Giờ tan học cũng là lúc đường Bắc Tiểu Thạch Kiều đông đúc nhất, khắp nơi đều là học sinh trung học mặc đồng phục đeo cặp sách, ồn ào náo nhiệt đổ về các ngả đường. Mỗi chiếc xe buýt dừng trạm đều phải nuốt trọn một xe đầy học sinh mới chịu đóng cửa rời đi.
Nhưng nhóm Lăng Sâm không cần đi xe buýt. Nhà cậu rất gần trường, đi bộ mười mấy phút là đến. Thay vì chen chúc trong đám đông, đi bộ về nhà thảnh thơi hơn nhiều.
Nhà Đoạn Tịch ở xa nhất, y có xe riêng đưa đón, chọn đi bộ hoàn toàn là do rảnh rỗi. Y không muốn về nhà sớm nên định đến nhà Lăng Sâm làm bài tập, ăn cơm xong mới về.
"Lăng Sâm, lâu lắm rồi cậu không vào game nhỉ? Có người trúng được bộ trang phục mới trong sự kiện Lễ Tình Nhân của "Hành trình trở về" rồi đấy! Hôm nay là ngày cuối cùng của sự kiện, hay là chúng ta thử vận may xem sao?" Đoạn Tịch vừa làm động tác ném bóng rổ lên trời, vừa quay đầu hỏi Lăng Sâm.
"Hành Trình Trở Về" mà y nói là một game thư giãn nhẹ nhàng, cốt truyện bình thường, thiết lập cũng không có gì đặc sắc, nhưng trang phục nhân vật mỗi dịp lễ hội lại rất thú vị, thiết kế rất đẹp mắt, có thể coi là điểm sáng lớn nhất của trò chơi này. Chiêu thức nhân vật khi tung ra lộng lẫy như một con công đực trong mùa tìm bạn tình, không ít người vì mấy bộ đồ đó mà chơi game, ví dụ như gà mờ Lăng Sâm.
Lăng Sâm vốn rất thích chơi game, thể loại game nào cũng chơi một chút, còn mở một tài khoản livestream để live chơi game cho vui, nhưng kỹ năng của cậu rất tệ, vừa gà vừa thích chơi.
Nhưng nhờ vào ngoại hình và những pha tấu hài, cậu cũng có một lượng fans nhỏ.
Hồi lớp 10, cậu thường xuyên livestream, nhưng vì còn là học sinh, việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu. Bắt đầu từ năm 11, cậu ít live hơn, đến giờ đã hai tháng cậu không đăng nhập vào tài khoản.
Khu vực bình luận toàn là những lời kêu gào cậu là "Vua bồ câu" (*), và không ít người xem cũ cá cược rằng cậu sẽ không rút được bộ đồ đó.
(*) Vua bồ câu 鸽王: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ người hay thất hứa, cho người khác leo cây, hẹn mà không làm.
Lăng Sâm vốn dĩ không định online, nhưng Đoạn Tịch nhắc nhở cậu nên làm việc kết hơp nghỉ ngơi để thư giãn. Vì thế nên tối đó, sau khi làm xong bài tập, cậu vẫn lên mạng xem qua khu vực bình luận. Bình luận hot nhất là một câu khiêu khích: [Vua bồ câu, cậu rút được chưa đấy?]
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc cực kỳ khó ưa, cực kỳ mỉa mai.
Bên dưới có người trả lời: [Thôi dẹp đi, Vua bồ câu không tìm được ai để kết hôn đâu, điều kiện tiên quyết để rút túi mù mà cậu ta còn không đáp ứng được.]
Phía sau là hàng loạt những bình luận [Vua bồ câu câu không được], sáu chữ lớn chiếm mấy trăm hàng.
Lăng Sâm trả lời bằng một loạt dấu chấm.
Sau đó, cậu không phục, quay sang hét về phía Hình Thu Vũ đang làm bài tập. "Người anh em, cưới nhau không?"
