Sau một trận mưa, cái nóng oi bức cuối cùng cũng chấm dứt ở đầu tháng 11. Ngay cả Đoạn Tịch, người vốn luôn sợ nóng, giờ đây cũng chả dám mặc quần áo cộc. Y khoác áo khoác dài đến trường. Gió Bắc gào thét suốt đêm, phần đất dưới gốc cây đa đã phủ đầy lá vàng, tựa như tấm thảm dệt từ mùa thu, giẫm lên sẽ phát ra tiếng sàn sạt.
Nếu không phải đến phiên trực nhật, bọn họ chắc chắn sẽ mang theo bánh bao và sữa đậu nành, vừa đi trên con đường phủ đầy lá vừa nhâm nhi, để tiếng lá rơi xào xạc xoa dịu tâm hồn đã bị năm lớp 12 đả thương.
Giờ thì tốt rồi, lại bị nhấn chìm trong nỗi đau trực nhật.
Đoạn Tịch vừa quét xong một khoảng sân, đang định lấy đồ hốt rác thì Đoạn Triều xuất hiện, đá văng đống rác.
Đoạn Triều cười ngạo nghễ với Đoạn Tịch: "Tao đang tự hỏi ai mà quen mắt thế? Ra là mày à Đoạn Tịch. Đang tập quét đường đấy à?"
Lăng Sâm nghe thấy tiếng động thì chạy đến, xách theo cây chổi quét về phía Đoạn Triều. "Xin lỗi, tránh đường tránh đường."
Đoạn Triều nổi giận: "Bị điên à, không thấy chỗ này có người đang đứng à?"
"Cậu là người à? Tôi cứ tưởng là rác chứ? Có biết nói tiếng người đâu." Lăng Sâm cười. "Có biết nói hai chữ "anh trai" không? Bị câm à? Bố cậu không dạy cậu phải lễ phép à..."
"Mày..."
"Cậu ấy nói đúng đấy, gọi tôi là anh đi, nói trống không láo lắm đấy." Đoạn Tịch sầm mặt. "Đoạn Triều, bình thường bố dạy cậu thế nào, cậu quên rồi à?"
"Hừ, lúc nào cũng chỉ biết lấy bố ra gây áp lực lên tôi." Đoạn Triều ném cặp sách ra sau lưng, xoay người muốn rời đi. Khi đi ngang qua Từ Tiêu Nguyệt, cặp sách của hắn bị móc lại.
Đoạn Triều loạng choạng suýt ngã, thở phì phò quay lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tiêu Nguyệt. "Làm đéo gì đấy? Muốn ăn đòn à?"
"Em trai, em chưa xin lỗi mà." Nụ cười của Từ Tiêu Nguyệt tràn đầy nguy hiểm.
Từ Tiêu Nguyệt cao to hơn hắn rất nhiều. Đoạn Triều nhìn cơ bắp của y liền yếu thế. "Được được, hiểu rồi hiểu rồi. Xin lỗi anh, được chưa!"
Nhân lúc bọn họ không chú ý, Đoạn Triều lách ra từ nách anh, vừa chạy vừa hét. "Về nhà tao sẽ mách bố là mày bắt nạt tao!"
Mọi người nhìn nhau, phì cười.
Lăng Sâm: "Em trai cậu trẻ con thật đấy."
Lớn từng ấy rồi còn chơi trò mách lẻo.
Từ Tiêu Nguyệt gãi đầu, hỏi: "Nó mách bố thì có ảnh hưởng gì đến cậu không?"
Đoạn Tịch: "Ảnh hưởng gì đâu, tớ sắp dọn ra ngoài rồi. Bố tớ đốt pháo ăn mừng còn chẳng kịp ấy chứ, quan tâm gì tớ đâu."
"Chuyển đi? Chuyển đi đâu?" Mọi người đồng thanh hỏi.
Đoạn Tịch thở dài: "Chuyện dài lắm..."
Trước đây y từng gọi điện cho mẹ lúc ở nhà Lăng Sâm nhằm giúp che giấu vụ "học sinh xuất sắc", nào ngờ người mẹ luôn bận rộn của y lại chú ý tới cuộc gọi đó, cho rằng y muốn tìm mình. Sau một hồi thương lượng với bố y, hai bên đều đồng ý cho y đi cùng mẹ.
Đoạn Tịch dang tay: "Nên là tớ đã bị đóng gói ném qua cho mẹ rồi. Đoạn Triều chưa biết chuyện này, cho rằng hai ngày nay bố đối xử tốt với tớ là vì muốn giao công ty cho tớ, nên nó mới vội đến đây gây sự."
Lăng Sâm chỉ biết sơ về mẹ Đoạn Tịch, là do Đoạn Tịch kể cho họ nghe.
Bởi vì là cuộc liên hôn, bố mẹ Đoạn Tịch cũng chả có tình cảm gì với nhau. Sau khi ly hôn, mẹ y lao đầu vào sự nghiệp, nhanh chóng dẫn dắt công ty trở nên lớn mạnh, trở thành nhân vật có tiếng tăm trong ngành.
