Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 9

Trời nhá nhem tối, cuộc thi cũng bắt đầu. Không ít người tham gia đã thay quần áo và đợi ở hậu trường. Ai cũng trang điểm lộng lẫy, người thì hồi hộp, kẻ thì phấn khích, tụm năm tụm ba trò chuyện.

 

Một cuộc thi ca nhạc nhỏ mà cao thủ nhiều như mây, lộ diện không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, không khí ở hiện trường vô cùng náo nhiệt. Chỉ khổ cho vị chủ nhiệm đầu hói, giờ này rồi mà vẫn phải lao tâm khổ tứ đi tuần tra khắp nơi.

 

"Lăng Sâm, cho tớ mượn một bên tai nghe với, tai nghe tớ hỏng rồi."

 

Đoạn Tịch chen chúc mãi mới lọt qua đám đông, vỗ vai Lăng Sâm.

 

Lăng Sâm đang cúi đầu giải đề trên lưng Hình Thu Vũ. Cậu ngẩng đầu lên từ quyển đề, hình như vẫn còn hơi mơ màng, một lúc lâu sau mới thoát khỏi mớ đề hoa cả mắt, nhìn rõ Đoạn Tịch mặc bộ vest trắng trước mặt.

 

"Không phải cậu sắp lên sân khấu rồi à? Nghe nhạc làm gì?" Lăng Sâm hỏi, không hề có ý định đưa tai nghe cho y.

 

Đoạn Tịch bĩu môi: "Cậu không xem danh sách tiết mục mà chị Thu gửi à? Nửa sau tớ mới lên, còn sớm chán. Cho tớ nghe nhạc đi, hồi hộp quá."

 

Đây là lần đầu tiên y tham gia cuộc thi. Nhìn từng người từng người lên sân khấu biểu diễn, y đứng ngồi không yên, hồi hộp đến mức chỉ muốn trốn đi đâu đó.

 

Nếu không phải muốn an ủi người kia, y cũng chẳng lên sân khấu biểu diễn làm gì.

 

"Không cho." Lăng Sâm từ chối một cách vô tình.

 

"Tại sao! Cho tớ một bên cũng được mà! Cho tớ thưởng thức gu âm nhạc của cậu một chút đi!"

 

"Hình Thu Vũ đeo một bên rồi!"

 

Đoạn Tịch: "..."

 

Đoạn Tịch khom lưng lùi lại: "Làm phiền rồi, thần xin cáo lui."

 

Diệp Tiêu Thanh không biết từ đâu nhảy ra, kéo tay áo Đoạn Tịch lôi vào hậu trường: "Đừng nghịch nữa, sắp đến lượt cậu rồi, mau vào hậu trường chuẩn bị đi."

 

"Đoạn Tịch? Vừa nãy cậu ấy đến đây làm gì thế?" Hình Thu Vũ quay người lại. "Câu năm cậu làm được không?"

 

"Chắc là đến khởi động đấy." Lăng Sâm cười toe toét. Cậu tháo tai nghe ra, bên tai rõ ràng không còn tiếng nhạc tình yêu du dương của nữ ca sĩ nữa, nhưng lại phủ lên một tầng ý vị quyến luyến khó tả, tâm trạng cũng trở nên rộn ràng.

 

Cậu cầm lấy quyển đề của Hình Thu Vũ, vẽ hai đường phụ trên hình vẽ của câu năm: "Câu này mà cũng không biết làm à? Xem tớ này."

 

Thấy ánh mắt Hình Thu Vũ không hề nhìn vào sách mà cứ nhìn chằm chằm mình, Lăng Sâm huơ huơ tay trước mặt hắn, hung dữ nói: "Mặt tớ dính hoa à? Nhìn gì thế, có phải chưa thấy bao giờ đâu, mau nhìn sách đi! Đơn giản thế này mà cũng không biết làm, uổng công gọi cậu là học sinh xuất sắc."

 

Nói xong, chính cậu lại bật cười thành tiếng.

 

Thực ra, Hình Thu Vũ không phải không biết làm, hắn chỉ muốn tìm cớ để nói chuyện với Lăng Sâm thôi.

 

Hắn cười giơ tay đầu hàng, dời mắt xuống đề bài, hai đường phụ vừa vặn phác họa thành hình trái tim.

 

Lúc hai người ồn ào nhốn nháo làm xong bài tập, tiết mục của Đoạn Tịch cũng bắt đầu.

 

Khi ánh đèn sân khấu chiếu vào người, Đoạn Tịch ngược lại không còn hồi hộp nữa. Y nhẹ nhàng lướt tay trên phím đàn piano, tấu lên một chuỗi âm thanh mềm mại, như ngọc châu rơi xuống đĩa, dư âm văng vẳng, uyển chuyển du dương. Y hát một bài hát cũ, có một thời gian trường mẫu giáo quý tộc gần nhà họ thường xuyên mở bài này. Lăng Sâm và Hình Thu Vũ thường nghe trên đường về nhà, cũng có thể hát theo vài câu.

 

Đây là lần đầu tiên Đoạn Tịch đàn piano và hát trước mặt mọi người, ngay cả Lăng Sâm cũng không biết thằng nhóc còn có kỹ năng này, ngạc nhiên nắm chặt tay áo Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ xoa xoa tay cậu, Lăng Sâm lại đổi sang nắm lấy đầu ngón tay hắn, phấn khích nói: "Hình Thu Vũ, con nhà chúng ta có tiền đồ rồi!"

 

Hình Thu Vũ khẽ cong ngón tay, nắm lấy tay cậu vào lòng bàn tay mình, hài lòng gật đầu phụ họa.

 

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

 

Hình Thu Vũ vừa định ra chỗ đống cặp sách phía sau lấy áo khoác cho Lăng Sâm, chợt chú ý tới Diệp Tiêu Thanh thần sắc khác thường lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, chạy về phía tòa nhà tổng hợp.

 

Không lâu sau, Đoạn Tịch trở về từ hậu trường, vứt bộ vest trên ghế ngồi của mình. Y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay còn ôm một bó hoa kẹo, vừa đến đã hỏi hai người: "Hai cậu có thấy Diệp Tiêu Thanh đâu không?"

 

Lăng Sâm tò mò: "Cậu tìm lớp trưởng làm gì?"

 

"Có việc."

 

Hình Thu Vũ cầm áo khoác vừa lúc quay lại, trực giác mách bảo hai người này có vấn đề, bèn chỉ đường. "Tớ thấy cậu ấy đi về phía tòa nhà tổng hợp."

 

"Cảm ơn." Đoạn Tịch vội vã rời đi, đúng là chạy về hướng tòa nhà tổng hợp.

 

Hình Thu Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, Lăng Sâm hiểu ý, khoác áo lên. Hai người khom lưng, tránh tầm mắt của Tô Lan Thu, cũng lẻn đi theo, để lại hai tập đề bị gió thổi tung trên ghế, lật đến trang vẽ hình trái tim được khắc hoạ tỉ mẩn.

 

Ngoài trời, cơn mưa phùn lất phất vừa tạnh, không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt. Trong phòng thi đấu hừng hực khí thế, côn trùng ngoài trời cũng không cam lòng cô đơn cất tiếng ca.

 

Đoạn Tịch tìm thấy Diệp Tiêu Thanh trong phòng học bỏ hoang trên tầng cao nhất của tòa nhà tổng hợp. Lúc y đến, Diệp Tiêu Thanh đang cuộn tròn trong góc phòng, gục xuống đầu gối khóc. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu qua cửa trước phòng học, kéo dài cái bóng của cô ra phía sau.

 

Cô khóc không thành tiếng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào.

 

"Lớp trưởng, sao lại khóc thế?"

 

Đoạn Tịch cười rạng rỡ, đưa bó hoa kẹo trong lồng ngực cho cô. Bó hoa kẹo màu hồng phấn nho nhỏ càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Phần lớn khuôn mặt bị cặp kính gọng đen che khuất, không nhìn rõ biểu cảm.

