Sau khi gặp Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành ở lối ra, mọi người cùng đi chợ mua một đống đồ ăn, vác bao lớn bao nhỏ về nhà. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, họ không mua đồ uống có cồn nữa, không cho Lăng Sâm có bất kì cơ hội say xỉn nào.
Tối đến, họ mang giá nướng thịt lên sân thượng.
Hình Thu Vũ mua rất nhiều đồ ăn ngon. Là một đầu bếp lành nghề, hắn phụ trách nướng thịt, những người khác phụ trách ăn uống chơi bời.
Thịt và cánh gà xèo xèo trên vỉ nướng, được phết nước sốt và rắc bột thì là, vô cùng tươi ngon, mùi vị đậm đà.
Từ Tiêu Nguyệt chạy đến đốt pháo hoa, từng quả pháo hoa rực rỡ nổ tung giữa đêm đen. Tuy không hoành tráng như buổi bắn pháo hoa hôm trước, nhưng không khí sôi động này thuộc về riêng bọn họ.
"Hình Thu Vũ, ngẩng đầu lên nào!"
Lăng Sâm mở camera trước, cầm một bông pháo hoa trước người. Hình Thu Vũ đứng sau lưng cậu nghe thấy tiếng thì nhìn lên, mỉm cười rạng rỡ.
Từ Tiêu Nguyệt xách theo Sở Vân Hành bước tới. "Này, hai cậu lén tụi tớ chụp gì đấy? Nào nào, nhân lúc pháo hoa chưa tàn, chúng ta chụp một tấm đi."
Miệng Sở Vân Hành đang nhét đầy thịt nướng. "Ưm ưm ưm ưm ưm ưm."
Đợi tớ ăn xong đãaaa!
Từ Tiêu Nguyệt phiên dịch: "Cậu ấy nói không thể chờ thêm được nữa."
Lăng Sâm vui vẻ, cũng không quan tâm sống chết của Sở Vân Hành. Cậu giơ điện thoại lên: "Nào nào nào, ba hai một, cà tím đậu que khoai tây nghiền!"
Những bức ảnh cứ thế được chụp tanh tách.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Lăng Sâm cười phớ lớ trước ống kính. Từ Tiêu Nguyệt cười toe toét, hai tay kéo chú hamster Sở Vân Hành đang hoảng hốt muốn trốn ra khỏi màn ảnh, chỉ để lại tàn ảnh. Hình Thu Vũ dịu dàng đứng cuối cùng, nhìn bọn họ nháo nhào.
Sở Vân Hành cuối cùng cũng nuốt hết thịt xuống. Anh đuổi theo Từ Tiêu Nguyệt, sẵn sàng đá đít y. "Từ Tiêu Nguyệt, tớ đánh chết cậu!"
"Ghét quá à! Đừng đuổi theo người ta nữa!" Từ Tiêu Nguyệt vừa chạy vừa quăng cho anh cái nhìn quyến rũ, khiến anh ghê tởm oẹ vài tiếng. Nhưng anh không chạy nhanh bằng Từ Tiêu Nguyệt, đuổi thế nào cũng không kịp, cực kỳ giống chú mèo ngu ngốc bị chuột trêu đùa.
Lăng Sâm vừa quay video vừa thuyết minh: "Người này đuổi, người kia trốn, cả hai đều chạy đằng trời. Yêu hận đan xen, ai đúng ai sai? Mời mọi người đón chờ tập tiếp theo, cám dỗ trở lại trường học.... Aaa các cậu đừng lại đây!"
Rồi cậu bị hai người quật ngã.
Hình Thu Vũ nhìn đám người đang quấn lấy nhau, bất lực đặt miếng thịt nướng xuống, đi qua hoà giải, giải cứu Lăng Sâm. "Cậu nói xem cậu chọc bọn họ làm gì? Lần sau kêu tớ đi cùng nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Lăng Sâm núp sau lưng Hình Thu Vũ, cười khà khà vỗ vai hắn. "Cảm ơn người anh em, ân cứu mạng không biết trả thế nào, thôi thì tớ lấy thân báo đáp nhé."
Hình Thu Vũ dời mắt, ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải không được."
Lăng Sâm cười mắng: "Cậu đó, được đà lấn tới à."
Hình Thu Vũ bày ra vẻ mặt vô tội: "Đại ca nói thế thì em chỉ có thể đồng ý thôi."
Nói xong, hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Từ Tiêu Nguyệt ôm khuỷu tay vừa đập vào góc bàn. "Ai da, đau chết tớ rồi."
Sở Vân Hành cười ha hả: "Cậu xong rồi! Lời nguyền của tớ có hiệu lực rồi. Mau hô to "Tôi là con chó của Sở Vân Hành" ba lần rồi tớ giải lời nguyền cho."
"Thật không? Hô to là giải được à?" Mắt Từ Tiêu Nguyệt phát sáng, nhìn Sở Vân Hành mở điện thoại lên quay video. Y vội vàng hô. "Tớ bắt đầu nhé. Sở Vân Hành là chó của tôi! Sở Vân Hành là chó của tôi! Sở Vân Hành là... Aaa, đừng đánh vào khuôn mặt đẹp trai của tớ!"