Cho đến nay, mẹ Đoạn Tịch vẫn chưa tái hôn, nhưng sức khoẻ bà đã dần yếu đi. Có lẽ lần này đưa Đoạn Tịch về cũng có một phần muốn y kế thừa sự nghiệp mình.
"Vậy cậu phải đi à?" Lăng Sâm thất vọng thấy rõ.
Đoạn Tịch thở dài: "Ừ, mẹ bảo trong vòng một tuần tớ phải chuyển đến chỗ mẹ, còn đăng ký cho tớ một đống lớp học thêm nữa. Tớ mệt muốn chết!"
Mẹ của Đoạn Tịch, Đường Tiệp, là người thuộc trường phái hành động. Hôm đó, sau khi tan học, bà tự mình tới trường một chuyến, nói sẽ đón Đoạn Tịch về nhà. Điều này làm cho kế hoạch qua nhà Trần Uẩn làm bài tập và vuốt mèo của Đoạn Tịch đổ bể. Cả người y khô héo.
Đoạn Tịch đang định lên xe thì nhóm bạn đuổi tới, nói muốn đi theo hỗ trợ. Đường Tiệp hơi sửng sốt, nhưng khi thấy gương mặt phấn chấn của con trai, bà nhanh chóng đồng ý.
Nhà của Đường Tiệp không ở Giang Thành, xe chạy một lúc lâu mới dừng lại trước một căn biệt thự ở Hồ Thành kế bên. Phòng Đoạn Tịch ở tầng hai, toàn bộ tầng hai đều thuộc về y.
Đồ đạc của y đã được đặt trong phòng riêng, không nhiều lắm, đang chờ y sắp xếp lại từng cái một.
Đường Tiệp khẽ cong môi, thì thầm với đám Lăng Sâm. "Các con cứ chơi thoải mái nhé, cô sẽ bảo giúp việc nấu cơm, ăn cơm xong sẽ bảo chú Vương đưa các con về nhà."
Sau đó, bà dừng lại một chút rồi bảo Đoạn Tịch. "Tiểu Tịch, con ra đây một lát."
Lăng Sâm thở dài, gục xuống bàn. "Có lẽ Đoạn Tịch sắp chuyển trường rồi.
Sở Vân Hành nhíu mày. "Lớp 12 rồi, chuyển trường hình như không ổn lắm?"
Trần Uẩn cũng gục xuống: "Với gia cảnh như này, đổi cho cậu ấy môi trường học tập tốt hơn cũng là điều bình thường mà..."
Từ Tiêu Nguyệt cười ngượng ngùng: "Sợ gì chứ? Cũng đâu phải không bao giờ gặp nhau nữa, haha... haha."
Mọi người im lặng.
Lỡ đâu Đường Tiệp cảm thấy giáo dục trong nước chưa đủ tốt, thì việc đưa Đoạn Tịch ra nước ngoài cũng dễ như trở bàn tay. Đừng nói bọn họ, ngay cả Đoạn Tịch cũng không thể từ chối.
Một lúc sau, Hình Thu Vũ lặng lẽ nói: "Chúng ta tổ chức tiệc chia tay cho Đoạn Tịch nhé?"
...
Đó là một ngày cuối thu mát mẻ, thời tiết hiếm khi tốt đẹp, ngày hội thể thao của trường trung học số 1 Giang Thành bắt đầu.
Dĩ nhiên, hội thao đó không liên quan gì đến học sinh lớp 12.
Kỳ thi Đại học càng ngày càng gần, ngày hội thể thao của họ đã được thay đổi thành tiết tự học. Họ sẽ dành trọn ba ngày dài đằng đẵng này cho các thể loại bài tập.
Nắng chiều vừa phải, không quá gay gắt, chỉ nhẹ nhàng vỗ về ngọn cây. Gió thổi nhẹ nhàng khiến cả cơ thể ấm lên, ngoại trừ phải làm bài tập thì hôm nay đúng là ngày tốt lành.
Lăng Sâm giải xong một bài, không nhịn được đặt bút xuống. Cậu suy nghĩ một lúc, sau cùng rút tờ giấy nháp ra, viết gì đó rồi chuyền qua chỗ Hình Thu Vũ.
Lăng Sâm: Tổ chức tiệc chia tay Đoạn Tịch ở đâu đây?
Hình Thu Vũ: Ở nhà tớ đi, tương đối tiện.
Lăng Sâm làm động tác OK, gấp tờ giấy nháp lại thành chiếc máy bay giấy. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hình Thu Vũ, cậu ném máy bay giấy đi.
Bịch, nó đập vào gáy Đoạn Tịch.
Giáo viên trực lớp Hạ Mộc Vinh đi đến, chìa tay ra, giọng điệu nguy hiểm: "Đưa tờ giấy đó đây."
Đoạn Tịch quay người lại, nhặt cái máy bay giấy dưới gầm bàn lên, đưa cho cô. "Cô ơi, cái này không phải của em."
Hạ Mộc Vinh mở máy bay giấy ra, chỉ vào tên y bên trong. "Vậy tại sao lại có tên em trên đây? Lăng Sâm, nói cho cô biết đi?"