Tay Hình Thu Vũ run lên, vẽ một đường thẳng tắp trên hình minh họa của đề thi. Trong mắt hắn trộn lẫn nhiều cảm xúc mâu thuẫn như mơ hồ, hưng phấn và kinh hãi, tiếc rằng Lăng Sâm là người mù, cậu không nhìn thấy.
Lăng Sâm nhìn bài thi của hắn. "Ủa, chỗ này cần vẽ đường phụ à?"
Tay hắn lại run lên, vẽ thêm một đường nữa.
Hình Thu Vũ ngập ngừng, khẽ "Hả?" một tiếng.
Lăng Sâm nghi hoặc nhìn hắn. "Sao thế?"
"Không cần vẽ đường phụ." Hình Thu Vũ buông bút, giả vờ bình tĩnh uống ngụm nước, giọng nói nhanh như tua băng. "Vừa nãy cậu nói gì ấy nhỉ, tớ nghe không rõ."
Lăng Sâm cười ha ha. "Học đến ngốc rồi à? Tớ nói về game ấy, phải kết hôn mới rút túi mù trong sự kiện Lễ Tình Nhân được, chẳng lẽ tớ đi kết hôn với người khác à?"
Lăng Sâm nheo mắt cười nhìn Hình Thu Vũ, giọng điệu như mang theo móc câu nhỏ. "Hình Thu Vũ, tớ muốn bộ đồ Lễ Tình Nhân đó!"
Cậu giỏi làm nũng nhất, nheo mắt cười với Hình Thu Vũ, nụ cười rạng rỡ như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, cũng đốt lên một màn pháo hoa hoành tráng trong lòng Hình Thu Vũ.
Hắn, Hình Thu Vũ, nhất định phải rút được!
Hình Thu Vũ mỉm cười, ánh mắt nhuốm vẻ nuông chiều mà chính hắn cũng không nhận ra. "Được, vào game."
Hai người điều khiển nhân vật chạy nhanh trên bản đồ, leo lên miếu Nguyệt Lão kết tơ hồng, lập khế ước, hoạt hoạ là cảnh hai nhân vật mặc hỉ phục đỏ thắm bái cao đường, sau đó phía sau ID có thêm biểu tượng màu hồng của đạo lữ, vừa quê mùa, vừa ngọt ngào, lại rất an tâm.
Thực tế chứng minh, vận may của Lăng Sâm không tệ, lượt rút đầu tiên đã trúng bộ đồ Lễ Tình Nhân mà cậu hằng mong ước.
Đã lên mạng rồi, Lăng Sâm livestream luôn, rủ Hình Thu Vũ cùng chơi game.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một lượng lớn người xem ùa vào.
[Ồ, Vua bồ câu không thả bồ câu (*) nữa à?]
(*) Nghĩa đen là thất hứa, cho người khác leo cây.
Lăng Sâm điều chỉnh xong phòng livestream, đảm bảo Hình Thu Vũ mắc chứng sợ xã hội không lọt vào ống kính, rồi cười chào khán giả: "Chỉ live nửa tiếng thôi, năm sau lớp 12 rồi, mọi người thông cảm."
[Hóa ra mới lớp 11 à?]
[Mau tắt live học bài đi!]
[Em trai mau lại đây cho dì hôn cái nào.]
[Hóa ra vẫn còn là học sinh cấp 3, xin lỗi mọi người, tui quỳ tui lạy, không dám gọi cậu là Vua bồ câu nữa.]
Lăng Sâm: "Thôi đi, tui không tin mấy người đâu."
Chơi game quả nhiên tỉnh táo hơn làm toán, tinh thần Lăng Sâm phấn chấn, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, thỉnh thoảng còn phản dame vài bình luận, vui vẻ vô cùng.
Hình Thu Vũ rót cho cậu một cốc nước, tay lướt qua ống kính.
"Tui nhất định sẽ không thua, mấy người không hiểu đâu, đó là tui nhường cậu ấy thôi, tui có kế hoạch riêng của mình, đừng vội. Tui bị phá đám á? Không có đâu, sao có thể thế được!" Lăng Sâm phản dame xong thì nhận lấy cốc nước, ngoan ngoãn uống mấy ngụm, đổi giọng nói với Hình Thu Vũ: "Cảm ơn anh trai."
