Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 7

Rõ ràng đông vẫn ấm như xuân, thế mà xuân năm nay lại lạnh hơn hẳn mọi năm, ngày sau lạnh hơn ngày trước, đến cả Lăng Sâm thường ngày "thời trang phang thời tiết" nay cũng phải quấn mình thành một con gấu, áo khoác bông đen dày cộm, khăn len xám, còn đội thêm mũ len. Nếu trường không cấm, có lẽ cậu đã vác cả lò sưởi đến trường bật suốt hai mươi bốn tiếng để an ủi trái tim cún con đang đóng băng của mình.

 

Giang Thành sao lại không có hệ thống sưởi nhỉ?

 

"Lăng Sâm, áo khoác của tớ..."

 

"Giữ hộ cậu đúng không, được thôi được thôi!" Cầu còn không được!

 

Hình Thu Vũ còn chưa nói xong đã bị Lăng Sâm cắt ngang, giật phăng áo khoác chiếm làm của riêng. Cậu khoác áo lên người, sau đó ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại với vẻ mặt an nhiên.

 

Dáng vẻ này trong mắt Hình Thu Vũ đáng yêu chết đi được, hắn không khỏi bật cười.

 

"Doraemon" Hình lại móc từ trong túi ra mấy miếng dán giữ nhiệt, tranh thủ lúc thầy giáo chưa đến đưa cho Lăng Sâm, bảo cậu nhanh chóng dán lên.

 

"Hình Thu Vũ."

 

Lăng Sâm đột nhiên gọi tên hắn, lúc hắn nhìn sang liền chìm vào đôi mắt lấp lánh của cậu.

 

"Ơi?"

 

Hắn nghe thấy giọng mình khẽ vang.

 

"Ngày mai tớ tặng cậu một cái cờ thi đua! "Bạn cùng bàn tuyệt vời nhất trần đời" được không? Không ưng thì "Bố nuôi tuyệt vời nhất trần đời" cũng được."

 

Nhưng tớ không muốn làm bố cậu.

 

Hình Thu Vũ vừa vui mừng vừa bất lực nhìn Lăng Sâm, đột nhiên rất muốn xoa xoa mái tóc cậu, vò mớ tóc lộn xộn trên đỉnh đầu cậu trong lòng bàn tay.

 

Sao cậu lại đáng yêu đến thế chứ?

 

Nhưng hắn không dám.

 

Chuông vào lớp chưa reo, Đoạn Tịch nghe hai người họ ríu rít nãy giờ, không nhịn được chen vào: "Cờ thi đua gì thế? Tặng tớ một cái xem thực lực thế nào?"

 

"Được thôi, cậu giảm được hai mươi kg tớ lập tức làm cho cậu một cái cờ thi đua ''Trai đẹp nhất trần đời'', treo trong phòng để cậu ngắm dần cho sướng." Lăng Sâm nói. "Đã quyết định thay đổi bản thân thành con người khác thì phải thể hiện chút quyết tâm cho anh đây xem chứ!"

 

Lăng Sâm và Hình Thu Vũ đều từng thấy dáng vẻ gầy gò của Đoạn Tịch.

 

Năm ấy y vẫn còn là học sinh cấp hai, tính cách lập dị chẳng kém gì Hình Thu Vũ hồi nhỏ, không thích nói chuyện, chỉ thích ngồi xổm trong góc tường chẳng thèm để ý đến ai. Tóc y dài che kín cả mắt, trên mặt thường xuyên có vết bầm tím, hoàn toàn khác với bây giờ.

 

Mắt Lăng Sâm lúc ấy sáng rực, miệng la hét gì đó kiểu "Hình Thu Vũ thứ hai kìa", rồi chạy tới bắt chuyện. Đương nhiên là không thành công, cậu bị Đoạn Tịch liếc một cái xem thường rồi phớt lờ.

 

Nhưng trong từ điển của Lăng Sâm làm gì có hai chữ thất bại, cậu càng gặp khó càng hăng, cuối cùng vào ngày hôm sau, sau khi bị Đoạn Tịch mắng cho một trận, cậu đã mặt dày trở thành một trong số ít bạn bè của y.

 

Khách quan mà nói, Đoạn Tịch lúc gầy rất ưa nhìn, mắt một mí, lông mi dài, khi cười còn có hai lúm đồng tiền nhỏ. Lăng Sâm lúc mới quen y cứ muốn táy máy tay chân v**t v* hàng mi dày cong vút của y, bị Đoạn Tịch mắng cho một trận mới thôi.

