"Ý anh là Thu Vũ thích Tiểu Sâm?" Giang Vãn Tình kinh ngạc há miệng, không biết nên nói gì.
Thấy Lăng Vân Chí nghiêm túc gật đầu, bà lâm vào trầm tư.
Thật ra, Hình Thu Vũ không giỏi che giấu lắm. Trước đây Giang Vãn Tình chỉ cho rằng tình bạn của hai đứa trẻ khắng khít, suốt ngày cứ dính lấy nhau. Giờ biết chuyện rồi, bà mới nhận ra đâu đâu cũng là bằng chứng Hình Thu Vũ thích Lăng Sâm.
"Vậy anh nghĩ thế nào về chuyện này?" Giang Vãn Tình im lặng một lát rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Lăng Vân Chí: "Tiểu Sâm không phải gay. Anh đã hỏi con nó rồi, hai đứa nó tuyệt đối không thể ở bên nhau."
Giang Vãn Tình trợn trắng mắt: "Anh hỏi vậy thì sao nó dám nói. Đừng suốt ngày doạ trẻ con nữa, để em sắp xếp thời gian nói chuyện với chúng."
"Dù sao thì hai đứa nó cũng không có khả năng bên nhau đâu."
"Rồi rồi, chuyện đâu còn có đó."
Sau cùng, Giang Vãn Tình vẫn không nói với chồng, rằng bà cảm nhận được ánh mắt con trai mình nhìn Hình Thu Vũ cũng chả trong sáng mấy.
Nói là làm, Giang Vãn Tình nhanh chóng sắp xếp thời gian, hẹn riêng Hình Thu Vũ ở quán trà sữa, không quên gọi cho hắn một ly trà sữa trân châu.
Giang Vãn Tình luôn là người hiền lành, dường như sẽ không bao giờ nổi nóng. Ngay cả khi hai việc "Có người thích con trai mình" và "Con trai mình có thể là gay" ập đến cùng một lúc, phản ứng đầu tiên của bà cũng là tìm cách giải quyết vấn đề.
Bà cười tươi rói, nhưng Hình Thu Vũ lại cảm nhận được tia nguy hiểm. Hắn không quá thoải mái ngồi xuống, không uống trà sữa mà khẽ hỏi: "Dì Giang tìm con có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì không có gì, dì muốn tâm sự với con thôi. Thu Vũ thoải mái đi." Giang Vãn Tình đẩy trà sữa về phía hắn. "Nào, uống trà sữa đi, trà sữa nhà này ngon lắm, dì gọi riêng cho con đấy."
"Cảm ơn dì Giang ạ." Hình Thu Vũ cũng không từ chối, nhấp một ngụm nhỏ.
Giang Vãn Tình thản nhiên hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt: "Thu Vũ, con thích Tiểu Sâm à?"
"Khụ khụ..." Suýt nữa Hình Thu Vũ đã phun ngụm trà sữa ra.
Vành tai hắn đỏ bừng, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên. Khuôn mặt ửng đỏ và ánh mắt hoảng loạn của hắn đã nói lên tất cả.
Giang Vãn Tình gật đầu hiểu ý. "Đó chính là thích."
"Dì Giang, con..."
Giang Vãn Tình lại cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, vỗ tay hắn an ủi: "Yên tâm đi, dì không phản đối việc con thích Tiểu Sâm. Chỉ cần nó cũng thích con, dì sẽ ủng hộ hai đứa ngàn vạn lần."
Hình Thu Vũ ngẩn người, cụp mắt mím môi, nghe hiểu ý tứ của bà. "Con biết rồi ạ, con không ép buộc cậu ấy đâu. Dì Giang cứ yên tâm đi ạ."
"Dì Giang biết con là đứa trẻ ngoan mà. Con đừng bận tâm về chú Lăng của con. Chú ấy là người như vậy đấy, miệng cứng lòng mềm. Con biết mà, đừng để mấy lời chú nói trong lòng."
"Vâng, con sẽ không bận tâm ạ."
Sau khi xác nhận điều mình muốn biết, Giang Vãn Tình lại hỏi sang chuyện khác. "Sao con lại thích Tiểu Sâm thế? Có thể nói cho dì Giang biết không? Dì Giang hứa sẽ không nói cho người khác đâu."
Từ nhỏ Giang Vãn Tình đã đối xử với hắn rất tốt, hắn gần như coi bà là mẹ mình, không khó để Hình Thu Vũ kể cho bà nghe.
Hình Thu Vũ rũ mắt, dường như đang nghĩ tới gì đó, ánh mắt trở nên dịu dàng, hệt như một hồ nước lấp lánh. Hắn khẽ nói: "Con cũng không biết con thích cậu ấy từ lúc nào. Nhưng lúc con ý thức được, cậu ấy đã ngủ yên trong lòng con rất rất lâu. Con không nỡ đánh thức cậu ấy, nhưng không nhịn được muốn ngắm nhìn cậu ấy."
Nghe hắn nói vậy, Giang Vãn Tình ngẩn người hồi lâu, không biết nên nói gì.
Tình cảm thiếu niên nặng trĩu, ở độ tuổi bốc đồng như vậy, nếu Hình Thu Vũ tỏ tình với Lăng Sâm thì cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng hắn không làm vậy.
Để Lăng Sâm không bối rối bởi tình cảm này, để Lăng Sâm thi Đại học thuận lợi...
Hình Thu Vũ nhìn Giang Vãn Tình, ánh mắt ôn hoà mà kiên định, giọng nói hắn chân thành: "Dì Giang, dì đừng nói cho Lăng Sâm nhé. Cậu ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung mất. Con không muốn ảnh hưởng đến kì thi Đại học của cậu ấy. So với tình cảm nhỏ bé không đáng kể của con, kỳ thi Đại học quan trọng hơn nhiều.
"Được."
Kẽo kẹt một tiếng, cửa tiệm trà sữa mở ra, một bóng dáng được bọc lại như gấu bước vào.
Lăng Sâm đến.
Thấy Giang Vãn Tình và Hình Thu Vũ đang ngồi nói chuyện với nhau, cậu ngạc nhiên giây lát, sau khi hoàn hồn thì nhào đến bên cạnh Hình Thu Vũ, mơ hồ bày ra tư thế bảo vệ hắn. "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ tâm sự với Thu Vũ thôi mà, đúng không Thu Vũ?" Giang Vãn Tình nhếch môi, không lộ nửa phần sơ hở.
Hình Thu Vũ cũng cười: "Dạ."
Lăng Sâm bán tín bán nghi. "Mẹ, mẹ đừng tạo áp lực cho Hình Thu Vũ, sắp thi Đại học rồi."
"Rồi rồi, đã biết, trọng bạn khinh mẹ đúng không? Mẹ con là người như vậy à?" Giang Vãn Tình trêu ghẹo con trai. "Các con cứ chơi đi, mẹ về trước đây. Nhớ về sớm nhé."
Hai người đồng thanh. "Vâng ạ."
Giang Vãn Tình vừa đi, Lăng Sâm đã lo lắng nhìn Hình Thu Vũ. "Mẹ tớ không nói gì hết, đúng không?"
"Không nói gì cả." Hình Thu Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt ngập tràn sự nhung nhớ, như muốn khắc sâu bộ dáng Lăng Sâm vào trong tim, chôn kín dưới tận đáy lòng.
Lăng Sâm hơi không chịu nổi ánh mắt cháy bỏng như vậy. Mắt cậu nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. "Vậy chúng ta ra nhà ga đón người nhé?"
"Đón ai?"
"Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành. Đoạn Tịch bận học thêm nên không tới được, Trần Uẩn thì không rời được đám chó mèo ở nhà." Lăng Sâm bẻ bẻ ngón tay.