Sau đó tiếp tục chơi game, nhưng lần này Lăng Sâm khôn ra rồi, chỉnh Hình Thu Vũ thành đồng đội của mình, đồng lòng chống lại kẻ địch.
Hàng loạt bình luận bay tới: [Giọng điệu gì mà ngọt sớt vậy?], [Cậu có bao giờ nói chuyện với bọn tui như thế đâu.] và một số ít bình luận [Anh trai kia là ai vậy, tay đẹp quá!].
Lăng Sâm đắc ý trả lời từng bình luận một. "Đó là giọng nói đặc biệt của tui, không phải ai cũng được nghe đâu. Đó là ai á? Chồng tui đó, ân nhân cứu mạng của tui, tay đã đẹp rồi mặt còn đẹp hơn. Cho mấy người xem á? Không cho."
Tay Hình Thu Vũ run lên, tung chiêu cuối vào đầu Lăng Sâm, may mà game không cho phép giết hại lẫn nhau, nên Lăng Sâm không hề hấn gì, chỉ có Hình Thu Vũ tung hụt chiêu cuối.
Lăng Sâm: "?"
Bình luận đồng loạt cười nhạo.
Hình Thu Vũ đỏ mặt xin lỗi: "K-không phải, tớ nhìn nhầm..."
"Không sao đâu, thỉnh thoảng sai sót cũng là chuyện bình thường mà."
Hình Thu Vũ cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn xạ, cố gắng gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu để tập trung vào trò chơi, tập trung bảo vệ Lăng Sâm.
Chưa đầy mười phút sau, Hình Thu Vũ bảo vệ nhân vật máu tàn của Lăng Sâm lật kèo đánh bại boss lớn, kích hoạt phần thưởng bí mật.
"Nice!"
Lăng Sâm reo hò, cười như con khỉ đột trong rừng mưa nhiệt đới vừa giành được quả chuối, hận không thể hát vang một bài ca ca ngợi kỹ thuật siêu phàm của Hình Thu Vũ. "Anh trai tốt với em quá đi!"
Hình Thu Vũ cười hỏi: "Sao lại nói thế?"
"Vì anh luôn bảo vệ em mà!" Lăng Sâm vỗ vai hắn. "Trải nghiệm game tuyệt vời lắm luôn đó!"
Nói xong lời trêu ghẹo, Lăng Sâm quay người chụp màn hình, vui vẻ ghép ảnh chụp màn hình đó với ảnh chụp màn hình bộ đồ Lễ Tình Nhân vừa rút được, đăng lên story. Bị Giang Vãn Tình thúc giục, cậu vội vàng tắt game đánh răng đi ngủ, hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh đã rung động đến mức nào.
Cư dân mạng muộn màng nhận ra: À, ra là ông chồng này!
...
Hiếm lắm Hình Thu Vũ mới mơ, mơ về chuyện hồi nhỏ.
Lần đầu tiên Hình Thu Vũ gặp Lăng Sâm là ở trường mẫu giáo, lúc đó cả hai còn là mấy đứa con nít. Hình Thu Vũ học lớp lá, Lăng Sâm học lớp chồi.
Hình Thu Vũ lúc đó còn non nớt, tuy chưa trổ mã nhưng cũng không khó để nhận ra vẻ tuấn tú sau này của hắn.
Hình Thu Vũ thuở nhỏ không hoạt bát, cởi mở và thích trêu chọc người khác như bây giờ, thậm chí có chút rụt rè quá mức, không thích nói chuyện.
Hoặc thay vì nói là rụt rè, đúng hơn là hắn tự kỷ, giống như một con robot lạnh lùng, chỉ biết sống theo chương trình đã được cài đặt sẵn, không hề giống một đứa trẻ tràn đầy sức sống.
Vì cha mẹ liên tiếp qua đời, Hình Thu Vũ nhỏ tuổi được dì cả đón về nhà. Nhìn dì cả vì hắn mà ngày ngày cãi nhau với bạn trai rồi chia tay, hắn càng thêm tự kỷ, ít nói, không thích để ý đến người khác, cảm thấy mình là gánh nặng, vì vậy thường xuyên bị những đứa trẻ khác xa lánh, bắt nạt.
Ngày hắn gặp Lăng Sâm cũng chính là sinh nhật của hắn. Hắn bị những đứa trẻ khác vây quanh, nhổ nước bọt vào mặt, mắng hắn là "thằng câm", "thằng mồ côi". Hắn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt chết lặng, thỉnh thoảng lại bị đá vài cái.
Trường mẫu giáo ở thị trấn thiếu giáo viên trầm trọng, góc hắn trốn lại hẻo lánh, hầu như không ai phát hiện hắn bị bắt nạt. Mỗi tối cuối ngày, khi được giáo viên dẫn về, hắn lại bị phàn nàn sao lại chơi đến mức bẩn người như vậy.
Lăng Sâm xuất hiện vào lúc đó, rõ ràng thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng cậu lại giống như một con sư tử nhỏ nổi giận, đột nhiên xông ra đánh nhau với đám trẻ kia.
Kết quả đương nhiên là không đánh lại nhiều người, Lăng Sâm cũng chỉ là một đứa trẻ lớp chồi, không phải anh hùng, cũng không phải siêu nhân.
Hai người bị đám trẻ nổi giận đánh hội đồng một trận. Lăng Sâm ôm chặt hắn giúp hắn tránh được phần lớn nắm đấm. Cậu hét lớn gọi giáo viên đến dọa đám trẻ xấu bỏ chạy.
Hình Thu Vũ được Lăng Sâm kéo từ dưới đất lên, phủi phủi bụi bẩn trên người.
Lăng Sâm lúc đó cười rạng rỡ đến chói mắt, như thể người vừa bị đánh một trận vô cớ không phải là cậu vậy, hỏi hắn: "Tớ tên là Lăng Sâm, còn cậu tên gì?"
Hắn im lặng rất rất lâu mới nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Lăng Sâm nghe thấy.
Lăng Sâm trừng to mắt nhìn hắn, như thể nhặt được bảo vật. "Hóa ra cậu biết nói chuyện à!"
Cậu có vẻ rất kích động, xoa xoa tay, phủi bụi bẩn trên người hắn.
Lăng Sâm: "Đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu nói chuyện đấy!"
Lăng Sâm: "Nói lại lần nữa được không?"
Lăng Sâm: "Sao mặt cậu đỏ thế?"
Rất phiền phức, nhưng cũng rất đáng yêu.
Có lẽ ngay cả Lăng Sâm cũng đã quên mất chuyện này. Cậu luôn như vậy, là vua trẻ con của trường mẫu giáo, cả trẻ lớn lẫn trẻ nhỏ đều thích chơi với cậu, ngay cả giáo viên cũng đặc biệt quan tâm đến cậu. Ở trường mẫu giáo có rất nhiều trẻ bị bắt nạt, bao gồm cả hắn, ít nhiều đều từng nhận được sự giúp đỡ của Lăng Sâm.
Cũng nhờ cậu, thế giới đen trắng của Hình Thu Vũ mới một lần nữa rực rỡ sắc màu trở lại. Hắn bắt đầu phối hợp với dì cả đến bệnh viện khám chữa bệnh, lưu ban một năm, cũng dần dần trở nên cởi mở hơn.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ quên.
Lăng Sâm như vậy, sao có thể không khiến người ta yêu thích cho được?
Trong mơ, hắn đáp lại câu nói kia của Lăng Sâm.
Hắn nói: "Lăng Sâm, câu này đáng lẽ tớ phải nói với cậu mới đúng, cậu tốt với tớ quá đi, luôn bảo vệ tớ. Nếu có thể, tớ hy vọng không chỉ trong game mà cả ngoài đời, tớ cũng có thể bảo vệ cậu mãi mãi."