Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 10

Vì chuyện thi đấu, lúc hai người về đến nhà đã rất muộn. May mắn là các thầy cô không giao bài tập về nhà, họ có thể thỏa sức tận hưởng cuộc sống về đêm rồi ngủ một giấc thật đã.

 

Trước khi tan học, Hình Thu Vũ lại đến văn phòng một lần nữa. Lăng Sâm đứng đợi hắn ở cổng trường, vừa đợi vừa buồn chán đá những viên đá vụn nhỏ bằng móng tay bên vệ đường. Không biết hôm nay tổ trực nhật quét kiểu gì mà đá vụn vương vãi khắp nơi, từng viên từng viên, không lớn nhưng rất nhiều, khiến cậu khó chịu.

 

Nhưng tâm trạng cậu khá tốt, tai nghe vẫn đang phát bài tình ca cũ rích kia. Cậu vừa đợi vừa khe khẽ hát theo, trên mặt còn treo nụ cười.

 

Hình Thu Vũ đến muộn, hai người sóng vai nhau về nhà.

 

Xuống đến lầu, Hình Thu Vũ không theo cậu lên nhà, chỉ cười nói với cậu: "Lăng Sâm, thời gian qua làm phiền mọi người rồi, tớ phải về nhà ở thôi."

 

Lăng Sâm nghiêng đầu nhìn hắn, thờ ơ hỏi: "Vì người kia à?"

 

"Hả? Ai cơ?"

 

"Người mà cậu thích ấy." Lăng Sâm quay mặt đi.

 

Hình Thu Vũ càng cười tươi hơn, cười đến cong cả mắt, toả sáng rực rỡ. Hắn lắc đầu. "Dì cả tớ về rồi."

 

Gió thổi qua, lá cây lay động, thổi bay cánh hoa đầy trên đất, cũng thổi tan một chút muộn phiền.

 

Lăng Sâm: "À, dì Yến về rồi, vậy cậu nên về chăm sóc dì ấy cho tốt đi. Tạm biệt nhé."

 

Sau đó cậu cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi.

 

Hình Thu Vũ ngẩn người tại chỗ, nghĩ: "Cậu ấy có phải hơi không vui không nhỉ?"

 

Cảm nhận được tâm trạng vốn đang cao vút của Lăng Sâm bất chợt trùng xuống, Hình Thu Vũ thấy mất mát khó hiểu, không biết mình có làm sai gì không. Hắn đứng ngây người dưới lầu nhà cậu một lúc lâu mới rời đi.

 

Đêm khuya, đến khi cửa cuốn của cửa hàng tạp hóa nhỏ cuối cùng gần đó cũng đóng lại, Lăng Sâm vẫn chưa ngủ được. Cậu trằn trọc lăn lộn trên giường hồi lâu, cuộn tròn người lại, bỗng dưng thấy hụt hẫng.

 

Lăng Sâm lại nghĩ đến câu "người tình bé nhỏ" mà Trần Uẩn nói. "Người tình bé nhỏ" mà Hình Thu Vũ đã thú nhận với cậu, người mà hắn rất thích.

 

Có phải cũng có một phần nguyên nhân là vì người đó nên hắn mới rời đi không? Có phải hắn đã bắt đầu hẹn hò mà mình không hề hay biết không?

 

Mình có biết người đó không? Người đó có đối xử tốt với Hình Thu Vũ không? Có đối xử tốt với cậu ấy như mình không?

 

Không thể tìm được câu trả lời, Lăng Sâm bực bội ngồi dậy làm bài tập đến nửa đêm. Kết quả là bài tập không làm được mà đến cả người để hỏi cũng không có, cậu chỉ còn cách bất lực ném mình xuống giường.

 

Cậu ấy đi rồi cũng tốt, mình muốn ngủ thế nào thì ngủ.

 

Lăng Sâm nghĩ vậy, nằm dang tay dang chân chìm vào giấc ngủ. Chưa đầy một tiếng sau, vì đạp chăn ra mà cậu bị lạnh tỉnh. Cậu dụi dụi mũi, bò dậy đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục ngủ.