Lăng Sâm nơm nớp lo sợ đứng lên, ngại ngùng cười. "Chút chuyện ngoài ý muốn thôi ạ."
"Ngoài ý muốn?" Hạ Mộc Vinh nhướn mày. "Ngoài ý muốn công khai vậy à? Chuyện gì mà không thể nói sau khi tan học? Còn có tiệc chia tay nữa à? Các em không học tập chăm chỉ nên tổ chức tiệc chia tay điểm số của mình à? Thi được điểm cao là em tự cao vậy à?"
"Vâng vâng vâng... Không phải! Cô ơi, em sai rồi!" Lăng Sâm năn nỉ cô. " Cô ơi, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ mà."
Hạ Mộc Vinh thu tờ giấy lại. "Tốt hơn rồi đó. Em và Đoạn Tịch, hai em chán quá thì chép sách đi. Chép hết mấy bài cổ văn cần học thuộc lòng một lần, ngày mai nộp cho cô."
Hai người buồn bã: "Hả?"
"Hả cái gì? Hả nữa thì chép hai lần."
Hai người lập tức ngậm miệng.
Không lâu sau, chuông hết tiết vang lên. Ai đi lấy nước thì đi lấy nước, ai muốn vận động thì đi vận động, chỉ còn lại Lăng Sâm và Đoạn Tịch đang miệt mài chép sách.
Đoạn Tịch khóc nức nở: "Lăng Sâm, cậu hại chết tớ rồi."
Lăng Sâm cũng khóc. "Tớ định ném cho Sở Vân Hành cơ..."
Sở Vân Hành đang giám sát cười phá lên, trêu cả hai: "Há há, tránh được một kiếp rồi, sướng quá!"
Hai người nghiến răng nghiến lợi. "Tớ liều mạng với cậu!"
Đùa giỡn một hồi, Sở Vân Hành không còn sức phản kháng.
Đánh nhau với Sở Vân Hành xong, cả hai thoả mãn quay lại chép bài, nước mắt chảy dài, vừa chép vừa trò chuyện.
Đoạn Tịch: "Các cậu bàn tiệc chia tay gì thế? Tiệc chia tay tớ à?"
Dù sao cũng đã bại lộ, Lăng Sâm quyết định nói thẳng: "Không phải cậu sắp chuyển trường rồi à? Tụi tớ định tổ chức tiệc chia tay cho cậu, tiễn cậu đi vui vẻ."
"Đừng nói như kiểu tớ sắp chết thế... Với lại ai bảo tớ sắp chuyển trường?" Đoạn Tịch xúc động đến nỗi nổi hết da gà.
"Cậu không chuyển trường à?" Mọi người ngạc nhiên.
Đoạn Tịch bị doạ nhảy dựng, bút trên tay bị lệch, vẽ một đường lên trang giấy vừa chép cổ văn xong. Y giật mình hét lên, hồn lìa khỏi xác. "Cổ văn của tớ."
Hình Thu Vũ quơ tay trong không khí, nhét hồn Đoạn Tịch trở lại miệng y, ép y khởi động lại. "Không phải cậu chuyển nhà rồi à? Tr**ng X* nhà đến thế, đâu phải lúc nào cậu cũng ở ký túc xá được?"
Đoạn Tịch rưng rưng nước mắt: "Đúng là tớ chuyển nhà rồi, nhưng mẹ tớ đã đồng ý mua cho tớ căn nhà nhỏ gần trường học. Cuối tuần chúng ta có thể qua đó chơi."
Sở Vân Hành điên cuồng lắc vai y. "Tớ sẽ liều mạng với mấy kẻ giàu có như cậu!"
"Vậy tiệc chia tay kia..."
"Cứ tổ chức đi, sửa mấy chữ thôi." Đoạn Tịch tự tin vỗ ngực. "Dù sao cũng phải ăn mừng một bữa."
"Sửa chữ gì?" Từ Tiêu Nguyệt cầm mấy quyển vở xuống dưới, tiện thể tham gia cuộc bàn luận.
"Đổi thành 'Chúc mừng tổng giám đốc Đoạn đón mèo con về! Tiệc mừng Thất Nguyệt về nhà!' đi." Đoạn Tịch cười rạng rỡ, nụ cười tươi như hoa hướng dương nở rộ, trong mắt tràn ngập niềm khao khát mèo con. "Tớ được nuôi mèo rồi!"
"Uầy, dữ vậy!" Lăng Sâm vỗ tay như hải cẩu. "Cậu thuyết phục mẹ thế nào vậy?"
"Tớ đã thỏa thuận với mẹ rồi, bà ấy sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tớ, kể cả chuyện chuyển trường. Tớ vẫn sẽ học hết cấp ba ở trường trung học số 1 Giang Thành cùng với mọi người." Đoạn Tịch nói.
Những điều y chưa nói ra thì mọi người đều hiểu. Để đạt được thoả thuận này, chắc chắn y cũng đã phải nhượng bộ đôi chút, ví dụ như đồng ý thừa kế công ty của mẹ y chẳng hạn – vì những lớp học thêm mà mẹ y đăng ký có cả lớp quản lý tài chính.
Con đường phía trước còn dài lắm!