Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 6

"Tối qua cậu mơ thấy gì thế?" Lăng Sâm vỗ vỗ Hình Thu Vũ, đáy mắt lóe lên tia hóng chuyện. "Cái gì mà bảo vệ cậu, cái gì mà mãi mãi, cậu mơ thấy cô bé nhà ai à?"

 

Hình Thu Vũ bị cậu lắc đến mức đầu óc quay cuồng, không nhớ nổi chuyện này từ đâu ra.

 

Lăng Sâm tặc lưỡi một tiếng: "Tớ nghe thấy cậu nói mớ đó!"

 

Mơ? Mơ gì? Trong mơ của hắn làm gì có cô bé nào...À đúng rồi, là mơ.

 

Trong mơ không có cô bé nào cả, chỉ có một Lăng Sâm bé con nhân lúc hắn ngủ trưa đã cù lét lòng bàn chân hắn chỉ để nghe hắn nói chuyện, thật là đáng ghét. Cậu bị cô mẫu giáo lôi ra góc tường phạt vẽ tranh, vẽ cả buổi trưa, đến khi hắn tỉnh dậy, tranh vẽ đều đưa hết cho hắn.

 

Lăng Sâm bé con thật sự không có năng khiếu hội họa, mỗi một bức tranh đều có chủ đề là hai người que.

 

Vì đơn giản nên tốc độ vẽ rất nhanh, gần như hai ba phút là xong một bức.

 

Chỉ có số lượng, không có chất lượng.

 

Hai người que, một cao một thấp, cùng nhau bắt cá, cùng nhau cho mèo ăn, cùng nhau ngắm sao ngắm trăng, cùng nhau chạy loạn trong vườn hoa, cuối cùng hai người que nhỏ nép vào nhau, người que thấp nói với người que cao một câu.

 

Bên trên là nét chữ tròn trịa đã phảng phất vẻ đẹp hỗn độn sau khi lớn lên của Lăng Sâm. Người que nhỏ nói: "Hình Thu Vũ, tớ bảo vệ cậu."

 

Hình Thu Vũ bé con mím môi, không nói gì, bị cậu nhét cho một xấp tranh.

 

Lăng Sâm bé con đắc ý vểnh đuôi. "Đây là thành quả cả buổi trưa tớ vẽ đó! Tượng trưng cho kết tinh tình bạn của chúng ta! Thích không?"

 

Nhìn một xấp người que dày cộp, Hình Thu Vũ bé con ngập ngừng một chút, gật đầu.

 

"Hay quá! Vậy tớ dạy cậu vẽ tranh nhé? Chị họ tớ nói cái này gọi là truyện tranh đó!"

 

Lăng Sâm bé con hoan hô, cũng không đợi hắn gật đầu đã kéo hắn chạy đi, ghé vào cái bàn học thấp lè tè dạy hắn vẽ từng nét một, bút sáp dầu quệt lên giấy vẽ trắng tinh tạo ra sắc màu rực rỡ.

 

Lăng Sâm bé con mang theo hộp bút sáp dầu màu sắc của mình, xông vào thế giới đen trắng của hắn, hùng hùng hổ hổ hắt đầy những màu sắc kẹo ngọt rực rỡ vào trái tim hắn.

 

Lăng Sâm bé con vẽ hai người que nắm tay nhau, Hình Thu Vũ liền tự học không thầy cũng giỏi, điểm xuyết mắt mũi cho người que, vẽ thêm hoa lá cỏ cây, còn thêm một dải cầu vồng vắt ngang bầu trời.

 

Vẽ xong, lại đến lượt Lăng Sâm bé con viết chữ, viết lên phía trên bức tranh dòng chữ "Lăng Sâm và Hình Thu Vũ mãi mãi là bạn tốt", nét chữ tròn tròn beo béo trông đặc biệt đáng yêu.

 

...

 

"Nói mau nói mau, mơ thấy cô bé nhà ai thế?" Giọng nói của Lăng Sâm kéo hắn từ trong mơ về với hiện thực.

 

Hình Thu Vũ khẽ cười, mặt có chút nóng. "Không phải cô bé."

 

Là cậu.

 

Những bức tranh kia hắn vẫn còn giữ, sợ nó bị xước bị phai màu nên còn ép cả plastic, từng tấm từng tấm kẹp trong túi đựng tài liệu, dù chuyển nhà cũng không vứt đi,  cất chung cùng với những thứ khác mà Lăng Sâm tặng cho hắn trong một cái hộp rất kín đáo, coi như là báu vật cả đời của hắn.

 

Vì Lăng Sâm mà hắn cũng có thói quen vẽ tranh. Hắn chưa từng đi học thêm, chưa từng học vẽ một cách bài bản, nhưng vẽ Lăng Sâm thì đặc biệt thuần thục.

