Sau khi Đoạn Tịch nhận nuôi Thất Nguyệt, vòng bạn bè của y bắt đầu ngập tràn hình mèo. Dễ dàng thấy mèo con dần dần lớn lên bự như xe tải, khuôn mặt Đoạn Tịch cũng đầy đặn hơn vì hạnh phúc.
Thời tiết ngày càng lạnh, mọi người đã mua cho Thất Nguyệt đủ loại quần áo. Thất Nguyệt mặc một bộ đồ múa lân màu đỏ, đại biểu một năm nữa đã trôi qua.
Sau một năm học hành chăm chỉ, mọi người đều đạt được kết quả tốt, vui vẻ về nhà đón năm mới.
Năm nay, Lăng Sâm và Hình Thu Vũ đều về quê. Quê họ ở phía Bắc Giang Thành, sát vách tỉnh lân cận, Tết sẽ có tuyết rơi. Dù tuyết không dày lắm nhưng Lăng Sâm rất thích, năm nào cậu cũng đòi về quê, nhưng thường không về được vì nhiều lý do. Có khi là lưu luyến Hình Thu Vũ không nỡ về, có khi là sợ lạnh... Đã nhiều năm rồi cậu không về quê, lần cuối cùng về là khi còn rất nhỏ.
Năm nay hiếm khi Hình Thu Vũ cũng về. Nhân lúc bố cậu còn chưa nghỉ lễ, chưa hay biết gì, cậu nói dối mình ở nhà bạn rồi lẻn sang nhà Hình Thu Vũ, định ở nhà hắn vài ngày.
Nhà Hình Thu Vũ là ngôi nhà ba tầng do bố mẹ hắn xây khi còn sống. Khi ấy, nó là một công trình ba tầng độc đáo, nhưng giờ đây, khi những toà nhà chọc trời mọc lên khắp xóm, ngôi nhà ba tầng chẳng còn nổi bật nữa.
Nhưng Lăng Sâm rất thích.
Phòng Hình Thu Vũ không lớn, kệ sách thấp bé chất đầy truyện tranh, mỗi một quyển đều đã được họ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Góc bàn học lùn lùn có kê một tờ báo, trên bàn là bảng cửu chương và những bức vẽ xấu xí của cả hai. Có lá có hoa, còn có cầu vồng, phía dưới cầu vồng có hai hình người nhỏ bé, chính là hai người họ.
Hoa trên cửa sổ đã sớm héo tàn, nay lại mọc lên một đám cỏ dại nhỏ bé tràn đầy sinh lực, cao khoảng một bàn tay, tươi tốt rực rỡ. Gió thổi qua, chúng ngả về một phía, chờ gió lặng thì đứng thẳng trở lại.
Bức tường cạnh giường dán đầy giấy khen và những bông hồng đỏ thắm, nhìn một lượt sẽ chứng kiến quá trình trưởng thành của Hình Thu Vũ bé con.
Khắp căn nhà này, đâu đâu cũng có dấu vết của hai người họ.
"Hình Thu Vũ! Ở đây có thư này!" Lăng Sâm phủi bụi trên lá thư trên bàn.
Trên phong thư viết bốn chữ "Thân gửi Lăng Sâm" to tướng, nét chữ xiêu vẹo, như được viết bởi người ít dùng bút.
"Cậu viết cho tớ à? Tớ đọc được không?" Lăng Sâm hỏi, hai mắt loé sáng ngập tràn chờ mong.
Hình Thu Vũ bật cười: "Thư của cậu mà, đương nhiên cậu có thể đọc."
Lăng Sâm được hắn cho phép thì vội vàng mở lá thư ra. Tờ giấy viết thư mỏng manh tràn ngập lời cảm ơn của Hình Thu Vũ bé con dành cho cậu.
Bức thư được viết không lâu sau khi Hình Thu Vũ quen biết cậu, cũng là lần đầu tiên hắn đề bút viết thư sau khi bố mẹ qua đời. Khác với nét chữ thanh thoát sâu sắc hiện tại, chữ hắn lúc ấy thật sự rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chủ nhân bức thư vẫn nắn nót viết từng chữ.
Lăng Sâm nghiêm túc đọc đi đọc lại, có nhiều điều Hình Thu Vũ nhắc đến mà chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ, nhưng Hình Thu Vũ vẫn luôn trân trọng điều đó trong lòng. Viền mắt cậu ẩm ướt. "Hình Thu Vũ, tớ sẽ mãi mãi bảo vệ cậu!"
Hình Thu Vũ rất muốn ôm cậu một cái, nhưng hắn vẫn cố kìm nén, siết chặt lòng bàn tay cậu. "Được, đại ca nhớ phải luôn bảo vệ em nhé."
Lăng Sâm cười, tặng cho hắn một quyền mèo – sau đó ôm lấy hắn thật chặt, rồi lại nhanh chóng buông ra.
"Được, đại ca bảo vệ cậu."
Tim Hình Thu Vũ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu ngón tay tê rần như bị điện giật. Hắn vội vàng đổi chủ đề. "Trưa nay muốn ăn gì? Tớ nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Lăng Sâm không để ý đến sự khác thường của hắn, cẩn thận cất thư đi, quay đầu lại mỉm cười với hắn. "Sườn xào tỏi."