Hình Thu Vũ nhíu mày, không hài lòng lắm với hai tên nhóc đến quấy rầy bọn họ. Giọng nói hắn cũng ẩn chứa sự khó chịu. "Mấy cậu ấy tới làm gì?"
Lăng Sâm không nhận ra thái độ của Hình Thu Vũ. Cậu vui vẻ cười: "Nói là muốn đến xem "kết tinh tình yêu" của tớ, chắc là muốn đến chơi tuyết."
Không biết có phải ảo giác hay không, nghe được mấy chữ "kết tinh tình yêu", sự khó chịu của Hình Thu Vũ đột nhiên tan biến.
Lúc Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành đến đã là giữa trưa, thời tiết dần ấm lên, tuyết không còn rơi nữa.
Nhưng cả hai lại không hề thất vọng, nháo nhào muốn đi xem người tuyết bé nhỏ của Lăng Sâm. Sau khi xem người tuyết và thưởng thức bữa tiệc cho Hình Thu Vũ chuẩn bị, họ thu dọn hành lý rồi ra chợ.
Chợ trong thị trấn rất nhộn nhịp, bày bán đủ thứ, thứ gì cũng có. Dọc đường đi là biển câu đối đỏ rực, còn có vài chủ cửa hàng đang tự tay viết câu đối, nét chữ phần phật thu hút rất nhiều người xem,
Bên khác thì bán toàn đồ ăn, đều là đồ ăn vặt Tết tự làm như sủi cảo, chả giò, bánh phồng tôm, bánh gạo,... Những túi bánh to lớn được bày trên xe ba bánh, hương thơm ngào ngạt lan tỏa từ xa.
Ngoài ra còn có những quầy bán bánh củ cải, bánh khoai môn, bánh dày, bánh nếp. Một đám trẻ con vây quanh quầy, một tệ mua được ba cái, vừa rẻ vừa ngon.
Sở Vân Hành thích mấy món đồ ăn vặt này nhất. Hai mắt anh sáng bừng, định chạy tới mua, nhưng lại bị Lăng Sâm ngăn lại. "Đừng mua, buổi tối nhờ Hình Thu Vũ làm cho cậu ăn đi. Cậu ấy làm ngon hơn đồ bán ngoài kia nhiều."
Sở Vân Hành nghi ngờ: "Học sinh xuất sắc biết làm mấy cái này nữa à?"
Lăng Sâm cười hì hì. "Tớ ăn từ nhỏ đến lớn luôn đó. Đảm bảo chất lượng, hàng thật giá thật, không lừa người đâu."
Từ Tiêu Nguyệt ở một bên khoanh tay tấm tắc. "Trông cậu cứ như gian thương ép mua ép bán vậy."
Hình Thu Vũ mỉm cười không nói gì.
Sau cùng, cả đám mua một ít quýt đường và mấy món quà vặt về. Mấy món quà vặt khác thì đã có sẵn ở nhà, sau khi trở về Yến Lâm Sinh đã làm một mẻ lớn, họ còn ăn chưa hết.
Sở Vân Hành chán nản. "Đại ca, ở đây không có chỗ nào vui chơi à? Thuỷ cung chẳng hạn?"
"Thật ra là có."
Hình Thu Vũ suy nghĩ một lát rồi dẫn họ ra chợ bán thức ăn. Nhìn mấy con cá trắm cỏ, cá diếc và các loại khác bơi qua bơi lại trong bể, Sở Vân Hành cảm thấy cả người không khoẻ. "Đây là thuỷ cung cậu nói à?"
"Cậu không hiểu rồi, đây là phiên bản rẻ tiền." Lăng Sâm chỉ chỉ bể cá, rồi lại chỉ vào cửa tiệm, cuối cùng chỉ vào con mèo cam to lớn đang canh gác bên cạnh. "Thuỷ cung, cửa tiệm, còn có cả ông chủ mèo."
