Lễ Quốc Khánh trôi qua trong niềm vui sướng, thời khắc công bố điểm thi căng thẳng đã đến.
Tô Lan Thu cầm một xấp bài thi, vẻ mặt nghiêm túc, im lặng hồi lâu không nói câu nào, ánh mắt quét qua mỗi học sinh trong lớp một lần. Mọi người đồng loạt thẳng lưng, biểu cảm nghiêm túc, mấy âm thanh xì xào cũng im bặt.
Toàn bộ lớp học chìm trong không khí căng thẳng, như một quả bóng bay căng phồng, chẳng biết lúc nào sẽ nổ tung.
"Hôm nay đã có điểm thi rồi." Tô Lan Thu thong thả chỉ vào bài thi. "Các em đừng quá lo lắng, các em làm bài khá tốt đấy. Cô tin các em sẽ không bị đánh bại bởi kỳ thi thử nho nhỏ này đâu, đúng chứ?"
Tô Lan Thu khẽ mỉm cười khiến cả lớp sởn hết tóc gáy, gian phòng náo loạn.
"Thôi rồi, kết thúc rồi, nhất định toang rồi..."
"Tớ còn tưởng tớ làm khá tốt chứ... Huhuhu!"
"Tối nay ăn thịt kho tàu hay thịt xào măng đây..."
...
Tô Lan Thu ngừng cười, nhăn mặt: "Im lặng! Khen các em mà các em không vui à?"
Cả lớp lập tức im lặng, tuy không đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng cũng chẳng ai dám buôn chuyện nữa. Âm thanh còn đọng lại là tiếng ồn ào từ lớp bên, như cách cả một đại dương.
"Vậy mới đúng chứ." Tô Lan Thu hài lòng gật đầu, cầm bài thi lên. "Trước tiên cô sẽ công bố top 10 của lớp. Hạng 10 là..."
"Hạng 3, Hình Thu Vũ. Lần này em tụt hạng nhiều đấy, phải cố gắng hơn để lấy lại phong độ, đừng lơ là như vậy." Tô Lan Thu đưa bài thi cho hắn, chỉ hắn những câu trả lời sai.
Hình Thu Vũ ngại ngùng sờ mũi.
"Hạng 2, Đoạn Tịch. Lần này em tiến bộ rất nhiều, tiếp tục phát huy thì chắc chắn em sẽ thi Đại học rất tốt." Tô Lan Thu vui vẻ giơ ngón cái với y.
Đoạn Tịch cười hì hì, cúi mình trước Tô Lan Thu. "Cảm ơn đất nước đã vun đắp, cảm ơn cha mẹ đã dưỡng dục, cảm ơn cô Tô đã tận tình quan tâm, cảm ơn những bài tập của học sinh xuất sắc. Nhờ mọi người mà em mới được như ngày hôm nay! Em cũng muốn cảm ơn... A!"
Y còn chưa nói xong, Tô Lan Thu đã cầm sách giáo khoa gõ đầu y. "Được rồi được rồi, đi xuống đi, đừng có mà tự phụ nữa. Bài thi lần sau không đạt thì đẹp mặt lắm."
"Hì hì."
Đoạn Tịch cũng không giận, hôn mạnh lên bài thi một cái rồi hớn hở quay về chỗ ngồi.
Mọi người cười vang, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hình Thu Vũ chú ý tới bé nấm u sầu trong góc, khẽ hỏi: "Sao thế? Cậu không vui à?"
Lăng Sâm rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hình Thu Vũ. "Xong rồi, chắc chắn là tớ rớt rồi."
Dạo này cậu hay bị phân tâm, ngoại trừ mấy bài tập Hình Thu Vũ giảng cho thì cậu chả làm bài nào khác.
Thi rớt thì cuối tuần sẽ không được nghỉ ngơi, có khi còn phải học hành chăm chỉ đến khi thi Đại học xong. Cũng không phải bố mẹ ép buộc cậu hay gì, là do cậu tự yêu cầu khắt khe với bản thân.
Lăng Sâm vừa dứt lời, Hình Thu Vũ còn chưa kịp an ủi thì Tô Lan Thu đã giục: "Hạng nhất, Lăng Sâm. Em mau lên đây lấy bài thi đi, nhìn Hình Thu Vũ làm gì, trên mặt em ấy có bài thi à?"
"Dạ dạ... Hả? Em á?" Lăng Sâm đang khóc thì bị cắt ngang, theo phản xạ đứng lên, nghi ngờ hỏi.
Tô Lan Thu bật cười. "Lớp mình còn ai tên Lăng Sâm à?"
Sở Vân Hành cũng cười, xoa xoa hai tay, nhếch mép cười nham hiểm: "Khặc khặc khặc, đại ca à, anh không muốn thì để em tạm đổi tên thành Lăng Sâm nhé, rồi bài thi sẽ là của em."
Sở Vân Hành đứng hạng 10, tuy đã tiến bộ đáng kể nhưng vẫn thua Từ Tiêu Nguyệt một hạng, điều đó khiến anh tức điên.
"Ra chỗ khác chơi đi." Lăng Sâm lau nước mắt, gần như bay lên lấy bài thi. "Hì hì, cảm ơn chị Thu ạ."
"Còn cười à, em phải cố gắng hơn đấy. Tuy em được hạng nhất, nhưng có vài câu em không nên trả lời sai. Có phải dạo này em bay bổng quá rồi không?" Tô Lan Thu gõ gõ đầu cậu. "Lần sau phải làm tốt hơn đấy, biết chưa?"
"Yes sir, lần sau em nhất định sẽ làm tốt hơn!" Lăng Sâm tinh nghịch né tránh cú gõ thứ hai của Tô Lan Thu, huýt sáo trở về chỗ ngồi.
Để chúc mừng sự tiến bộ chung của cả nhóm, Giang Vãn Tình đã đặc biệt nấu một bữa thịnh soạn, bảo Lăng Sâm mời bạn bè đến ăn.
Đương nhiên không chỉ ăn uống suông, mọi người đều tự giác mang theo bài tập về nhà, nhân dịp cả đám tụ tập thì ngồi làm bài cùng nhau.
Vì nhà đông người, Giang Vãn Tình chỉ huy Lăng Vân Chí mang chiếc bàn tròn lớn từ trong nhà ra, bày biện đầy đủ gà vịt thịt cá lên. Thức ăn có sắc có hương, nhìn thôi đã ch** n**c miếng.
Giang Vãn Tình thậm chí còn đi mua một con gà thả vườn về, tự tay luộc gà.
Nhắc đến gà, gà là đặc sản của Giang Thành. Hầu như mỗi nhà, nhất là gia đình có người thuộc thế hệ trước, đều làm gà luộc truyền thống.
Ngon nhất là dùng gà thả vườn do nông dân địa phương nuôi, nhờ được chăn thả lâu năm nên thịt gà tươi ngon mềm mại. Không cần nêm quá nhiều gia vị, chỉ cần một chén gừng băm là đã đủ làm bật hương vị đặc trưng của gà luộc, để lại dư vị khó quên.
"Uầy, hôm nay nhà mình ăn Tết ạ." Lăng Sâm ngồi xuống cùng các bạn, xoa xoa tay trước bàn đồ ăn ngon lành.
Giang Vãn Tình rót cho trà cho bọn trẻ, cười nói: "Không phải là ăn mừng chiến thắng kỳ thi thử đầu tiên của các con à?"
"Chủ yếu là mẹ con cũng muốn ăn." Lăng Vân Chí nói, thấy Giang Vãn Tình lườm mình, ông vội vàng sửa lời. "Là bố muốn ăn, bố muốn ăn."
"Tình cảm của chú dì tốt quá, chẳng trách Lăng Sâm tốt tính đến vậy." Trần Uẩn cảm thán.
"Học sinh xuất sắc cứ coi nơi này là nhà nhé, muốn đến lúc nào thì đến." Lăng Vân Chí vỗ vai Trần Uẩn. "Dạy bảo Lăng Sâm giúp chú nhé, nó còn phải học nhiều lắm."
"Chú ơi, đừng đùa nữa ạ, con gánh không nổi cái danh học sinh xuất sắc đâu." Trần Uẩn nói. "Con còn kém xa lắm."
Lăng Vân Chí kinh ngạc hỏi Lăng Sâm: "Cậu bạn học sinh xuất sắc mà con nói hôm nay không đến à?"
Sắc mặt mọi người thoáng chốc biến đổi, cả bọn nhìn nhau, không ai dám nói gì.
Lăng Sâm đang uống nước thì bất thình lình bị hỏi. Cậu suýt sặc, ho khan hai tiếng, xấu hổ trả lời. "Học sinh xuất sắc... hôm nay cậu ấy bận nên không tới ạ."
Hình Thu Vũ chột dạ dời mắt đi, cố gắng áp sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Để tránh bị nghi ngờ, hôm nay hắn đã ngồi xa Lăng Sâm hết mức có thể. Nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp của Lăng Sâm luôn chạm vào ánh mắt hắn, sau đó vội vàng quay đi.
Sở Vân Hành xài mạng 2G đang uống trà, nghe vậy thì khó hiểu. "Học sinh xuất sắc không phải là Hình..."
"Một người đi đường va vào học sinh xuất sắc làm cậu ấy trật khớp tay. Giờ cậu ấy đang nằm viện, trong khoảng thời gian này không thể đến đâu ạ!" Lăng Sâm nhanh chóng xoa dịu tình hình.
Lăng Vân Chí không hiểu cách giao tiếp của người trẻ tuổi lắm. Ông do dự nói: "Ồ, vậy con nhớ gói ít đồ ăn gửi cho cậu ấy nhé. Học sinh xuất sắc giúp con nhiều như vậy, con phải biết ơn đấy."
"Tất nhiên rồi ạ." Lăng Sâm vội vàng gật đầu, mồ hôi lạnh túa ra.
Những người khác cũng nhận ra điểm không thích hợp, dứt khoát ngậm miệng ăn cơm, không ai nói lời nào nữa. Bữa cơm trôi qua trong sự kinh sợ. Cũng may Lăng Vân Chí không để ý tiểu tiết, cơm nước xong xuôi, ông bảo họ về phòng làm bài tập, hai người lớn thì phụ trách rửa bát.
Đóng cửa lại, mở sách ra, lúc này Đoạn Tịch mới dám nhỏ giọng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Lăng Sâm.
Lăng Sâm xoè tay ra. "Tớ không biết."
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên người Hình Thu Vũ, Lăng Sâm cũng nhìn hắn.
Hình Thu Vũ mím môi, không dám nhiều lời, sợ nói hớ gì đó khiến Lăng Sâm phát hiện: "Chút chuyện nhỏ thôi."
Nhìn thái độ của hắn, mọi người cũng biết hắn sẽ không tiết lộ gì, thế là thức thời không hỏi nữa.
Trần Uẩn cười cười đổi chủ đề, chỉ vào bài tập trên bàn, hỏi: "Lăng Sâm, câu 99 trang 52 sách "Kinh Thiên Địa, Quỷ Thần Khiếp, học xong thì thành thiên tài" giải thế nào?"
Lăng Sâm buông bút, bước đến đọc đề. Hai người nghiên cứu hồi lâu vẫn không ra cách giải. Lăng Sâm cười áy náy: "Câu này tớ không biết giải, cậu hỏi Hình Thu Vũ đi."
"Không phải cậu đứng nhất lớp à?"
"Nếu không phải cậu ấy chép sai đáp án lên phiếu bài tập thì hạng nhất không đến tay tớ đâu."
Trần Uẩn gật đầu trầm ngâm rồi quay sang hỏi Hình Thu Vũ: "Học sinh xuất sắc, giảng tớ bài này với."
Nghe vậy, Hình Thu Vũ gạch hai đường lên tờ giấy nháp lộn xộn của mình, đè nén tâm tình rối loạn, đứng dậy đọc đề.
Ý tưởng giải đề của hắn rất mạch lạc, giảng vài câu là Trần Uẩn đã hiểu. Nhìn anh hào hứng giải bài, Hình Thu Vũ đang định về chỗ tiếp tục làm bài tập thì bị Trần Uẩn gọi lại.
Trần Uẩn cười ranh mãnh, lơ đãng liếc nhìn Lăng Sâm rồi hỏi thẳng: "Học sinh xuất sắc à, trong lúc thi cậu đã nghĩ cái gì thế?"
Lăng Sâm khẽ vểnh tai lên, thậm chí còn viết chậm lại, như sợ ảnh hưởng đến câu trả lời của Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ hơi hé miệng, còn chưa kịp trả lời, Lăng Vân Chí đã gõ cười. Ông bưng một đĩa trái cây, đẩy cửa bước vào.
"Ăn trái cây đi mấy đứa, dì Giang vừa gọt đấy, ngọt lắm." Lăng Vân Chí nói. "Chú vừa nghe các con nhắc đến học sinh xuất sắc đúng không? Chẳng phải hôm nay bạn không tới à?"
"Tụi con vừa định gọi điện an ủi cậu ấy, đúng không Lăng Sâm." Đoạn Tịch cầm điện thoại, ấn bừa một dãy số, nhưng không gọi được. "Hình như học sinh xuất sắc đang nghỉ ngơi... Haha."
Lăng Vân Chí: "Bạn đang nghỉ ngơi thì đừng làm phiền. Lần sau bảo bạn đến nhà chơi nhé. Các con cứ tiếp tục, chú không làm phiền nữa."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Sâm lau mồ hôi trên trán. "Cậu phản ứng nhanh thật đấy... Đoạn Tịch, cậu vừa gọi cho ai đấy? Diệp Tiêu Thanh à?"
"Tớ gọi cho mẹ. Giờ mẹ tớ đang họp nên không rảnh bắt máy đâu." Đoạn Tịch cười hì hì. "Anh Hình, mau nói đi, lúc thi anh đã nghĩ gì vậy? Lần đầu tiên em thấy anh mắc lỗi ngớ ngẩn như vậy đấy!"
Hình Thu Vũ ngơ ngác nhìn Lăng Sâm, thấy cậu nhìn lại mình, hắn vội vàng dời mắt đi. "Không có gì."
Còn có thể nghĩ gì được nữa chứ...