"Được!"
Ăn cơm xong, hai người cùng đi xem bộ phim đã chốt từ trước.
Thị trấn ở quê chỉ có một rạp chiếu phim, vừa nhỏ vừa cũ, vắng tanh không bóng người. Họ mua bắp rang bơ và nước trái cây, đi vào trong rạp cũng chẳng thấy ai, hai người nghiễm nhiên bao trọn rạp.
Phim họ xem là một bộ phim hài nhảm nhí đầy rẫy những câu chuyện cười, mỗi một lời thoại đều là câu đùa dí dỏm khiến Lăng Sâm cười không ngớt. Bởi vì không có ai nên họ cũng không sợ làm phiền người khác.
Hình Thu Vũ cũng cười. Thật ra hắn không thích phim hài lắm, nhưng thấy Lăng Sâm vui vẻ, hắn cũng vui theo.
Sau khi hết phim, hai người ra khỏi rạp thì những bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Lăng Sâm hơi sửng sốt, vươn tay ra đón lấy một bông tuyết. Bông tuyết nhỏ tan trong lòng bàn tay cậu, lành lạnh ngưa ngứa. "Hình Thu Vũ, tuyết rơi rồi."
"Ừm." Hình Thu Vũ lục lọi ba lô, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ đỏ cỡ lớn. Hắn quấn khăn quanh cần cổ trắng ngần của Lăng Sâm, thắt một nút thắt xinh xắn.
Mặt Lăng Sâm đỏ ửng, do vừa cười nên mới đỏ. Cậu mỉm cười, nắm tay Hình Thu Vũ đi về phía quảng trường. "Hình Thu Vũ, chúng ra quảng trường nặn người tuyết nhé?"
"Được." Hình Thu Vũ mỉm cười đồng ý, dù hắn biết chút tuyết ít ỏi này chẳng nặn được gì.
Nhưng mà kệ đi.
Quảng trường hơi xa, tuyết rơi ngày càng nhiều. Khi họ đến nơi, quảng trường đã được phủ một lớp tuyết mỏng, trông như những bông hoa trắng nhỏ nở rộ khắp núi đồi.
Lăng Sâm hào hứng ngồi xổm trên đất nghịch tuyết, tỉ mỉ viết tên hai người lên tuyết. Hai cái tên được viết song song, dựa sát vào nhau.
Cậu chụp một bức ảnh, sau đó đi sang chỗ khác nặn người tuyết. Lúc này tuyết vừa đủ để nặn một người tuyết nhỏ bằng bàn tay.
Hình Thu Vũ bất đắc dĩ cười cười, ngồi xổm xuống chỗ mà cậu viết tên. Do dự một lát, hắn duỗi tay vẽ một trái tim lớn bao quanh hai cái tên. Hắn mỉm cười, lấy điện thoại ra chụp lại rồi nhét ảnh vào album riêng tư, sau đó mới hài lòng đi tìm Lăng Sâm.
Lăng Sâm dễ bị cảm nên Hình Thu Vũ không để cậu ngoài trời tuyết quá lâu. Đợi cậu đắp xong người tuyết bỏ vào túi, hắn liền dẫn cậu về nhà.
Lúc đi chỉ có hai người, lúc về lại nhiều thêm một người, chính là người tuyết nhỏ trong tay Lăng Sâm.
Vì người tuyết nhỏ này, cả hai gần như chạy như bay về nhà, sợ nó tan mất, về đến nhà lập tức bỏ nó vào tủ đông.
Lăng Sâm vô cùng yêu quý người tuyết nhỏ, điện thoại chụp không ít hình nó. Cậu còn không quên đăng ảnh người tuyết lên vòng bạn bè, chú thích là "Kết tinh tình yêu."
Lần này cậu đã nhớ phải chặn bố mình.
Sau khi đăng vòng bạn bè, rất nhanh bức ảnh đã nhận được rất nhiều bình luận đòi "ăn cơm". Lăng Sâm vội vàng đi tắm, không trả lời cái nào cả.
Có lẽ là bị cảm thật, Lăng Sâm tắm xong thì thấy hơi buồn ngủ. Cậu định nhào lên giường thì bị Hình Thu Vũ cản lại.
Hình Thu Vũ pha cho cậu một ly nước giải cảm, bảo cậu sấy tóc trước khi đi ngủ.
Lăng Sâm nhắm mắt, tay giơ máy sấy lên, nhưng chưa cắm điện. Cậu chu môi: "Phù phù phù – mau khô đi! Tớ muốn đi ngủ..."
"Đừng quậy nữa, không sấy tóc thì mai sẽ cảm thật đấy." Hình Thu Vũ nhíu mày, đi qua cắm điện máy sấy. "Để tớ sấy giúp cậu."
"Cảm ơn người nhà." Lăng Sâm bò lên giường, an yên nhắm mắt gối lên đùi Hình Thu Vũ.
Gió ấm thổi qua tóc cậu, mái tóc mềm mại rất nhanh đã khô, Lăng Sâm cũng ngủ rồi.
Hình Thu Vũ bế cậu lên giường, đắp chăn cho cậu rồi tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ mờ ảo bên giường. Ánh mắt hắn khắc hoạ gương mặt đang say giấc của Lăng Sâm, chẳng làm gì cả mà chỉ khẽ nói "Ngủ ngon", sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng, sang phòng cho khách ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông cửa lanh lảnh đã đánh thức Lăng Sâm.
Lăng Sâm còn mặc đồ ngủ con gấu của Hình Thu Vũ. Cậu vội vã xỏ giày rồi chạy ra mở cửa. Cậu tưởng Yến Lâm Sinh đã về, nhưng khi mở cửa ra thì vô cùng bất ngờ. "Dì Yến về rồi... Bố? Mẹ? Sao bố mẹ lại ở đây?"
Giang Vãn Tình cũng ngẩn người, tay xách một đống đồ Tết bước vào. "Tới chúc Tết đó. Thằng nhóc này, con bảo con ở nhà bạn, hoá ra là nhà Thu Vũ à. Thu Vũ đâu?"
Lăng Sâm nhìn thoáng qua Lăng Vân Chí đang đi phía sau, sắc mặt ông không tốt lắm. Cậu chột dạ sờ mũi. "Đang nấu đồ ăn sáng trong bếp ạ."
Cậu vừa dứt lời, Hình Thu Vũ đã bưng bữa sáng ra. Khi thấy bố mẹ Lăng, hắn cũng sửng sốt, sau đó mỉm cười chào đón. "Chú dì đến rồi ạ, hai người ăn sáng cùng tụi con nhé."
Giang Vãn Tình đang định đồng ý thì Lăng Vân Chí lạnh lùng cắt ngang. "Chú dì ăn rồi, các con ăn đi."
"Anh không ăn thì em ăn."
Giang Vãn Tình đi qua xoa mái tóc rối bù xù của Lăng Sâm. "Tiểu Sâm, mau đi rửa mặt đi rồi chúng ta ăn sáng, kệ bố con đi."
"Dạ? Dạ dạ." Lăng Sâm vội vã chạy trốn.
"Thu Vũ, tất cả đều do con làm à?" Giang Vãn Tình kéo Hình Thu Vũ ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn đầy ắp món ngon, bà nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên vòng bạn bè.
Hình Thu Vũ làm rất nhiều món đa dạng, có hủ tiếu xào, bánh cuốn, hoành thánh, cháo. Vì Lăng Sâm không thích ăn sáng, thường chỉ ăn uống qua loa nên dạ dày cậu luôn không tốt. Hắn làm nhiều món để Lăng Sâm có thể thỏa thích lựa chọn, ăn nhiều hơn một chút.
Thấy Hình Thu Vũ gật đầu, Giang Vãn Tình kinh ngạc cảm thán không ngớt.
Lăng Vân Chí ngồi trên sô pha xem TV, hừ lạnh một tiếng.
Giang Vãn Tình không vui, quát Lăng Vân Chí một tiếng. "Hôm nay anh sao thế? Khó chịu cái gì thì nói, biểu cảm vậy là sao?"
Vẻ mặt Lăng Vân Chí thoáng xấu hổ. Ông chỉ vào bộ phim truyền hình, mắng. "Anh đang bực thằng cha trong phim thôi. Rõ ràng đã đồng ý giữ khoảng cách với nhân vật chính, vậy mà lại từng bước vượt giới hạn, lại còn ngủ chung nhà với nam chính nữa. Chẳng phải ghê tởm lắm à?"
Giang Vãn Tình: "Anh mấy tuổi rồi mà còn bực tức bộ phim truyền hình? Giả cả thôi."
Lăng Vân Chí lại hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hình Thu Vũ đột nhiên khó thở, chỉ biết cười gượng gạo.
"Hình Thu Vũ ơi, dây sạc của cậu đâu rồi? Điện thoại tớ hết pin rồi." Giọng nói Lăng Sâm phát ra từ trong phòng Hình Thu Vũ.
"Ở phòng cho khách ấy." Hình Thu Vũ đi đến phòng khách, lấy dây sạc đưa cho cậu. "Tối qua tớ mang qua kia sạc pin."
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cả hai, Giang Vãn Tình ít nhiều cũng hơi hiểu ra, lập tức cảm thấy không thoải mái.
Bà cũng ngại không dám nói trước mặt bọn trẻ. Ăn sáng xong, mọi người lại xem TV một lúc. Giang Vãn Tình lấy cớ phải đi chúc Tết nhà khác, kéo Lăng Vân Chí rời đi, để Lăng Sâm ở lại nhà Hình Thu Vũ. Bà bảo cậu cứ chơi đã đi rồi hẵng về, miễn đừng quên làm bài tập là được.
Cửa vừa đóng lại, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Giang Vãn Tình kéo Lăng Vân Chí đi một đoạn thật dài. Sau khi lên xe, bà mới lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Nói đi, hồi nãy không phải anh mắng phim truyền hình nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng với em đi."