"Mai sẽ dẫn cậu đi, hôm nay nấu cơm trước đã." Hình Thu Vũ vỗ vai Sở Vân Hành an ủi, cẩn thận lắng nghe âm thanh tan vỡ của anh.
Từ Tiêu Nguyệt vui vẻ cười nhạo anh. "Phiên bản rẻ tiền thì sao chứ? Phiên bản rẻ tiền mà có cua hoàng đế cậu không mua nổi đấy!"
Ông chủ mèo to lớn phối hợp kêu meo meo, duyên dáng l**m l**m móng vuốt.
Hình Thu Vũ mua một con cá diếc trắng to, dự định tối nay sẽ nấu canh cá diếc.
Trên đường về nhà, họ lại đi trên con đường cũ. Mặt trời đã ngả về Tây, nhưng đường phố vẫn đông đúc. Mấy quầy bán hàng rong và đồ ăn vặt đã rời đi, thay vào đó là các sạp bán đèn lồng. Ánh đèn nhấp nháy vô cùng nhộn nhịp.
Lăng Sâm kéo ống tay áo Hình Thu Vũ, hai người chậm rãi đi sau Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành.
"Sao thế? Muốn mua đèn lồng à?" Hình Thu Vũ hỏi.
Lăng Sâm lắc đầu. "Hình Thu Vũ, nhà cậu đã mua câu đối chưa? Có muốn mua mang về không?"
"Không cần đâu. Tớ mua rồi nhưng chưa viết." Hình Thu Vũ thuận thế nắm tay Lăng Sâm, thấy tay cậu lạnh ngắt, hắn tự nhiên đút tay cậu vào túi áo mình. "Cậu muốn viết không?"
"Muốn!" Hai mắt Lăng Sâm tỏa sáng.
"Chờ về nhà nhé." Hình Thu Vũ cười nói, sau đó kéo cậu đi đến một sạp bán đèn lồng, mua cho cậu chiếc đèn lồng hình chim.
Chim nhỏ được làm sinh động như thật, giương cánh như muốn bay lên. Ánh đèn vàng cam chiếu rọi, ấm áp trìu mến.
Lăng Sâm thích đến nỗi không nỡ buông tay.
Về đến nhà, Hình Thu Vũ lấy ra một bộ câu đối và thư pháp từ trong phòng, gọi mọi người đến viết câu đối.
Người viết đầu tiên là Lăng Sâm.
Cậu nghiêm túc lạ thường, giống như đang làm việc gì đó rất thiêng liêng. Cậu viết từng nét từng nét: "Ăn ngon, uống khỏe, chơi vui, vạn sự như ý."
Vế dưới là Hình Thu Vũ viết: "Thi tuần, thi tháng, thi Đại học, thi gì đỗ nấy."
Từ Tiêu Nguyệt viết cuộn giấy ngang. "Bình an thuận lợi."
Cuối cùng, Sở Vân Hành viết chữ "Phúc" rồi dán ngược ở chính giữa cửa, ngụ ý "May mắn đến rồi."
Một bộ câu đối với phong cách kỳ lạ cứ thế được dán lên cửa nhà Hình Thu Vũ. Mỗi chữ đều mang nét khác nhau, có tròn có lùn, có chữ thanh tú, có chữ rồng bay phượng múa, có chữ chỉ có một ký tự.
Vậy mà tất cả đều rất hài hoà.
Mấy cậu thiếu niên đứng ở cửa đón gió lạnh, hăng hái chụp 800 tấm ảnh, hận không thể sống mãi ở nơi này.
Cảnh tượng này khiến Đoạn Tịch đang khổ sở học thêm cực kỳ hâm mộ. Y để lại lời chúc mừng năm mới chân thành trong phần bình luận: "Tớ sẽ liều mạng với các cậu!"