Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 4

Hai bạn trẻ ngủ quên chỉ mất mười lăm phút để hoàn thành một loạt các công việc phức tạp như đánh răng, rửa mặt và ăn sáng. Chúng vội vàng chạy đua với thời gian, cuối cùng cũng đến trường trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên. Khoảnh khắc ngồi xuống ghế, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau và bật cười đầy ăn ý.

 

Rồi chúng bị Tô Lan Thu bắt ngay tại trận. Cả hai bị gọi lên bảng trả lời câu hỏi, chỉ khi trả lời đúng hơn mười câu liên tiếp mới được phép ngồi xuống.

 

Sao chúng lại quên mất tiết học này là của chị Thu ác ma cơ chứ!

 

Cả hai không dám ngông cuồng, nơm nớp lo sợ trải qua một tiết học. Chỉ đến khi chuông hết giờ vang lên và bóng dáng Tô Lan Thu khuất dạng, chúng mới thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng trong lòng.

 

Hết tiết, Đoạn Tịch tiến đến chỗ cả hai. "Uầy, hai đại ca, hai cậu đi đánh trận ở đâu về đấy? Đầu tóc dựng ngược đặc sắc quá nhể!"

 

Hình Thu Vũ sờ sờ mái tóc rối bù của mình, hậu quả của việc ngủ nướng và không kịp chải chuốt buổi sáng. Nhưng tóc hắn rất bướng, có chính kiến riêng, hắn vuốt mãi không xuôi đành bỏ cuộc.

 

Rõ ràng là mái tóc rối bù chưa được chải chuốt, Lăng Sâm lại mạnh miệng nói: "Cậu biết gì chứ, đây là kiểu tóc thời thượng mới mà tớ vừa nghiên cứu ra đấy. Nhìn xem, đáng yêu biết bao."

 

Cậu vừa nói vừa xoa đầu Hình Thu Vũ, thể hiện rõ ràng bốn chữ "yêu thích không buông."

 

Đoạn Tịch không dám khen ngợi gu thẩm mỹ của cậu, nhưng cũng không dám phản bác, đành cứng nhắc chuyển chủ đề. "Hai cậu nói xem chị Thu có chấm bài tập không nhỉ? Tớ có kẹp lẫn mấy tờ chưa làm xong trong đó nữa."

 

"Còn phải chấm bài nữa hả?" Lăng Sâm giật mình. "Vậy là xong đời rồi, tớ cũng kẹp mấy tờ chưa làm xong vào đấy, trời muốn diệt tớ rồi! Hình Thu Vũ, cứu mạng!"

 

"Tớ cũng chưa làm xong..."

 

Tin tức này như sét đánh ngang tai, gây ra một sự hoảng loạn nho nhỏ. Lăng Sâm bỗng có linh cảm, dù cho có bị phạt, cả ba người họ cũng không cô đơn...

 

Quả nhiên, trời không chiều lòng người, tiết học tiếp theo vẫn là của Tô Lan Thu, còn nặng đô hơn cả tiết trước. Tiết học này giúp đầu óc học sinh tỉnh táo, hiệu quả còn cao hơn kẹo bạc hà.

 

Tô Lan Thu gọi vài học sinh lên hỗ trợ, rõ ràng đã chấm xong hết bài tập được giao. Cô tức giận đi tới. Cả lớp hai mươi tám người, có đến hai mươi người đứng ngoài hành lang, xếp thành một hàng dài chật kín cả lối đi. Những người này đều là những người chưa làm xong bài tập hoặc làm qua loa cho có lệ, bị Tô Lan Thu lôi ra phạt đứng. Cô dạy bao lâu, họ phải đứng bấy lâu, làm xong bài tập còn thiếu mới được vào lớp ngồi.

 

Trớ trêu thay, giáo viên dạy Văn Hạ Mộc Vinh lại đổi tiết với Tô Lan Thu, nghĩa là cả buổi sáng hôm nay đều là tiết của cô.

 

Không chỉ lớp họ, các lớp khác cũng đang lần lượt diễn ra cảnh tượng bi thảm này.

 

Ngay cả Hình Thu Vũ cũng không thoát khỏi số phận đó. Mấy người đứng cạnh nhau, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, cả bọn cùng ngửa mặt lên trời thở dài. Hình Thu Vũ và Lăng Sâm kín đáo nhìn nhau, cười khổ bất lực: Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tránh được mùng một, sao tránh được ngày rằm.

 

Tô Lan Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng bọn họ: "Các em xem lớp mình kìa, hai mươi tám người mà hai mươi người đứng ngoài này? Nghỉ hè làm gì hả? Ăn, uống, chơi đủ cả, sao không nghĩ đến bài tập?"

 

Bạn cùng phòng ký túc xá với mấy người họ, Sở Vân Hành, yếu ớt lên tiếng: "Bài tập cô giao nhiều quá, làm không xuể ạ..."

 

Lời còn chưa dứt, anh đã bị Lăng Sâm và Đoạn Tịch đứng gần đó bịt miệng, đồng thanh nói: "Cô ơi, cô đừng nghe cậu ấy nói bậy!"

 

Tô Lan Thu càng tức giận hơn: "Chính mấy em là những người thiếu bài nhiều nhất. Bài tập nhiều lắm sao? Vậy lên lớp 12 các em chịu sao nổi? Lẽ nào lên lớp 12 các em cũng định qua loa cho xong chuyện?"

 

"Còn em nữa!" Tô Lan Thu chuyển tầm mắt sang Hình Thu Vũ đang đứng im lặng bên cạnh. "Hình Thu Vũ, kỳ nghỉ hè của em làm sao vậy? Giáo viên chủ nhiệm cũ nói em chưa bao giờ thiếu bài tập. Còn một năm nữa là thi đại học rồi, tập trung vào, đừng lơ là nữa."

 

"Vâng, em biết rồi thưa cô." Hình Thu Vũ chột dạ sờ mũi.

 

Tô Lan Thu cũng không nói nhiều, cô chỉ quan trọng thái độ của học sinh. Mục đích của việc phạt đứng chẳng qua là muốn họ thu hồi tâm trí khỏi kì nghỉ, nói nhiều vô ích, vẫn phải dựa vào sự tự giác của họ.

 

Nói xong liền đi sang lớp bên cạnh.

 

Đoạn Tịch vỗ vỗ ngực: "Hết hồn, suýt nữa thì phải làm gấp đôi bài tập rồi."

 

Tô Lan Thu như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn họ. "Sở Vân Hành và mấy bạn vừa bịt miệng, bài tập gấp đôi, ngày mai nộp ở văn phòng cô."

 

Những điều không hay thường linh nghiệm, Đoạn Tịch đau lòng tự tát mình mấy cái.

 

Lớp trưởng Diệp Tiêu Thanh vừa đi phụ chấm bài thi ở văn phòng về, ôm một chồng sách dày cộp đi ngang qua, ngẩng đầu nhìn mấy người đang mất hồn mất vía, rồi lắc đầu bỏ đi.

 

Đoạn Tịch nắm chặt tay: "Tớ chịu đủ rồi!"

 

Lăng Sâm: "Muốn tạo phản à?"

 

Hình Thu Vũ: "Muốn khởi nghĩa à?"

 

Sở Vân Hành: "Muốn đại khai sát giới à?"

 

Tô Lan Thu quay đầu khóa mục tiêu chính xác, ba người vội vàng đứng nghiêm, người thì học thuộc lòng, người thì làm bài kiểm tra, ra vẻ bận rộn lắm.

 

Đợi cô đi sang lớp khác kiểm tra, Đoạn Tịch mới hùng hồn nói: "Tớ quyết định rồi! Tớ phải học hành chăm chỉ! Thi giữa kỳ phải lọt vào top 100!"

 

Câu này y đã nói không dưới năm mươi lần, tất cả đều kết thúc bằng sự thất bại. Lần gần đây nhất kéo dài ba tháng, thất bại dưới sự tấn công của bài kiểm tra chị Thu ra, mất hết niềm tin và bắt đầu buông xuôi. Không biết điều gì đã khiến ngọn lửa hy vọng nhỏ bé trong y bùng cháy trở lại.

 

Sở Vân Hành còn lén lút lẻn từ cuối hàng lên, muốn cá cược với Lăng Sâm xem Đoạn Tịch có thể kiên trì được bao nhiêu ngày.

 

Sở Vân Hành đoán y không kiên trì được đến giữa kỳ. Anh và Đoạn Tịch là bạn học cấp hai, làm bạn xấu được ba năm, anh hiểu Đoạn Tịch quá rõ. Y là kiểu người chỉ nhiệt tình được ba phút, trong thời gian ngắn mà muốn nâng điểm số lên top 100 của khối không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, Tô Lan Thu thật sự là người tàn nhẫn, giao bài tập không tiếc tay, anh không tin Đoạn Tịch có thể kiên trì được.

 

Lăng Sâm lại không nghĩ vậy.

 

"Móc ngoéo đi!" Sở Vân Hành nhe răng cười lớn. "Ai thua thì mua trà sữa cho người kia một tuần!"

 

Khổ chủ đang học thuộc lòng, quay đầu nhìn thấy hai người lấy mình ra làm trò cá cược, tức giận bật cười. "Mấy cậu sao có thể lấy nỗi đau của tớ ra làm trò cá cược vậy hả!"

 

Hình Thu Vũ chân thành nhìn y nói: "Vì tớ và Lăng Sâm đều tin cậu mà!"

 

Lăng Sâm cũng vỗ vai y: "Trà sữa chia đôi với cậu."

 

Đoạn Tịch: "Vậy còn tạm được."

 

Đoạn Tịch: "Khoan đã, không đúng!"

 

Mấy người nhìn Đoạn Tịch, bật cười "phụt" một tiếng làm kinh động cả đàn chim sẻ trên cây. Tiếng chim kêu chiêm chiếp bất mãn bị tiếng cười át đi. May mà Tô Lan Thu đã đi xa, nếu không chắc chắn sẽ bắt họ lại nói cho một trận.

 

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, tấm rèm cửa sau lưng họ "xoẹt" một tiếng bị kéo ra. Từ Tiêu Nguyệt lạnh lùng vô tình hướng về bóng lưng Tô Lan Thu gọi đầy tình cảm: "Cô ơi, họ ồn ào quá!"

 

Tô Lan Thu quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.

 

Sở Vân Hành gần như suy sụp hét lớn: "Từ Kiều Kiều, tớ liều mạng với cậu!"

 

"Cấm gọi tớ là Từ Tiêu Tiêu!" (*)

 

(*) Từ Tiêu Nguyệt phát âm là [Xú jiāo yuè], Từ Tiêu Tiêu phát âm là [Xú jiāo jiāo], kiểu nói lái tên để trêu bạn bè.

 

_

 

Ghẹo thì ghẹo vậy, lần này Đoạn Tịch thật sự không nói đùa. Ngày hôm sau y đã đeo một cặp kính nhỏ, đến trường từ rất sớm, nằm bò ra bàn làm bài tập nom rất ra dáng. Nhìn kỹ thì biết ngay y có thù oán truyền kiếp với đống bài tập. Nhìn mấy con số trên đề bài, sát khí trong lòng y dần tăng cao.

 

Hôm nay Lăng Sâm trực nhật, đến lớp sớm hơn, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của y thì vô cùng ngạc nhiên.

 

"Đoạn Tịch? Sao cậu lại đeo kính rồi?"

 

Đoạn Tịch cười hì hì, chỉ vào Hình Thu Vũ đang cầm chổi quét dọn phía sau. "Thế nào? Có giống học sinh xuất sắc không?"

 

"Giống, giống quá ấy chứ!" Lăng Sâm đi vòng quanh y một vòng. "Nếu cậu giảm thêm hai size, cao thêm mười phân, thay một đôi mắt khác nữa thì sẽ giống cậu ấy được ba phần."

 

Quen biết nhau lâu như vậy, Đoạn Tịch đã hoàn toàn miễn nhiễm với cái miệng thích cà khịa của cậu. "Nói bậy, cậu ấy chỉ cao hơn tớ năm phân thôi."

 

Lăng Sâm vỗ vai y đầy thâm ý. "Cậu không hiểu đâu, hào quang của học sinh xuất sắc tự buff chiều cao mà."

 

Hình Thu Vũ tháo tai nghe xuống, mơ màng chỉ vào bản thân. "Tớ làm sao cơ?"

 

Lăng Sâm không quay đầu lại, buột miệng nói ngay: "Khen cậu đấy, thích không?"

 

"Thích." Hình Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, chẳng cần biết cậu khen cái gì đã vội vàng đáp lời, sợ nói chậm cậu không nghe thấy.

 

"Đừng khen nữa, khóe miệng cậu ấy sắp bay lên trời rồi kìa." Đoạn Tịch cười nói. "Tớ nói này Lăng Sâm, cái miệng nhỏ của cậu ngọt như bôi mật ấy, sau này ai mà chịu nổi cậu đây? Cậu chỉ được cái ỷ Hình Thu Vũ chiều cậu thôi đúng không?"

 

Hình Thu Vũ mỉm cười nhìn Lăng Sâm, ánh mắt tập trung vào mái tóc dựng ngược của cậu, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng. "Không có đâu, cậu ấy rất đáng yêu."

 

Lăng Sâm ngồi trên bàn đập tay với Hình Thu Vũ, đắc ý cười với Đoạn Tịch, nụ cười cực kỳ rạng rỡ, trong mắt ẩn chứa ánh sáng vụn vỡ của bầu trời, giống hệt bó hướng dương tối hôm đó cậu tặng Hình Thu Vũ. "Thấy chưa? Cậu ấy thích lắm, siêu yêu luôn!"

 

"Hai cậu..." Đoạn Tịch đau khổ ôm tim, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt. Y chớp chớp mắt, không thành công, đành phải bỏ cuộc, uể oải ngã người ra tựa vào lưng ghế.

 

Lăng Sâm quay lại chủ đề chính, bắt đầu nghiên cứu cặp kính của y. "Cậu cosplay học sinh xuất sắc làm gì? Nghi lễ triệu hồi thần học nhập xác à? Hay là cặp kính này có chức năng định vị theo dõi? Cậu bị tổ chức áo đen truy sát hả?"

 

"Gì chứ!" Đoạn Tịch đối diện với Lăng Sâm, dùng ngón giữa đẩy gọng kính. "Để thay đổi tinh thần thì diện mạo quan trọng lắm đấy! Muốn nghiêm túc thì phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt!"

 

Thật ra là y nghe nói đeo kính có thể tăng khả năng tập trung, định dùng nó để sửa mấy thói hư tật xấu của mình.

 

Một cuốn sách luyện đề từ trên trời rơi xuống bàn Đoạn Tịch.

 

Hình ảnh trên bìa là một con chó đang ngồi trên bàn dạy người ta làm bài. "Cậu xem, vẽ thêm đường phụ thế này này."

 

Người kia bừng tỉnh. "Ra là thế!"

 

Trên đó còn viết một câu, dán trên đầu con chó như mẩu quảng cáo nhỏ, dùng làm tên sách - "Học xong quyển này, chó cũng có thể đạt điểm tuyệt đối!"

 

Sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực cao.

 

Thủ phạm ném sách, Hình Thu Vũ, cười với y: "Cậu xem thử quyển này đi, giảng giải kiến thức cơ bản đấy. Quyển kia khó quá, không hợp với cậu đâu."

 

Lăng Sâm tò mò lục lọi ngăn kéo của hắn, lục ra mấy cuốn sách luyện đề giống hệt nhau. "Cậu lấy đâu ra lắm sách luyện đề kỳ lạ thế?"

 

Hình Thu Vũ: "Đặc sản Yến Thành, ai cũng có phần."

 

Đây là hắn đặc biệt hỏi ý kiến Tô Lan Thu, chọn những cuốn sách phù hợp nhất với mọi người mang về làm quà.

 

Lăng Sâm: "Xui xẻo thật..."

 

Đoạn Tịch như nhặt được báu vật, lật giở quyển đề. Tuy bìa sách hơi trừu tượng, nhưng quả nhiên đều là những bài tập cơ bản dễ hiểu, còn kèm theo cả quy trình giải bài và mã QR video giảng bài của giáo viên nổi tiếng. Ngay cả trình độ nửa vời như Đoạn Tịch cũng hiểu được vài câu, không đến nỗi phải tung xúc xắc để làm bài nữa: "Cảm ơn học sinh xuất sắc, đợi khi nào tớ thành công trở về, tớ sẽ mời cậu ăn gà!"

 

Trong lúc ba người trò chuyện, đã có không ít người quay lại. Diệp Tiêu Thanh cầm hai cuốn sách luyện đề dày cộp đi tới từ phía sau, bước chậm lại, định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy gì đó, cô liền mím môi, im lặng bước đi.

 

Lăng Sâm tinh mắt, nhìn thấy sách trong tay Diệp Tiêu Thanh liền hỏi: "Lớp trưởng, cậu cũng làm quyển này à?"

 

Có lẽ không ngờ Lăng Sâm sẽ gọi mình, Diệp Tiêu Thanh giật mình đứng thẳng, vẻ mặt hoảng hốt: "À, đúng vậy. Quyển này là... là người khác tặng, cũng được phết, các cậu có muốn không? Rảnh thì làm thử."

 

"Bọn tớ mỗi người một quyển rồi." Lăng Sâm trầm ngâm. "Mọi người đều chăm chỉ thế, tớ cũng phải chăm chỉ mới được. Hình Thu Vũ, đưa phần của tớ đây, tớ thà chết cũng phải bảo vệ thành tích của mình!"

 

Nói xong liền quay sang đòi sách luyện đề từ Hình Thu Vũ.

 

Đoạn Tịch ôm sách luyện đề, cười toe toét. Y cười mãi, bút mới vẽ được một đường phụ, chưa viết được chữ nào.

 

Lăng Sâm cầm quyển đề cười nhạo y: "Tỉnh lại đi Đoạn Tịch, nước miếng chảy xuống rồi kìa."

 

Đoạn Tịch đột nhiên phục hồi tinh thần, đưa tay quệt quệt nhưng chẳng có gì. Hành động buồn cười của y khiến mọi người cười không ngớt.

 

Thế là y nổi giận, cầm lấy cây chổi bên cạnh đuổi đánh Lăng Sâm. "Lăng Sâm, cậu không xong với tớ đâu!"

 

Diệp Tiêu Thanh: ...

Bình Luận (0)
Comment