 

Chỉ là sau này chơi thân với Lăng Sâm và đám bạn xấu, ngày ngày la cà ăn chơi, y béo lên lúc nào không hay.

 

"Thử thách này ông Đoạn đây nhận!" Đoạn Tịch cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

 

Đây vốn dĩ cũng là một trong những kế hoạch của y.

 

Thế là sau giờ học, hai người to nhỏ gói mình như hai cái bánh chưng bị Đoạn Tịch gọi ra sân vận động.

 

Gió lạnh thấu xương, gió bắc vô tình, Lăng Sâm lạnh run cầm cập, không nhịn được mà dựa vào người Hình Thu Vũ, gần như chui cả người vào lòng hắn.

 

Lăng Sâm: "Gọi chúng tớ ra đây làm gì? Cổ vũ cậu à?"

 

Đoạn Tịch nói lý không lại nhưng khí thế vẫn ngút trời. "Cùng tớ giảm béo chứ sao, một mình tớ cô đơn lắm! Nào nào nào, ba chúng ta nắm tay nhau, ai bỏ cuộc trước là chó! Tớ đếm ba tiếng rồi cùng chạy nhé."

 

"Ba, hai, một..."

 

Vừa dứt lời, Đoạn Tịch đã bật dậy như tên bắn, lao vút đi như mũi tên rời cung, dáng vẻ nhanh nhẹn, bước chân thoăn thoắt, vụt qua những cặp tình nhân đang tản bộ trên đường chạy, mang theo cơn gió mát lạnh.

 

Quả không hổ danh là người có kinh nghiệm nhiều năm chạy đua với chuông vào lớp.

 

Nhưng vừa chạy xong một vòng khởi động, còn chưa đổ giọt mồ hôi nào, Đoạn Tịch đã dừng lại, lững thững xuất hiện sau lưng hai người như một con ma sống.

 

Y u oán nhìn hai người đang co ro bên nhau trong gió lạnh. "Sao hai cậu không chạy..."

 

"Cậu đang nói tớ à?" Lăng Sâm chỉ vào mình, một đòn chí mạng. "Tớ có cơ bụng."

 

Đoạn Tịch chỉ vào Hình Thu Vũ đang cười trộm bên cạnh. "Thế còn cậu ấy thì sao?"

 

Lăng Sâm lạnh lùng vô tình nói. "Cậu ấy là gà mờ."

 

Hình Thu Vũ nghe vậy cũng không giận, chỉ ngại ngùng gãi đầu cười với Đoạn Tịch.

 

Cuối cùng Lăng Sâm vẫn chạy cùng y hai nghìn mét, dù sao thì mấy hôm trước Hình Thu Vũ mới bị trẹo chân, sưng đỏ một mảng, mấy ngày nay mới đỡ. Tuy không nghiêm trọng nhưng cũng không thích hợp để chạy bộ, cậu là đại ca nên phải bảo vệ đàn em chứ.

 

Lúc chạy xong, trong nhà ăn không còn nhiều người, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn. Họ gọi cho Đoạn Tịch một suất ăn giảm cân, ăn vội vài miếng rồi chạy về ký túc xá trước giờ đóng cửa.

 

Vừa về đến ký túc xá, Đoạn Tịch đã lập tức đổ gục xuống giường Hình Thu Vũ, nằm dài ra như chiếc bánh rán dày cộp.

 

Lăng Sâm đá đá chân y: "Dậy đi, về giường cậu mà nằm, đừng làm bẩn chăn của Hình Thu Vũ nhà tớ."

 

"Tớ không lên được." Đoạn Tịch nước mắt lưng tròng, làm cho cậu một trái tim xấu xí. "Hai cậu sẽ không nhẫn tâm để tớ nằm dưới đất đâu, đúng không?"

 

Đoàn Tịch ngủ giường tầng, chỉ có mấy bậc thang thôi, chẳng qua y vừa chạy quá sức, mệt lả người, không muốn leo lên.

 

Đương lúc hai người đang giằng co, Hình Thu Vũ xách mấy bình nước nóng về, vừa mở cửa ký túc xá đã bị một bóng người lạ mặt chặn đường. Hắn vội vàng che chắn bình nước, còn người kia bị Lăng Sâm cản lại, tránh được một vụ va chạm giao thông.

 

"Hình Thu Vũ?"

 

Nghe thấy tên mình, Hình Thu Vũ ngẩng đầu: "À, là cậu à, sao cậu lại đến đây?"

 

Trần Uẩn nheo mắt cười: "Đến xem cậu thích..."