 

Ngoài kia lại nổi gió lớn, đập vào cửa sổ vang lên những tiếng "bốp bốp".

 

Hình Thu Vũ tắt đèn, luôn cảm thấy lồng ngực thiếu vắng một người, trống rỗng, khiến người ta cảm thấy trong lòng thiếu mất một khoảng. Hắn lại ngồi dậy, tìm thấy con thú nhồi bông lớn mà Lăng Sâm tặng cho mình, ôm vào trong ngực, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

 

Suy nghĩ của hai người trùng hợp đến kỳ lạ.

 

Thói quen quả là một thứ đáng sợ, chỉ thiếu một người bên cạnh thôi mà đã ngủ không ngon, ngày nhớ đêm mong, trong đầu toàn là hình bóng người kia.

 

Ngày hôm sau vẫn là trời nồm, nhưng có lẽ do gió thổi cả đêm, độ ẩm trong không khí không còn cao như vậy nữa, ngửi thấy khô ráo hơn một chút, khiến tâm trạng người ta không khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Lúc Lăng Sâm đến trường thì đã gần vào học rồi. Hơi ẩm trên bàn đã được Hình Thu Vũ dùng khăn giấy lau khô. c** nh* giọng nói lời cảm ơn, rồi gục xuống bàn, nhắm hờ mắt, vẻ như muốn ngủ mà không ngủ được, sắc mặt trắng bệch, mắt dày quầng thâm.

 

Hình Thu Vũ: "Cậu không sao chứ?"

 

Lăng Sâm: "Tớ ổn lắm, ngủ cực kỳ ngon!"

 

Hình Thu Vũ lại đưa tay sờ trán cậu, xác nhận không bị sốt, rồi lại hỏi: "Sắc mặt cậu trông không tốt lắm, bị cảm à?"

 

"Tớ không..."

 

Hình Thu Vũ ngắt lời cậu: "Chị Thu vẫn chưa đến, cậu tranh thủ ngủ bù đi, tớ trông cho."

 

Không khí ẩm ướt, xung quanh ồn ào, cậu vốn không muốn ngủ bù, định pha một tách cà phê uống cho tỉnh táo, cố gắng vượt qua là được.

 

Nhưng thật sự quá mệt, cậu không muốn làm bài tập, cũng không muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn gục xuống bàn ngủ một giấc, kinh qua được vài giấc mộng.

 

Cậu nhắm mắt nhíu mày, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác ùa đến, giấc nào cũng tràn ngập hình bóng Hình Thu Vũ.

 

Cậu mơ thấy Hình Thu Vũ kèm cậu làm bài tập, mở sách ra thì thấy giấy nháp viết đầy tên Hình Thu Vũ. Cậu đỏ mặt che tờ giấy nháp lại, chạm phải ánh mắt đầy ý cười của Hình Thu Vũ.

 

Cậu mơ thấy mình ngủ trưa dậy, thấy Hình Thu Vũ đang vẽ tranh, muốn ghé lại xem, lại bị Hình Thu Vũ che chắn kín mít. Dù cậu có làm nũng hay giả vờ đe dọa, Hình Thu Vũ cũng không cho cậu xem bức tranh đó, nói là vẽ không đẹp, cho cậu xem cái khác. Cậu lén mở ra thì thấy toàn là tranh vẽ nguệch ngoạc hồi nhỏ của mình.

 

Cậu mơ thấy Hình Thu Vũ dần dần tiến lại gần cậu, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài cong vút sau cặp kính của hắn.

 

Rồi - cậu tỉnh dậy.

 

Tiếng chuông vào học vừa dứt những âm cuối cùng, Hình Thu Vũ lay cậu dậy, còn giúp cậu lật sách bài tập đến trang tương ứng.

 

Lăng Sâm cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, có lẽ cậu thực sự bị ốm rồi, người uể oải không muốn động đậy, thậm chí tiếng chuông vào học cũng không nghe thấy.

 

Cậu bỗng dưng nhớ đến nội dung giấc mơ cuối cùng bị ngắt quãng.

 

Sau đó thì sao? Hình Thu Vũ trong mơ, muốn làm gì với cậu?