 

Không hiểu sao Đoạn Tịch rất muốn xoa đầu cô, hỏi cô sao lại gầy đến thế.

 

Diệp Tiêu Thanh vội vàng lau mặt, hỏi y: "Cậu đến đây làm gì?"

 

"Đến dỗ dành quỷ mít ướt chứ sao?" Đoạn Tịch nói.

 

"Cậu mới là quỷ mít ướt." Diệp Tiêu Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Đoạn Tịch không phản bác, chỉ cười cười, ngồi xuống cái bàn đối diện cô. "Ừ, vậy quỷ mít ướt dỗ dành cậu."

 

"Muốn khóc thì cứ khóc đi, hôm nay tớ canh cho cậu. Dù trời có sập xuống tớ cũng đỡ cho cậu." Đoạn Tịch nói. "Nhưng sau cơn mưa, trời nhất định sẽ lại sáng thôi."

 

Sau cơn mưa, trời nhất định sẽ lại sáng thôi... Câu nói quen thuộc quá.

 

Tâm trí Diệp Tiêu Thanh lập tức quay về buổi trưa hè ồn ào tiếng ve kêu ếch nhái của ngày thơ bé.

 

Lúc đó, bố mẹ cô vẫn chưa ly hôn, không có những chuyện lông gà vỏ tỏi, không có chuyện ném nồi ném bát. Bố mẹ rất yêu thương cô, cho cô học ở trường mẫu giáo tốt nhất Giang Thành. Cô hoành hành ngang ngược gây sự ở trường mẫu giáo, là một "đại ma vương" chính hiệu - nhưng lại có một người không sợ cô.

 

Cô nhặt được cậu bé đó trong góc phòng. Lúc đó, cậu bé bị em trai nhỏ hơn một tuổi gọi người đánh cho một trận, đang trốn khóc, mặt mày bầm tím trông rất đáng thương.

 

Cô lục lọi trong túi áo hồi lâu, lấy ra một viên kẹo trái cây được giáo viên cho, đưa cho cậu bé, hung dữ nói: "Khóc gì mà khóc, tớ còn chưa khóc kìa."

 

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô, mặt cô cũng lấm lem, trên đùi còn có vết xước không biết ngã ở đâu, nhưng lại cười rất tươi.

 

Cậu bé sụt sịt nhận lấy viên kẹo: "Nhưng mà..."

 

Diệp Tiêu Thanh: "Thôi, cậu cứ khóc đi, trời có sập xuống thì tớ đỡ cho cậu."

 

Diệp Tiêu Thanh: "Nhưng sau cơn mưa, trời nhất định sẽ lại sáng thôi."

 

Đôi mắt cậu bé long lanh ngấn lệ, trịnh trọng gật đầu: "Được!"

 

Diệp Tiêu Thanh nhếch môi cười: "Ăn kẹo của tớ rồi thì là người của tớ. Sau này cậu là đàn em của tớ, tớ che chở cho cậu, chúng ta ngoắc tay nhé!"

 

"Ngoắc tay!"

 

...

 

"Là cậu à..." Diệp Tiêu Thanh nín khóc, mỉm cười. "Cậu hát hay thật đấy, sao trước đây chưa nghe cậu hát bao giờ nhỉ?"

 

Đoạn Tịch khoe khoang: "Thân phận của tớ đâu phải ai cũng được nghe đâu? Phải mua vé đấy."

 

"Vậy hôm nay sao lại hát?"

 

Gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng xoa mái tóc Diệp Tiêu Thanh. Hai người đều im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng ồn ào từ xa vọng lại, như được bao bọc trong một lớp nước, truyền đến từ rất xa.

 

Ngay lúc Diệp Tiêu Thanh nghi ngờ chuẩn bị nhìn y, Đoạn Tịch lên tiếng.

 

Đoạn Tịch khẽ nói: "Hát cho cậu nghe đấy."

 

Đoạn Tịch: "Lớp trưởng, tớ thích cậu."

 

Diệp Tiêu Thanh sững sờ, ngẩng phắt đầu nhìn y, cố gắng tìm kiếm một chút bằng chứng của sự đùa giỡn, nhưng lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của y dưới ánh trăng.

 

Gió thổi nhè nhẹ, trăng sáng vằng vặc.

 

Cô nghe thấy giọng mình run rẩy như tiếng nỉ non: "Nhưng mà..."

 

Đoạn Tịch: "Tớ không ép cậu phải đưa ra lựa chọn ngay đâu. Tớ đang cố gắng đuổi kịp cậu, hy vọng đến lúc đó, lớp trưởng có thể cho tớ một cơ hội theo đuổi cậu."

 

"Tại sao chứ..." Diệp Tiêu Thanh luống cuống đếm những khuyết điểm của mình: "Tớ bình thường như vậy, cũng không xinh đẹp..."

 

"Thích thì có cần lý do gì đâu, lớp trưởng." Đoạn Tịch cười nói. "Hơn nữa, ai nói cậu không xinh đẹp chứ."

 

"Nếu cậu hỏi tớ vì sao lại chọn lúc này để nói với cậu, thì tớ chỉ muốn cậu biết, ngoài bố mẹ ra, trên thế giới này còn có rất nhiều người quan tâm đến cậu... Đừng buồn nữa lớp trưởng."

 

"Lớp trưởng, lời tớ nói lúc nào cũng có hiệu lực, giống như bài hát đó vậy, lúc nào cũng chào đón cậu cập bến."

 

Diệp Tiêu Thanh cúi đầu. "Cảm ơn cậu."

 

Đúng như Đoạn Tịch nói, hiện tại cô chưa thể chấp nhận được, nhưng dù thế nào cô cũng rất cảm ơn Đoạn Tịch. Nếu không có y, có lẽ cô sẽ chìm đắm trong nỗi đau bố mẹ ly hôn mà không thể thoát ra được.

 

"Được rồi, khóc xong rồi thì mau về đội hình đi. Chị Thu sắp gọi người rồi đấy." Lăng Sâm chụm hai tay thành hình cái loa, lớn tiếng hô.

 

Đoạn Tịch bước tới hành lang, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang tay trong tay: "Hai cậu lên đây từ lúc nào thế?"

 

"Lúc ấy ấy." Hai người cùng dời mắt, Lăng Sâm cười nịnh nọt. "Nhưng hai cậu yên tâm, bọn tớ không nghe thấy gì đâu."

 

"Hai cậu lên đây làm gì?" Đoạn Tịch hỏi.

 

Hai người đồng thanh.

 

Hình Thu Vũ: "Lên ngắm sao."

 

Lăng Sâm: "Lên chơi gay."

 

Đoạn Tịch đỡ trán: "..."

 

Diệp Tiêu Thanh lau mặt đứng dậy: "Chúng ta mau về thôi, bị thầy chủ nhiệm phát hiện thì không hay đâu."

 

Vừa dứt lời, giọng thầy chủ nhiệm đầu hói đã vang lên từ dưới lầu.

 

"Mấy em trên lầu kia, các em đã bị bao vây rồi. Ngoan ngoãn xuống lầu khai báo đi! Đừng tưởng trường tổ chức hoạt động là muốn làm gì thì làm!" Ánh đèn pin dưới lầu đột nhiên rọi lên, chiếu chuẩn xác vào mặt Lăng Sâm, kèm theo giọng nói đầy khí thế của thầy chủ nhiệm đầu hói.

 

Tiêu rồi, thầy chủ nhiệm đầu hói đến kiểm tra chuyện yêu sớm rồi.

 

Lăng Sâm vỗ vỗ đầu, hối hận sao không nhắc nhở hai người Đoạn Tịch sớm hơn.

 

Thầy chủ nhiệm đầu hói thích nhất là đi tuần tra bắt chuyện yêu sớm trong lúc trường tổ chức hoạt động. Nếu chỉ có ba người con trai bọn cậu thì còn dễ xử lý, bọn cậu không hút thuốc, không đánh nhau, cùng lắm thì bị ghi vào tội không tuân thủ kỷ luật chạy lung tung. Nhưng bây giờ có thêm Diệp Tiêu Thanh thì khó rồi, cô còn là học sinh ngoan có tiếng đấy.

 

"Không chịu xuống đúng không?" Thầy chủ nhiệm hói đầu vừa tức vừa vội. "Tôi đếm ba tiếng, không xuống thì khi bị bắt không chỉ viết kiểm điểm thôi đâu! Các em đúng là khóa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy!"

 

"Thế này nhé, tớ và Hình Thu Vũ xuống trước, hai cậu trốn kỹ vào, tìm cơ hội chuồn đi." Lăng Sâm nhanh chóng quyết định, tức tốc phân công nhiệm vụ, còn lủm một cây kẹo m*t của Diệp Tiêu Thanh, ngậm kẹo nghênh ngang dắt Hình Thu Vũ xuống.

 

Đoạn Tịch lau nước mắt: "Tiên sinh đại nghĩa!"

 

Rồi mang theo Diệp Tiêu Thanh trốn vào góc khuất ở tầng hai.

 

"Vừa nãy trên lầu chỉ có hai em thôi à?" Thầy chủ nhiệm ngẩn người. "Hai thằng con trai lớn tướng trốn trên đó làm gì? Hút thuốc à?"

 

"Thưa thầy, đây là kẹo ạ." Lăng Sâm nhìn thầy chủ nhiệm đầu hói với vẻ mặt vô tội, lấy cây kẹo m*t ra khỏi miệng cho thầy xem. "Em sợ thầy không cho em ăn kẹo, nên em trốn lên ăn ạ."

 

"Thế thằng kia lên làm gì? Yêu đương à?"

 

"Em sợ tối, kéo cậu ấy lên chung cho đỡ sợ."

 

Hình Thu Vũ cũng cười theo, khuôn mặt học sinh xuất sắc của hắn rất có sức thuyết phục, thu hút phần lớn sự chú ý của các thầy cô, vừa vẫy tay vừa nói: "Thưa thầy, bọn em xin lỗi ạ."

 

"Không có lần sau đâu đấy nhé, lần sau mà còn thấy các em thì ghi vào sổ hết đấy!" Lần này thầy chủ nhiệm đầu hói bắt được khá nhiều người, đương nhiên không để ý đến hai người đang trà trộn trong đám đông.

 

Đoạn Tịch và Diệp Tiêu Thanh cũng nhân cơ hội đó nhanh chóng chuồn đi sau lưng thầy chủ nhiệm đầu hói. Khi họ nghe thấy tiếng động nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng ai nữa rồi.

 

"Tiếng gì thế nhỉ?" Thầy chủ nhiệm đầu hói gãi đầu.

 

"Chắc là tiếng chuột ạ." Hình Thu Vũ nói.

 

Lăng Sâm cũng phụ họa: "Thưa thầy, trường mình đúng là phải diệt chuột thôi ạ. Lần trước em nhìn thấy một con chuột to tướng trong ký túc xá, còn dài hơn cả cánh tay em, sợ chết khiếp ạ."

 

"Thật à? Thế để mai thầy bảo người đến bỏ thuốc chuột." Thầy chủ nhiệm đầu hói ghi lại thẻ học sinh của hai người xong thì thả họ đi. "Hai đứa sau này cũng đừng chạy lung tung nữa, phòng học bên này bỏ hoang lâu rồi, khóa cửa cũng hỏng rồi, lỡ nhốt các em ở trong thì sao?"

 

"Vâng ạ, bọn em biết rồi, tạm biệt thầy!" Lăng Sâm nắm tay Hình Thu Vũ chạy biến mất tăm.

Bình Luận (0)
Comment