 

Chỉ cần nhớ Lăng Sâm, dù đã ngủ mơ mơ màng màng, hắn cũng sẽ cố gắng bò dậy vẽ một bức, từ hình người que vẽ hồi nhỏ cho đến ký họa phác thảo bây giờ, tất cả đều được hắn cất giữ, hai, ba chục quyển phác thảo chồng chất lên nhau, cất ở nơi mà Lăng Sâm không tìm thấy.

 

Gương mặt của Lăng Sâm đã được hắn dùng ánh mắt phác họa vô số lần, sớm đã khắc sâu vào tim hắn, mỗi một nụ cười, mỗi một hành động của cậu đều chói lọi trong lòng hắn như thế.

 

Lăng Sâm lại làm nũng cầu xin hỏi lần hai, nhưng đổi lại chỉ có nụ cười không nói của Hình Thu Vũ, cậu biết cái bình nút này chắc chắn đã bị cưa miệng rồi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin gì nữa.

 

Nhưng Hình Thu Vũ không nói chắc chắn có lý do của hắn, Lăng Sâm cũng sẽ không ép hắn nói.

 

Chỉ là có chút chua xót trong lòng.

 

Lăng Sâm thầm so sánh bản thân với những người khác, tự nhận mình là người bạn tốt nhất của Hình Thu Vũ, cùng ăn cùng ngủ, cùng đi cùng về, đồng cam cộng khổ, gối đầu chung giường. Nhưng bạn thân có người mình thích, mình lại không thể biết là ai?

 

Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, cả người Lăng Sâm đều ủ rũ, Đoạn Tịch gọi cậu đá bóng cũng không đi, chỉ mải nghiên cứu xem Hình Thu Vũ thích ai.

 

Giang Đình Nguyệt? Tống Xuân Vũ? Hay là Diệp Tiêu Thanh?

 

Trong lớp có nhiều bạn nữ như vậy, cậu liệt kê từng người, rồi lại loại bỏ từng người, gãi gãi đầu, nằm vật ra bãi cỏ, bị Đoạn Tịch sút một quả bóng trúng người

 

Lăng Sâm phủi phủi bụi trên người, ném quả bóng trở lại rồi đổi tư thế ngồi.

 

- Không đúng, cậu ấy nói không phải cô bé, vậy chẳng lẽ là con trai?

 

Vậy thì cậu đoán làm sao được! Cậu cũng không thấy Hình Thu Vũ thân thiết với ai ngoài cậu cả!

 

"Chào cậu, cậu có quen Hình Thu Vũ không?" Một chàng trai cao lớn bước tới, là người lạ mặt, rất xa lạ.

 

"Cậu tìm cậu ấy có việc gì?" Lăng Sâm nhíu mày. "Cậu ấy đi vệ sinh rồi."

 

Vi Yến vội vàng móc ra một phong thư màu hồng phấn đưa cho Lăng Sâm: "Tớ là Vi Yến lớp 11/7, có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy được không? Cảm ơn cậu!"

 

Rồi quay người bỏ chạy.

 

Lăng Sâm không nhịn được lật qua lật lại phong thư, nhưng không tự ý mở ra.

 

Phong thư màu hồng phấn, trên đó xịt chút nước hoa, lấp lánh ánh nhũ, thơm thơm, hơi nồng, mặt trước viết mấy chữ "Thân gửi Hình Thu Vũ", nét chữ ngay ngắn rõ ràng, đẹp hơn chữ cậu viết gấp mấy lần.

 

Nhưng chắc chắn không đẹp bằng chữ Hình Thu Vũ viết.

 

Vi Yến thân thiết với Hình Thu Vũ như vậy từ khi nào? Chẳng lẽ người mà Hình Thu Vũ mơ thấy tối qua chính là tên nhóc này?

 

Hắn có gì tốt chứ, gầy như que củi, yếu đuối mong manh, chẳng phải chỉ là cao hơn chút thôi sao?

 

Cậu uống thêm vài ly sữa, ăn thêm vài viên canxi, chơi bóng nhiều hơn cũng có thể cao như thế.

 

Dù trong lòng rất không phục, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không ném bức thư đi mà đưa cho Hình Thu Vũ. Sắc mặt Lăng Sâm trông không được tốt, khổ sở nhăn nhó, không tình nguyện ném bức thư về phía hắn: "Nè, có lẽ là người trong mộng của cậu đưa cho cậu đó."

 

Hình Thu Vũ mừng rỡ: "Vậy để tớ về xem từ từ nhé, được không?"

 

"Hỏi tớ làm gì?" Lăng Sâm càng tức giận hơn, trong lòng chua chua cay cay như ăn phải một ngụm tinh chất ô mai chưa pha, chua đến mức mặt mũi cậu nhăn nhó. "Tớ đi đá bóng đây."

 

Thấy cậu giận rồi, Hình Thu Vũ có chút luống cuống, nhìn thấy chữ trên phong thư mới biết hắn đã hiểu lầm.

 

Hắn còn tưởng Lăng Sâm đoán ra rồi nên viết cho hắn.

 

Nhưng hắn không biết đá bóng, chỉ bị bóng đá, từ sau khi hắn bị bóng đập vào mũi chảy máu, Lăng Sâm không cho hắn chơi bóng cùng nữa, nên hắn không thể chen vào đội của họ. Hình Thu Vũ chỉ có thể ngồi bên cạnh sân bóng giúp Lăng Sâm trông đồ, tiện thể nghiên cứu xem bức thư này là thần thánh phương nào đưa cho hắn.

 

Bức thư này rất ngắn, không phải thư tình, mà là thư cảm ơn.

 

Bức thư này là em gái của Vi Yến viết, mấy hôm trước cô bé mua đồ quên mang tiền, Hình Thu Vũ mua nước khoáng đi ngang qua tiện thể trả giúp.

 

Cô bé luôn muốn trả lại tiền, nhưng mãi không đợi được hắn đến quầy bán hàng. Cô bé học lớp 10, cách phòng học lớp 11 của họ cả vạn dặm, tình cờ biết được anh trai của mình học cùng lớp với hắn, vậy nên cô liền nhờ Vi Yến giúp trả tiền cho hắn, còn tiện thể viết một bức thư cảm ơn để bày tỏ lòng biết ơn.

 

Nếu không có bức thư này, hắn thậm chí đã quên mất chuyện đó rồi.

 

Hình Thu Vũ lật lật phong thư, quả nhiên tìm thấy hai mươi lăm đồng tiền bên trong.

 

Hình Thu Vũ cười bất đắc dĩ, nhét tiền mặt vào túi, định lát nữa tan học mua đồ uống cho Lăng Sâm.

 

Lăng Sâm trong sân bóng đá cũng không thoải mái, sút mười quả bóng thì lệch tám quả, hai quả còn lại bị thủ môn chặn mất, bị đối phương áp đảo, càng đá càng khó chịu.

 

Ái chà, hắn còn cười nữa kìa!

 

Lăng Sâm dồn sức, sút một phát đưa bóng vào khung thành rồi vẫy tay với Đoạn Tịch và những người khác. "Không chơi nữa, mệt rồi."

 

Đoạn Tịch: "Má ơi, đại ca, mới bắt đầu thôi mà! Không chơi nữa à?"

 

Đoạn Tịch: "Mùi giấm chua quá!"

 

"Gì chứ?" Lăng Sâm biết rõ còn hỏi, không chịu thừa nhận. "Lười để ý cậu, đi đây."

 

Nghe tiếng huýt sáo của Đoạn Tịch và những người khác, trong lòng Lăng Sâm đặc biệt khó chịu. Cậu cũng không biết mình đang khó chịu cái gì, có gì mà khó chịu chứ, chỉ cảm thấy trái tim bị vặn thành một cục nhỏ, bị một bàn tay vô hình túm chặt không buông, từng giọt từng giọt nước chua nhỏ xuống.

 

Tại sao vậy nhỉ?

 

"Lăng Sâm, muốn uống trà sữa không?" Hình Thu Vũ đưa cặp sách cho cậu. "Hay là nước ép dâu tây?"

 

"Không muốn gì cả." Lăng Sâm đang đấu tranh tư tưởng với chính mình, giọng nói buồn bực không vui vẻ, không muốn uống gì. "Đưa cho bạn Vi Yến kia uống đi."

 

"Vi Yến là ai?" Hình Thu Vũ nghi hoặc hỏi.

 

"Cậu không biết người ta là ai sao?" Lăng Sâm buồn bực bước đi hai bước rồi ngẩn người, đột ngột quay đầu nhìn hắn. "Vậy mà cậu còn nhận thư tình của người ta?"

 

"Thư tình?" Hình Thu Vũ lấy bức thư ra đưa cho cậu. "Đây là thư cảm ơn mà?"

 

Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời trong xanh.

 

Lăng Sâm cũng không nói rõ được nguyên nhân, chỉ cảm thấy cái cảm giác chua xót như kim châm trong lòng đột nhiên bị ánh mặt trời bất ngờ này làm tan biến.

 

Lăng Sâm: "Vậy người cậu mơ thấy..."

 

Hình Thu Vũ cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt, gió xuân thổi qua, trăm hoa đua nở: "Là cậu đó."

 

Gió nhẹ nhàng thổi làm hoa rụng đầy đất, cánh hoa hồng phấn của cây móng bò bay lả tả khắp trời, xoay tròn rơi xuống rồi lại bay lên, bao trùm lấy hai người.

 

Hình Thu Vũ nhìn cậu ngẩn người, trong lòng lại yêu cậu thêm mấy phần, vươn tay lấy cánh hoa rơi trên đầu cậu xuống.

 

Ngay trước một giây Lăng Sâm mở miệng hỏi hắn "Cậu thích tớ à?", Hình Thu Vũ đã lên tiếng.

 

Hắn cười dịu dàng, trong mắt mang theo vẻ hoài niệm, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh tuổi thơ của họ thông qua bóng hình phản chiếu trong mắt hắn.

 

Hắn nói: "Tớ mơ thấy chuyện hồi nhỏ của chúng ta."

 

Lăng Sâm thở phào nhẹ nhõm, nuốt lời định nói vào bụng, lại có chút thất vọng khó hiểu. "Vậy à...Cậu mơ thấy tớ hồi nhỏ như con quạ, đi khắp nơi nói xấu người khác sao?"

 

Lăng Sâm có nhận thức rất rõ ràng về vị trí của mình.

 

Đáng ghét, l* m*ng.

 

Nhìn thế nào cũng không phải kiểu người Hình Thu Vũ sẽ thích, huống chi ai lại thích bạn thân của mình chứ!

 

Vậy xem ra không phải mơ thấy người mình thích, là cậu hiểu lầm rồi.

 

"Rất đáng yêu." Hình Thu Vũ không cảm thấy Lăng Sâm đáng ghét, tuy có hơi phiền thật, nhưng nghe quen rồi lại cảm thấy nếu bên cạnh không có người này chắc chắn sẽ rất cô đơn.

 

Lăng Sâm nở nụ cười, khoác vai Hình Thu Vũ. "Đi thôi, đi uống nước ép dâu tây! Tớ muốn ly lớn!"

 

"Được, tớ mời cậu."

 

Nước ép dâu tây ở quầy bán hàng trong trường rất ngon, Hình Thu Vũ chen chúc một hồi lâu mới mua được hai ly, từ xa đã thấy Lăng Sâm chiếm chỗ xong đang vẫy tay với hắn.

 

Hình Thu Vũ đưa một ly nước ép dâu tây qua. "Của cậu đây, nước ép dâu tây ít đá."

 

Nhìn hơi nước chảy xuống thành ly, Lăng Sâm cầm ống hút khuấy khuấy, ba viên đá trong suốt nổi lên chìm xuống trong ly nước ép dâu tây màu hồng phấn, thở dài. "Sao không thêm nhiều đá hơn?"

 

"Cậu quên lần trước uống nước đá bị đau bụng phải trốn tiết đi vệ sinh rồi bị thầy chủ nhiệm bắt được hả?"

 

Lăng Sâm: "..."

 

Lăng Sâm nắm chặt tay, nhắm mắt đấm nhẹ vào người hắn một quyền như mèo cào. "Không nhắc chuyện đó nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt."

 

"Anh ơi...tụi em ngồi chung bàn được không ạ?" Một giọng nữ rụt rè vang lên bên cạnh.

 

Hình Thu Vũ nghe vậy nhìn sang, chính là em gái của Vi Yến, mấy cô bé vừa tan học không lâu, chạy đến quầy bán hàng mua đồ nhưng không chiếm được chỗ ngồi.

 

"Hình Thu Vũ...anh?" Mắt Vi Vi sáng lên. "Anh trai em đã trả tiền cho anh rồi đúng không ạ?"

 

"Trả rồi, ngồi đi." Hình Thu Vũ nói. "Vừa hay hai bọn anh sắp đi rồi."

 

"Dạ được ạ! Cảm ơn anh chuyện lần trước nhé!" Vi Vi vẫy tay với hắn.

 

Lăng Sâm uống ừng ực một ngụm lớn nước ép dâu tây, huých khuỷu tay Hình Thu Vũ, lòng dạ hẹp hòi hỏi nhỏ hắn: "Anh trai Hình Thu Vũ, anh quen cô bé đó à?"

 

"Đừng quậy." Hình Thu Vũ khẽ cười. "Cô bé là em gái của Vi Yến, lần trước đến quầy bán hàng mà quên mang tiền nên tớ trả giúp...Khoan đã Lăng Sâm, cậu uống ly của tớ rồi."

 

Lăng Sâm nhìn ly nước ép dâu tây gần cạn trong tay, lại nhìn ly đầy ắp trong tay Hình Thu Vũ, cười hì hì vỗ vai hắn. "Sợ gì chứ, anh em cả mà."

 

Hình Thu Vũ chỉ cười, không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment