi người yêu thích.

 

Lăng Sâm cười: "Nghe giải toả thật đấy."

 

Hình Thu Vũ cũng cười nói: "Cậu cũng thử đi!"

 

Lăng Sâm liền học theo, lớn tiếng hét: "Hình Thu Vũ phải mãi mãi hạnh phúc!!"

 

Hai người nhìn nhau, cười phá lên.

 

Hình Thu Vũ lặng lẽ nghĩ trong lòng: Có thể nghe được Lăng Sâm hô lên câu nói này, giờ phút này hắn đã rất hạnh phúc rồi.

Bình Luận (0)
Comment