Ăn xong bữa thịt nướng thì trời cũng đã tối, những bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi, toả sáng lấp lánh, bay múa rợp trời dưới đèn đường vàng ấm áp.
Họ chuyển đến phòng khách chơi game.
Vì là Tết Nguyên Đán, Yến Lâm Sinh cho họ chơi một tiếng, nhưng không thể thức khuya. Hơn nữa, xét đến việc sắp đến kỳ thi Đại học, nhiều ngày qua họ đã vứt bài tập sang một bên để chơi đùa, ngày mai họ phải làm gấp đôi. Không được phép mặc cả.
Nhưng đó là việc của ngày mai, quan tâm làm gì chứ? Cứ chơi trước đã.
Một đám thiếu niên reo hò chạy đi chơi game.
Chiếc máy tính duy nhất trong nhà Hình Thu Vũ đã bị Lăng Sâm nhanh tay chiếm đoạt, Sở Vân Hành là Từ Tiêu Nguyệt chỉ có thể PK trên điện thoại. Hai người họ đấu theo hình thức ba ván thắng hai, bảy ván thắng năm, mãi không phân thắng bại. Tỷ số lúc này là 99/100, nhưng Từ Tiêu Nguyệt không chịu nhận thua, họ đành phải đánh tiếp. Cũng chẳng biết khi nào hai con gà kia mới dừng lại.
Lăng Sâm thuần thục đăng ảnh lên trang cá nhân, sau đó mở livestream. Nhìn một đoàn người ùa vào gọi cậu là bồ câu, Lăng Sâm vui vẻ. "Muốn hầm canh (*) thì qua đây xếp hàng, không cần chen lấn."
(*): Lăng Sâm được gọi là Vua bồ câu, hầm canh ở đây là hầm con bồ câu. Ý của câu này là ai muốn xử lý Lăng Sâm (vì tội hay xù kèo) thì xếp hàng.
[Sáng tối] lên tiếng đầu tiên: Biết giữ thể diện rồi à?
Lăng Sâm chớp chớp mắt làm vẻ vô tội: "Tui đẹp trai như vậy, đương nhiên cậu sẽ tha thứ cho tui rồi.
[Sáng tối]: Cậu mặt dày thật đấy, rất tốt, tối ngủ không cần đắp chăn.
Lăng Sâm: "Vớ vẩn! Đương nhiên là phải đắp chăn rồi. Cả đời này tui sẽ không tỉnh dậy!"
Hình Thu Vũ không nhịn được cười thành tiếng.
Người xem cũng không phải dân ăn chay. Họ lập tức phát giác, đồng loạt bình luận chất vấn Lăng Sâm –
[Acc clone của anh chồng]: Anh chồng đang ở cạnh cậu đúng không?
"Sao có thể!" Lăng Sâm vờ như không có việc gì khởi động mini game vuợt ải, vừa chơi vừa huýt sáo, không quên bổ sung. "Trời đất chứng giám, mặt trăng mặt trời chứng giám, tui làm gì có anh chồng nào?"
Anh trai tốt thì có một.
[Mộc Mộc Nhĩ mau mở cửa ra]: Sao hôm nay cậu không chơi với anh chồng vậy?
[Bạn đã lưu 20000 từ rồi phải không?]: Hôm nay Mộc Mộc Nhĩ chụp nhiều ảnh lắm! Mau kiểm tra trang cá nhân đi! Anh chồng chắc chắn có trong đó!
[You are my rose]: Là ai cơ? Đừng nói là người bị siết cổ chỉ còn thấy tàn ảnh nhé?
[You are my flower]: Tôi nghĩ là người đứng đằng sau, tay ôm ai đó xong cười rạng rỡ cơ. Đúng là tổng tài bá đạo!
"Hahahahaha, Từ Tiêu Tiêu, cậu thành tổng tài bá đạo rồi!" Tiếng cười càn rỡ của Sở Vân Hành vang lên từ phòng khách. Chẳng biết từ lúc nào họ đã chuyển qua xem livestream của Lăng Sâm.
[Anh là người yêu của em]: Trời ơi, tiếng cười man rợ quá! Tui cá đó là anh trai bị tổng tài siết cổ.
[Là mối bận tâm của tôi]: Tổng tài bá đạo yêu tôi?
Phòng khách chợt im lặng. Đúng là cư dân mạng, miệng ngọt phải biết.
Lăng Sâm toát mồ hôi: Đoán gì mà chuẩn quá vậy. Liệu có phát hiện ra Hình Thu Vũ không?
Không được! Ai cũng không được nhìn!
Trong lúc bình luận đang hỗn loạn, Lăng Sâm ngân nga một bài hát rồi lén lút xoá ảnh có Hình Thu Vũ ra khỏi trang cá nhân.
"Hửm? Sao lại xoá ảnh tớ thế? Tớ còn chưa lưu..." Hình Thu Vũ khẽ mở miệng, giọng nói mang theo ý cười bất lực.
Ngay khi Hình Thu Vũ mở miệng, màn hình lập tức nổ tung, toàn bộ cư dân mạng đồng loạt cắn đường.
[Bát cơm anh em]: Aaaaa! Anh chồng đến rồi! Chơi game cùng Mộc Mộc ư, lãng mạn quá.
[Goá phụ tranh giành bố]: Khoan, mọi người có nghe rõ lời anh chồng nói không? Mộc Mộc xoá hình anh chồng rồi.
[Vợ tôi trở lại thành kẻ thù không đội trời chung rồi, làm sao đây?]: Xoá ảnh chứ không xoá người!
Lăng Sâm đang uống nước, suýt nữa thì phun hết ra. Lòng cậu lộp bộp vài tiếng. Mặt mũi trông thì hồng hào bóng loáng nhưng cậu đã ngủm từ lâu.
Cậu ho vài tiếng, Hình Thu Vũ vội vàng đưa khăn giấy cho cậu, không quên vỗ nhẹ lưng cậu. Hắn chẳng buồn hạ giọng, cứ thế lo lắng hỏi han cậu: "Cậu không sao chứ?"
Lăng Sâm hít một hơi, nở nụ cười hiền lành nhìn Hình Thu Vũ. "Tớ khoẻ đến mức có thể ăn Lưu Lưu Mai luôn cơ."
(*) Lưu Lưu Mai/溜溜梅 là một thương hiệu ô mai nổi tiếng ở Trung Quốc.
Hình Thu Vũ im lặng. Hắn hiểu rồi, đó là nụ cười báo hiệu sẽ tính sổ hắn sau khi xong việc.
Người xem thì không hiểu. Người xem bắt đầu chuẩn bị tiệc buffet mừng năm mới.
[Người thúc giục bản thảo đến rồi, chạy thôi]: Trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, mãi mãi bên nhau.
[Nước mắt chảy dài]: Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn Mộc Mộc Nhĩ, cảm ơn anh chồng. Con xứng đáng được ăn bữa cơm này!
[Bị chặn sau khi xả 5000 từ tức giận]: Cảm hứng của tui đang phun trào! Bố mẹ ơi, con chào đời rồi.
[Tổng giám đốc Đoạn]: Cảm ơn người nhà.
Nhân vật do Lăng Sâm điều khiển lại rơi xuống hố chết lần nữa. Cậu thẹn quá hoá giận, phản bác: "Đủ rồi đủ rồi, đừng đi quá xa."
[Vũ]: Mọi người đừng nói vậy nữa, Mộc Mộc Nhĩ không thích.
Lăng Sâm đang nói thì thấy khu bình luận đột ngột im bặt. Cậu quay đầu qua xem thử, Hình Thu Vũ vừa gõ phím xong, đang đặt điện thoại xuống. Hắn cười với cậu, mở khẩu hình miệng: Xin lỗi.
Thực ra tớ cũng không ghét lắm...
Lăng Sâm gãi đầu, không nói gì cả.
[Hái sao]: Vậy tui có thể kêu anh trai là chồng không? Giọng anh hay lắm đóoo!
Lăng Sâm bĩu môi: "Không được!"
[Lời yêu đến muộn]: Tại sao thế?
"Cậu ấy có... người mình thích rồi." Lăng Sâm lại chết. Cậu dứt khoát thoát game. "Gần đến giờ rồi, tui tắt livestream đây. Mọi người ngủ ngon nhé."
[Phùng sinh]: Mộc Mộc Nhĩ đừng buồn, tụi tui chỉ nói linh tinh thôi!
[Viết truyện ngắn]: Mộc Mộc ơi, mặt cậu đỏ quá...
[Tôi phải bán thanh kiếm này]: Đừng nói Mộc Mộc thích anh trai thật đấy nhé?
Lăng Sâm ngơ ngác nhìn bình luận cuối cùng trước khi giao diện livestream vụt tắt.
Đó là thích ư? Cậu không biết.
Nhưng phân biệt rõ như vậy làm gì? Thích cũng chẳng có ích gì...
"Lăng Sâm, cậu..."
Hình Thu Vũ định nói gì đó, nhưng Lăng Sâm đã ngắt lời hắn: "Tớ đi rửa mặt đây."
Lăng Sâm bước vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Mặt cậu thật sự rất đỏ, dội nước lạnh ba lần mới áp được sự khô nóng khó chịu xuống.
Hình Thu Vũ xuất hiện ở cửa phòng tắm, đưa cho cậu một cái khăn. "Đừng tắm nước lạnh quá, cậu vẫn chưa hết cảm đâu."
Lăng Sâm gật đầu, cười áy náy: "Xin lỗi nhé Hình Thu Vũ. Hôm nay tâm trạng tớ không tốt lắm, tí tớ gửi ảnh cho cậu sau nhé."
"Không sao đâu. Cậu... nhớ uống thuốc nhé. Tớ về phòng trước đây." Hình Thu Vũ gật đầu, gần như chạy trối chết rời đi.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng dày, một mảnh trắng xoá rộng lớn như muốn che phủ hết tất thảy những thứ xấu xa trên đời, lạnh buốt đến tận xương tuỷ.
Quả nhiên vẫn để ý cái xưng hô đó.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ.