Sáng hôm sau, Lăng Sâm dậy rất sớm, nhưng cậu không lập tức rời giường. Cậu nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc rối bời, trái tim cũng loạn nhịp.
Cậu không ngờ rằng chút rượu ít ỏi lại khiến cậu say đến thế.
Càng ngạc nhiên hơn là cậu không mất đi chút ký ức nào, những chuyện xảy ra đêm qua hiện rõ mồn một trong tâm trí. Cậu hung hăng dùng tay người ta sưởi ấm bụng mình, run rẩy ôm quần áo người ta, được người ta mặc quần áo cho, còn ép người ta ôm ấp mình nữa. Từng khoảnh khắc lẩn quẩn quanh đầu cậu, lần lượt chồng lên nhau.
Không, cũng không hoàn toàn nhớ rõ.
Cậu không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu liên tục nài nỉ Hình Thu Vũ ôm mình.
Cậu chỉ nhớ Hình Thu Vũ đã "Ừm" một tiếng bên tai cậu như đang thừa nhận điều gì đó.
Là điều gì nhỉ?
Chết tiệt, cậu không nhớ nổi.
Lăng Sâm xoa xoa thái dương vì đau đầu, nằm trên giường một lúc rồi mới chịu ngồi dậy. Hôm nay nắng đẹp rực rỡ, thời tiết cũng không quá lạnh, quả là một ngày lý tưởng để phơi mình ngủ nướng. Sau khi rửa mặt xong xuôi, cậu đi ra phòng khách thì thấy vẫn chưa ai dậy, chỉ có một người trong bếp.
Cậu bước vào bếp thì thấy Hình Thu Vũ. Hắn đang đeo một cái tạp dề gấu hồng chuẩn bị bữa sáng. Hắn bày bánh củ cải và bánh khoai môn ra bàn, tay còn đang xào bún gạo, trông như muốn bày biện một bàn Mãn Hán toàn tịch. (*)
(*) Mãn Hán toàn tịch: hay còn gọi là Đại tiệc hoàng gia Mãn - Hán, là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh, ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
"Chào buổi sáng Lăng Sâm."
Hình Thu Vũ nghe thấy tiếng động thì quay người lại. Vừa nhìn thấy cậu, hắn nở một nụ cười xán lạn, thoáng chốc khiến người ta liên tưởng đến mùa xuân trăm hoa khoe sắc.
Lăng Sâm nhìn số lượng lớn đồ ăn sáng, kinh ngạc hỏi: "Hình Thu Vũ, cậu tính nuôi heo à?"
"Tết mà, ăn nhiều một chút." Hình Thu Vũ nói.
Lăng Sâm há miệng, nhưng lời đến bên môi lại bị nuốt xuống. Rốt cuộc cậu vẫn không có can đảm để nói – bọn họ ăn ba, bốn bữa chắc vẫn chưa hết số bánh củ cải và bánh khoai môn hắn hấp đâu.
Cũng may Hình Thu Vũ còn đủ tỉnh táo để không rán hết toàn bộ số bánh. Hắn gói mấy cái vào túi ni lông rồi bỏ vào tủ lạnh, hôm sau Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành có thể đem về nhà ăn dần.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt lần lượt tỉnh dậy, bị mùi thơm từ bếp hấp dẫn. Cả hai ngồi xổm trong phòng bếp, nước miếng chảy ròng ròng.
Sở Vân Hành nhìn chằm chằm động tác của hắn, cảm thán: "Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc mà, bạn gái cậu sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"
Từ Tiêu Nguyệt cười nói: "Hạnh phúc hay không, cậu thử là biết liền chứ gì?"
Sở Vân Hành xấu hổ, giọng điệu căng thẳng: "Tớ thì không ngại đâu, chẳng biết học sinh xuất sắc có để ý không."
Mọi người ghê tởm đến mức nổi da gà. Sở Vân Hành cười đắc ý, rồi lại bị Từ Tiêu Nguyệt vỗ một phát vào đầu.
Rõ ràng chỉ là đùa vui, vậy mà Lăng Sâm lại thấy khó chịu lạ thường. Cậu nhìn hai nam sinh đang đùa giỡn, rồi lại nhìn sang nụ cười vui tươi hớn hở của Hình Thu Vũ, ngực bất giác thắt lại, đột nhiên thấy hơi khó thở.
Cậu nhíu mày, quyết định rời xa chốn thị phi này.
"Chuẩn bị ăn sáng thôi, các cậu dọn bàn đi." Hình Thu Vũ nói với hai chú gà con đang chọi nhau ở cửa. Chờ bọn họ tách nhau ra, hắn gọi tiếp Lăng Sâm đang chuẩn bị rời đi. "Lăng Sâm, lấy giúp tớ cái đĩa với?"
"Ok."
Lăng Sâm chạy đến tủ đựng bát, chọn một chiếc đĩa sứ in hình mèo con.
"Lăng Sâm, chuyện tối qua... cậu còn nhớ không?"
Câu hỏi đột ngột ập tới khiến gương mặt Lăng Sâm nóng ran. Tay cậu run lên, chiếc đĩa cứ như vậy rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan, vỡ tan thành từng mảnh.
Mọi người nghe thấy tiếng liền vội vã chạy đến. "Sao thế sao thế?"
"Không có gì, tớ sơ ý làm rơi cái đĩa thôi." Hình Thu Vũ vội vàng chạy đến kiểm tra tay Lăng Sâm, sau khi xác nhận không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ. "Đừng nhúc nhích, để tớ dọn cho, vỡ rồi thì thôi."
Mặt và tai Lăng Sâm nóng bừng, những chỗ trên tay được Hình Thu Vũ kiểm tra cũng nóng lên theo, trên cơ thể như còn tồn tại nhiệt độ của người khác. Một lúc lâu sau cậu mới tìm lại giọng nói: "Xin lỗi cậu nhiều..."
"Có gì đâu mà xin lỗi." Hình Thu Vũ cười cười, thanh âm trong trẻo, như làn gió nhẹ lướt qua núi non, xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng cậu. "Lăng Sâm à, ở bên tớ, cậu không bao giờ phải nói lời xin lỗi cả."
"...Tại sao chứ?"
"Vì chúng ta là bạn mà, người bạn tốt nhất trần đời."
Chút vị cay đắng lan toả trong lòng. Có một khoảnh khắc, Hình Thu Vũ thật sự muốn nói những lời khác chứ không phải câu nói này. Nhưng hắn chỉ có thể thốt ra câu nói này.
"Ừm." Giọng Lăng Sâm rất khẽ, rất khẽ, khẽ như giọng nói của Hình Thu Vũ đêm qua.
"Hình Thu Vũ, tớ không nhớ gì cả". Lăng Sâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khoé miệng cong lên một nụ cười, giả vờ buồn rầu rồi nhấn mạnh lần nữa. "Lẽ ra tớ không nên uống rượu, bây giờ cái gì cũng không nhớ. Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì đâu, tối qua cậu hơi sốt thôi. Lát nữa ăn sáng xong phải uống thuốc đó."
"Được." Lăng Sâm gật đầu.
Hình Thu Vũ thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn vì cậu không nhớ rõ những việc tối qua, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút mất mát. Chỉ có mình hắn nhớ rõ ký ức đêm qua, nó lại càng giống như một giấc mộng. Hắn thậm chí còn không phân biệt được những chuyện tối qua là thật hay giả.
Không ai để ý chút chuyện nhỏ trong bếp cả. Mọi người vui vẻ ăn một bữa sáng thịnh soạn rồi xuất phát đến thuỷ cung.
Thuỷ cung mới khai trương, tuy rằng hơi nhỏ nhưng mà có võ. Cả bọn đi trong đường hầm, trước mắt là mặt nước lấp lánh và đàn cá nhỏ bơi lội. Tuy không thể gọi tên, nhưng loài cá nào cũng cực kỳ đáng yêu.
Đương nhiên cũng có những loài vô cùng quái lạ. Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành cùng chỉ vào loài cá có diện mạo kỳ quái, cãi nhau: "Từ Tiêu Nguyệt, cậu xấu quá đi!"
"Đó là cậu mà!"
"Phản công!"
"Không có tác dụng!"
...
Chẳng biết nếu con cá nghe hiểu tiếng người, nó sẽ tức giận cỡ nào nữa: Con người mấy người mới là đồ không có gu thẩm mỹ!
Bọn họ cũng không phải nhóm người duy nhất đi chơi vào đầu năm mới. Chẳng mấy chốc thuỷ cung đã chật kín người, người còn nhiều hơn cả cá khiến người ta tự hỏi: Có khi đi đường thuỷ còn nhanh hơn đường bộ ấy chứ?
Lăng Sâm sợ lạc, suốt đường đi luôn nắm ống tay áo Hình Thu Vũ, nắm một hồi thì nắm luôn tay người ta.
Khi hoàn hồn lại, họ đã bị đẩy đến khu bò sát. Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành chẳng biết đã chạy đi đâu.
Khu bò sát không sáng sủa như thuỷ cung, khắp nơi tối om om, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ ở nơi triển lãm.
Bên này vắng hơn rất nhiều, suy cho cùng số người thích bò sát cũng không lớn, đa phần vẫn rất sợ chúng.
Lăng Sâm chưa từng tận mắt thấy rắn. Cậu lập tức hứng khởi kéo Hình Thu Vũ đi tìm chúng.
Đối diện chính là hồ cá sấu, nơi bọn họ đứng vừa vặn có thể thấy một con cá sấu lớn đang lén lút di chuyển dưới nước.
"Ra là cá sấu không nổi lên... Hình Thu Vũ, cậu nhìn kìa." Lăng Sâm lắc lắc tay Hình Thu Vũ, phát hiện người kia không đáp liền quay đầu qua xem. "Hình Thu Vũ?"
Hình Thu Vũ mím môi, đứng yên không dám nhúc nhích.
"Cậu sợ à? Sợ thì ta ra ngoài nhé." Lăng Sâm cảm nhận được tay hắn đã đổ mồ hôi, lập tức kéo người ra ngoài.
"Tớ không sợ, chúng ta đi tiếp thôi. Không phải cậu muốn ngắm rắn à?" Hình Thu Vũ gượng cười.
"Thật ra sợ cũng không sao, xem hay không xem cũng như nhau mà." Lăng Sâm cũng cười, bàn tay còn lại vỗ lên vai hắn trấn an. "Ra ngoài nhé?"
"Đi xem tiếp đi. Đường về đông lắm, có khi còn không thoát ra được, đường ở khu bò sát này vẫn dễ đi hơn." Hình Thu Vũ nói. "Tớ cũng không... sợ như cậu tưởng đâu."
Lăng Sâm siết chặt tay hắn, không phản đối nữa. "Vậy chúng ta đi tiếp nhé. Cậu sợ thì cứ dựa vào tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Quả nhiên Hình Thu Vũ tiến lại gần cậu, bám sát cậu trên đường đi. Lăng Sâm cảm thấy bản thân như bị Hình Thu Vũ bao vây, khoang mũi tràn ngập mùi hương của hắn, khiến cậu chẳng còn tâm tư ngắm nhìn động vật nữa.
Nhưng cậu vẫn thấy được rắn như ý nguyện. Những con rắn đủ màu sắc đen xanh cứ thế khò khè, tò mò lao đến gần cậu. Hình Thu Vũ sợ tới mức chôn mình vào người cậu, điều đó càng khiến Lăng Sâm vui sướng hơn.
Sau khi ra đến bên ngoài và thấy lại ánh sáng mặt trời, Hình Thu Vũ lập tức tách ra, tạo thành khoảng cách an toàn.
Mặt hắn vẫn còn ửng đỏ, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng Lăng Sâm: "Xin lỗi nhé, tớ hơi mất bình tĩnh."
Lăng Sâm đấm bả vai hắn, ra vẻ bạn tốt. "Có gì đâu. Ở bên tớ, cậu cũng không bao giờ phải nói lời xin lỗi."
Hình Thu Vũ nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau, không nhịn được nở nụ cười.
Cây ở lối vào rất lớn, dây leo xanh mướt vươn cao về phía trước. Nắng vàng rực rỡ, hoá thành bụi mịn rơi lả tả đầy đất. Gió nhẹ lướt qua thổi mái tóc họ bay vút tận trời cao.
"Lăng Sâm, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi?"
Bức ảnh chụp hôm pháo hoa không đẹp lắm, hôm nay chụp bù.
"Được thôi!"
Lăng Sâm chọn bừa một người qua đường may mắn, nhờ cô chụp cho họ vài kiểu ảnh.
Cô gái trẻ giơ điện thoại lên, hô: "Anh trai cao cao kia, xích lại gần bạn trai anh chút đi. Đúng, đúng rồi đó. Ba, hai, một!"
Trong ảnh, Hình Thu Vũ đứng rất gần Lăng Sâm, gần như giam cả người cậu trong lồng ngực. Hắn nở nụ cười thẹn thùng, mi mắt cong cong. Mà Lăng Sâm lại vì hai chữ "bạn trai" kia mà đỏ mặt, gương mặt đong đầy niềm vui mà chính cậu cũng không phát hiện ra.
Hai người không ai phản đối.
Sau khi nói lời cảm ơn, hai người nắm tay nhau đi bộ một lúc. Chẳng ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân. Nhưng như thế là đủ rồi, rất thoả mãn.
Gió nổi lên, lá vàng rơi lả tả như cơn mưa hoàng kim.
Hình Thu Vũ nhẹ nhàng phủi lá rụng trên vai cậu, trong lòng như có gì đó phá tan đất đá trồi lên. Cổ họng hắn khẽ động, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Cậu muốn nói gì à?" Lăng Sâm cười hỏi. "Hai chúng ta còn có chuyện không thể tâm sự sao?"
Hình Thu Vũ lắc đầu. "Lát nữa chúng ta đi mua chút đồ ăn, chiều nay nướng thịt ngoài ban công nhé?"
Đợi thi Đại học xong, đợi thi Đại học xong rồi sẽ nói.
Hai mắt Lăng Sâm toả sáng: "Được!"