 

Hình Thu Vũ vội vàng bịt miệng anh, ép anh nuốt chữ "ai" đáng thương kia xuống.

 

Đoạn Tịch nằm trên giường không muốn dậy, lúc này mới chú ý đến tình hình bên này. Y ngồi dậy, nhìn Hình Thu Vũ với ánh mắt dò xét.

 

Mặt Hình Thu Vũ đầy vẻ chột dạ, nhưng giọng điệu lại kiên định chưa từng có: "Cậu ấy nói là "cậu thích đề nào", mấy câu thầy chủ nhiệm ra dạo này hay dữ thần, tớ thích lắm." (*)

 

(*) Nghĩa gốc của hai cụm này phải là "người tình bé nhỏ" và "bài tập bé nhỏ". Tuy nhiên, nếu để nguyên từ gốc thì sẽ không thể hiện được việc Trần Uẩn bẻ lái cuối câu, nên mình xin phép điều chỉnh đôi chút.

 

Nhưng ở những chương sau, nếu mọi người thấy mình sử dụng cụm "người tình bé nhỏ" thì cũng đừng hoang mang nhé.

 

Đoạn Tịch rụt người vào góc, rùng mình nổi da gà. "Học sinh xuất sắc à, cậu b**n th** quá."

 

Lăng Sâm tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ tò mò người bạn mới đến này là ai, thế là quay sang nhìn Hình Thu Vũ, người rõ ràng quen biết đối phương. "Hình Thu Vũ, không giới thiệu à?"

 

"Tớ là học sinh chuyển trường mới đến, lớp 11/5." Trần Uẩn không đợi Hình Thu Vũ mở miệng đã tự giới thiệu, vừa nói vừa đưa tay về phía Lăng Sâm. "Chào Lăng Sâm, tớ tên là Trần Uẩn."

 

Lăng Sâm bắt tay anh một cái rồi buông ra: "Cậu biết tớ à?"

 

Trần Uẩn phớt lờ Hình Thu Vũ đang nháy mắt ra hiệu điên cuồng, cười nói: "Anh Thu Vũ thường nhắc đến cậu với tớ."

 

"Hả?" Lăng Sâm ngơ ngác. "Cậu ấy nói gì về tớ thế?"

 

"Tớ thường nhắc đến việc cậu giải đề thi học sinh giỏi rất giỏi." Tim Hình Thu Vũ nhảy lên tận cổ họng, vội vàng chen ngang giữa hai người, cố gắng ngăn cách chủ đề đáng sợ này. "Tớ và cậu ta quen nhau từ hồi thi học sinh giỏi."

 

"Đúng, quen nhau từ hồi thi học sinh giỏi." Trần Uẩn không phản bác, cười tít mắt.

 

"Thế còn tớ thì sao? Học sinh xuất sắc có nhắc đến tớ không?" Đoạn Tịch mong chờ nhìn anh.

 

Trần Uẩn vỗ vai y an ủi. "Trí nhớ tớ không tốt lắm, có lẽ tớ quên rồi."

 

Nước mắt Đoạn Tịch rơi như mưa, ôm ngực gào khóc. "Học sinh xuất sắc, cậu thật tàn nhẫn!"

 

...

 

Sự xuất hiện của Trần Uẩn không gây ra sóng to gió lớn nào cho ký túc xá c520. Ký túc xá của họ vẫn trong tình trạng thiếu người, là ký túc xá có ít người nhất trong tất cả các ký túc xá, lúc này có thêm một người cũng không cảm thấy chật chội gì.

 

Ngoại trừ Hình Thu Vũ và Lăng Sâm chỉ ngủ nửa ngày, bốn người còn lại đều ở qua đêm, chỉ một đêm đã thân quen.

 

Giang Thành về đêm càng lạnh thấu xương, ngay cả lúc làm bài tập buổi tối Lăng Sâm cũng phải quấn một chiếc chăn. Hai người ngồi quanh bàn, bên tai chỉ có tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

 

Nhận thấy Lăng Sâm lạnh đến phát run, Hình Thu Vũ đứng dậy rót cho cậu một cốc nước sôi nóng hổi, đặt trước mặt cậu. Nhưng Lăng Sâm không uống, chỉ ôm cốc trong tay.

 

Im lặng một lúc lâu, Lăng Sâm hờ hững hỏi hắn: "Cái câu Trần Uẩn định nói á, không phải là "cậu thích đề nào" đâu nhỉ."

 

"Hả?" Trong mắt Hình Thu Vũ thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng hắn lại không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối đều bị Lăng Sâm phát hiện, nên dứt khoát chuyển chủ đề, cố gắng đánh trống lảng. "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

 

Lăng Sâm thở dài, trêu chọc hắn: "Anh Thu Vũ à, anh nhiều cục cưng quá đi."

 

"Không thân thiết." Hình Thu Vũ bị cách xưng hô của cậu làm cho giật mình, vội vàng xua xua tay, nghe ra ý trêu chọc của cậu, hắn nhìn cậu với vẻ hơi tủi thân. "Sao cậu ta có thể là cục cưng của tớ được!"

 

"Vậy ai là cục cưng của cậu?"

 

Ting ting ——

 

Điện thoại của Hình Thu Vũ vang lên không đúng lúc, phát một bài hát vui nhộn, Lăng Sâm tò mò nhìn qua, tên người gọi rất dài, nhưng cậu chỉ vừa thấy một chữ "Uẩn" đã bị Hình Thu Vũ giật lấy điện thoại cúp máy.

 

Đối phương dường như không chịu thua, lại gọi lại, tiếng chuông mỗi lúc một lớn.

 

Tiếng chuông khiến sự lúng túng gần như hiện ra thành hình, Lăng Sâm uống một hơi hết cốc nước ấm đã nguội trong tay. "Cậu nghe máy đi, tớ ra phòng khách đi dạo một vòng."

 

Đợi cậu ôm chăn ra khỏi phòng, Hình Thu Vũ mới ấn nút nghe, giọng nói lạnh lẽo như băng mùa đông: "Trần Uẩn, tốt nhất là cậu có việc đàng hoàng."

 

"Oa, Hình Thu Vũ, cậu ăn thuốc súng à?" Trần Uẩn ở đầu dây bên kia nhỏ giọng lẩm bẩm. "Đừng nói cậu đang ở nhà Lăng Sâm đấy nhé?"

 

Trần Uẩn: "?"

 

Hình Thu Vũ: "..."

 

"Làm phiền rồi." Trần Uẩn thức thời cúp máy.

 

Lòng Hình Thu Vũ như lửa đốt, sợ thằng nhóc Trần Uẩn này sơ sẩy nói hớ, để Lăng Sâm nghe được bí mật của hắn. Nếu không phải lúc đầu Trần Uẩn nhìn thấy cuốn sổ phác họa của hắn, hắn cũng chẳng cần phải sống trong lo lắng bất an như vậy.

 

Điện thoại lại rung lên, có hai tin nhắn đến.

 

Một tin nhắn là của Trần Uẩn.

 

[Trần Uẩn số 929 trường Trung học số 18]: Học sinh xuất sắc, bài 56 trang 109 cuốn "Mười phút luyện thi học sinh giỏi, làm cùng bạn càng dễ" làm thế nào?

 

Hình Thu Vũ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hỏi bài tập.

 

Tin nhắn còn lại là của Lăng Sâm.

 

[mon soleil]: Hình Thu Vũ, hai cậu nói chuyện xong chưa? Phòng khách lạnh quá...

 

Hình Thu Vũ dứt khoát ấn vào giao diện trò chuyện với Lăng Sâm, bảo cậu nhanh chóng vào phòng.

 

"Hình Thu Vũ, cậu và Trần Uẩn quen nhau bao lâu rồi? Sao chưa bao giờ nghe cậu nói về cậu ấy thế?" Lăng Sâm vừa đi vào vừa ngáp một cái.

 

"Quen nhau từ cuộc thi học sinh giỏi năm ngoái, nói chuyện có vài lần thôi, cậu ta vừa gọi điện hỏi tớ bài tập." Hình Thu Vũ mở điện thoại đưa cho cậu xem. "Cậu nhìn này."

 

"m cái gì đây...?" Lăng Sâm đánh vần từng chữ một. "Biệt danh của tớ à?"

 

Lăng Sâm thật ra không mấy để ý đến Trần Uẩn, chỉ trêu chọc là chính, ngay cả phản ứng đầu tiên khi nhìn điện thoại hắn cũng nhìn là giao diện trò chuyện của mình với hắn chứ không xem nội dung khác trong điện thoại.

 

Sau đó cậu bị thu bởi biệt danh hắn đặt cho mình.

 

"Nghĩa là gì vậy?" Lăng Sâm hỏi.

 

Hình Thu Vũ hoảng loạn dời mắt đi, cảm giác tim mình như bay lên tận mây xanh trong một khoảnh khắc.

 

Hắn giấu đi nửa phần, khẽ đáp.

 

"Là mặt trời."

 

Mặt trời của tớ.

Bình Luận (0)
Comment