 

"Cậu mơ thấy gì à?" Thấy cậu còn buồn ngủ, Hình Thu Vũ bóp bóp gáy cậu, bóc một viên kẹo bạc hà đưa đến bên miệng cậu.

 

"Cậu." Lăng Sâm ngậm kẹo trong miệng, vị ngọt mát lạnh lan tỏa.

 

"Tớ? Mơ thấy tớ làm gì?" Hình Thu Vũ hỏi.

 

Lăng Sâm bĩu môi, định nói thẳng ra, nhưng lời đến miệng lại rẽ ngoặt, biến thành: "Mơ thấy tớ là chủ nợ của cậu, cậu nợ tớ 50 tệ, khi nào trả?"

 

Hình Thu Vũ vui vẻ: "Được, tan học tớ mời cậu."

 

Lăng Sâm ngáp một cái, thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào học, hoàn toàn không để lời nói của Hình Thu Vũ vào lòng, mà lại âm thầm khổ não về giấc mơ của mình.

 

Cậu không hiểu, rõ ràng đều là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, nhưng cậu lại không thể nói ra với Hình Thu Vũ, dù cho Hình Thu Vũ cũng sẽ làm những chuyện như vậy trong cuộc sống thực tế.

 

Gương mặt Hình Thu Vũ cứ quanh quẩn trong đầu cậu suốt cả buổi sáng, vẻ mặt ủ rũ này khiến Tô Lan Thu liên tục nhìn về phía cậu, sau giờ học còn bảo cậu đến phòng y tế.

 

Sau khi tan học, hai người đến đó, chỉ là cảm cúm thông thường. Không nghiêm trọng, không cần tiêm, uống chút thuốc là khỏi. Bác sĩ Ngô kê cho cậu vài gói thuốc, rồi lấy một nắm kẹo từ trong túi áo đưa cho cậu.

 

Nhà Ngô Đan Thanh có cháu trai cháu gái đang học mẫu giáo, bình thường đều mang theo chút kẹo để dỗ trẻ con.

 

Lăng Sâm vừa uống siro vừa hỏi: "Cái này cũng là thuốc ạ?"

 

Bác sĩ Ngô: "Không phải, nhưng thuốc này đắng, sợ em không uống được."

 

Lời còn chưa dứt, Lăng Sâm đã bị siro đắng làm cho suýt nôn ra. Hình Thu Vũ nhanh tay lẹ mắt bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu, giúp sàn nhà phòng y tế tránh được một kiếp nạn.

 

Sợ cậu lén đổ thuốc đi, Hình Thu Vũ ngày nào cũng nhìn cậu uống hết siro, sau đó đưa kẹo đến bên miệng cậu, khiến Lăng Sâm cảm động đến mức viết cho hắn một bài văn ca ngợi tình anh em thắm thiết, bị Hạ Mộc Vinh gõ đầu một trận.

 

May mà cơn cảm cúm này không nặng, Lăng Sâm chỉ ủ rũ đến thứ Sáu, qua cuối tuần thì gần như khỏi hẳn.

 

Lăng Sâm cảm thấy gần đây mình thật kỳ lạ, rõ ràng trước đây không như vậy, thậm chí còn bị đánh thức khi lại mơ thấy Hình Thu Vũ. Cậu tìm kiếm những vấn đề như "tim đập nhanh là bị bệnh gì", "nguyên nhân tim đập nhanh là gì", "tức ngực là do đâu" v.v.

 

Kết quả tìm kiếm không khác nhau là mấy, đều bắt đầu từ ung thư, tệ nhất cũng là u bướu, khiến Lăng Sâm tức giận ném mạnh điện thoại lên giường.

 

Chẳng cái nào đáng tin cả!

 

Thế là cậu từ bỏ việc tìm kiếm, trực tiếp gọi điện thoại cho Hình Thu Vũ, nói muốn đến nhà hắn cùng nhau ôn bài.

 

Kết quả vừa xuống lầu đã thấy Đoạn Tịch.

 

Đoạn Tịch cũng xách theo một đống bài tập, vỗ vỗ chiếc xe mui trần lộng lẫy của nhà mình: "Vừa hay đang tìm hai cậu đây. Gọi điện không ai nghe, nhắn tin cũng không trả lời, tớ mò đến đây luôn, lên xe đi."

 

Lăng Sâm: "Đi đâu?"

 

Đoạn Tịch hất cằm về phía đống bài tập trên xe: "Đến quán trà sữa nhà tớ, gọi anh Hình đến luôn, cùng nhau làm bài tập. Sắp thi rồi, hai cậu không phải vẫn còn đang nghĩ đến chuyện chơi bời đấy chứ?"

 

Lăng Sâm chột dạ che màn hình cuộc gọi với Hình Thu Vũ, do dự không biết có nên đồng ý hay không.

 

Trong lúc luống cuống, cậu vô tình bật loa ngoài, giọng nói sảng khoái của Hình Thu Vũ từ điện thoại truyền ra: "Được đó, cậu gửi định vị cho tớ đi. Tớ đến muộn một chút, hai cậu đến đó ngồi trước đi."

 

Đoạn Tịch: "?"

 

Đoạn Tịch: "Ồ, thì ra hai cậu đang gọi điện thoại à, hì hì."

 

Lăng Sâm tức giận cúp máy.

 

Quán trà sữa ở tầng hai khu thương mại gần đó, mới được xây dựng không lâu, không có quá nhiều người, khá yên tĩnh. Nhưng theo lời Đoàn Tịch, đợi đến khi trung tâm thương mại nhà y khai trương ở gần đây, lượng người ở đây sẽ tăng lên nhiều.

 

Vừa làm bài được một lúc, điện thoại của Đoạn Tịch nhận được tin nhắn từ tài khoản đặc biệt quan tâm. Sau khi xem xong, y vội vàng chạy ra ngoài.

 

Lăng Sâm gọi y lại: "Đi đâu đấy?"

 

"Cứu người!" Đoạn Tịch kéo Lăng Sâm đi cùng, vừa đi vừa nói: "Hai cậu đi cùng tớ luôn đi."

 

Tin nhắn cầu cứu do lớp trưởng Diệp Tiêu Thanh gửi. Khi cô và một nữ sinh lớp bên cạnh đi mua sắm, vô tình đi lạc vào một nơi vắng vẻ, hơi lạc đường nên đang chuẩn bị quay lại, vừa quay đầu đã thấy một đám côn đồ say rượu.

 

Hai người bị đám côn đồ vây quanh, trong lúc hỗn loạn, cả hai bị lạc nhau. Diệp Tiêu Thanh trốn đi, vội vàng tìm cơ hội gửi định vị cho Đoạn Tịch và vài người bạn, cũng không dám gọi điện báo cảnh sát, sợ tiếng chuông sẽ làm lộ vị trí ẩn nấp.

 

Vị trí của Diệp Tiêu Thanh ở gần đó, Đoạn Tịch và họ dễ dàng tìm thấy cô. Lăng Sâm bảo y đưa Diệp Tiêu Thanh đi báo cảnh sát gọi người, cậu và Hình Thu Vũ chia nhau ra đi tìm cô gái kia.

 

Diệp Tiêu Thanh cho cậu xem ảnh, người này cậu cũng quen. Cũng thật trùng hợp, đó chính là cô gái đã tỏ tình với Hình Thu Vũ, tên là Hạ Cốc Vũ.

 

Con hẻm ngoằn ngoèo, cuối đường là ngõ cụt, khi Lăng Sâm tìm đến nơi, Hạ Cốc Vũ đã bị chặn ở cuối hẻm, run rẩy kêu cứu.

 

Đám côn đồ thấy cô ồn ào, cầm lấy cây gậy ven đường định đánh cô. Lăng Sâm không chút suy nghĩ, gần như phản ứng theo bản năng lao lên che chắn, cây gậy đánh mạnh vào vai phải cậu, phát ra tiếng vang trầm đục.

 

Tên côn đồ cầm đầu vẫn mặc đồng phục trường trung học Giang Thành, cười đểu cáng với cậu: "Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân à? Thích ra oai nhỉ!"

 

Lăng Sâm biết gã, là Từ Dương, tên côn đồ khét tiếng của trường bọn họ, học lớp bên cạnh. Lên lớp thì ngủ, tan học thì hút thuốc, ăn nhậu chơi gái cờ bạc trộm cắp cái gì cũng có mặt, còn thích trêu ghẹo các bạn nữ, là khách quen của văn phòng thầy chủ nhiệm đầu hói.

 

Cậu vốn tưởng Từ Dương chỉ quậy phá trong trường, không ngờ gã còn cấu kết với đám thanh niên bất hảo bên ngoài, gan lớn đến mức đi vây đánh nữ sinh. Nếu không có cậu và Đoạn Tịch kịp thời đến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Cảnh sát vẫn chưa đến, Lăng Sâm không dám manh động, lấy tư thế gà mẹ che chở gà con bảo vệ Hạ Cốc Vũ sau lưng, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.

 

Từ Dương ra lệnh một tiếng, một đám côn đồ cầm hung khí xông lên đánh cậu. Lăng Sâm phản kháng cũng không được bao nhiêu, kéo Hạ Cốc Vũ trốn tránh khắp nơi, cố gắng đỡ hết mọi đòn tấn công.

 

"Đệt mẹ! Cảnh sát đến rồi! Chạy mau!" Từ đầu hẻm đột nhiên vang lên một tiếng kêu.

 

Trong lúc hỗn loạn, Lăng Sâm thấy Hình Thu Vũ dẫn cảnh sát chạy đến, thở phào nhẹ nhõm rồi ngã vào lòng Hình Thu Vũ.

 

Chân cậu bị người ta thừa cơ đánh một gậy, đau đến mức nhũn cả chân, đi đứng khập khiễng, được Hình Thu Vũ bế thốc lên.

 

Cậu thấy xấu hổ, vùi cả người vào lòng Hình Thu Vũ, như một con chim cút nhỏ.

 

"Mau thả tớ xuống." Lăng Sâm giãy giụa, nhưng lại chạm vào vết thương trên cánh tay, đau đến mức hít hà một hơi.

 

Hình Thu Vũ mím môi không nói gì, cũng không có ý định thả cậu xuống, bế cậu đi vững vàng.

 

Nếu Lăng Sâm nhìn kỹ, cậu vẫn có thể thấy được vẻ hoảng loạn giấu kín trong mắt hắn.

 

Sau một hồi hỗn loạn, tất cả mọi người đều được các chú cảnh sát đưa về đồn. Vì mấy tên côn đồ này là khách quen ở đây, camera giám sát xung quanh cũng không bị hỏng, nên chúng nhanh chóng bị tống vào đồn ngồi bóc lịch vài ngày.

 

Lăng Sâm chạy đến hỏi cảnh sát: "Chúng cháu có thể về được chưa ạ?"

 

Cảnh sát nói với hai cô gái: "Hai em gái ở đây đợi bố mẹ đến đón nhé."

 

Rồi cảnh sát chỉ vào Lăng Sâm: "Còn cháu, còn nhỏ mà đã xông xáo thế này, có chuyện gì thì lập tức báo cảnh sát. Đừng liều mình, bị thương rồi đấy, lát nữa sẽ đưa cháu đến bệnh viện."

 

Lăng Sâm chột dạ cười trừ, sờ mũi: "Cháu biết rồi ạ."

 

Bố mẹ của hai cô gái nhanh chóng đến. Hạ Cốc Vũ ngượng ngùng chạy đến, nhỏ giọng nói lời cảm ơn rồi quay người bỏ chạy. Nhờ phúc của Lăng Sâm, cô không bị thương chút nào, chỉ bị ngã trong lúc giằng co làm bẩn quần áo.

 

Lăng Sâm ngước mắt nhìn Hình Thu Vũ, muốn xem vẻ mặt hắn thế nào - cũng gần giống như lần đầu gặp mặt, mím môi, trong mắt không có chút ý cười nào, vẻ mặt lạnh tanh khiến cậu giật mình.

 

Lăng Sâm: "Sao thế?"

 

Hình Thu Vũ: "Tớ đưa cậu đến bệnh viện trước."

 

Hắn chỉ vào vết thương máu me đầm đìa trên cánh tay Lăng Sâm. Cây gậy của tên lưu manh kia nhặt được từ công trường, còn dính cả đinh. Đầu đinh tuy không dài nhưng cũng đủ khoét một vết thương đáng sợ trên tay Lăng Sâm.

 

Cậu phải đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván.

 

Sau khi sơ cứu khẩn cấp, bác sĩ kê đơn, bảo họ đi tiêm.

 

Buổi tối ở bệnh viện ít người hơn nhiều, rất nhanh đã đến lượt họ. Lăng Sâm vừa đưa cánh tay lên bàn, mắt đã bị Hình Thu Vũ che lại, trước mắt tối đen khiến cậu cảm thấy an tâm.

 

Hình Thu Vũ nhỏ giọng dỗ dành cậu: "Đừng sợ."

 

Lăng Sâm rất muốn nói, bây giờ tớ đâu còn bé nữa, tớ đã không sợ cái này từ lâu rồi!

 

Nhưng miệng cậu mấp máy vài lần vẫn không nói nên lời. Cậu chớp mắt, lông mi cọ vào lòng bàn tay hắn.

 

Trong lòng cậu vui sướng vô cùng! Một niềm vui sướng khó tả!

 

Như làn gió mát thoảng qua, như suối chảy dưới gốc tùng. Như chim hót véo von trong khe núi, vang vọng trong thung lũng, uyển chuyển êm tai. Như vầng trăng sáng giữa muôn vàn tinh tú, được các vì sao vây quanh, vằng vặc chiếu sáng. Như sóng biển cuộn trào trong màn đêm, pháo hoa nở rộ, phản chiếu trên mặt nước mênh mông.

 

Khuôn mặt căng thẳng của Lăng Sâm cuối cùng cũng giãn ra, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ.

 

Đoạn Tịch vừa mua nước khoáng quay lại: "Má ơi, tiêm thuốc thôi mà cũng cười được, Lăng Sâm, cậu uống nhầm thuốc gì rồi?"

 

Sau khi tiêm thuốc và lấy thuốc xong, ba người cũng không đến được quán trà sữa để làm bài tập nữa, dứt khoát chạy đến nhà Lăng Sâm, tiếp tục ôn tập, giảng bài cho nhau.

 

Có lẽ vì đổ mồ hôi rồi lại bị gió thổi, Hình Thu Vũ vừa nãy đã cảm thấy hơi chóng mặt, bây giờ về đến phòng ấm áp, hắn lập tức hắt hơi một cái thật mạnh.

 

"Cậu bị cảm à? Sao mặc ít quần áo thế?" Lăng Sâm nhíu mày, lấy mu bàn tay chạm vào trán hắn, xác nhận không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhận thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, cậu lại lo lắng đi tìm quần áo trong tủ cho hắn. Hình Thu Vũ cao lớn, nhiều quần áo của cậu không hợp với hắn, mặc vào sẽ biến thành mỹ nam khoe cơ bắp ngay lập tức. Lục lọi một hồi, chỉ có chiếc áo khoác cậu thích nhất là phù hợp với hắn.

 

Lăng Sâm ném quần áo cho hắn: "Này, cho cậu đồ."

 

"Không, cậu mặc đi..."

 

Lăng Sâm hung dữ quát hắn: "Mặc vào đi, tớ không lạnh, cậu yếu ớt thế kia, đừng để bị cảm."

 

Chiếc áo khoác mặc trên người Lăng Sâm rõ ràng còn rộng một cỡ, thùng thùng thình thình, nhưng mặc trên người Hình Thu Vũ lại vừa như in, bớt đi vài phần dịu dàng, ngược lại thêm vài phần tinh nghịch. Trên áo còn vương mùi hoa sơn chi trên người Lăng Sâm, phảng phất bay vào lòng hắn, khiến vành tai hắn không khỏi đỏ ửng.

 

Hình Thu Vũ vừa giảng xong một đề cho Lăng Sâm, ngẩng đầu hỏi cậu: "Hiểu chưa?"

 

...

 

Nhìn Hình Thu Vũ mặc áo của mình, vành tai đỏ ửng, tâm trạng Lăng Sâm bỗng dưng tốt hẳn lên, không nhịn được trêu chọc hắn.

 

Lăng Sâm: "Ê, Hình Thu Vũ, cậu biết yêu không?"

 

Hình Thu Vũ khó hiểu: "Sao cậu lại hỏi thế?"

 

"Tự dưng muốn hỏi thôi." Lăng Sâm nhe răng giả vờ hung dữ. "Nói mau!"

 

Hình Thu Vũ ngẩn người một lúc: "Chắc là biết?"

 

Tâm tình vui sướng -1.

 

Lăng Sâm lại hỏi: "Cậu thích kiểu người như nào?"

 

Lần này Hình Thu Vũ không do dự, cười đáp: "Đáng yêu."

 

"Cậu ấy biết vẽ tranh, lúc vẽ tranh cũng rất đáng yêu. Thỉnh thoảng lại hờn dỗi không thèm nói chuyện với người khác, nhưng giận dỗi không quá nửa ngày, lúc giận cũng rất đáng yêu. Rất biết chăm sóc người khác, sợ ma, sợ bóng tối, sợ sấm chớp, còn..."

 

Tâm tình vui sướng -1 -1 -1.

 

"Thôi thôi đủ rồi! Tớ hỏi vu vơ thôi, có phải đi xem mắt đâu, không cần nói cụ thể thế." Lăng Sâm nằm vật ra bàn.

 

Đoạn Tịch xáp lại tham gia vào câu chuyện, cảm thán: "Xem ra học sinh xuất sắc cũng khó thoát khỏi lưới tình nhỉ!"

 

Đoạn Tịch: "Tớ nói này, tốt nhất là đừng yêu đương gì cả, sắp lên lớp 12 rồi còn yêu đương cái gì?"

 

Lăng Sâm phụ họa: "Đúng đúng, ai yêu đương người đó là chó!"

 

Đoạn Tịch: "?"

 

Hình Thu Vũ: "?"

 

Lăng Sâm hung dữ nhìn Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ: "Ồ..."

 

...

 

Buổi tối, trời bất ngờ đổ mưa lớn, Giang Vãn Tình đến nhà bạn, Lăng Vân Chí thì ở bệnh viện, cả hai đều không về được, chỉ còn Lăng Sâm một mình trốn trong chăn.

 

Mùa mưa giao giữa mùa xuân và hạ rất khó chịu, cứ như bầu trời bị thủng một lỗ lớn, nước trút xuống ào ạt, gió giận dữ rít gào, mây đen cuồn cuộn, kính cửa sổ bị gió giật kêu thảm thiết. Trời tối đen như mực, không thấy chút ánh sáng nào, tầng mây đen như sà xuống nóc nhà, cảm giác mười phần áp bức.

 

Trên bầu trời liên tục lóe lên những tia sáng tím trắng, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, tiếng sấm ầm ầm vang vọng, gần như ngay bên tai.

 

Lăng Sâm không ngủ được, vuốt màn hình điện thoại mãi, run rẩy gọi điện thoại cho Hình Thu Vũ, muốn nói chuyện phiếm với hắn.

 

Cậu nói hết chuyện này đến chuyện khác, dường như chỉ khi nghe thấy giọng nói của Hình Thu Vũ, cậu mới cảm thấy an tâm.

 

Giọng nói của Hình Thu Vũ dường như có tác dụng thôi miên. Rõ ràng đang sợ hãi tột độ, nhưng sau khi gọi điện thoại, cậu lại buồn ngủ nhanh hơn ai hết. Cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, trong cơn mơ màng, cậu dường như đã hỏi đối phương một câu gì đó.

 

Cậu hỏi: "Hình Thu Vũ, có phải cậu đang hẹn hò với người ta không?"

 

Nhưng không nghe thấy hồi âm. Cậu không chống chọi được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

 

Hình Thu Vũ ôm áo khoác của cậu nằm trên giường, ngẩn người rất lâu mới nhẹ nhàng nói vào điện thoại: "Tớ chỉ muốn hẹn hò với cậu."

 

Như lông vũ trôi trên mặt nước.

 

Rất nhẹ, rất nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment