Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 8

Mới chỉ lạnh có mấy ngày, lúc Lăng Sâm chuẩn bị lấy áo khoác dày hơn ra mặc, nhiệt độ ở Giang Thành lại bắt đầu tăng vọt. Trên đường vẫn còn vết tích của cơn mưa vừa tạnh, từng vũng nước nhỏ bị những giọt mưa rơi từ mái hiên đập vào, lan ra thành từng vòng tròn gợn sóng rồi hòa quyện vào nhau.

 

Mặt trời không ló dạng, tầng mây đen dày đặc âm u, cuộn trào những con sóng trắng.

 

Trong không khí tràn ngập mùi gỗ ẩm mốc, Lăng Sâm nhìn bức tường ẩm ướt ch** n**c và cây lau nhà mọc đầy nấm nhỏ ở góc phòng, không khỏi kinh ngạc.

 

"Má ơi, nồm ẩm đến rồi!"

 

Nếu nói về thời tiết mà Lăng Sâm ghét nhất, thì nồm ẩm chắc chắn đứng đầu bảng.

 

Đi trên đường cứ như đang xông hơi, vừa ẩm vừa nóng vừa ngột ngạt, tường và trần nhà thì đầy những giọt nước, lúc tắm chúng thi nhau rơi trúng đầu cậu. Quần áo phơi mãi không khô, thậm chí còn ướt hơn lúc mới treo lên, nhỏ giọt tí tách xuống chậu nha đam nhỏ bên dưới khiến nó úng nước.

 

Đến cả quần áo khô mặc trên người cũng ẩm ướt, quần áo sấy khô thì luôn có mùi kỳ lạ khiến cậu bồn chồn không yên cả buổi sáng.

 

Kính cửa sổ trong lớp học bị mờ đọng hơi sương, nhiều người thi nhau viết vẽ lên đó, nào là "XXX và XXX mãi mãi bên nhau", nào là "Đồ ngốc XXX", còn có những cái tên kèm theo hình trái tim hoặc đầu heo, trẻ con như đám học sinh tiểu học.

 

Tô Lan Thu đi kiểm tra liền nhíu mày, cô ghét nhất là những thứ hoa hòe loè loẹt chẳng liên quan gì đến việc học hành này, bắt bọn họ mau chóng lau sạch.

 

Lăng Sâm tựa vào cửa sổ ngẩn người, không biết từ lúc nào cũng viết lên cửa sổ ba chữ "Hình Thu Vũ" tròn trịa mập mạp.

 

Ngày thường cậu viết chữ như gà bới cho xong chuyện, không muốn người khác thấy nét chữ tiểu học của mình, nên hiếm khi thấy cậu viết nắn nót như vậy.

 

Đoạn Tịch thò đầu qua. "Sao thế? Nhớ cậu ấy rồi à?"

 

Lăng Sâm giả vờ vung nắm đấm, nhe răng dọa nạt: "Không có, cút đi!"

 

"Nhớ thì xuống tìm cậu ấy đi, cậu ấy đang ở văn phòng chị Thu dưới tầng đó." Đoạn Tịch cười hề hề, nụ cười rất đáng ăn đòn, chưa đợi cậu ra tay đã vội vàng chạy mất, còn không quên quay lại lè lưỡi trêu chọc.

 

Nhìn tên Hình Thu Vũ trên cửa sổ, Lăng Sâm đột nhiên bừng tỉnh - mình viết tên cậu ấy làm gì nhỉ? Chẳng trách tên chó chết Đoạn Tịch lại hiểu lầm...

 

Đang định lau đi, lòng nổi loạn của Lăng Sâm lại trỗi dậy, nghĩ bụng: Sao mình không được viết tên cậu ấy? Tên cậu ấy có đăng ký bằng sáng chế gì à?

 

Mình sẽ không lau!

 

Cậu chột dạ rời mắt khỏi cái tên, vừa hay chạm phải ánh mắt mỉm cười của Hình Thu Vũ. Hắn từ văn phòng của Tô Lan Thu ra phát bài tập, vừa hay đến chỗ của Lăng Sâm.

 

Hắn đặt hai quyển vở bài tập dính chặt vào nhau lên bàn rồi thản nhiên ngồi xuống.

 

"Không phải tớ viết." Lăng Sâm biện minh, cậu cũng không biết tại sao mình lại phủ nhận ngay khi vừa mở miệng, nhưng đã phủ nhận rồi thì đừng hòng bắt cậu thừa nhận, nếu không thì mất mặt lắm.

 

Hình Thu Vũ không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu, trông có vẻ rất vui.

 

Lăng Sâm: "Cậu cười gì chứ!"

 

Hình Thu Vũ: "Bài này ra đề hay đấy."

 

Bài nào cơ?

 

Lăng Sâm nhìn theo ngón tay hắn, đó là một bài toán thi học sinh giỏi đòi hỏi nền tảng toán học rất vững chắc, do thầy chủ nhiệm đầu hói của bọn họ ra đề. Cậu nhìn thôi đã thấy đau đầu, bài này đến Hình Thu Vũ còn làm sai, cậu càng không thể làm được.

 

"Bài tập bé nhỏ của cậu đấy à?" Lăng Sâm nghi ngờ. "Chẳng phải cậu làm sai rồi sao?"

 

Hình Thu Vũ: "..."

 

Thành công làm Hình Thu Vũ nghẹn lời, Lăng Sâm thầm vui sướng. Cậu vỗ vai hắn, để lại một câu không đầu không đuôi. "Có chí ắt làm nên, tớ tin rằng sẽ có ngày cậu giải được bài toán tình yêu trong mơ của cậu thôi."

 

Sau đó cậu chuồn thẳng ra WC.

 

Hình Thu Vũ bất lực cười, nhân lúc Lăng Sâm chưa quay lại, hắn lấy điện thoại ra chụp lại dòng chữ trên cửa sổ, rồi nhân lúc Tô Lan Thu chưa vào lớp, hắn xóa sạch dấu vết hiện trường gây án.

 

Hắn cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào màn hình điện thoại, chuyển bức ảnh vào album riêng tư, không biết đang nghĩ gì mà khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

 

...

 

Mấy hôm nay hình như có hoạt động gì đó, bọn họ phải tập trung ở sân trường, nghe thầy chủ nhiệm đầu hói tâm sự về lý tưởng cuộc đời.

 

Hành lang buổi sáng vừa được lau bằng giẻ lau khô, dưới sự nỗ lực của nồm ẩm, còn trơn trượt hơn cả lúc chưa lau. Hình Thu Vũ đi theo sau Lăng Sâm nhắc nhở cậu cẩn thận, đã có ba người ngã nhào vào phòng y tế rồi, còn có một người trượt thẳng từ cầu thang xuống, trượt luôn vào bệnh viện, tay phải bị bó bột.

 

Lúc Hình Thu Vũ đến văn phòng lấy bài tập vừa hay gặp cậu bạn đáng thương đó xin nghỉ đi bệnh viện, nghe Tô Lan Thu nói cậu ta còn là học sinh mỹ thuật, cuối năm phải thi liên thông rồi. Cú ngã khiến cậu ta không cầm bút được ít nhất ba tháng, đúng là bi kịch trần gian.

 

Lăng Sâm tự tin: "Yên tâm đi, tớ không dễ dàng...Á á á á!"

 

Lời còn chưa dứt, cậu đã lao về phía trước, sắp sửa úp mặt xuống đất.

 

Lăng Sâm nhắm chặt mắt, chờ hồn lìa khỏi xác.

 

Cơn đau trong dự kiến lại không ập đến, eo cậu bị siết chặt, được ai đó kéo vào lòng. Lòng người đó ấm áp, làn da hai người chạm vào nhau như bốc lửa, nóng rực, cậu ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc ở nhà, mùi hoa sơn chi.

 

Là Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ sợ cậu ngã nên luôn chú ý đến cậu, hắn kéo người rất kịp thời.

 

"Hì hì."

 

Đoạn Tịch cười ngây ngô vượt qua bọn họ từ phía sau, đi ngang qua còn không quên huýt sáo chào hỏi.

 

Có phải ảo giác không nhỉ? Sao cảm giác nụ cười của thằng nhóc này không hề đơn thuần chút nào?

 

Lăng Sâm vừa trượt chân, chớp mắt hoàn hồn lại.

 

Tai cậu hơi đỏ, nhưng cậu không dám giãy khỏi tay Hình Thu Vũ. Giày cậu trơn quá, chỉ có nắm lấy thứ gì đó mới có cảm giác an toàn, nên cậu để Hình Thu Vũ dắt đi từng bước từng bước.

 

Cả hai đi rất gần nhau, cậu có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi trên người hai người hòa quyện vào nhau. Giống như bị hoa sơn chi đập vào đầu, đầu óc cậu choáng váng, thầy chủ nhiệm đầu hói trên bục giảng nói gì cậu cũng chẳng nghe lọt tai.

 

Mãi đến khi tiếng "Giải tán" vang dội của thầy chủ nhiệm đầu hói vang lên, cậu vẫn cảm thấy hơi không chân thật, như đang dẫm trên mây, bước thêm bước nữa là có thể bay lên.

 

Lúc về vẫn là Hình Thu Vũ dắt cậu, đi được nửa đường, Hình Thu Vũ bị một bạn nữ lớp bên cạnh gọi đi, bạn nữ nói gọi hắn giúp chuyển bàn.

 

Lăng Sâm hăm hở, vừa định lên tiếng nói tớ cũng đi thì bị bạn nữ khéo léo từ chối.

 

Hình Thu Vũ dặn cậu về lớp đợi, hắn đi rồi về ngay.

 

Nhìn hành lang vẫn còn trơn trượt, Lăng Sâm rụt chân về, dừng lại ở góc rẽ.

 

Cậu đợi hai ba phút, tiếng chuông dự bị vang lên, dứt khoát đi tìm Hình Thu Vũ.

 

Dù sao thì Tô Lan Thu thích nhất là vào lớp sớm khi chuông dự bị vang lên, cậu sợ Hình Thu Vũ không kịp quay lại.

 

Vừa rẽ vào, đập vào mắt cậu là cảnh tượng Hình Thu Vũ được tỏ tình.

 

Mặt bạn nữ đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì đánh má hồng, hình như còn trang điểm nhẹ, cúi đầu không dám nhìn Hình Thu Vũ, hai tay đưa ra một bức thư.

 

Giọng nói cũng mềm mại, nghe rất dễ gây thiện cảm. Bạn nữ rất kiên định nói với Hình Thu Vũ: "Hình Thu Vũ, tớ thích cậu, cậu có thể ở bên tớ không?"

 

Lăng Sâm đột nhiên dừng bước, quay người chạy đi không ngoảnh đầu lại.

 

Tại sao phải chạy? Tại sao lại thấy hơi buồn?

 

Cậu không biết.

 

Trong lòng cứ buồn bực, còn buồn bực hơn cả nồm ẩm.

 

Hình Thu Vũ quay lại vừa kịp lúc chuông vào học vang lên, hắn vừa về đến chỗ thì Tô Lan Thu đã vào lớp, hai người không ai nói gì.

 

Lăng Sâm hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực bị nghẹn đến khó thở, bèn mở cửa sổ định hít thở không khí, không ngờ bị thời tiết bên ngoài còn ngột ngạt hơn mấy độ tấn công dồn dập.

 

"Xoạch" một tiếng, cậu đóng sầm cửa sổ lại.

 

Thà không mở còn hơn.

 

Nhờ thời tiết này, Lăng Sâm chẳng nghe lọt chữ nào trong tiết, may mà tiết này Tô Lan Thu không gọi cậu, nếu không thì cậu lại phải chịu phạt làm gấp đôi bài tập rồi.

 

Có lẽ vì tận mắt chứng kiến màn tỏ tình của người khác đúng là chuyện không đạo đức cho lắm, nên Lăng Sâm ngồi cạnh Hình Thu Vũ cứ thấy không thoải mái, mông như mọc gai, ngồi không yên, vừa tan học đã muốn chuồn ngay.

 

Rồi cậu bị Hình Thu Vũ nắm cánh tay giữ lại.

 

Hình Thu Vũ mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng không tìm ra nguyên nhân. "Cậu không cùng bọn tớ chuyển ghế à?"

 

"Hả?" Lăng Sâm dừng bước, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh, chỉ có chóp tai đỏ ửng đã bán đứng cậu. "Chuyển ghế gì cơ?"

 

"Tối thứ Hai tuần sau có cuộc thi ca hát mười gương mặt tiêu biểu của trường, thầy chủ nhiệm đầu hói bảo tan học bọn tớ chuyển ghế ra hội trường, ngày mai vào thẳng luôn." Đoạn Tịch cười hề hề lướt qua. "Ngày mai tớ lên sân khấu đó, hai đại ca đến cổ vũ cho tớ nhé?"

 

"Ừm."

 

Lăng Sâm quay lại bê ghế, đi theo đoàn người, lững thững tụt lại phía sau, vẻ mặt thất thần gây chú ý cho Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ cố ý tụt lại mấy bước, đi song song với cậu.

 

Thực ra hắn không giỏi trò chuyện cho lắm, lúc hai người ở bên nhau thường là Lăng Sâm nói nhiều hơn, giờ Lăng Sâm không nói gì, bầu không khí bỗng im lặng đến kỳ lạ.

 

Một lúc lâu sau, Hình Thu Vũ mới lựa lời mở miệng, hỏi: "Cậu, thấy hết rồi à?"

 

"Cái đó à, tớ lỡ thấy thôi, ngại quá." Lăng Sâm cong môi cười, giả vờ không quan tâm nhìn về phía trước, không dám nhìn đôi mắt kia của hắn.

 

Đôi mắt của Hình Thu Vũ quá trong veo, như một chén trà xanh, ánh nắng chiếu vào là có thể nhìn thấy đáy, trong veo đến thế, như thể cậu chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng hắn.

 

Hình Thu Vũ: "Tớ..."

 

Giọng điệu của Lăng Sâm không nghe ra vui buồn, trầm hơn mọi khi một chút, nhưng cậu vẫn cười, cắt ngang lời hắn. "Tớ không làm phiền hai cậu chứ?"

 

"Tớ từ chối cậu ấy rồi." Hình Thu Vũ nói.

 

"Thực ra tớ thấy yêu đương cũng..." Lăng Sâm vắt óc suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào, đang nói thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Cậu kinh ngạc nhìn hắn. "Cậu từ chối cậu ấy? Tại sao?"

 

"Có lẽ là vì tớ có người mình thích rồi." Hình Thu Vũ lại tung ra một tin tức gây sốc. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ như lửa trên bầu trời, khẽ nói. "Rất thích cậu ấy."

 

"Vậy thì tốt quá." Trái tim của Lăng Sâm vừa trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc, bay lên trời rồi lại rơi xuống vực sâu.

 

"Chỉ là cậu ấy chắc không thích tớ đâu." Hình Thu Vũ nhìn Lăng Sâm, tiếc nuối thở dài.

 

Lăng Sâm ngẩn người, lấy vai huých cánh tay hắn. "Ai nói thế, Hình Thu Vũ nhà bọn mình tốt thế cơ mà."

 

"Vậy nếu là cậu..."

 

Không khí ẩm ướt ngột ngạt khiến Lăng Sâm hơi khó thở, cậu bước nhanh hơn hai bước, bỏ Hình Thu Vũ lại phía sau. "Tớ đi giữ chỗ trước đây!"

 

Hình Thu Vũ nhìn bóng lưng cậu hòa vào ánh hoàng hôn trên bầu trời, bất lực cười, thở dài rồi đuổi theo.

 

Ánh mặt trời dần khuất bóng, ráng chiều rực rỡ như mặt biển tím hồng rộng lớn, cuộn trào những con sóng mây màu hồng, hùng vĩ bao la, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Bình Luận (0)
Comment